Sau khi Thành Hải Đông lên xe lửa đến Đài Nam, anh lên taxi đi đến khu Xích Khám.
Lần trước đến Đài Nam, bọn họ đã tới khu Xích Khám.
Lúc ấy anh còn đối với một vài tấm bia đá hình rùa hồ ngôn loạn ngữ, cô cười đến ngã sụp vào lòng anh, ngảy cả nước mắt cũng chảy ra.
Khi nào thì tiếng cười trong lúc đó của bọn họ không hề có?
Sau khi anh kết hôn, ba anh liền đem công việc giao hết cho anh. Trong nhà anh là con trai độc nhất, luôn được coi là người tiếp nhận sự nghiệp gia đình, khiến cho nó phát triển hơn.
Rất nhiều áp lực khiến cho anh không thở nổi, anh sợ làm không được như cha mình mong đợi, anh lo lắng hai cửa hàng ô tô và khách sạn mới mở không kinh doanh tốt, anh cảm thấy nhiều công trình không mang lại lợi nhuận cao, anh không mượn tửu sắc xã giao để lấy được công trình, cũng không làm gì không đứng đắn…
Nhưng mà, anh chưa bao giờ nói với cô những phiền toái này, bởi vì sợ cô lo lắng.
Hiện tại nghĩ lại, anh thật sự nên nói cho cô tâm tình của anh, như vậy cô mới có thể thông cảm cho anh, hiểu cho việc anh để tâm tư vào công việc.
Thiếu khuyết hiện tại của bọn họ, chính là suy bụng ta ra bụng người, không bao dung.
Thành Hải Đông xuống taxi, đứng ở phía trước Xích Khám, nhìn phong cách mái cổ với những đường cong uốn lượn, nội tâm cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Quả thật anh đã sơ sót đối với cô, nhưng cô chưa từng oán giận, cô yên lặng dùng phương thức của cô để thích ứng cuộc sống của anh.
Chờ đến khi cô thật vất cả mới tìm ra một ý niệm để sinh tồn, bắt đầu từ trong cuộc sống hôn nhân tìm thấy niềm vui riêng của mình, anh lại vì dục vọng của bản thân, mà muốn lôi kéo cô trở về nhà, trên thực tế, đó chỉ là một phòng giam hoa lệ.
Anh sai lầm rồi, mười phần sai.
Thành Hải Đông đến gần cửa vào Xích Khám, liếc mắt một cái đã nhìn thấy bóng dáng Đỗ Tiểu Nguyệt.
Cô giống như đang thả hồn ở nơi nào, túi trà bí đao tràn đầy trên tay, một ngụm cũng chưa uống.
Bỗng nhiên, anh muốn khóc.
Bởi vì anh biết thứ cô đang tìm kiếm là ký ức hương vị.
Anh hiểu cô, biết cô đơn thuần ra sao, biết cô dễ dàng thỏa mãn thế nào, biết cô dễ mềm lòng, biết cô không dễ dàng thích ứng thay đổi ra sao, biết cô có thể vì anh mà nén giận…
Thành Hải Đông chớp mắt vài cái, thật vất cả bình phục tâm tình, sau đó mới đi vào Xích Khám.
Rõ ràng còn yêu nhau, vì sao lại để xảy ra loại tình trạng này?
Anh tuyệt không cho phép loại chuyện này phát sinh.
Thành Hải Đông hít mạnh, nhắm hướng Đỗ Tiểu Nguyệt đi nhanh tới.
“Em…” Thành Hải Đông giữ lấy vai cô, hai mắt lóe lửa giận.
Môi của anh bị cô chặn lại, đôi mắt long lanh nước nhìn thẳng anh, “Em không muốn chúng ta kết thúc như vậy!”
“Anh cũng vậy.” Thành Hải Đông mở rộng vòng tay, ôm cô chặt chẽ vào trong lòng.
Đỗ Tiểu Nguyệt hơi giật mình, bởi vì cô cảm thấy bản thân đã lâu, quá lâu không được anh ôm chặt chẽ như vậy.
Cô bất ngờ đem khuôn mặt chôn ở trước ngực anh, nghe tiếng tim anh đập kịch liệt, hau tay nhịn không được càng ôm chặt anh.
Thành Hải Đông không mở miệng, bởi vì trong lòng anh vừa rung động lại khó chịu, tay của anh cũng đã sớm run rẩy, nhưng vẫn kiên trì nắm lấy hai tay cô, truyền tâm tình của mình vào lòng của cô.
Đỗ Tiểu Nguyệt cũng không nói gì, bởi vì nước mắt của cô đã sớm đi trước, thấm ướt trước ngực áo của anh, nhắn dùm anh sự kích động và cảm động của cô.
“Thực xin lỗi…” Thành Hải Đông ngẩng đầu, khóe miệng vẫn rung động.
“Em cũng không đúng… Em đã rất tùy hứng…” Đỗ Tiểu Nguyệt ra sức lắc đầu.
“Chúng ta phải nói chuyện đàng hoàng, được không?” Thành Hải Đông nâng tay, dùng tay áo lau khô nước mắt cho cô.
“Ừ.” Cô dùng sức gật đầu.
Những bất ổn như sóng cuộn trào trong lòng lòng Thành Hải Đông cuối cùng cũng lắng xuống, anh chặt chẽ nắm tay cô, cùng cô cố gắng bình phục tâm tình.
“Anh sẽ không phản đối công việc của em nữa, đó là tự do của em.” Thành Hải Đông trước tiên cúi đầu nói với cô.
“Cảm ơn…cảm ơn…”
Đỗ Tiểu Nguyệt rất hưng phấn, trong khoảng thời gian ngắn nhất thời không biết nói lời nào khác. Mà cũng bởi vì đang vui vẻ đến không biết phải như thế nào, cô không suy nghĩ, kiểng mũi chân hôn nhẹ lên môi anh.
“Cám ơn…” Cô vừa hôn vừa nói.
Thành Hải Đông nhướn mày, vui vẻ nở nụ cười.
Anh ôn nhu nhìn cô, cũng cúi đầu ở khóe môi cô nhẹ nhàng hôn xuống. Cô thật sự là người đơn thuần cực điểm, anh chỉ đồng ý công việc của cô, thế mà cô đã liên thiếp cảm tạ anh sao?
Xem ra người chồng như anh căn bản là một bạo quân chỉ muốn sở hữu vợ mình… càng tệ hơn là, anh luôn nghĩ đó là là biểu hiện của tình yêu.
“Chúng ta đi ăn cái gì một chút, được không? Chờ tới cuối tuần, lại đến Đài Nam, được không?” ngón cái của Thành Hải Đông vổ vồ khuôn mặt của cô, ôn nhu hỏi.
Đỗ Tiểu Nguyệt gật gật đầu, bởi vì cô không có cách nào nói chuyện bình thường được.
Tất cả đều giống như là trở về thời điểm bọn họ mới quen nhau… anh không phải bận công việc, mà cô mỗi ngày rời giường đều mỉm cười hạnh phúc.
“Chuyện của chúng ta…” Cô nhẹ giọng hỏi, không muốn lừa mình dối người không nghĩ đến giải quyết vấn đề.
“Vấn đề của chúng ta là anh đã quyết liệt muốn em ở lại trong nhà, nghĩ rằng như vậy là có thể giải quyết.” Thành Hải Đông nắm tay cô, hơi mím môi lại “Dù thời gian thông suốt của anh có chút chậm, nhưng cuối cùng cũng đã mất bò mới lo làm chuồn, thời gian cũng không quá muộn.”
“Vì sao anh lại thỏa hiệp?” Cô hỏi.
“Anh không thoải hiệp, mà là thay đổi, bởi vì anh là một người đàn ông biết tự kiểm điểm. Anh từng nghĩ cưới em về nhà, chính là phương thức an toàn nhất cho em, nhưng lại đã quên rằng em không phải là đứa trẻ, em cũng có suy nghĩ của em.” Anh cười khổ hai tiếng, biểu tình trên mặt vẫn mang vẻ tự trách.
Đỗ Tiểu Nguyệt vỗ nhẹ gương mắt cương nghị của anh, nhìn thấy anh nhíu mày khó chịu, hiểu được anh đang thật lòng.
Từ lúc kết hôn tới nay, cô luôn sợ anh lo lắng mình không thích ứng cuộc sống hôn nhân, vì thế cố gắng gây áp lực chính mìh, không dám để cảm xúc của bản thân quấy nhiễu anh. Nhưng mà cô đã quên, khiến cho cô vui vẻ mới là tâm nguyện mà anh mong muốn nhất.
Cô nên sớm nói ta tình tình với anh, không nên để cho trong lòng buồn khổ đã nghẹn đến yết hầu mới làm cho sự bất mãn bộc phát ra.
“Chúng ta nên làm như thế nào, mới có thể tìm ra một ít thời gian ở chung, cùng nhau nói chuyện?”
“Anh không biết.” Thành Hải Đông cau mày, nói thật, “Anh chỉ biết chúng ta luôn để ý lẫn nhau chuyện không muốn nói chuyện, anh đi làm mệt, khi về nhà thật sự không muốn nói chuyện, khi đó chỉ còn khí lực để ôm em mà thôi. Cho dù là tựa vào bên cạnh em ngẩn người cũng tốt, như vậy anh mới có cảm giác nghỉ ngơi. Dù sao, bình thường anh đã nói cả ngày, đã đủ mệt…”
Thì ra khi về nhà anh không thường nói chuyện là bởi nguyên nhân này. Đỗ Tiểu Nguyệt chăm chú nghe, cũng không muốn ép hỏi thêm gì.
Chuyện quá khứ không thể thay đổi, nhưng hiện tại cô có thể vì tương lai của bọn họ mà cố gắng.
“Sau này chúng ta đi ngủ sớm một chút, mỗi ngày ra khỏi giường sớm một chút để cùng nhau ăn sáng, trò chuyện, được không?” Cô ôm cánh tay anh hỏi.
“Sáng sớm à?” Thành Hải Đông nhướng mày, cười khổ một tiếng. Anh thường ngủ rất sâu, trong khoảng thời gian ngắn gọi anh dậy sớm, chỉ sợ rước lấy tức giận.
“Chúng ta còn có thể nghĩ ra biện pháp khác, không phải ra khỏi giường sớm.” Đỗ Tiểu Nguyệt nhìn lại ánh mắt gian gian của anh, nhịn không được cười cười, lúm đồng tiền đẹp như hoa.
Thành Hải Đông mỉm cười, nơi khóe miệng mỉm cười của cô hôn xuống, ôm lấy thắt lưng của cô đi về hướng cửa.
“Em đó, không cần việc gì cũng cứ theo ý anh. Làm bộ như chúng ta vẫn đang tìm hiểu nhau, đang khảo nghiệm đối phương có thể trở thành một nửa của nhau hay không, nếu thật sự chúng ta không tìm ra phương pháp giải quyết, như vậy…”
Anh đột nhiên nhăn mi lại, ngừng nói, không muốn nói ra lời cuối cùng.
“Em sẽ rời khỏi anh, không để cho anh phải khó xử.” Cô kiên định lớn tiếng nói.
“Đồ ngốc!” Thành Hải Đông xoa nhẹ tóc cô, nhịn không được kéo cô vào trong lòng “Nói cứng như vậy mà khóc thế, thật không có sức thuyết phục nha.”
“Em không biết em khóc.” Đỗ Tiểu Nguyệt chớp mắt, ngượng ngùng cắn môi dưới, từ trong túi xách lấy khăn giấy ra.
Thành Hải Đông cầm lấy khăn giấy, lau nước mắt cho cô.
“Chúng ta cùng nhau cố gắng, không có khả năng không thành công.” Anh nói chắc chắn, gắt gao cầm tay cô, mười ngón đan vào nhau, “Đi thôi, trước tiên dẫn anh đi ăn cơm, ăn xong chúng ta lại tới tiệm hoa quả Lily em thích nhất, uống một ly nước mật đậu băng. Em muốn hỏi cái gì, muốn nói cái gì, hôm nay anh đều thật tâm lắng nghe và trả lời.”
Tay Đỗ Tiểu Nguyệt bị độ ấm của anh bao phủ, một cảm giác lo lắng thẳng hướng đến trong lòng.
Cô cười như một đứa trẻ, bước chân nhẹ nhàng đến bên cạnh cầm lấy cánh tay phải của anh, mới có thề để cho chính mình không cao hứng mà nhảy nhót cả lên.
Cô chưa từng nghĩ đến hôn nhân của mình có vấn đề, nhưng cô cũng thật may mắn bọn họ không cãi nhau gay gắt, mà có thể đem vấn đề ra thẳng thắn nói chuyện.
“Sao mà cười vui vẻ như vậy?” Thành Hải Đông cúi đầu nhìn vẻ mặt đầy ý cười của cô.
Đỗ Tiểu Nguyệt kiểng mũi chân, ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói: “Bởi vì em yêu anh.”
Thành Hải Đông cúi đầu tựa vào mái tóc của cô, thấp giọng đáp lại “Anh biết, cho nên anh mới đuổi theo em tới tận đây.”
Cô ngửa đầu cười với anh, lại đổi lấy một cái hôn.
“Vậy trước tiên nói cho em biết… Bình thường khi anh đi xã giao là làm nhưng gì, được không?” Cô khẩn cấp đưa ra vấn đề.
“Gặp gỡ chủ doanh nghiệp hay doanh nhân ngành xây dựng! Ngẫu nhiên sẽ có cả nữ tiếp viên, thường là do đối tác yêu cầu. Rõ ràng là đã có lợi nhuận, vẫn còn muốn người khác coi họ như đại gia.”
“Vất vả.” Cô biết anh không thích uống rượu, vừa uống liền đau đầu. “Không thể thay đổi bộ phận sao? Em nhớ trước kia anh từng nói anh có hứng thú với quy hoạch tranh hoàng liệu và nhà hàng rất hứng thú…”
“À, anh từng đề cập qua việc này với em sao? Đã quen với việc trang trí công trình, tâm tính của khách hàng anh rất rõ ràng. Nếu nhà hàng, nhà ăn cần quy hoạch, muốn tìm ra khách hàng cố định, anh cũng có thể cung cấp đề nghị. Chẳng qua ở phía nam Đài Loan, loại chuyện quy hoạch này thường bị các xí nghiệp xem nhẹ…”
Hai người cầm tay nhau ra khỏi khu Xích Khám, trà bí đao trong tay Đỗ Tiểu Nguyệt lúc này mới được hai người vì nói chuyện đến khô miệng mà uống hết.
Lúc này, vẫn không ai có thể xác định bọn họ có thể thuận lợi đi qua cửa ai này.
Nhưng sự vui vẻ hiện tại của cả hai, khiến bọn họ đều ôm ấp nguyện ý vì lẫn nhau mà thay đổi ý niệm trong đầu, lúc này làm như vậy mới là chuyện trọng yếu…
Đêm đó, bọn họ đáp xe lửa đi Cao Hùng, Đỗ Tiêu Nguyệt vô cùng mệt mỏi, hai chân thậm chí còn đau nhức đến mức gần như không cách nào đứng thẳng lên được.
Bởi vậy, cô ngồi xuống trên ghế, đầu khẽ dựa vào vai anh, ngủ.
Buổi chiều hai người tại miếu Khổng Tử ăn thịt viên, Thành Hải Đông thấy một người phụ nữ mặc một chiếc áo lông trắng, thật sự rất hợp với cô, vội chạy đến hỏi thăm, sau đó lôi vợ đến quầy hàng CELINE, chọn bọ đồ anh cảm thấy hợp với cô nhất,
Cô không thiếu quần áo, nhưng cô thích cảm giác mặc quần áo xoay qua xoay lại trước mặt anh.
Bởi vậy, cô cam tâm tình nguyện đứng hơn hai tiếng, mà anh ngồi trên sô pha uống cà phê, cùng nhân viên cửa hàng nhàn nhã cười đùa nói chuyện, cười đến không ngậm miệng được.
“Ngủ mỹ nhân, rời giường.”
Xe lửa đến Cao Hùng, Thành Hải Đông vỗ cô đang ngủ say, tại môi cô khẽ hôn, hoàn toàn không quan tâm đến những vị khách còn lại trên xe.
Đỗ Tiêu Nguyệt mơ màng mở mắt ra, chớp mắt, sau đó ngoan ngoãn kéo tay anh, chậm rãi đi theo anh rời khỏi xe lửa.
Thành Hải Đông ngoài ý muốn phát hiện, khi cô chưa tỉnh ngủ sẽ không phân định được phương hướng, ngây thơ mặc cho người ta định đoạt thật đáng yêu.
Đáng tiếc, anh ở bên cô lâu thế, lại chưa từng phát hiện ra chuyện lý thú này.
Xem ra sáng sớm không ít chuyện tốt, có lẽ anh thật sự có thể nghĩ đến chuyện rời giường sớm một chút.
Thành Hải Đông thẳng lưng đi xuống xe lửa, Đỗ Tiêu Nguyệt thì vẫn buồn ngủ và bị kéo xuống khỏi xe lửa.
“Đến.”
Thành Hải Đông giơ cánh tay lên, Đô Tiêu Nguyệt lập tức ôm lấy cánh tay anh, lười biếng đem sức nặng giao cho anh.
Bàn tay bé nhỏ khẽ nhấc, che đi một cái ngáp.
Đi đến trước bậc thang, Đỗ Tiêu Nguyệt nhìn độ dài cầu thang, cô trừng mắt nhìn, ý thức tỉnh táo hơn nhiều.
“Anh cõng em, được không?” Thành Hải Đông cười nháy mắt với cô.
“Không cần, thật mất mặt.” Cô mở to mắt, hoàn toàn tỉnh táo, vội lắc đầu.
“Có gì mà mất mặt, em giấu mặt trên lưng anh là được rồi, ai người ta biết em là ai? Anh cũng không ngượng, em ngượng cái gì?” Thành Hải Đông đùa giỡn, lần nữa đẩy người ra.
Đỗ Tiêu Nguyệt cắn môi, quả thật có chút dao động.
Chân của cô thật sự rất mỏi.
Tuỳ hứng một hồi, mặc kệ ánh mắt người khác, trời cũng chẳng sụp xuống đây, Đỗ Tiêu Nguyệt do dự liếc anh một cái.
“Cho em ba giây suy nghĩ, không hơn, ba, hai, một…” Thành Hải Đông nói.
“Anh ngồi xổm xuống.” Đỗ Tiêu Nguyệt lắc lắc tay anh, đỏ mặt nhỏ giọng nói.
Thành Hải Đông nghe lời ngồi xổm xuống.
Đỗ Tiêu Nguyệt lướt mắt nhìn quanh, rất nhanh nằm sấp trên lưng anh.
“Rầm…”
Thành Hải Đông giả tiếng động, một mạch chạy thẳng lên cầu thang.
Vóc dáng của anh thật sự khiến người ta chú ý, lại thêm chuyện đang cong một cô gái, khó tránh ánh mắt mọi người. Càng làm cho mọi người kinh ngạc là, anh còn chạy rất nhanh, cho nên mỗi người đi qua anh đều dành cho anh ánh mắt kỳ quái.
Đỗ Tiêu Nguyệt ghé vào lưng anh, ôm cổ anh, khuôn mặt chôn sâu vào cổ anh, cảm giác như đang ngồi trên một chiếc xe jeep. Cơ thể cô lo lắng, cùng với cơ thể không ngừng chuyển động lên phía trên của anh, giống như bay lên cao ngàn dặm.
Đợi Thành Hải Đông bò lên cầu thang, sau khi đứng vững, Đỗ Tiêu Nguyệt không nhịn được ghé vào trên lưng anh nở nụ cười.
“Thật ngây thơ.” Cô nắm lấy áo anh, cười không thở nổi.
“Vui vẻ là tốt rồi, ngây thơ liên quan gì.” Thành Hải Đông nghiêng đầu, khẽ chạm má lên gò má non mềm của cô, vừa cười vừa nói.
“Thành Hải Đông.”
Một giọng nữ hét lên, Đỗ Tiêu Nguyệt và Thành Hải Đông đồng thời quay lại…
Tiền Phái Lam đang đứng trước mặt họ.
“Chị họ…” Đỗ Tiêu Nguyệt nhỏ giọng kêu lên, vỗ vỗ vai Thành Hải Đông “Thả em xuống.”
Thành Hải Đông nhíu máy, mặc dù không vui vì đang lúc vợ chồng ngọt ngào bị phá hoại, nhưng vẫn để Đỗ Tiêu Nguyệt chậm rãi trượt xuống đất.
“Tình cảm thật tốt a. Giống như học sinh cấp ba hay sao mà cõng nhau thế, thật phục hai người.” Tiền Phái Lam ánh mắt tự nhiên bay đến túi đồ, “Còn mua quần áo CELIN, đúng là chim sẻ hoá phượng hoàng…”
“Cho dù gia cảnh Thành Hải Đông không tốt như thế, em cũng sẽ gả cho anh ấy.” Đỗ Tiêu Nguyệt vội nói.
“Ít nói những lời thừa thãi đi, tôi đúng là phục sự đơn thuần của cô, nếu Thành Hải Đông chỉ là bùn, cô dám gả sao?” Tiền Phái Lam khinh thường nói.
“Nếu như anh hôm nay chỉ làm nhân viên bình thường, em vì sao không gả? Trước khi kết hôn, em cũng có công việc. Cuộc sống có thể khổ một chút, nhưng vẫn có thể duy trì.” Đỗ Tiêu Nguyệt nhỏ giọng nói.
Thành Hải Đông nắm vai Đỗ Tiêu Nguyệt, cúi đầu cười với cô.
“Đó là vì cô chưa chịu sự đau khổ của hôn nhân.” Tiền Phái Lam trừng mắt liếc bọn họ, còn muốn tiếp tục nói không ngừng.
“Không cần đem sự bất mãn về hôn nhân của chị áp lên người Tiêu Nguyệt.” Thành Hải Đông thô lỗ nói, không có cách nào chịu được sự công kích của Tiền Phái Lam.
Tiền Phái Lam biến sắc nhìn Thành Hải Đông, cô lập tức đến bên người Tiêu Nguyệt, thấp giọng nói “Cô gặp anh rể cô ở ngoài.”
Đỗ Tiêu Nguyệt và Thành Hải Đông thoáng nhìn nhau, cô chột dạ nắm tay anh.
“Cô bé kia mới tầm hai mươi tuổi, đã mang thai con của anh ta.” Tiền Phái Lam nghiễn răng nghiến lợi nói.
“Hai người không nói chuyện sao?” Đỗ Tiêu Nguyệt quan tâm hỏi.
“Anh ta không cho tôi liên lạc với cô ta, nói là muốn duy trì tình huống hai vợ thế này, còn có thể nói gì nữa. Anh ta còn muốn mỗi tháng gửi sinh hoạt phí cho cô ta.” Tiền Phái Lam tức giận đỏ bừng mặt, tay nắm chặt thành quyền. “Tôi sẽ không để họ sống sung sướng đâu, tôi mời luật sự kiện cô ta. Một phân tiền cũng đừng nghĩ có được, càng đừng nghĩ sẽ được vào vị trí của tôi.”
“Chị yêu anh rể sao?” Đỗ Tiêu Nguyệt dịu dàng hỏi.
Tiền Phái Lam khẽ giật mình, nhìn đôi mắt trong như nước của Đỗ Tiêu Nguyệt, cô vô thức tránh nặng tìm nhẹ “Bọn chị kết hôn đã ba năm, không thể nói đến chuyện yêu hay không yêu nữa.”
“Nếu chị vốn không yêu anh ấy, sao chị còn không rời đi?”
Tiền Phái Lam và Thành Hải Đông cùng lúc trợn mắt nhìn người đang nói…. Đỗ Tiêu Nguyệt.
“Nói thế nói làm gì, tôi gả cho anh ta, anh ta đi ngoại tình, tôi sao phải khiến anh ta sống thoải mái.” Tiền Phái Lam trừng mắt nhìn thẳng.
“Em…” Đỗ Tiêu Nguyệt vội giải thích, bất đắc dĩ nói chuyện quá nhanh nên có chút khó khăn.
“Em nên nói cho rõ ra.” Tiền Phái Lam nheo mắt lại, không khách khí chỉ trích.
“Cô ấy nói chuyện thường chậm một chút, chị giục cái gì.” Thành Hải Đông nhíu mày, thần thái khó chịu bước một bước dài về phía trước.
Tiền Phái Lam lui về sau một bước, lập tức im lặng.
“Em cứ nói từ từ, chị ấy nếu không muốn nghe, có thể cút ngay.” Thành Hải Đông khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng trừng mắt Tiền Phái Lam.
“Ý em là… ngoại tình đương nhiên là không đúng. Bởi vì anh rể không tôn trọng chị, không tôn trọng hôn nhân của hai người, thế nhưng, chị với cuộc hôn nhân này cũng có tận tâm tận lực sao? Chị có phải chỉ chăm chăm quan tâm anh rể mang về cho chị bao nhiêu hàng hiệu? Nói như vậy, kết hôn hay ly hôn, cũng theo nhu cầu, không phải sao?” Đỗ Tiêu Nguyệt nhíu chặt mi, nhìn thẳng vào mắt chị họ, chân thành nói.
“Tôi đã trao cho anh ta tuổi thanh xuân quý giá của tôi, tôi sao có thể cùng anh ta li hôn.” Tiền Phái Lam oán hận nói.
“Nếu thanh xuân có thể quy ra tiền, vậy cô gái trẻ kia có nên tìm cho mình một chút thù lao xứng đáng hay không? Trong hôn nhân, quan tâm đến cảm nhận của đối phương không phải điều quan trọng nhất hay sao?” Đỗ Tiêu Nguyệt nói.
“Nói hay lắm.” Thành Hải Đông vỗ vai Đỗ Tiêu Nguyệt, giơ ngón cái lên “Nếu như còn tình cảm với đôi phương, sự tình tuyệt đối không diễn biến đến thế này.”
“Hai người đúng là rất hả hê.” sắc mặt Tiền Phái Lam trầm xuống, nghiêm mặt nói.
“Chúng em là đang bàn luận. Huống hồ, chị đưa ra chuyện ngoại tình này, cũng không phải muốn tìm ra phương pháp giải quyết sao, hay chị chỉ muốn có sự đồng tình, hoặc là hi vọng là bọn em sẽ đến mắng mỏ anh rể cho chị, đúng không?” Thành Hải Đông nhìn thẳng vào Tiền Phái Lam, không khách khí chỉ trích.
“Dù sao hai người bây giờ là người chiến thắng, hai người nói gì chẳng đúng.” Tiền Phái Lam trừng mắt nhìn Đỗ Tiêu Nguyệt, hai mắt như muốn phóng hoả. “Từ nhỏ đến lớn, người trong nhà luôn nói cô ngoan ngoãn, tôi có cố gắng thế nào, chỉ vì bộ dạng ngoan ngoãn của cô, mọi thứ cũng không đến tay tôi. Mà hiện tại chồng của cô so với tôi…”
“Chị họ, em gả cho Hải Đông không phải vì muốn hãnh diễn, mà vì em muốn cùng anh ấy bên nhau trọn đời. Chị gả cho anh rể không phải cũng muốn thế sao?” Đỗ Tiêu Nguyệt lắc đầu, một tay nắm lấy tay chị họ.
“Chuyện của tôi không cần cô dạy dỗ.” Tiền Phái Lam gạt tay cô ra, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Em không phải muốn dạy bảo chị, em chỉ cảm thấy hôn nhân cần sự cố gắng của hai người mới có thể lâu bền.” Mắt cô đã đỏ lên, không dám tiến lên, chỉ đứng nhìn chị họ.
Tiền Phái Lam cúi đầu, môi đỏ cắn chặt.
“Được rồi, người ta không muốn nghe, chúng ta đi trước đi.” Thành Hải Đông ôm vai Đỗ Tiêu Nguyệt, xoay người rời đi.
Đỗ Tiêu Nguyệt quay đầu nhìn chị họ, sau đó cùng Thành Hải Đông rời đi.
Cô mới đi vài bước, nhịn không được ngẩng đầu nhìn Thành Hải Đông.
Trước cô đi làm đã nghe được nhiều chuyện vợ chồng bất hoà, cô biết người ở giữa có xem vào thì hiện trạng cũng không thay đổi nhiều, bởi vì chỉ trích người khác bao giờ cũng đơn giản hơn.
Đương nhiên, cô vẫn không biết sự thay đổi của cô và Hải Đông có thể thành công hay không, nhưng ít ra bọn họ đều có lòng muốn thay đổi, như vậy cũng đủ khiến cô cảm kích không thôi.
“Cảm ơn anh.” Đỗ Tiêu Nguyệt đột nhiên giật nhẹ cánh tay anh, nhẹ giọng nói.
“Cảm ơn gì?” Thành Hải Đông khẽ vuốt tóc cô, mỉm cười, con ngươi đen thần thái minh bạch, anh lớn tiếng nói “Cảm ơn anh vận khí tốt, cưới được em sao? Đồ ngốc.”
Tiếng cười lớn của Thành Hải Đông trực tiếp bay vào tai Tiền Phái Lam.
Tiền Phái Lam bỗng dưng quay đầu lại, nhìn bóng lưng hai người gắn bó đi khỏi cửa soát vé, trong lòng cô đột nhiên vô cùng khó chịu.
Cô cùng chồng mình, cũng có thể nói cười với nhau thế sao?
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
45 chương
112 chương
48 chương
47 chương
9 chương
15 chương
8 chương
55 chương