Ở cùng một chỗ với Bạch Tân Hàn một thời gian dài, Đàm Thanh Ninh càng hiểu thêm về cậu ta. Giống như là buổi tối cậu ta nói mình không có việc gì, thậm chí nhìn qua sắc mặt bên ngoài không cảm thấy khác lạ. Nhưng mà bằng trực giác của mình, Đàm Thanh Ninh cảm thấy trong lòng cậu ta có chuyện. Đối với bạn học khác thì cô không biết, nhưng cô biết cậu ta thông minh đến cỡ nào, trí nhớ tốt ra sao, kiểm tra được 150 điểm là có khả năng. Bạch Tân Hàn sẽ không vì lý do như vậy mà không vui. Nhưng cô cũng không nghĩ ra được lý do nào khác. Nghĩ đi nghĩ lại cô quyết định hay là đi hỏi thẳng, vì vậy mới có cái tin nhắn kia. Sau khi nhận được tin nhắn trả lời, Thanh Ninh cầm di động đi sang phòng Bạch Tân Hàn. "Vào đi." Bạch Tân Hàn chờ ở cửa, ra vẻ cho cô đi vào. Tầng hai chỉ có mình bọn họ ở, mỗi phòng đều có nhà tắm và nhà vệ sinh riêng. Bình thường hai người ở nhà gặp nhau cũng không nhiều, đây là lần đầu tiên cô đến phòng của Bạch Tân Hàn. So sánh với phòng của mình, bố cục trang trí trong phòng Bạch Tân Hàn đơn giản hơn rất nhiều. Tường có tông màu xanh xám, các vật dụng nội thất khác về cơ bản tuân theo tông đen, trắng và xám, thỉnh thoảng pha thêm một chút xanh lam. Nhìn qua cửa sổ là thấy được trường học, từ chỗ này nhìn qua, mơ hồ có thể thấy được hình dáng tòa nhà dạy học trong bóng đêm. "Trường học đã tắt đèn." Đàm Thanh Ninh nhìn ngoài cửa sổ lẩm bẩm nói. Một tiếng cạch rất nhỏ, cửa bị đóng lại. Đàm Thanh Ninh nghe thấy tiếng đóng cửa, trong lòng căng thẳng. Xoay người đi đến đối diện Bạch Tân Hàn. Cậu ta có đôi mắt rất đẹp, mí mắt hẹp mà dài, lông mi dài mà thẳng, lúc này trong con ngươi màu nâu có hai ngọn đèn sáng lên. Làn da trắng nõn trên mặt thường không có cảm xúc, mang lại cảm giác có khoảng cách rất xa. "Chỗ nào không hiểu?" Khoảng cách giữa hai người rất gần, Bạch Tân Hàn lạnh nhạt lên tiếng. Đàm Thanh Ninh sửng sốt, chưa kịp phản ứng lại, không hiểu ý cậu ta. Bạch Tân Hàn nhìn vẻ mặt hoang mang của cô, lông mi dài buông xuống, ánh mắt chợt lóe, có chút cứng ngắc mở miệng: "Không phải đang xem sách sao?" Nói xong, cậu ho nhẹ một tiếng, mặt xoay qua bên cạnh. Nhìn thấy dáng vẻ không được tự nhiên của Bạch Tân Hàn, Đàm Thanh Ninh mới chợt nhớ ra cuốn sách cậu ta nói đến chính là bức tranh vừa rồi. Mặt cũng nóng lên. Cô chỉ muốn bỏ nó sang một bên, không nghĩ tới vị thiếu gia này thật sự nghiêm túc hỏi cô đối với cuốn sách <<Tâm lý học Bạch Tân Hàn>> có chỗ nào không hiểu. Chỗ nào không hiểu? Cái gì cô cũng không hiểu....... Thanh Ninh nâng mắt, giọng nói nhỏ nhẹ: "Hôm nay bởi vì thầy Lý mà cậu không vui à?" Không đợi Bạch Tân Hàn trả lời, cô lập tức nói tiếp: "Bởi vì thầy ấy cũng dạy lớp 1 đó! Bình thường thầy luôn cảm thấy lớp chúng ta không bằng lớp 1, lớp mình thật ra có rất nhiều bạn đều sợ thấy ấy. Bình thường đối với ai cũng rất hung dữ, đặc biệt để ý đến thành tích......." "Thực ra điểm toán của lớp luôn đứng trong tốp năm, cũng không tính là kém, nhưng thầy ấy chỉ thích đả kích chúng ta." Thanh Ninh cong cong môi, nhẹ nhàng nói: "Hơn nữa cậu thông minh như vậy khẳng định điểm sẽ không thấp." "Cậu cảm thấy tôi thông minh." Bạch Tân Hàn cúi xuống, ánh mắt khóa chặt đôi mắt màu đen của cô. Thanh Ninh gật gật đầu: "Đương nhiên rồi. Nếu để cậu đi đo chỉ số thông minh IQ chắc hẳn sẽ cao hơn rất rất nhiều so với người bình thường." Học hai năm ở Thanh Trung, Thanh Ninh sâu sắc nhận ra rằng thật sự có khoảng cách giữa con người với nhau. Có một số người sinh ra đã có xuất phát điểm cao hơn người bình thường, họ không thể ghen tị, chấp nhận thực tế và lạnh nhạt là được rồi. Mà Bạch Tân Hàn chính là thuộc loại người sinh ra đã có xuất phát điểm cao kia. Cậu ta nhớ rõ ràng những sự kiện nhỏ lúc ba bốn tuổi, chơi trò chơi được một ván đã giỏi, đề thi của mấy năm trước cũng có thể nhớ, trong đầu tồn tại rất nhiều thứ. Loại trí nhớ phi thường và năng lực học tập của người này cũng đủ để chứng minh thiên phú của cậu ta. Bạch Tân Hàn căng miệng. Cậu từ nhỏ đến lớn đều rất thông minh. Cũng chính vì điều này mà người trong nhà luôn coi trọng cậu. Sau một lúc lâu, cậu mới lạnh lùng nói: "Có thể là vì tôi có bệnh." Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải.(*) "Thiên tài ở bên trái và kẻ điên ở bên phải" là cuốn sách do Nhà xuất bản Đại học Vũ Hán xuất bản năm 2010 do Cao Minh thực hiện. Dưới hình thức phỏng vấn, cuốn sách ghi lại những góc nhìn sâu sắc và độc đáo của những con người sống ở một góc khác (những người ngoài lề như người bệnh tâm thần, thiểu năng,...), để mọi người hiểu được chân tâm của một kẻ điên hay một thiên tài. "A?" Sao tự nhiên lại không vui? Đàm Thanh Ninh giật mình, sau lại nghĩ tới chuyện sức khỏe của cậu ta không tốt, trong lòng trầm xuống. "Bị bệnh có thể chữa trị, nhà của tôi toàn bác sĩ, nhà cậu mở bệnh viện........" Giọng cô càng lúc càng nhỏ khi nhìn thấy ý tứ hàm xúc không rõ trong mắt cậu ta. Có phải lại nói nhiều quá rồi không? Thanh Ninh có điểm chột dạ, ánh mắt vẫn ngoan cường chống lại ánh mắt phía đối diện. "Đàm Thanh Ninh, tôi đau đầu." Giọng nói không mặn không nhạt vang lên. Mỗi lần nhớ lại chuyện không thoải mái, trong đầu luôn phản xạ có điều kiện truyền đến cơn đau, từng cơn từng cơn, đau chậm mà lâu. Thanh Ninh nghe vậy xoay người. Bạch Tân Hàn tùy tiện ngồi xuống, đầu hơi ngửa ra sau, dựa lưng vào ghế. Thanh Ninh đi nhẹ bước chân, chậm rãi tiến về phía cậu ta. Thiếu niên mặc quần áo vừa người sạch sẽ, ống quần sẫm màu thẳng tắp không có nếp gấp, phần da trắng lộ bên ngoài chính là do được sống lâu trong an nhàn sung sướng, móng tay cắt ngắn sạch sẽ, từ đầu đến chân đều lộ ra hơi thở phú quý giàu sang. Ánh mắt cậu ta đang nhắm lại, lông mi dưới ánh đèn tạo thành cái bóng, đôi lông mày hơi cau lại và khóe môi đều thể hiện sự khó chịu của cậu ta lúc này. "Để tôi mát xa cho cậu một lúc." Thì ra là do đau đầu tái phát, khó trách lại không vui. Thanh Ninh thầm nghĩ, hai bàn tay mềm mại để trên đầu Bạch Tân Hàn. "Như vậy được không?" Cô thử dùng sức, cúi đầu hỏi. Sự thoải mái truyền đến theo những ngón tay của cô để ở trên đầu, da đầu căng ra cũng dần được thả lỏng. Bạch Tân Hàn mở mắt, chạm với ánh mắt trong trẻo ngọt ngào của cô. Ánh mắt ngập nước chứa đựng sự thân thiết cùng kiên nhẫn. Trái tim Bạch Tân Hàn đập rất mạnh, nhỏ giọng noi: "Được." Cậu nhìn đến ánh mắt kia, môi nở một nụ cười. "Cậu đau đầu có thể nói với tôi, tôi chính là cao thủ mát xa." Thanh Ninh cười tủm tỉm nói. Trước khi đi, ba mẹ cô đã dặn phải tự chăm sóc bản thân và quan tâm đến Bạch Tân Hàn nếu có thể. Thật ra không cần ba mẹ phải nói. Cô bây giờ ở cùng cậu ta, ăn cùng cậu ta, còn cùng ngồi cùng bàn trên lớp, cho nên cần đối với cậu ta thật tốt. Huống chi do trong nhà đa phần đều là bác sĩ, trời sinh cô đối với bệnh nhân luôn mang theo sự đồng tình và dịu dàng. Thanh Ninh vừa xoa đầu cho Bạch Tân Hàn vừa nói với cậu ta về lịch thi: "Tiết tự học buổi tối ngày mai sẽ kiểm tra môn văn, sáng thứ bảy kiểm tra môn toán và vật lý, buổi chiều kiểm tra môn tiếng anh và hóa. Chủ nhật phải học nửa ngày, có thể chữa bài môn văn và môn toán, buổi chiều nghỉ........." Cơ bản là miệng cô nói không ngừng được, nói xong hết lịch thi lại nói đến những chuyện thú vị trong lớp. Mùi hương trên người nữ sinh thoang thoảng ngọt ngào cùng với giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ xâm nhập vào thần kinh Bạch Tân Hàn. Cậu nhắm mắt lại, lần đầu tiên cảm nhận được Ngô nông nhuyễn ngữ(*) trong sách học rất có đạo lý. (*) Ngô nông nhuyễn ngữ(吴侬软语): "Ngô nông" có nghĩa là người Ngô, "nhuyễn ngữ" là lời nói mềm mại, uyển chuyển, hay còn gọi là "Ngô nông tế ngữ", "Ngô nông kiều ngữ", dùng để hình dung phương ngôn của vùng Tô Châu, Thượng Hải, là bộ phận phương ngôn mềm mại uyển chuyển hơn các vùng nói tiếng Ngô khác, giọng nữ thì nghe ngọt ngào linh tú, giọng nam thì nho nhã nhu mỹ. Tuy nhiên, phương ngôn Tô Châu được liệt vào phương ngôn khó thứ ba của Trung Quốc, chỉ sau tiếng Ôn Châu và tiếng Quảng Đông.