Edit: Tiểu Lộc Hàm Tần Đại Trung tuy rằng kỹ thuật cao một bậc, nhưng là tinh phẩm cũng không phải chỉ cần lắc lắc là có thể tạo ra, cái này vẫn là cần cả một quá trình gian khổ nghiêm túc tạo ra, cho nên sau khi đem sinh hoạt cá nhân của Lâm Tiêu thay đổi đến long trời lở đất thì không còn cần xuất hiện thêm thay đổi gì nữa, hắn cũng liền bế quan tu luyện bảo là muốn trong vòng mười ngày có thể tạo ra một tác phẩm có thể làm mọi người lóa mắt. Nơi bế quan ở ngay trong nhà Lâm Tiêu, Lâm Tiêu vốn sợ hắn bị đói chết, còn chuẩn bị tìm một người đưa cơm tới nưng còn chưa kịp hành động thì trong nhà ban ngày xuất hiện một người tự xưng là trợ lý của Tần Đại Trung, người này làn da trắng trẻo, nói chuyện thì tinh tế ôn nhu, trên mặt luôn mang theo ý cười, nếu không phải là lướt nhìn qua một lượt từ trên xuống dưới đều bằng phẳng thì Lâm Tiêu còn tưởng hắn như phụ nữ đóng giả, gần đây chuyện ly kỳ quá nhiều, có nhiều thêm một chút cũng không tính là kinh dị. Đừng xem người ta thân thể nhỏ nhắn mà coi thường, thân thủ quả thực bất phàm, cái gì cũng đều có thể qua tay, mấy món chính đầy bàn, vệ sinh sắp xếp phòng ốc gọn gàng, quần áo thơm tho sạch sẽ còn mang hương thơm của ánh mặt trời, đây chính là trong nhà có vợ nhỏ cũng không khác gì hơn thế này. Lâm Tiêu ban ngày ăn đều là thức ăn đặc chế đến tối cũng được thưởng thức món ăn tinh mỹ, nhưng có lần Nguyên Chấn Thiên đến cửa quấy rầy liền giật nảy mình. Ánh mắt nhìn người ta đều mang theo sự mờ ám, nếu không phải là bên cạnh cậu ta đến đến đi đi đều là mỹ nữ và xác thực đối với đàn ông không thấy hứng thú thì Lâm Tiêu sẽ hoàn toàn hoài nghi rằng giữa hai người chính là có cái loại tình cảm mờ ám nào đó. Nhưng không thể không nói, từ ngày đó trở đi, Nguyên Chấn Thiên chỉ cần bên ngoài không có cuộc hẹn nào nhất định là muốn tới chén một bữa cơm mới cam tâm, sau này lại phát triển đến mức trực tiếp chiếm cái ghế sô pha thỏa mái muốn chết ở phòng khách, cậu ta tự nhiên cũng nghĩ muốn độc chiếm một căn phòng để nằm chết ở đó không muốn đi, nhưng ai bảo nhà Lâm Tiêu chỉ có ba phòng hai sảnh, còn có một phòng đã là thư phòng tuyệt không có đường xâm chiếm. Về phần sau này cậu ta lại không biết xấu hổ mà cướp đoạt quần áo đầy tủ của Lâm Tiêu liền triệt để tìm cách ăn chùa ở đậu, bước vào cảnh giới cao nhất của sự vô sỉ. Chưa đến 10 ngày, Lâm Tiêu mới ngủ dậy, ở phòng khách nhà mình nhìn thấy một khuôn mặt đầy râu, đầu tóc rối bời như rơm rạ, trên người tùy ý mặc một cái áo sơmi, bên dưới ngắn đến mức đều nhìn không thấy, trong tay bưng chậu. . . . . Á! Một tô lớn mì ý đang liều mạng nhồi vào trong miệng như dã nhân. Phối hợp ngồi ở bên cạnh là vị trợ lý mặt trắng dịu dàng thắm thiết, cầm lấy khăn lông đã dính đầy nước tương nhưng vẫn cố bắt lấy cơ hội không ngừng lau khóe miệng cho hắn. Hắn cảm thấy áp lực mấy chục năm sinh sống cũng đều không bằng mấy ngày nay, làm cho hắn bị đả kích đến kích thích, đây đều là người ngoài hành tinh từ đâu đến a.