Linh nâng người ngồi dậy, nói - “Khi những tên bắt cóc đưa tờ giấy liên lạc cho chị, chị đã phân vân rất nhiều, chị rất muốn lập tức chạy đến nói với Hạo Thần, nhưng lại không có can đảm, chị sợ sẽ thấy anh ấy lao đi cứu em. Chị không muốn anh ấy quá quan tâm ai khác ngoài chị. Anh ấy là người hoàn hảo, chị thật ngu ngốc mới chọn rời xa anh ấy. Nếu em không trách chị, chị nghĩ chúng ta vẫn có thể cùng là người phụ nữ của Hạo Thần trong hòa bình”. Cái câu cuối cùng là Nhược Thi nghe rõ nhất, cái gì mà hòa bình. Chẳng lẽ đây là lời cảnh cáo nếu cô không đồng ý thì sẽ có chiến tranh sao. Đột nhiên có âm thanh vang lên làm cắt đi suy nghĩ của Nhược Thi. Tiếng nói được truyền từ ngoài cửa vào. “Tiểu Cách, sao lại đứng đây?” – Gian Hùng nói, trên tay đang bế Tiểu Minh. “A, em vừa mới đến thôi” Cả hai cùng vào trong, nhìn biểu tình của Cách Cách, Linh và Nhược Thi đoán chắc cô đã nghe được hơn phân nữa cuộc nói chuyện vừa rồi. “Tiểu Cách, không phải em đang đi công tác sao?” – Linh e ngại lên tiếng trước. “Công việc gần như hoàn tất rồi, nên em giao những việc vặt lại cho người khác rồi về sớm thăm chị” – Cách Cách ngồi cạnh Nhược Thi, cô có thể thấy được vai Cách Cách đang run. Lúc này Hạo Thần cũng trở về - “Chào Gian Hùng, lâu không gặp.” “Phải, nghe Linh nói sáng cậu đã đến, thật có lòng” – Gian Hùng vui vẻ nói Không khí trong phòng bệnh như thay đổi, Cách Cách thì lo chơi cùng Tiểu Minh cũng không nói chuyện nhiều với Linh, Hạo Thần và Gian Hùng thì lo nói chuyện. Cứ như vậy đến tối rồi mọi người cùng nhau về nhà. Có một buổi tối, Hạo Thần về rất trễ nên gọi điện thoại bảo cô cứ ngũ trước. Nhưng trên cái giường rộng lớn không có hắn cô hoàn toàn không ngũ được – cái này gọi là đã nghiện hơi. Lúc Hạo Thần về thì cũng đã hơn 1 giờ sáng, thấy cô vẫn nằm đó không ngũ hắn liền trách cô, nói cô không biết lo cho sức khỏe, làm hắn cứ không yên lòng để cô một mình. Lời nói còn kèm theo hành động ăn tàu hủ miễn phí nữa. Thoáng cái cô thấy tay mình có vật cứng, là chiếc nhẫn hình bông hoa có 5 cánh, trên cánh là mấy viên kim cương lấp lánh rất đẹp. Cô nói – “Đẹp quá!” Hắn liền nói – “Thật sao? Em nói không thích mấy thứ rườm rà nên anh đã lựa cái đơn giản nhất cũng tầm thường nhất, vậy mà thấy em đeo lên lại đẹp đến thế này.” “Anh chỉ giỏi nịnh, em không có tiền lẽ cho anh đâu” – Cô huýt vào ngực hắn một cái. “Không cần cho anh gì nữa, anh đã có đủ những gì mình muốn rồi. Hứa với anh, không được tháo ra.” – Nói xong liền bá đạo đè lên người cô, tiếp tục cảnh xuân.____________ Đây là lần đầu tiên Nhược Thi và Thiên La đi chung với nhau, không ai nói lời nào. Anh chỉ lo lái xe, chắc anh đã biết mình biết chuyện của họ nhỉ, Nhược Thi vẫn là muốn tìm hiểu xem anh bạn này có gì mà Cách Cách nhà ta cứ ngơ ngác mãi. “Tôi gọi anh là Thiên La được không? Anh cũng hãy gọi tôi là Nhược Thi không cần gọi tiểu thư gì đâu” – Cô đột nhiên nói, phải kéo gần khoảng cách thì mới tiếp cận được. “Được” – Cũng chỉ một câu qua loa. Nhược Thi thấy thật khó để có được một buổi nói chuyện bình thường với người này. Cô đành tấn công trực diện luôn – “Anh không định để Hạo Thần biết chuyện của hai người, vậy có công bằng cho Cách Cách không?” “Không phải tôi không muốn, là do Cách Cách, tôi luôn làm theo ý nguyện của cô ấy.” Ra là do Cách Cách không muốn tiết lộ, ây da vậy thì đâu còn gì để nói tiếp a. “Vậy anh và Cách Cách quen thế nào? Cô ấy có điểm gì mà anh lại yêu thích, thường thì mấy cô tiểu thư rất kiêu ngạo. Tôi vẫn là thấy chị Nguyên Nhu có ý với anh, lại rất dễ gần.” “Cách Cách rất đặc biệt, cho dù cô ấy chỉ im lặng đứng trong đám đông những tiểu thư danh giá, ….” – Ánh mắt Thiên La nhìn thẳng phía trước lộ ra nét ôn nhu rất rõ ràng rồi nói tiếp – “…thì cô ấy vẫn luôn rất nổi bật”. Nhược Thi đỏ mặt, thấy thật ngượng khi lại hỏi vấn đề này – “Anh vẫn là nên nói với Cách Cách, để cô ấy hiểu được, nếu không anh lại bị cô ấy nghi ngờ cho coi” “Nhược Thi, nói với cô chẳng phải cô sẽ chuyển lời lại dùm tôi sao.” – Nụ cười của anh có phần châm chọc. Nhược Thi cứng họng, đơ người. Cái người này thật kiêu ngạo, đúng là chủ nào thì lính đó. Anh là rõ ràng biết ý đồ của cô mà. Hừ, Cách Cách nhà ta ngốc mới yêu hắn. (Chị cũng yêu anh Thần đó chị à). Đến trước cửa nhà, Thiên La chào tạm biệt rồi lái xe đi, ra đón cô là ba Thi, nhìn thấy ánh mắt lo âu của ba cô thật thấy bất an. Bước vào nhà đã thấy mẹ ngồi đó vẻ mặt nghiêm nghị. Cô vội vã ngồi xuống – “Có chuyện gì, con đã về rồi đây? Đã xảy ra chuyện gì, ba mẹ nói cho con biết đi” “Thi Thi, có phải con đang qua lại với Quan Hạo Thần không?”. Mẹ nói Cô im lặng, nếu mẹ đã biết thì cô cũng không che giấu, cô gật đầu thì nghe mẹ mình thở dài một tiếng. Mẹ không mắng cũng không đánh, lại càng không kêu cô hãy rời xa Hạo Thần, mà chỉ kể cho cô nghe một câu chuyện. Mẹ Thần là con gái của một công ty đá quý nổi tiếng, tính tình hiền lành rất nhu thuận, cũng vì vậy nên rất hay bị bạn bè bắt nạt, những lúc như vậy chỉ biết trốn một chỗ khóc, lúc nào cũng chỉ chơi với chính mình rất ít bạn bè. Ba mẹ Thi thì là bạn thanh mai trúc mã, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tính tình của họ rất hiếu động. Đi đâu cũng thấy cả hai đi cùng. Lúc nhỏ, mẹ Thần gặp phải một tên biến thái định làm bậy với mình cũng nhờ mẹ Thi xuất hiện, cả hai cùng nhau đánh đấm chọi đá để đủi tên đó đi vậy là về sau cả hai cùng nhau đi học cùng nhau vui chơi thân như chị em ruột. Thông qua mẹ Thần, mẹ Thi gặp được ba Thần vậy là cả hai có tình cảm với nhau, họ chính thức quen nhau, cho đến khi hôn nhân kinh tế được sắp đặt, ba Thần bị bắt phải cưới mẹ Thần về. Tuy nhiên, quan hệ với mẹ Thi vẫn không chấm dứt, mẹ Thần thì cũng không quan tâm, vẫn luôn xem tình bạn của họ là trên hết, đôi khi mẹ Thần còn thấy có lỗi vì là trở ngại tình cảm của hai người. Nói chung, tình bạn của bốn người vẫn rất chặt chẽ. Rất nhiều năm sau đó, Hạo Thần ra đời, ba Thần thì vẫn là người hạnh phúc nhất, một vợ, một con, một tình nhân. Đến khi Hạo Thần đã biết đi biết nói, cũng có tin tức mẹ Thi mang thai cùng ba Thần. Không lâu sau mẹ Thần đổi tính, tìm nhiều cách làm khó dễ, thậm chí còn làm kinh động đến báo chí, hại thanh danh mẹ Thi bị hủy phải chịu ủy khuất rồi dẫn đến hư thai. Ba Thần thì đột nhiên bị tai nạn mà hôn mê cho đến tận giờ. Lúc này mẹ Thi bơ vơ một mình phải chịu mọi sự sỉ nhục, vậy là ba Thi ra mặt, cứu mỹ nhân về, rồi về sau họ sinh ra Nhược Thi. Nhược Thi ngồi im bất động, cô ngồi nhìn chằm chằm mẹ mình, nghe không sót một chữ của mẹ. Mắt mẹ đã đỏ lên, nhưng lại cố không cho nước mắt chảy xuống. Ba thì đang vỗ vỗ nhẹ vào vai bà an ủi, đây có phải là sự thật không? Người đàn bà đó không phải ngẫu nhiên mà nói những lời khó nghe đó với mình, thì ra mẹ mới là người tổn thương nhiều nhất. Bắt cô nên giải quyết sao đây? Nhược Thi đứng dậy qua ngồi cạnh mẹ mình, gục đầu vào vai mẹ rồi khóc không ra tiếng. Mẹ đã từng trải qua những chuyện thật kinh khủng, nếu không có ba thì mẹ có vượt qua được không? Vậy còn cô, hiện giờ cô phải làm thế nào để vượt qua? Tự nhiên một cái gọi là ý chí trong cô bừng dậy, trên đầu cô phụt ra mấy chục cái bóng đên ne-on, sao mình không về đó để chơi đẹp bà ta trả thù cho mẹ? Nhưng rồi mấy cái đèn ne-on bị đập vỡ khi mẹ cô nói – “Thi Thi, hãy nghe mẹ một lần này thôi cũng được, tránh xa người nhà họ Quan ra” Đúng, căn bản là không thể đấu lại bà ta, bằng chứng là mỗi lần nghe tiếng giày cao gót của người phụ nữ đó là tim cô chỉ muốn ngừng lại. Vậy còn Hạo Thần? Phải nói thế nào với anh đây? “Mẹ cho con thêm thời gian, con chưa thể quyết định được mình nên làm gì lúc này, thời gian này con sẽ ở lại nhà”_____________ Mấy ngày nay, Hạo Thần ngày nào cũng gọi hỏi cô đã chơi đủ chưa khi nào thì về với hắn, có lần Nhược Thi nhận được tin nhắn từ số điện thoại lạ - ‘Vậy là em đồng ý cùng chị sống hòa bình?’ – Nhược Thi biết không ai khác ngoài chị Linh nên cũng không buồn trả lời lại. Cô đang nghĩ có nên biến mất một thời gian không, thường thì như vậy, sau đó trờ về thì mọi chuyện đều có cách giải quyết. Nhưng phải đi đâu, đi thế nào đây? Còn chưa nghĩ đến thì điện thoại cô vang lên, là Cách Cách gọi, cô bắt máy nghe. “Nhớ mình sao cô tiểu thư kia, hay là lại muốn khóc lóc than thở gì với mình nữa đây?” – Nhược Thi đùa. “Mấy ngày cậu không về, cậu út cứ điện thoại mình bảo đi đón cậu, thật phiền a” – Cách Cách trách móc, rồi nói tiếp – “Có phải vì những lời chị Linh nói ở bệnh viện, nên cậu tránh gặp cậu út phải không?” “Vậy là cậu nghe thấy à?” – Thấy lần đó về Cách Cách không hỏi nên Nhược Thi nghĩ cô không nghe được gì. “Ừm, xin lỗi Thi Thi” – giọng Cách Cách nhỏ đi “Ngốc kia, làm gì phải xin lỗi?” “Là bạn của cậu mà mình chỉ biết im lặng, mình rất giận chị Linh nhưng thật ra…mình cũng rất thương chị.” “Mình đâu trách cậu, không liên quan cậu mà đừng nghĩ nhiều.” – Nhược Thi thật cảm động, Cách Cách từ nhỏ xem Linh như chị gái, vậy mà giờ đây lại vì cô mà giận người chị này. Bao nhiêu ủy khuất cô phải chịu thì Cách Cách cũng đã xóa đi hết. Tuy chị Linh thấy chết không cứu, nhưng là người chị gắn bó với mình bao nhiêu năm, Cách Cách không nỡ nói ra những lời trách móc chị, mà chỉ dùng thái độ lạnh nhạt đối với chị. Về phần Nhược Thi thì lại thấy có lỗi với cô bạn này rất nhiều. “Mình chỉ là muốn ở nhà một thời gian, sẽ sớm về với cậu.” – Nhược Thi nói “Thật không có chuyện gì sao? Nếu có đừng ngại nói với mình, dù là khó khăn đến đâu mình cũng sẽ giúp” Nghe vậy, Nhược Thi hơi lưỡng lự, cuối cùng cũng quyết định nói hết một lèo với Cách Cách, mong muốn nhận được sự động viên từ cô. Nhưng cuối cùng lại nghe câu nói ngoài ý muốn – “Cậu không thoát được đâu” Nhược Thi hơi xanh mặt, vốn dĩ chỉ định bỏ đi một thời gian để được yên tĩnh suy nghĩ, chứ còn việc rời bỏ Hạo Thần thì cô còn chưa nghĩ đến là đã nghe Cách Cách tuyên bố như vậy. Cách Cách nói – “Cậu thử mất tích một ngày đi, đảm bảo trong vòng 24 giờ là cậu sẽ được đưa đến trước mặt cậu út liền. Cậu gặp phải vấn đề gì hãy cùng cậu của mình đối mặt đi Thi Thi” “Cách Cách, mình đã quyết định, chỉ là một thời gian, muốn yên tĩnh suy nghĩ, nhưng mình sẽ giữ liên lạc với một mình cậu. Cậu hứa không được nói ra đâu đó, nơi tớ đến, chắc sẽ rất yên tĩnh, anh ấy sẽ không tìm được”