Yêu em không cần quá cuồng si
Chương 12 : part 1
Đối mặt với sự thực là điều duy nhất ta ‘được phép‘ làm. Lúc trở lại căn hộ thì đã quá 12 giờ đêm.
Nếu như lúc vừa tìm được ta ở nhà hàng, ba đang nổi trận lôi đình; thì sau bữa ăn tối, ông vui vẻ ra về với tâm trạng thoả mãn vì sự việc tiến triển bất ngờ ngoài dự định. Không cần nghĩ cũng biết trong lòng ta đang mù mịt đến mức độ nào. Ta biết ba đang tính cái gì trong đầu! Lão hồ ly đó vốn đang ra sức dùng của cải vật chất để “ám chỉ” mong muốn có một mối quan hệ thông gia.
Cũng còn may, chỉ có một mình ông hy vọng điều này mà thôi. Ta tin tưởng với bộ dạng yêu nữ ngày hôm nay của mình, những bậc trưởng bối bình thường, thậm chí là cả những bậc cha mẹ không có của cải địa vị, nhất quyết cũng sẽ cấm tuyệt ta qua lại với con cái nhà họ. Ta có phải là con nhà giàu có hay không, không quan trọng. Dưới vẻ mặt tươi cười lịch sự của vợ chồng bác Lâu, không giấu nổi ý tứ phản đối tới cùng. Có thể thấy hôm nay ta đã hoá trang thành công đến mức nào.
Cũng bởi vì ta đã chọc cho vợ chồng bác Lâu kinh tởm vô cùng, cho nên bộ mặt đáng sợ của Lâu công tử cứ hết tái mét rồi lại xám xịt, cơn thịnh nộ đã gần đến điểm giới hạn, chỉ luôn chực chờ bùng nổ. Nói tóm lại —— ta rốt cuộc cũng sắp xong đời.
Xem đó! Đúng là một hiệu ứng liên hoàn tài tình a! Đầu tiên ta chọc tức ba mình, sau đó ba ta quyết tâm gả phứt ta đi như quẳng cục nợ cho vợ chồng bác Lâu, tiết lộ việc bọn ta đang ở chung với nhau, muốn Lâu gia chịu trách nhiệm, sau đó vợ chồng bác Lâu trách móc con trai không có mắt nhìn người, cuối cùng Lâu công tử không thể làm gì khác hơn là đi tìm kẻ đã khởi xướng tất cả những chuyện này – tức là ta – quyết tâm bóp chết mới thôi.
Có điều, ta vẫn cho rằng Lâu Phùng Đường không tư cách tức giận với ta.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, ta hồi phục lại thân thể nhẹ nhàng khoan khoái. Lâu Phùng Đường vẫn giữ nguyên tư thế như tượng ngồi ở trên giường, gần như biến thành một cục hoá thạch.
Ta chưa bao giờ nhìn thấy hắn biểu hiện cơn tức giận ra ngoài. Đã từng có lúc ta khiến hắn không hài lòng, hắn chỉ đẩy ta ra rồi xoay người bỏ đi, hoặc thỉnh thoảng hôn ta, rồi bỏ lại ta. Sự tự chủ này của hắn vượt trên tất cả những tính cách khác khiến ta rất yên tâm. Ta thường nghe nói có một số cô gái bị bạn trai sống chung đánh tới mức bầm mình bầm mẩy, cầu cứu không ai giúp; chí ít Lâu Phùng Đường có một khả năng tự chủ tuyệt vời khiến hắn không vì phẫn nộ mà đi đánh người. Thành thật mà nói ta rất bội phục hắn điểm này.
Biết rõ hắn có chuyện cần nói, không nói rõ ràng hắn sẽ không để yên cho ta lên giường gặp chu công[1], nhưng ta cũng không ngớ ngẩn đến mức mà đi châm ngòi quả bom thịnh nộ của hắn. Nếu hắn không tự mình mở miệng, thì ta cũng liều mình nghĩ rằng không có chuyện gì xảy ra hết, đơn giản đi ngủ một mình.
Đang muốn lặng lẽ kéo chăn nằm lên giường. Hắn ngồi xoay lưng về phía ta, đưa tay ra giữ chiếc chăn lại, lãnh đạm nói:
“Đừng trốn tránh, chúng ta phải nói cho rõ ràng.”
Ta hai tay bó gối, ngồi ở đầu giường, nhìn bóng lưng hắn:
“Được thôi, dù gì ngày mai người phải đi làm là anh. Em còn nhiều thời gian để ngủ bù mà.”
Hắn từ từ xoay người lại đối diện ta, rõ ràng hắn cần hỏi để làm rõ mọi chuyện.
“Đầu tiên, tôi muốn biết vì sao em đột nhiên lại trở thành con gái của một đại địa chủ?”
“Em là con vợ nhỏ, chẳng có gì hay ho để nói hết. Em cũng không mang họ Chung.” Không ngờ ba lại đắc chí giới thiệu ta là “Nhậm” Dĩnh, là con gái duy nhất của “Chung” gia. Mặt mũi của ông như vậy, mà lại không sợ bị người khác chê cười. Thành thật mà nói ta cũng vô cùng kinh ngạc.
Hắn đưa tay nới lỏng cà- vạt, như thể để bản thân dễ thở hơn một chút, nhưng chung quy vẫn không tìm được sự dễ chịu mong muốn, liền vung tay kéo tung cà-vạt, vứt xuống giường.
Ta thò tay ra chạm đến một đầu cà- vạt, như thể chơi trò kéo co, ta kéo từng cm một về phía mình, nghịch ngợm quấn vào tay, nhưng lại bị hắn đưa tay ra nắm lấy đầu bên kia, giật mạnh một cái, cả người ta bổ nhào về phía hắn, rơi vào vòng tay của hắn.
“Tôi chỉ là trò chơi của em, có đúng không?” Hắn nghiến răng hỏi ra. Rõ ràng, điều này tổn hại nghiêm trọng đến lòng tự tôn đàn ông của hắn. Lúc biết được gia cảnh của ta, càng khiến hắn không thể nào chịu đựng được. Hắn đã biết rõ rằng đây chỉ là một trò chơi.
Ai chơi ai, có gì khác biệt sao? Hai người nam nữ quan hệ với nhau không phải chân tình thật ý thì vốn chỉ là một trò chơi mà thôi, lão cao thủ như hắn chẳng lẽ lại không rõ điều này?
“Em cũng chỉ là trò chơi của anh thôi, Lâu công tử.” Ta đưa tay lên vuốt ve gương mặt hắn. Ngọn đèn lờ mờ nơi đầu giường tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, gương mặt anh tuấn của hắn hiện lên những đường cong lập thể như một pho tượng. Ta không tự chủ được áp lại gần, cắn nhẹ lên môi hắn, hai tay quấn quanh cổ hắn. Mối quan hệ giữa ta và hắn, từ trước đến nay chỉ được xây dựng trên cơ sở thể xác, nên mọi việc đơn giản hơn rất nhiều; những cấp độ nguy hiểm khác, không phải là thứ mà ta và hắn muốn đạt được, vẫn chưa chạm đến điều tuyệt vời nhất.
Hắn hôn ta rất lâu. Sau đó, khẩu khí lại lạnh lẽo như lúc ban đầu.
“Tôi càng lúc càng không hiểu được em, Nhậm Dĩnh. Té ra em cố ý ăn mặc như vậy là để tôi chán ghét em, có đúng không?”
Ta đã nói người đàn ông này rất lợi hại rồi mà. Chí ít ở chung ba bốn tháng nay, hắn đã có thể hiểu được ta ở một số phương diện nào đó.
“Đáng tiếc không có thành công.”
“Không, em thành công rồi.”
Nhìn sắc mặt sa sầm lại của hắn, ta đương nhiên hiểu rõ cái mà hắn gọi là “thành công” có nghĩa gì. Vô nghĩa làm sao, ba mẹ Lâu công tử tuyệt đối không bao giờ chấp nhận ta làm con dâu của Lâu gia, bọn họ không coi trọng gia thế, nhưng tuyệt đối coi trọng phẩm giá đức hạnh, tính cách tâm tính của cô gái. Cho nên, trong suốt cả buổi tối ta luôn nhìn thấy một điều ánh lên trong mắt họ—— bọn họ vẫn biết con mình có bồ, nhưng không nghĩ tới lại thấp hèn đến như thế; nói không chừng bọn con gái quán bar so với ‘bộ dạng’ của ta còn cao quý hơn.
Ta mỉm cười, ngón tay xoa xoa hai bên thái dương hắn: “Anh để ý làm gì? Cảm nhận của ba mẹ anh về em đối với hai chúng ta đâu có gì quan trọng? Chỉ cần em không làm con dâu của Lâu gia thì không ai có quyền xét đoán em hết.”
“Em khẳng định mình sẽ không bước chân vào cửa Lâu gia?”
“Chắc chắn là không.” Ta trả lời không một chút chần chờ.
“Em không hề thích tôi một chút nào sao?” Đôi mắt sáng quắc của hắn khóa chặt ánh mắt đang mải ‘rong chơi’ của ta, buộc ta phải nhìn hắn.
“Thích chứ, anh là người tình tốt nhất mà em từng gặp, khuôn mặt đẹp trai, thân hình vạm vỡ, ai mà không thích?” Trên thực tế, hắn là người đàn ông duy nhất mà ta thân mật. Cho đến hiện tại làm gì có ai để mà so sánh cùng, nhưng tất nhiên ta ngu gì mà cung khai chuyện này.
“Phụ nữ đều muốn giữ chặt tôi, vì sao em không muốn?”
Ta nở nụ cười tựa hồ ly:
“Vậy mới xứng đáng để anh bất chấp thủ đoạn giữ chặt em! Nếu không thì lúc này em đã ung dung tự tại ở ngoại quốc từ lâu rồi.”
Hắn cũng bật cười! Là nụ cười đầu tiên trong suốt buổi tối hôm nay.
“Đáng lẽ tôi nên biết em rất khác biệt.” Nụ cười đó rất nhanh chóng vụt tắt: “Thế thì, tôi muốn biết thiên kim tiểu thư vì sao lại muốn chơi trò chơi này?”
Aizz, hắn nhất quyết không chịu buông tha có phải không? Suýt tí nữa là qua ải rồi, nhưng đột nhiên lại bị cuốn vào một câu hỏi khác. Ai mà làm ăn với hắn nhất định khó mà chiếm được tiện nghi. Thủ đoạn của hắn chính là không cần biết có quang minh chính đại hay không, có thể dùng nữ sắc đối phó với những khách hàng háo sắc, nhưng cũng có thể dùng những lời thuyết phục sắc sảo đối với những đối thủ khó chơi. Tập đoàn Lâu thị có được hắn thật đúng là hạnh phúc! Thật đáng buồn chính là lão huynh hắn không ngờ lại đem thủ đoạn thương trường của mình mà đối phó ta, chết tiệt thật.
Ta liếc nhìn đồng hồ treo tường, nhưng hắn đã kịp lên tiếng trước:
“Trước khi tôi nhận được câu trả lời, em đừng hòng đi ngủ.”
Ta rời khỏi vòng tay của hắn, ngồi sang một bên, suy nghĩ xem nên thẳng thắn thành khẩn hay là qua loa chiếu lệ. Nhưng, tại sao chân tướng sự thật đối hắn lại quan trọng như vậy?
“Cô nhân tình nào cũng đều phải thú nhận hết với anh sao?”
“Tôi biết bọn họ muốn cả người lẫn tiền. Nhưng em thì không, đừng so sánh mình với những người khác; nếu như giống nhau, tôi cần gì phải hỏi?” Hắn trả lời không còn kiên nhẫn.
“Thôi được, em yêu thích những chàng công tử đa tình. Trên thế giới đàn ông phong lưu rất nhiều, nhưng đàn ông phong lưu mà có năng lực thì lại vô cùng hiếm hoi, em thích điều kiện của anh, bản lĩnh thành thạo, lại rất lý trí, sẽ không để bản thân mình si mê mù quáng, chỉ tiếc anh không chịu kết thúc tốt đẹp với em. Như vậy em càng đánh giá anh cao hơn. Chiếu theo cách cũ, anh nên tìm con mồi kế tiếp đi là vừa.”
“Em không hề muốn lấy bất cứ thứ gì từ tôi sao?” Ánh mắt hắn càng thêm bén ngót, thấp thoáng một chút hoang mang, nghi hoặc.
Ta không chịu được ánh mắt như muốn nhìn xuyên thấu qua người ta của hắn, đành phải khoanh tay thong thả bước đến bên cửa sổ, ung dung nói:
“Vui vẻ đối với em mà nói chỉ là một cuộc hành trình, chứ không phải là một đích đến. Thời gian qua lại với anh chính là thứ mà em muốn có, không phải tài sản, cũng phải không trái tim của anh. Một mai nếu những thứ kia gây áp lực với em, đối với em mà nói đều rất phiền phức. Anh thấy đó, trang sức quá nhiều thì phải thuê tủ sắt, tiền quá nhiều thì tiêu không hết, mà một ngày kia nếu thật sự phải lòng nhau—— vậy thì nguy rồi.” Ta lập tức phang thêm 1 câu: “Em tin anh sẽ không dại dột gì mà trao tấm chân tình cho em, em ngưỡng mộ nhất là sự vô tình lạnh nhạt của anh.”
“Trên đời nếu như có thêm nhiều cô gái giống em, chỉ biết biến “tình yêu” thành một thứ rẻ mạt như vậy, thì nên bị thiên lôi trừng phạt.”
Nói vậy, song hắn vẫn nở nụ cười, sắc mặt chuyển hóa thành bộ dạng công tử phong lưu hư hỏng điển hình, khiến ta phải cảnh giác một chút, ta đề phòng nhất là gương mặt lúc hắn tươi cùng nhưng bụng thì tính kế, nó còn đáng sợ hơn cơn giận dữ của hắn.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Ta cố giữ vẻ tươi cười.
Hắn đến gần ta, hai tay vươn ra, gác lên bậu cửa sổ sau lưng ta, vây ta lại giữa thế giới của hắn.
“Tôi đang nghĩ, làm cho em yêu tôi chắc sẽ là một thách thức vô cùng thú vị.”
Không phải chứ? Lão huynh hắn muốn nói chuyện yêu đương sao? Câu trả lời của ta gần như là lắp bắp trong miệng: “Anh… anh đang đùa chứ gì.”
“Xem cái kiểu em mỉa mai và tuyệt tình như thế, không biết một ngày nào đó khi có một người đàn ông làm em bận tâm, em sẽ có diện mạo thế nào? Tôi muốn biết.”
“Coi chừng chơi đến mức xương cốt cũng không còn. Đây không phải trò chơi mà anh và em có khả năng chơi, trả giá bằng thân thể thực tế hơn so với trả giá bằng tấm chân tình, anh là người hiểu rõ nhất. Hơn nữa, đem tấm chân tình duy nhất và nghèo nàn của anh ra mà trao đổi với một cô gái “không trong trắng” như em, thì tôn nghiêm cua một đại thiếu gia như anh vứt đi đâu?” Ta cố gắng biểu hiện lý trí và sự lõi đời, nhắc nhở bối cảnh của “bình hoa” ta cho hắn nhớ.
Trong lòng ta, ngọn đèn đỏ báo hiệu nguy hiểm không ngừng nhấp nháy, ta nghe được tiếng tim đập thình thịnh, là của ta? Hay của hắn?
“Không sao. Em không phải là cô gái trong trắng. Tôi cũng không phải thằng đàn ông thuần khiết, không ai chịu thiệt.” Hắn cúi đầu mỉm cười, cắn lên vành ta: “Nói chuyện yêu đương với em hẳn là rất đáng kỳ vọng. Tôi đã hiểu nguyên nhân mình muốn giữ em lại rồi. Nhậm Dĩnh, ngoài thể xác ra, tôi còn muốn nhiều hơn nữa.”
Ông trời của ta ơi! Vở kịch này sao mà diễn tiếp được đây!
Một luồng khí lạnh từ dưới lòng bàn chân lan tỏa khắp toàn thân, ta biết bản thân một ngày nào đó sẽ vì ham chơi mà chết rất thảm, nhưng…
Vì sao lại nhanh như thế này? Ta không muốn chơi kiểu này!
Nhưng tình thế đã không còn theo ý ta nữa, ai kêu ta đùa cợt với hắn trước? Hắn mà buông tha cho ta mới là chuyện lạ!
Đánh giá tấm chân tình của mình, ta hoài nghi sự tồn tại của nó. Sự kích thích thể xác một khi được khơi lên thì có thể nhận ra được, nhưng cái gọi là ‘chân tình’ hư vô trừu tượng này, ngay cả bản thân ta cũng tìm không thấy nó ở đâu. Trò chơi mà Lâu công tử phát động này có thể rất khó chơi.
Dù gì, ta vẫn cảm thấy vô cùng hoảng loạn.
[1] Đi ngủ và nằm mơ
Bốn mùa xuân hạ thu đông ở thành phố Đài Bắc này, cảnh trí không có gì đặc biệt. Những trận mưa rả rích cứ hết trận này đến trận khác, ngẩng đầu chẳng thấy trời xanh mây trắng, cúi đầu không gặp hoa cỏ xanh tươi, không khí lúc nào cũng mờ mịt xám xịt, tất cả đều là khí thải của các phương tiện giao thông nhả ra. Cũng khó trách ung thư phổi thịnh hành như vậy. Khí quản của người Đài Loan còn có mấy người được khỏe mạnh, đa phần là bệnh hết.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
53 chương
131 chương
57 chương
8 chương
67 chương
236 chương
40 chương