- Duật. Y Đường kéo cánh tay Lâm Duật,anh đứng ngược nắng,những tia sáng dịu dàng tỏa rạng hệt như được bàn tay ai đó tô vẽ tạo nên một bức tranh đẹp động lòng người. Cô nhìn anh thật lâu rồi khẽ lên tiếng: - Đưa em đến một nơi nhé? Cố Lâm Duật đưa tay bẹo má cô,anh ngồi xuống gật đầu nói: - Em muốn đi đâu? - Tìm Thiếu Viễn. Anh có vẻ hơi chần trừ nhìn cô, nhất thời im lặng. - Em muốn ly hôn. Mễ Y Đường khẽ cười lạnh, bàn tay cô nắm thật chặt tay Lâm Duật,hơi ấm từ tay cô lan tỏa làm lòng anh bỗng se lại. - Anh đưa em về nhà,chuyện ly hôn để anh lo. Y Đường chấn an anh, cô lắc đầu đầy cương quyết mà nói: - Hãy để em tự chấm dứt mối quan hệ này. Duật,tin em đi! Cố Lâm Duật trầm giọng nói,anh thực sự là sợ hãi,anh sợ cô sẽ lại gạt anh,sợ cô sẽ lại rung động,sợ cô mãi mãi dời xa không trở về bên anh nữa. - Em từ trước đến giờ luôn nói dối anh,lấy gì để anh tin em? Mễ Y Đường dường như hiểu nỗi canh cánh trong lòng anh,cô nhẹ nhàng cười nói: - Em yêu anh. Con ngươi đen bỗng chốc xao động,tự đáy mắt sâu thẳm của Lâm Duật cô thấy hình bóng của mình, thật chân thực, thật rõ nét. - Lần này đừng lừa anh nữa. Anh sẽ không tha thứ cho em nữa đâu. Y Đường gật đầu cười ngọt, cô vẫy tay gọi anh lại gần, Lâm Duật từ từ cúi đầu sát bên cô. Mễ Y Đường đặt một nụ hôn thật dịu dàng lên má anh, mặt cố hây hây đỏ dưới ánh nắng vàng nhạt. Khóe môi Cố Lâm Duật cong lên một đường tuyệt đẹp,anh nhìn thẳng vào mắt cô rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh đào mềm mại. Gió xào xạc thổi bay những chiếc lá lim vàng sắc nắng, cả dãy phố dài không một bóng người chỉ còn lại anh và cô,nắng nhạt rải những tia sáng tinh khôi xuống vai họ, lá lim khe khẽ chao nghiêng trong không gian rồi là là vương trên mái tóc mềm mại tung bay trong gió. Không gian như bừng nắng dành những thứ đẹp đẽ nhất cho riêng hai người họ.