Ánh mặt trời nắng chói ở trên cao, mấy cơn gió nhẹ thổi qua làm giảm bớt nhiệt độ oi nóng trong không khí. Đàm Thanh Ninh như con chim cút ghé trên lưng Bạch Tân Hàn, thực hiện sâu sắc chỉ đạo tư tưởng câm miệng của cậu ta. Từ góc độ của cô nhìn xuống, có thể nhìn thấy ống quần màu đen sạch sẽ thẳng tắp và đôi giày thể thao sáng bóng. Nhìn mặt đất sắp bị nướng cháy ở trước mặt, cô ngửi được mùi hương ở trên người Bạch Tân Hàn. Mùi cây thông mát lạnh sạch sẽ. Đàm Thanh Ninh lặng lẽ ngẩng lên, tóc ở phía sau đầu Bạch Tân Hàn đen và ngắn, hơi ẩm ướt, mồ hôi chảy từ cổ xuống cổ áo sau rồi biến mất. Chắc chắn cậu ta rất nóng. Aiz bình thường khi ra cửa đều có người đưa đón, chưa bao giờ đại thiếu gia phải đi ra ngoài hứng gió phơi nắng như bây giờ, còn phải cõng cô trên lưng đi một đoạn đường xa như vậy. Thanh Ninh cảm động, nhưng rất lo lắng. "Hừ hừ.." Cô lầm bầm hai tiếng, ý muốn được nói chuyện. Bạch Tân Hàn hơi nghiêng đầu, không để ý đến. "Hừ hừ hừ.." Lại thêm mấy tiếng lầm bầm lớn hơn lúc nãy. Rốt cục thì cậu ta cũng phản ứng lại: "Muốn đi vệ sinh?" "Không phải!" Mặt cô đỏ tía tai lớn tiếng phản bác. Bạch Tân Hàn ừ xong cũng không nói thêm gì nữa. Thanh Ninh dùng đầu ngón trỏ chọc chọc vào bả vai vững chắc của người thiếu niên, ghé vào bên lỗ tai nhỏ cậu ta nhỏ giọng hỏi: "Cậu có mệt hay không? Có muốn nghỉ ngơi chút không?" Tiếng nói cô gái nhẹ nhàng mềm mại, hơi thở cô lướt qua vành tai và má cậu, giống như một làn gió nhẹ mùa hè. Trong bước đi loạng choạng, sự mềm mại của cô gái thỉnh thoảng cọ vào tấm lưng rắn chắc của cậu. Đôi chân dài như sào trúc quấn chặt lấy cậu, nơi làn da tiếp xúc với nhau, mịn màng mềm mại đến không tưởng tượng nổi. Khí nóng truyền từ dưới lên trên, lỗ tai Bạch Tân Hàn đỏ như phát sốt, mồ hôi từ đầu chảy xuống xương quai xanh. Chậc. Khó chịu, bực bội. Lông mi thiếu niên rung nhẹ, tốc độ đi đường cũng nhanh hơn, giọng nói hơi cáu kỉnh: "Không mệt, cậu im miệng." Bạch Tân Hàn cõng Đàm Thanh Ninh đi hơn mười phút mới đến phòng y tế. Phòng y tế ở Thanh Trung rất đơn giản, chỉ có một bác sĩ nam và một bác sĩ nữ, cả hai đều đã đứng tuổi. Bạch Tân Hàn thả người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bác sĩ nữ, đứng ở một bên chờ. Vị bác sĩ nữ đeo kính, nhìn qua rất nghiêm túc. Bà cúi đầu nhìn đầu gối Đàm Thanh Ninh, vừa lấy đồ dụng cụ vừa hỏi: "Sao lại bị thế này thế cô gái? Bị ngã ?" Thanh Ninh gật gật đầu, kể lại đơn giản quá trình mình bị ngã. "Để cô xử lý vết thương." Giọng nói của bác sĩ rất dịu dàng: "Không việc gì, miệng vết thương nhìn qua không sâu." "Vâng ạ, cháu cảm ơn cô." Thanh Ninh ngoan ngoãn ngồi chờ. Cô đang mặc một bộ quần áo thể thao ngắn tay màu trắng, biển số báo danh trên lưng vẫn chưa được tháo ra, nhìn dáng vẻ rất ngoan ngoãn. Đôi chân của cô rất trắng, màu đỏ chảy ra từ đầu gối chân phải đặc biệt chói mắt. Máu chảy từ đầu gối xuống bắp chân. Mặc dù máu đã sắp khô nhưng nhìn vẫn rất đáng sợ. Bạch Tân Hàn nhíu chặt chân mày, môi cũng mím lại thành đường thẳng. Cậu sợ máu, có hơi chóng mặt, đầu óc bắt đầu quay cuồng có chút khó chịu. Nhưng ánh mắt kia vẫn kiên trì nhìn miệng vết thương của Đàm Thanh Ninh. Động tác của bác sĩ rất nhanh nhẹn, bắt đầu tiêu độc xử lý chỗ bị thương. "Nào, để chân lên ghế." Thanh Ninh nghe theo lời của bác sĩ gác đầu gối bên phải lên trên ghế, ở bên dưới có để chiếc thùng rác. Sau đó, bác sĩ bắt đầu lấy nước rửa vết thương cho cô. Cảm giác đau đớn bất ngờ ập đến, Thanh Ninh cắn răng kêu đau, đùi phải không khống chế được bắt đầu run run, hốc mắt hơi ươn ướt. Ôi, đau quá. Cô bác sĩ thấm thuốc vào băng gạc xong cúi đầu cẩn thận thấm lên miệng vết thương. Mảnh da bị tróc ở bên ngoài được bôi thuốc, miệng vết thương càng thêm đỏ tươi, máu chảy thành một đường. Thanh Ninh không chịu được lại run mấy cái. Lông mi Bạch Tân Hàn cũng run rẩy theo, điều hòa trong phòng tỏa ra hơi khí lạnh, sau lưng cũng đang toát ra mồ hôi lạnh.. "Sẽ hơi đau, cố gắng nhịn chút nhé." Nhìn thấy đôi mắt chứa hai hàng lệ của cô gái nhỏ, bà không đành lòng giải thích: "Chỗ này phải rửa sạch nếu không sẽ bị nhiễm trùng." Thanh Ninh mím môi gật đầu, vừa kiên cường lại có phần đáng thương. Vết thương được rửa sạch qua mấy lần, bác sĩ bắt đầu lấy thuốc bôi lên. Sau khi làm xong bà bắt đầu dặn: "Được rồi, cô kê cho cháu ít thuốc, nhớ phải bôi thuốc hàng ngày. Mùa hè không cần quấn băng gạc, nhưng phải cố gắng giữ cho vết thương sạch sẽ và thoáng mát. Nếu có mủ hay nhiễm trùng thì đến khám lại khử trùng, làm vệ sinh. Mấy hôm tới tránh đi lại nhiều, chờ nó đóng vảy là ổn thôi ... " Thanh Ninh vâng vâng dạ dạ nói cảm ơn. Bạch Tân Hàn luôn im lặng đứng chờ ở bên cạnh trong suốt quá trình đi lấy thuốc, lúc trở về đưa một túi to cho Đàm Thanh Ninh. Sau đó quay lưng ngồi xổm xuống trước mặt cô, bày ra tư thế chuẩn bị chờ cô lên. Bác sĩ thấy vậy nở nụ cười trêu chọc nói: "Hộ hoa sứ giả đây à." Thanh Ninh cảm thấy ngượng ngùng, lắp bắp cự tuyệt: "Không .... không cần......tôi......." Bạch Tân Hàn không kiên nhẫn thúc giục: "Đừng nói nhiều, hay cậu muốn tôi ôm cậu đi?" Mặt cô bùm cái đỏ hết lên, nóng bừng bừng. Ôm đi..... việc đó, cô vẫn cần mặt mũi đấy? Cô là người biết cách phán đoán tình hình ngay lập tức nghiêng người về phía trước, nằm úp sấp lên lưng cậu ta, hai cánh tay nhỏ trắng ôm choàng qua vai, gói thuốc to quơ quơ ở trước ngực. Cô nhỏ giọng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn cậu." Bạch Tân Hàn từ trong cổ họng phát ra tiếng ừ, vòng hai chân cô sang hai bên sườn, đứng dậy đi ra khỏi phòng y tế. Nhìn hai người đã đi xa, trong phòng y tế bác sĩ nữ nhướn mày nhìn bác sĩ nam cười: "Thằng bé đó chắc thích cô bé này." Bác sĩ nam cười khẽ: "Cái này cô cũng nhìn ra?" Thật ra nhìn hai người rất xứng đôi vừa lứa, nam đẹp trai nữ xinh gái. Đáng tiếc, ở trong trường có lệnh cấm yêu sớm. Bác sĩ nữ bày ra dáng vẻ từng trải: "Không phải sao? Còn cố ý hung hăng dọa người, vừa nãy tôi còn rất muốn cười đấy... Đàn ông các người ý mà......" Bà lắc lắc đầu, đành chịu cười nói: "Tuổi này chính là như vậy, thích lại không thừa nhận, còn thích trêu trọc người khác." Có thể đây chính là thanh xuân, dù có kỳ quặc khó hiểu nhưng mà rất đáng yêu. ** Còn ở bên kia, Bạch Tân Hàn cõng Đàm Thanh Ninh đi dọc theo con đường của tòa dạy học cao tầng quay lại lớp. Vẫn đang trong giờ học, ngoại trừ một số người tham gia đại hội thể dục thể thao thì người trên đường cũng không đông lắm. Chuyện này làm trong lòng Đàm Thanh Ninh buông lỏng hơn rất nhiều. Tuy nhiên cũng không thể tránh được thỉ thoảng có người đi qua nhìn hai người với ánh mắt ngạc nhiên tìm tòi. Khác hẳn với người trên lưng, Bạch Tân Hàn vẫn ung dung thản nhiên, làm như không thấy, bước đi vững vàng thận trọng. Nhưng Đàm Thanh Ninh là người không có da mặt dày và tố chất tâm lý kém. Cô đành phải cúi xuống dựa đầu trên vai cậu ta, tự lừa dối mình cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân, cầu mong sẽ không gặp phải người quen. Có điều cuộc sống sẽ nói cho bạn biết: Định luật Murphy là chân lý. (*) Dựa trên "nền tảng của sự ngẫu nhiên", định luật này được đưa ra chỉ với một câu ngắn gọn là: "Nếu có hai hay nhiều cách để làm một việc gì thì một trong các tình huống có thể đi đến thảm họa thì sự việc thường xảy ra theo chiều hướng đó" Định luật Murphy cơ bản: "Nếu một điều xấu CÓ THỂ xảy ra, nó SẼ xảy ra, và vào thời điểm TỆ NHẤT." Như khi bạn lo lắng vì không ôn tập kiến thức nào đó thì nó nhất định sẽ xuất hiện ở trong bài thi; hoặc là trong tình huống đặc biệt khi bạn đang đầu bù tóc rối đi vứt rác sẽ gặp phải người mình thích; cũng giống như bây giờ ——- Lo lắng gặp phải người quen thì nhất định sẽ gặp. Khi chuẩn bị đến gần lối vào cầu thang trên tầng ba, cô nghe thấy tiếng bóng rổ bang bang phát ra trên mặt đất.