Hàn Định Duệ cũng không biết tại sao mình lại đuổi theo Lạc An Hải, lúc nhìn thấy Lạc An Hải rời đi, trong lòng bỗng nhiên dang lên một nỗi xúc động, cảm thấy không muốn buông tay cô ra, không kịp suy nghĩ, cậu vội chạy theo cô như một thói quen. Đoạt lấy chìa khóa xe, ép cô lên xe, nhất thời cũng không biết nên đi đâu, đành phải đem xe chạy đến chỗ kinh doanh của cô. Suốt dọc đường hai người chẳng nói gì với nhau, đến bãi đỗ, Lạc An Hải xuống xe, Hàn Định Duệ sờ sờ mũi, cũng xuống xe theo cô. Cậu đi theo cô vào thang máy, lên chỗ cao nhất cô ở. Thang máy dừng lại, Lạc An Hải nhấn mật mã xong, cửa thang máy mới mở ra, chỗ rộng như vậy, ước chừng hơn trăm mét vuông mà chỉ có mình cô ở. Đây là lần đầu tiên Hàn Định Duệ đến chỗ ở của Lạc An Hải, cậu nghĩ với cá tính cao ngạo của Lạc An Hải, chỗ cô ở chắc chắn sẽ vô cùng xa hoa, lộng lẫy, không ngờ chỗ này lại ấm áp, đơn điệu đến thế. Phòng khách trưng bày một chiếc ti vi LCD bốn mươi inch, đối diện tivi là chiếc sô pha dài, ở giữa là một chiếc bà thủy tinh hình tròn, trên đất dải thảm lông mềm mại, vài cái gỗi mềm rải rác nằm trên ghế sô pha. Phòng bếp cùng phòng khách dùng một tấm thủ tinh lớn duy nhất để ngăn cách, phòng bếp còn thêm một cái quầy bar hình vòng cung, bên cạnh quầy bar là quầy rượu cùng máy pha cà phê. Còn có thêm ba phòng khác nữa, từ lúc mở cửa có thể nhìn thấy bên trái là thư phòng, bên phải hẳn là khách phòng, phòng ngủ thì nằm ở giữa. Chỗ rẽ còn có một cái bể cá nhỏ, bên trong chỉ nuôi mấy chú cá vàng, trong bể có một khóm cây xanh biếc. Hàn Định Duệ kinh ngạc nhìn bể cá cùng mấy khóm hoa, cảm thấy hai loại này không hề giống tính cách của Lạc An Hải, một căn phòng ấm áp, thanh nhã hiện ra lù lù trước mặt cậu. Lạc An Hải lấy một hòm thuốc trong ngăn tủ ra, thấy cậu còn đứng ngơ ngẩn ở cửa, liền lên tiếng nhắc nhở: “Còn đứng ở đó làm gì? Lại đây.” Giọng điệu lạnh lùng, nói xong cũng không để ý cậu, ngồi thẳng lên sô pha, mở hòm thuốc ra. Nhìn thấy hòm thuốc, Hàn Định Duệ lại cảm thấy kinh ngạc. Chẳng lẽ cô muốn giúp cậu xử lí miệng vết thương? Từ khi nào cô trở nên tốt bụng như vậy? Rõ ràng vừa rồi cậu còn bị cô không biết ơn đẩy ngã, trên tay còn có một vết thương. Cô sẽ không trả thù việc lúc nãy cậu cướp chìa khóa, ép cô lên xe đấy chứ? A! Còn có chuyện lúc trước vứt chìa khóa xe của cô đi nữa. Tuy rằng nghi ngờ trong lòng, nhưng Hàn Định Duệ vẫn đi lên phía trước, ngồi trên sofa. “Tay.” Cô ra lệnh cho cậu. Hàn Định Duệ ngoan ngoãn vươn tay phải ra. Máu trên tay đã ngừng chảy, đóng thành từng cục huyết nhỏ li ti. Lạc An Hải dùng chiếc kẹp nhỏ, lấy một miếng băng gạt, thấm một ít cồn sát trùng, cẩn thận giúp cậu xử lý miệng vết thương. Hàn Định Duệ rất kinh ngạc, không ngờ cô thật sự muốn giúp cậu bôi thước chứ không phải là muốn trả thù. Miệng vết thương vì cồn sát trùng mà hơi đau, nhưng cậu cảm nhận được cô đã cố hết sức nhẹ nhàng, dường như sợ làm đau cậu, điều này làm cho cậu cảm thấy hơi bất ngờ, không nhịn liếc cô một cái. Đây là lần đầu tiên hai người ngồi gần như vậy, cô cúi đầu, lông mi dài cong vút, làm cho cậu có ý nghĩ muốn dùng tay chạm vào. Da cô trắng không tì vết, hô hấp nhẹ nhàng phất qua tay cậu, tim cậu dường như cũng rung động theo. Lạc An Hải biết Hàn Định Duệ đang nhìn mình, cô cực lực duy trì vẻ mặt lạnh lùng, xử lí vết thương sạch sẽ, nhìn kĩ miệng vết thương không còn miếng thủy tinh nào còn sót lại, mới bôi thuốc, cuốn chặt băng. Bó miếng vải lại cẩn thận, Lạc An Hải mới ngẩng đầu nhìn cậu, giọng điệu lạnh lùng nói: “Cởi áo ra đi.” “Cái gì?” Hàn Định Duệ thất thần, cô muốn làm gì vậy? Nhìn thấy sự hoảng hốt của cậu, cô cũng không khỏi chấn động. Giúp cậu xử lý tốt vết thương trên tay, bây giờ muốn thấy vết thương ở sau lưng cậu...... “Lạc An Hải, cô đổi tính khi nào vậy?” Từ khi nào cô bắt đầu quan tâm đến hắn? Lạc An Hải không muốn quan tâm lời cậu nói, nói thêm một lần nữa: “Cởi áo ra, xoay người lại!” Trong lòng Hàn Định Duệ tràn đầy ngạc nhiên, nhưng vẫn theo ý cô xoay người lại, cởi áo ra. Cánh tay giơ lên động đến vết thương ở sau lưng, cậu khẽ than nhẹ một tiếng. Lạc An Hải nhìn thấy vết bỏng lớn sau lưng cậu, không khỏi nhíu nhíu mày, cô đứng dậy đi vào phòng tắm, một lát sau cầm theo một cái khăn lông cừu đi ra. Hàn Định Duệ nhíu mày nhìn cái khăn trên tay cô, thấy cô trừng mắt với cậu, cậu thức thời xoay người lại, khăn lông mát lạnh đặt trên da cậu, cơ bắp căng chặt dần nới lỏng ra. “Tuy rằng cậu xen vào việc của người khác, nhưng vết thương này là do tôi...... Tôi không muốn nợ cậu.” Rốt cục Lạc An Hải cũng giải thích hành vi của mình, nhưng lại không nhịn được, thêm một câu châm chọc, “Đồ ngốc, đâu phải tôi không tránh được.” Cô khi đó đã chuẩn bị né rồi. “Cho dù tránh khỏi ấm trà, nhưng bên trong vẫn có nước nóng mà? Sau đó nếu bị mảnh vỡ cứa phải... cô là con gái, không thể để dung mạo của mình bị ảnh hưởng được” Hàn Định Duệ biết cô sẽ không biết ơn, dù sao cậu che cho cô cũng không muốn cô cảm tạ, chỉ là hành động theo bản năng mà thôi. Lạc An Hải mâu quang giận giữ, đột nhiên nhớ tới khi cậu gặp mấy tên lưu mang, lúc mười tuổi cũng như vậy, không sợ chết mà che cho cô, kêu cô chạy mau. “Vẫn ngu ngốc như xưa.” “Cái gì?” Tiếng của cô rất nhỏ, Hàn Định Duệ không nghe rõ. Lạc An Hải không nói nữa, đổ rượu thuốc trên tay vào chiếc khăn, tạm thời không muốn đôi co với cậu, tập trung xoa thuốc giúp cậu. “Aaa!” Không ngờ cô đột nhiên dùng sức, Hàn Định Duệ đau đớn kêu lên: “Lạc An Hải!” Cô quả nhiên là muốn trả thù cậu, lúc đầu dịu dàng chỉ là muốn cậu lơ là cảnh giác. “Không dùng lực làm sao có thể tiêu được vết bầm? không phải cậu luôn tỏ ra mình là anh hùng sao? Đau có tí mà đã kêu.” Lạc An Hải lạnh lùng châm chọc. Hàn Định Duệ đột nhiên nghĩ đến năm cậu mười tuổi, vì cô mà cả người cậu bị đánh đến thâm tím, sau đó cũng là một lời châm chọc dành cho cậu. À, nhưng có một chút khác biệt so với lúc trước, khi đó cô không tốt bụng giúp cậu bôi thuốc như vậy -- nhưng cậu tình nguyện không cần sự tốt bụng của cô. Như là cố ý, cô càng ấn càng dùng sức, Hàn Định Duệ đau đến đổ mồ hôi, nhưng mà miệng vẫn mím chặt, không ho he một tiếng. Vì dời đi lực chú ý, cậu mở miệng nói: “Đừng giao đấu với Chú Lạc nữa.” Lạc An Hải dừng động tác, “Thế nào? Làm anh hùng còn chưa đủ, còn muốn tham gia vào việc của người khác sao?” Hàn Định Duệ biết cô sẽ tỏ thái độ như vậy, bất đắc dĩ xoay người lại nhìn cô, “Lạc An Hải, cô có thể đừng ngắt lời không, không thể bình tĩnh nghe tôi nói sao?” “Cậu muốn nói gì?” Lạc An Hải buông khăn ra, hai tay ôm ngực, nâng cằm, ra sức phòng bị nhìn thẳng cậu. Hàn Định Duệ rất quen thái độ này của cô, đây là tư thái chiến đấu của cô. Hòa bình lúc nãy như một ảo giác, bọn họ lại cãi cọ, một chút cũng không ngoài dự đoán của Hàn Định Duệ. Chỉ cần nói tới Chú Lạc, thái độ của cô sẽ như thế này. Cuối cùng, bọn họ sẽ lấy tranh cãi để kết thúc. Biết rõ kết quả sẽ như thế nào, Hàn Định Duệ vẫn quyết định mở miệng, “Hàng năm cô đều tặng Chú Lạc một chiếc tẩu, chú ấy đều cất riêng vào trong một chiếc hộp gỗ, thỉnh thoảng mới mở ra xem.” Lạc An Hải trong lòng hơi giật mình, biểu cảm vẫn quật cường như cũ, không biểu lộ một tia cảm xúc. “Mấy ngày cô không về, giờ ăn cơm cũng muộn hơn, Chú Lạc cứ ở phòng khách chờ cô, tuy chú không biểu hiện ra ngoài, nhưng mọi người đều biết chú đang đợi cô về nhà ăn cơm. Chú Lạc không phải không quan tâm cô, chẳng qua là chú không biết nên ở chung với cô thế nào, cô cũng chưa cho chú cơ hội......” “Đủ rồi.” Lạc An Hải không muốn nghe. Hàn Định Duệ không để ý tới cô, tiếp tục nói: “Lạc An Hải, cô có thể hận tôi, hận mẹ tôi, nhưng Chú Lạc không phải kẻ thù của cô, tuổi chú đã lớn, chú......” “Cậu nói đủ chưa!” Lạc An Hải phẫn nộ đứng dậy, căm tức nhìn cậu. “Cậu thì biết cái gì! Vốn cái gì cậu cũng không biết! Không cần cậu nhiều chuyện! Cút! Cút khỏi nhà tôi mau!” Rống xong, không muốn nhìn thấy cậu, Lạc An Hải chạy nhanh vào trong phòng, dùng sức đóng sầm cửa. Nhìn cô đóng chặt cửa, Hàn Định Duệ đỡ trán, bất đắc dĩ nhắm mắt lại. Quả nhiên, kết quả lại như vậy. Lạc An Hải biết mình đang nằm mơ. Giấc mơ này cô đã mơ thấy rất nhiều lần, mỗi ngày, mỗi đêm, sớm thành thói quen. Trong mơ, cô vẫn còn là một cô gái nhỏ, co rúm người ở góc phòng nhìn mẹ gào khóc, điên cuồng ném đủ mọi thức xung quanh, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, thê lương. “Vì sao? Vì sao lại đối với em như vậy? Vì sao? An Hải! An Hải!” Mẹ đột nhiên ôm lấy cô, run run dùng sức. “An Hải, mẹ chỉ có con, chỉ còn lại con thôi, ba con không cần chúng ta, vì sao lại như thế? Vì sao ba con không yêu mẹ? Mẹ yêu ông ấy mà!” Mà cô, để mặc mẹ ôm lấy mình, cho dù sợ hãi cũng không dám khóc, cô biết, nếu cô khóc sẽ chỉ làm cho mẹ thêm điên cuồng. “Nghe nói tiên sinh nuôi dưỡng tình nhân ở bên ngoài, muốn ly hôn phu nhân...... Phu nhân thật đáng thương.” “Kẻ có tiền kết hôn đều là như vậy, tất cả là vì ích lợi, không ngờ phu nhân lại sai lầm, yêu quá cuồng si.” Bọn họ không hề biết cô gái nhỏ đang đứng ở một chỗ khuất, toàn bộ lời nói đó đều lọt vào tai cô. “Lạc Thành Hòa! Tại sao anh lại đối xử với em như vậy! Anh vì người đàn bà kia mà muốn li dị em! Đừng mơ! Vĩnh viễn đừng nghĩ vậy! Lạc Thành Hòa! Em sẽ không cho anh thỏa mãn nguyện vọng ! Sẽ không!” “Giấy thỏa thuận li hôn tôi đã nhờ luật sư chuẩn bị tốt rồi.” “Không! Đừng đối với em như vậy! Em rất yêu anh mà...... An Hải! An Hải! Đi cầu xin ba con, xin ba con đừng vứt bỏ mẹ, mẹ thật lòng yêu ba con mà!” Cô thấy mẹ điên cuồng như vậy, lời của mẹ làm cô mê mệt, thấy mẹ bi thương, thấy ba tuyệt tình, nhìn hai người phá hoại hạnh phúc gia đình cô, hận, ngày càng tích lũy trong lòng. Nhưng chỉ trong chớp mắt, ở trước mộ nhìn người thân mà cô oán hận, cô hoàn toàn cho rằng mình không cần ba, vậy mà ba lại vì cái chết của cô mà vô cùng bi thương. Mà nỗi hận với con người kia, người mà hằng đêm luôn đi vào phòng của cô, cả đêm nằm ôm ảnh cô, cô đơn, lạc lõng nằm trên giường cô. Cô nhìn cậu, trong lòng hoảng hốt như nhận ra điều gì đó, nhưng lại không dám tin. Cậu yêu cô...... Người mà cô căm hận nhất, người luôn luôn trầm mặc, người tưởng như muốn cướp đi hết mọi thứ của cô, thế mà lại yêu cô. Yêu trầm mặc như vậy, lại luôn đè nén, kiểu bi thương này thật buồn cười. Vì sao lại như vậy...... Cô không hiểu, trong lòng chỉ cảm thấy sợ hãi, mặc kệ là mẹ yêu điên cuồng hay là cậu trầm tĩnh, trọng tình, đều làm cho cô sợ hãi. Cô nhìn người đàn ông nằm ở trên giường, thân thể chậm rãi dần phiêu lưu, quỳ gối trước giường, đầu ngón tay khẽ chạm vào giọt lệ vương trên khóe mắt cậu. Con tim đau đớn rung động làm cho cô sợ hãi, cô không cần cậu như vậy, không cần cậu yêu cô. Cô sẽ không yêu cậu, chắc chắn không. Mẹ mê mệt, đau đớn trong ái tình, cô thực sự sợ hãi, cô không muốn giống như vậy. Hàn Định Duệ...... Cô nhẹ nhàng ôm người đàn ông ở trên giường, nhắm mắt lại, thì thào, nhớ kỹ tên của cậu. Hàn Định Duệ...... Hàn Định Duệ...... “Lạc An Hải!” Cô mở mắt ra, ánh mắt vẫn mê mang, kinh ngạc nhìn khuôn mặt vô cùng quen thuộc ở trong mộng. “Cô có khỏe không? Tôi nghĩ cô đang gặp ác mộng.” Hàn Định Duệ ở ngoài cửa chợt nghe thấy tiếng rên rỉ của cô, nghĩ rằng cô đang gặp chuyện gì đó, mở cửa phòng ra lại thấy cô nằm cuộn tròn giống như đứa trẻ đang sợ hãi thu mình lại. Nhìn cảnh kia, tim của cậu chợt đau nhói. Cậu không chút nghĩ ngợi đi vào phòng cô, muốn gọi cô tỉnh lại, nhìn thấy giọt lệ trong suốt trên khóe mi, không khỏi ngẩn ngẩn ra. Cô đang khóc? Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cậu chắc chắn sẽ cho rằng đây là ảo giác, Lạc An Hải tự cao tự đại, cao ngạo như một nữ vương, thế nhưng lại đang khóc. Thấy cô như vậy, lòng Hàn Định Duệ có chút hoảng loạn, cô mơ thấy cái gì, điều gì khiến cho Lạc An Hải kiên cường rơi nước mắt? “Hàn Định Duệ......” Nghe thấy tên của mình, Hàn Định Duệ cho rằng cô đã tỉnh, nhìn thấy mắt cô vẫn nhắm, cậu giật mình, không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ...... Cô đang mơ thấy cậu? Làm sao có thể! Hàn Định Duệ cảm thấy nhất định mình suy nghĩ nhiều quá, nhìn nước mắt vương trên mi của cô, cậu không nhịn được nhíu mày. “Lạc An Hải, cô tỉnh lại đi, Lạc An Hải!” Hàn Định Duệ lay cô, muốn đem cô từ trong mơ trở về thực tại, mặc kệ cô đang mơ thấy gì, nhìn cô như vậy cậu không thể chịu nổi. Lạc An Hải kiêu ngạo như vậy không thể rơi lệ được. Thấy cô rốt cục mở mắt ra, không còn nói mớ nữa, vẻ mặt yếu ớt mờ mịt, đôi mắt phiếm nước nhìn cậu, dường như muốn hút lấy linh hồn của cậu. Hàn Định Duệ nghĩ tâm tính thiện lương của mình như bị dỡ bỏ. Lạc An Hải trừng mắt nhìn cậu, phát hiện khuôn mặt trước mắt là thực, cô nháy mắt thanh tỉnh, hiểu được đây không phải là mơ. Cô chật vật ngồi dậy, “Sao cậu còn ở trong nhà tôi? Không phải tôi bảo cậu cút đi rồi sao.” Biết cô đã khôi phục lại như bình thường, Hàn Định Duệ cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Cô gái này, luôn quật cường như vậy. Cậu không vạch trần cô, đi thẳng vào trong phòng tắm, vắt một cái khăn ướt đi ra, ném cho cô. “Mau lau mặt đi, ngủ còn chảy nước miếng, nếu chụp được cảnh này đưa cho người khác xem, nhất định bọn họ sẽ há hốc mồm ngạc nhiên cho coi.” “Ai cần cậu lo, ra khỏi phòng tôi.” Lạc An Hải dùng khăn lông che mặt, tiếng nói rầu rĩ từ khăn lông truyền ra. “Tôi nấu cơm chiều rồi, lau nhanh lên rồi ra ăn cơm.” Không nói thêm gì nữa, Hàn Định Duệ thức thời ra khỏi phòng để cô bình tĩnh trở lại. Lạc An Hải cầm chặt khăn lông, con ngươi nhìn thẳng cánh cửa. Cô biết mình vừa khóc, mỗi lần nằm mơ, cô luôn khóc rồi tỉnh lại, cậu nhất định đã nhìn thấy. Cô chuẩn bị nhìn cậu cười nhạo, không ngờ cái gì cậu cũng không nói, còn lấy việc buồn cười kia che giấu giúp cô. Dường như luôn như vậy, cậu luôn làm ra chuyện ngoài dự đoán của cô. Cô đối với cậu cực kì ác liệt, cậu lại che chở phía trước cho cô, giúp cô tránh khỏi ấm trà mà ba ném tới, rõ ràng buổi chiều mới cãi nhau ầm ỹ, cậu lại không lấy việc kia chế giễu cô. Cậu và người đàn ông trong trí nhớ hoàn toàn giống nhau, đều khiến cô không thể nhìn thấu. Lạc An Hải cảm thấy mờ mịt, giờ này phút này, cô không biết nên làm thế nào. Tiếp tục cãi nhau ầm ỹ với Hàn Định Duệ sao? Nhưng cô cảm thấy mình bây giờ không còn sức lực để cãi nhau với cậu nữa rồi...Áo giáp phòng bị này, làm cho cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi. “Vâng, con vẫn ở đây.” Lạc An Hải ngẩng đầu, nghe thấy âm thanh từ bên ngoài truyền đến, nghĩ nghĩ, cô bước xuống giường ra khỏi phòng, đi thẳng tới phòng bếp. “Vết thương không có vấn đề gì, Lạc An Hải đã giúp con bôi thuốc rồi.” Hàn Định Duệ cầm di động, nhìn thấy Lạc An Hải, tiếng cậu nhỏ lại. Mà đầu kia điện thoại, Mai Phương nghe thấy con trực tiếp kêu tên Lạc An Hải, không nhịn được liền nhắc nhở hắn. “Con đấy, luôn gọi cả họ lẫn tên của An Hải, nói mãi cũng không chịu nghe, từ nhỏ đã không gọi An Hải là chị......” Hàn Định Duệ im lặng nghe mẹ dạy, Lạc An Hải đứng yên lặng ở quầy bar, hai người lơ đãng nhìn nhau. Cô không được thoải mái cho lắm. Hàn Định Duệ cảm thấy buồn cười, đột nhiên thấy Lạc An Hải như vậy lại có chút đáng yêu, cố nhịn không cười, cậu lấy cái mâm sứ ở trong tủ bát ra, nghiêng đầu dùng vai kẹp lấy di động, đặt mỳ Ý lên trên. Trong điện thoại Mai Phương thấy con nãy giờ không nói gì, cũng không nói thêm nữa. Đứa nhỏ này không biết vì sao mọi việc đều nghe lời bà, nhưng chỉ có việc kêu An Hải là chị thì lại cố chấp không chịu được. “Thôi đi, mỗi lần nói chuyện này lúc nào con cũng im lặng. An Hải có khỏe không, con không cãi nhau với An Hải đấy chứ?” “Cô ấy không có việc gì, bọn con không cãi nhau.” Hàn Định Duệ đặt mỳ Ý lên bàn ăn, lại lấy một cái cốc, đổ một ít nước ép táo vào trong cốc, đặt lên bàn. Lạc An Hải nhìn mý Ý với thịt hun khói cùng tương cà chua -- mỳ ý mà không dùng tương cà chua chính cống, cô sẽ không bao giờ đụng vào. Cô liếc Hàn Định Duệ một cái, sao cậu lại biết được khẩu vị của cô? Vốn cô còn đang do dự có nên ăn hay không, nhưng lại nghĩ đến đây là nhà của mình, nguyên liệu nấu ăn cũng là cô mua, vì sao lại không ăn? Suy nghĩ một lúc, mới tới bàn ngồi xuống, cầm cốc nước táo ép uống một ngụm. Mà ở chỗ kia, Hàn Định Duệ còn đang nói chuyện với Mai Phương. “Dạ, mẹ bảo chú Lạc đừng lo lắng.” Nghe bọn họ nhắc tới ba, Lạc An Hải đang uống nước táo ép cảm thấy hơi bực mình, sau đó lại coi như không có việc gì, tiếp tục uống nước trái cây. Hàn Định Duệ khẽ cử động khóe miệng, coi như không thấy, tiếp tục nói chuyện với mẹ: “Vâng, con biết rồi, con sẽ cố gắng chăm sóc cô ấy thật tốt.” -- Rốt cục Lạc An Hải cũng nhìn thẳng cậu, mày nhíu lại. “Vâng, mẹ cứ bảo Paul mang hành lý của con đến đây là được.” Paul là lái xe của nhà họ Lạc. Hành lý? Cái gì mà hành lý? Lạc An Hải nghi hoặc trừng cậu, càng nghe càng cảm thấy không ổn. Hàn Định Duệ thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của cô liền gác điện thoại, ngồi xuống bàn ăn, đối diện với cô, uống một chút nước táo rồi mới cầm dĩa lên ăn mỳ Ý. Hương bơ nồng nàn hấp dẫn vị giác của Lạc An Hải, cả ngày hôm nay cô cũng chưa ăn gì, quả thật bây giờ rất đói bụng, mà lúc này mọi chú ý của cô đều tập trung vào cuộc đối thoại trong di động. Thấy Hàn Định Duệ không nói lời nào, cô đành chủ động hỏi: “Bảo Paul đem hành lý tới đây làm cái gì? Là ai muốn đưa hành lý cho ai?” Hàn Định Duệ nuốt mỳ, uống một ngụm nước quả nhuận yết hầu, thấy Lạc An Hải đã không còn kiên nhẫn, giận tái mặt, cậu mới nhàn rỗi mở miệng. “Chú Lạc rất bất mãn với sinh hoạt cá nhân dâm loạn của cô.” Hai chữ kia làm Lạc An Hải lập tức nổi bão,“Ai dâm loạn......” “Cho nên muốn tôi giám sát cô.” “Cái gì?!” Lạc An Hải gần như nhảy dựng lên, không thể tin những gì Hàn Định Duệ nói: “Giám sát? Cái quỷ gì vậy!” Cô đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn bị giám sát, thế mà còn bị một tên kém cô bốn tuổi giám sát! Lạc An Hải không chịu nổi. Giám sát? Phi! “Cậu lập tức cút ngay ra ngoài cho tôi!” Đối mặt với tiếng kêu gào của cô, Hàn Định Duệ trấn định tự nhiên, “Có ý kiến gì, gặp Chú Lạc mà nói.” cậu tốt bụng đưa di động đến trước mặt cô. Lạc An Hải trừng mắt nhìn di động cậu đưa đến. Gọi cho ba...... Không đến nửa tháng, bọn họ ba và con gái đã hai lần xảy ra xung đột, nếu thêm lần này sẽ là lần thứ ba...... Cô cũng không muốn làm cho ông già kia tức chết. “Hửm? Không gọi sao?” Hàn Định Duệ chống cằm nhìn cô. Lạc An Hải đáp lại là trực tiếp đập vỡ điện thoại của hắn. --- Elle đi vào văn phòng, bây giờ là ba giờ chiều, mọi khi công ty vô cùng náo nhiệt, lúc này, bình thường đều là thời gian trà chiều của một đám cô gái trong công ty. Nhưng giờ phút này, đừng nói náo nhiệt, ngay cả gõ bàn phím cũng không dám dùng sức, đi còn phải lo sợ chỉ dám nhón chân nhẹ nhàng, chỉ sợ gây ra một tiếng động lớn. Elle khó hiểu nhìn xung quanh, cô mới chưa đến công ty hai ngày, tự dưng xảy ra chuyện gì vậy? Nhìn thấy tổng giám đốc, những người khác trong công ty đều bày ra vẻ mặt ai oán, không ai dám đi vào văn phòng của bà chủ. Hai ngày nay bà chủ vẫn còn nổi giận, công việc đều bị đảo qua đảo lại, đặc biệt là tổ kế hoạch, buổi sáng mới bị đối xử một cách hung bạo, lúc này cả tập thể đang ngồi hấp hối trên bàn làm việc. Elle cảm thấy kinh ngạc, nữ vương đại nhân chẳng mấy khi đến công ty, bình thường nếu có việc đều phải lên lầu tìm cô ấy, “Xảy ra chuyện gì vậy?” Cô ra hiệu cho mọi người. Toàn thể nhân viên đều lắc đầu, bọn họ cũng không biết! Ngày hôm qua bà chủ khí thế bừng bừng đên công ty, chưa đến mười phút đã nói muốn họp, tất cả đều bị bà chủ lôi ra trút giận, bà chủ còn đưa ra mệnh lệnh, nếu trong vòng một tháng không hoàn thành nhiệm vụ thì mười phần trăm tiền thưởng sẽ bị cắt hết. Bọn họ kêu gào thảm thiết, nhưng mà sắc mặt bà chủ lạnh như băng làm mọi người không ai dám kêu một tiếng, kế hoạch bọn họ chuẩn bị tốt, bà chủ hạn bọn họ nội trong một ngày phải đưa ra được kế hoạch mới. Sau đó, kế hoạch của bọn họ bị boss nữ vương gạt phăng. Bây giờ toàn bộ công ty đang lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, bọn họ đang chờ mong vị cứu tinh giúp bọn họ. Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt chờ mong nhìn tổng giám đốc. Elle bị ánh mắt của bọn họ làm bật cười. Có chuyện đáng sợ như vậy sao? Vô cùng đáng sợ nha -- mọi người dùng sức gật đầu. Không chịu nổi mấy kẻ dở hơi này, Elle lắc đầu, đi tới văn phòng của bà chủ, chuẩn bị đối mặt vói cơn thịnh nộ của boss nữ vương. Mới đi hai bước, phía sau liền truyền đến một tiếng nói trầm thấp. “Thực xin lỗi, đã quấy rầy.” Nha - Elle quay lại nơi phát ra tiếng nói trầm ấm mê người này, cô xoay người, ánh mắt lập tức sáng ngời. Thiếu niên tuy rằng chỉ mặc một chiếc quần bò đơn giản, nhưng có thể thấy cơ đùi vô cùng rắn chắc, hữu lực, quần áo đơn giản không thể nào che đi thân thể cường tráng, hấp dẫn mê người ...... Chậc chậc, cái mông gợi cảm làm cho người ta rất muốn sờ thử một cái. Mà khuôn mặt kia...... Elle huýt sáo. Soái ca cô nhìn thấy không ít, tiêu chuẩn của cô có thể coi như thiếu niên đó đạt yêu cầu, thật hấp dẫn nha! Nhìn khí chất trầm ổn, ngũ quan tuấn mỹ dương cương vẫn còn một chút ngây ngô của tuổi trẻ, nhưng có thể tưởng tượng được năm năm sau chàng trai này sẽ hấp dẫn đến thế nào. Ai nha nha, Elle vỗ tay. “Lily, gần đây không phải chúng ta đang lên kế hoạch dành thị trường phái nam sao? Cô thấy chàng trai này thế nào? Cậu ta làm người mẫu quảng cáo sẽ hấp dẫn một đống đàn ông cho coi.” Nhìn một cái, sexy thế này không phải là một tiểu thụ đấy chứ? Lily vuốt cằm, đói khát nhìn thiếu niên, nha...... Xem cái mông khêu gợi kìa. Hàn Định Duệ thấy tay Lily đặt trên tay mình, đối mặt với ánh mắt của một đám gái như sói như hổ đói khát, khuôn mặt tuấn tú vẫn cứ lộ vẻ cười nhạt, “Thật xin lỗi, tôi muốn tìm người.” Elle hơi dựa vào bàn, người dướn sát về phía cậu, lộ ra cổ áo thấp, váy ngắn khoe đôi chân thon dài, cô dụ hoặc nhìn thiếu niên, đầu lưỡi liếm cánh môi, dùng giọng nói mềm mại đáng yêu nói: “Soái ca muốn tìm ai đây?” “Tôi muốn tìm......” “Elle. Jackson!” Cửa văn phòng của bà chủ đột nhiên bị đẩy mạnh, Lạc An Hải khí thế hung hãn bước ra, “Rốt cuộc cô cũng tới công ty rồi sao --” Sau đó ánh mắt ngừng lại, trừng mắt nhìn tên nhóc đứng ở cửa. “Hàn Định Duệ, cậu tới công ty tôi làm gì?” Đối mặt với nữ vương đang rít gào, Hàn Định Duệ bình thản ung dung, giơ cao túi giấy trong tay, thái độ lạnh nhạt vô tội. “Tôi đến đưa trà chiều cho cô.”