Yêu em đến tận thiên đường

Chương 37 : Sống chung

Cố Vân biết được tin Lâm Tiêu đã xuất phát từ công ty về nhà, giống như con thỏ nhỏ liên tục nhảy về trước không ngừng, bám theo tiểu Chung đang làm việc, làm loạn đến nỗi khiến tiểu Chung không dám để cô một mình đi xào rau, sợ cô lại nổi hứng bưng cả nồi chảo. Dọn xong năm món nguội, tiểu Chung bảo Cố Vân từ từ bưng đến bàn ăn,lúc đó mới yên tâm đóng cửa bếp nấu ăn. Cố Vân vừa dọn xong món cuối cùng thì nghe thấy chuông cửa vang, vui vẻ chạy đến mở cửa. Cửa vừa mở thì không thấy bóng dáng Lâm Tiêu, người đến là một cô gái yểu điệu lạnh lùng nhìn cô chằm chằm. Cố Vân vừa thu lại nụ cười hỏi : « Cô tìm ai ? ». « Cô là ai ? » mỹ nữ giận dữ hỏi ngược lại, nhấc tay lên đẩy Cố Vân lùi về sau một bước, tự tiện đi vào. Cố Vân sau khi đứng vững nhìn bóng lưng đó, suy nghĩ nửa ngày thì cũng nhớ ra trên ảnh chụp, thấy cô ta đang kiểm tra khắp các gian phòng cô cũng không ngăn cản, liền dứt khoát ngồi xuống sô pha, một vẻ nhàn nhã lật xem tạp chí. Tiểu Chung bưng đồ ăn từ phòng bếp đi ra, đúng lúc mặt đối mặt với Hạ Duẫn Nhi thò đầu vào bếp nhìn quanh, hai người hoảng sợ giật nảy người. vẫn là tiểu Chung phản ứng nhanh, nâng dĩa thật vững,còn cười với người ta thật sảng khoái. « Cô là ai, các cô là ai, sao lại ở đây. » bị người khác cứ như vậy làm ngơ, đây không phải tình huống trước lúc đến Hạ Duẫn Nhi đoán. Cố Vân ngẩng đầu đối diện với tiểu Chung, ăn ý cười cười, cũng tiếp tục trầm mặc. Hiện giờ bọn họ cũng chỉ là nửa chủ nhân ở đây, nên không cần thiết thay chủ nhà trả lời vấn đề này. Hạ Duẫn Nhi bị ngó lơ như trước, đứng yên tại chỗ liền lửa giận nóng gan, Quý Giai gọi điện thoại đến nói bên cạnh Lâm Tiêu có người khác, cô hoàn toàn không để ý, bao nhiêu chuyện đồn nhảm trước đó, cô nghe được cũng chỉ chê cười, nhưng hôm qua Kha Minh cũng gọi điện thoại nói bên cạnh Lâm Tiêu xuất hiện cô bạn gái không biết lai lịch, nghe câu này, trái tim của cô thiếu tí nữa ngừng đập, cô yêu anh đã bao nhiêu năm, vì anh làm biết bao nhiêu việc, biết rõ anh không yêu mình, vẫn như trước không ngừng theo sau anh, bởi vì cô biết rõ Lâm Tiêu để ý nhất là sự nghiệp, nên anh không thể thảnh thơi để có bạn gái được, đây cũng là ý của cô, chỉ cần cô có thể luôn ở bên cạnh anh như vậy, danh hiệu Lâm phu nhân sớm muộn cũng là của cô. Chợt nghe tin này, cô làm sao mà tin được, cô mới đi có 10 ngày, mới 10 ngày thôi, nhiều năm cố gắng như vậy làm sao khiến cô cam tâm được. Trăm phương ngàn kế nghe ngóng chuyến bay nhanh nhất, cuối cùng lại mặt dày leo lên làm khách hàng lớn, đáp máy bay tư nhân suốt đêm về. Thật không dễ về đến thành phố S, kích động mà trực tiếp đến nhà Lâm Tiêu, nhìn thấy tình huống như vậy, một cô gái trẻ lại đĩnh đạc ngồi trong nhà anh, mà Lâm Tiêu cũng không có nhà, việc này trước giờ cô chưa từng tưởng tượng được. Vừa nãy cô đi lại trong các phòng, tất cả những đồ cô tốn công bày biện toàn bộ đều biến mất không thấy nữa, sửa sang bày biện toàn bộ đều sáng bừng hẳn lên, nếu không phải cô ta khẳng định không đi nhầm nhà, thì cô cũng nghĩ là Lâm Tiêu chuyển nhà rồi, căn bản không hề ở đây. Hạ Duẫn Nhi tóm lại cũng là người lăn lộn trong xã hội, mà còn rất tốt, gặp đối phương không có phản ứng gì với cô, xác định đây vẫn là nhà Lâm Tiêu, cô cũng rất nhanh trấn định lại, ưu nhã chiếm một bên sô pha ngồi xuống, lấy di dộng lật xem. Chuông cửa lần nữa vang lên, lần này là tiểu Chung đi mở cửa, Hạ Duẫn Nhi vội vàng đứng dậy, không quên dọn dẹp quần áo trang sức,Cố Vân vẫn ngồi trên sô pha như trước nhìn về phía cửa. Trước cửa chính là Lâm Tiêu, sau khi vào cửa ngẩng đầu thấy tình cảnh trong phòng khách, có chút kinh ngac, đầu tiên là cười cười với Cố Vân, sau đó chuyển qua Hạ Duẫn Nhi hỏi : « Cô sao cũng ở đây ? » Hạ Duẫn Nhi trong lòng chua xót, trong phòng còn có hai người, bọn họ đương nhiên vẫn tồn tại, liền chỉ hỏi mình cô, chẳng phải là xem cô như người ngoài, kiên cường chống đỡ cười nói : « Em mới từ nước ngoài về,mang theo rất nhiều quần áo của thiết kế nổi tiếng,em đều quên trên xe rồi, đợi lát nữa lấy cho anh. » « Không cần đâu, Cố Vân đều chuẩn bị đầy đủ cho tôi rồi. » Lâm Tiêu vừa nói vừa phòng cặp tài liệu của mình. Hạ Duẫn Nhi tiến lên một bước đón, Lâm Tiêu lách mình tránh né, giao cho tiểu Chung đứng sau nói : « Cô đã đến bao lâu rồi,chắc là chưa ăn cơm nhỉ, cùng ăn chứ ? » Hạ Duẫn Nhi chỉ còn lại chút khí lực gật đầu, thu tay lại, nắm đến đầu ngón tay trắng bệch, thấy Lâm Tiêu đi đến bên cạnh Cố Vân, sự ghen ghét như mũi nhọn đâm thẳng vào lòng. « Cùng anh đi thay quần áo. » Lâm Tiêu kéo Cố Vân lên đi về hướng phòng ngủ. Cố Vân như không thấy Hạ Duẫn Nhi đang đứng ngây ở đó, liền dựa sát vào Lâm Tiêu, vui vẻ cười hỏi : « Anh gặp em ở đây, hình như không hề thấy kì quái. » « Cố tiên sinh gọi điện cho anh, nói em muốn ở lại đây vài ngày. » Lúc này hai người đã vào phòng, Lâm Tiêu buông tay ra, cởi tây trang, lấy quần áo trong tủ, liền vào phòng tắm thay. Cố Vân tự nhiên không theo vào, đặt mông ngồi lên giường của anh nhún vài cái, nói với chiếc cửa phòng tắm đóng chặt : « Em không làm phiền anh đâu, anh yên tâm. » Bên trong không trả lời, chỉ nghe tiếng nước chảy, không lâu sau Lâm Tiêu mở cửa ra trong tay còn cầm khăn lông : « Gần đây có chút bận, có thể không chăm sóc em được. » « Không sao, em ở Cố trạch cũng như vậy thôi, bọn họ đều bận việc, một mình em có thể tự tìm việc để làm, nhưng em có thể đến công ty thăm anh không ? Lúc anh rảnh rỗi, như cùng anh ăn cơm trưa hoặc những chuyện khác. » Lâm Tiêu bước ra khỏi phòng tắm, bên trong khoác một áo len kim màu xám và quần dài càng có tinh thần : « Có thể, trước khi đến có thể báo với tiểu Triệu một tiếng,a không được, tiểu Triệu vài hôm sau phải đi thành phố H làm dự án mảnh đất kia, em đến thì điện thoại cho anh. » Cố Vân phát hiện mình vẫn khá thích Lâm Tiêu mặc như vậy,rất gần gũi, về sau bảo người mang thêm một vài bộ đến nữa. « Đang nghĩ gì vậy. » Lâm Tiêu chờ nửa ngày không thấy cô nói chuyện. Cố Vân ngẩng đầu cười cười : « Em cảm thấy anh như vậy nhìn rất đẹp, sau này ở nhà cứ mang vậy đi. » Lâm Tiêu bất đắc dĩ chỉ chỉ trán cô : « Anh nói này quần áo ở đây đều là em cho người đưa đến chứ gì, về sau mặc thế nào chỉ cần em nói là được, anh không để ý việc này. » Cố Vân sụt sịt mũi làm thành bộ dáng quái lạ, nhẹ nhàng ôm eo anh lại, mặt tựa trên người anh, cảm nhận sự ấm áp của anh, miễn cưỡng nói : « Anh nói rồi đấy, về sau chuyện riêng của anh chỉ cần em nói là được. » Lâm Tiêu cúi đầu hôn lên tóc cô, tăng thêm lực ôm lại cô. Chờ hai người đi ra, trong nhà chỉ có một mình tiểu Chung, còn chưa chờ họ hỏi thăm liền nói thẳng : « Hạ tiểu thư nói cô ta về trước, trước lúc đi có bảo tôi nhắc Lâm tổng một chút, tuần sau là sinh nhật mẹ ngài, nên đừng quên trở về. » Lâm Tiêu không đổi sắc mặt gật đầu coi như đã biết, Cố Vân liền hỏi một câu : « Hạ phu nhân sinh nhật, muốn em chuẩn bị lễ vật không ? » « Không cần, anh đã chuẩn bị cả rồi, đến lúc đó em đi cùng anh. » Lâm Tiêu lôi kéo cô đến bàn ăn ngồi, không nhanh không chậm nói. « Nhưng vẫn phải chuẩn bị một chút nhỉ. » vừa dứt lời đột nhiên ý thức được không đúng, hỏi một cách không xác định : « Anh đi cùng em ? » Cố Vân từng nghe Chu quản gia từng nói, bạn bè nam nữ đi gặp trưởng bối của đối phương ý nghĩa không giống nhau. « Em là bạn gái của anh, không đi cùng em thì với ai. » Lâm Tiêu gắp ít cá đặt vào chén Cố Vân, thuận tiện múc thêm chén canh cho cô. Cố Vân vừa nghe thì trong lòng nở hoa, ngậm đũa nghiến nửa ngày chưa ăn một miếng cơm nào, mãi cho đến lúc Lâm Tiêu nhìn không nổi nữa trực tiếp múc một thìa thức ăn đến bên miệng cô thì mới có phản ứng lại, mới tỏ ra ngượng ngùng bắt đầu ăn. Dến cuối bữa ăn, Lâm Tiêu đã ăn xong, nhìn thấy cô cũng ăn kha khá rồi liền nói : « Hướng Dương gọi điện cho anh rồi, em họ hắn ta lại đến tìm, em giúp hắn ta việc này đi. » Cố Vân nuốt vào miếng cơm cuối cùng, gật gật đầu đáp : « Biết rồi, việc này gọi tiểu Chung làm là được, tiểu Chung… » Tiểu Chung ngồi bên cạnh yên lặng ăn cơm nhanh chóng lên tiếng trả lời : « Ngày mai sẽ làm xong. » Xong bữa cơm tối, tiểu Chung dọn dẹp phòng bếp, Cố Vân ngồi ở phòng khách xem tivi, Lâm Tiêu vốn dĩ muốn ngồi cùng cô một lát, Cố Vân rất rộng lượng hối thúc người ta vào thư phòng, quay lại mới nghĩ đến, tiểu Chung chuẩn bị ít trái cây bưng vào, liền vội đến phòng bếp hỏi tiểu Chung trái cây, còn thêm một ly trà dưỡng thần, cẩn thận bưng khay đến thư phòng. Cửa thư phòng không có khóa, còn chưa bắt đầu làm việc Lâm Tiêu đã thấy Cố Vân bưng khay gì đó tiến vào, tiến lên hai bước liền nhận lấy đem qua, nhìn thấy còn có một ly trà bốc hơi liền cau mày nói : « Việc này về sau em không cần làm, để anh là được. » « Đã nói rồi mà, chuyện riêng của anh em phải để ý, bây giờ em làm vẫn chưa quen, sau này sẽ tốt thôi. » Cố Vân biết lúc cô bưng vào trình độ kỹ thuật vẫn chưa tốt lắm, nhìn thấy chắc chắn phải uyển chuyển, cứ nghĩ là anh lo lắng mà thôi. Lâm Tiêu lại nói : « Em ở nhà chưa bao giờ làm việc này, đến đây cũng không cần, là anh chăm sóc em, em quan tâm anh, hiểu chưa. » Cố Vân chợt ấm lòng, tâm ý dao động, ý cười trên mặt, nhìn anh ngây ngốc không nhúc nhích. Lâm Tiêu từ bên này nhìn qua, Cố Vân lệ quangtrong suốt nhu tình, khẽ nhếch miệng. Có thể là nước chảy thành sông, cũng có thể do bầu không khí mê hoặc, không tự chủ được cúi thấp đầu hôn cô. Lần này không có đảo sơ qua, Lâm Tiêu liền xâm chiếm đi vào, không hề trở ngại tìm được đầu lưỡi mềm mại, khẽ liếm nghiền chiếc lưỡi vụng về ngây ngốc của cô, cứ thế mà dây dưa hút hết lần này đến lần khác. Quấn quít miệng lưỡi cả buổi, cô ngốc rốt cuộc lấy lại tinh thần cũng hiểu ra được là chuyện gì, thần hồn bất định, cô như bị điện giật,đỏ bừng từ đầu đến tận gót chân, mắt trợn lên, tầm mắt hoảng hốt không điểm tụ, sau đó bị người ta dùng tay vỗ đằng sau, trái tim toàn thân như tụ tập về một chỗ, thần sắc say mê, chỉ biết nhu hòa thuận theo, không dám làm bậy chút nào. Chỉ mới hôn thôi, Cố Vân đã chịu không nổi, mềm nhũn ngã vào người Lâm Tiêu, chân liền không trụ được. Lâm Tiêu ôm cô gái mềm mại trong ngưc, làm sao cam lòng buông tay, ôm người ta ngồi xuống nệm êm trên ghế sô pha bằng gỗ màu tím. Ôm ngồi trên đầu gối, dính chặt vào lòng anh, nhẹ vỗ về lưng của cô. Dừng nói Cố Vân một lúc không hồi thần được, Lâm Tiêu cũng thế, anh cực lực khống chế thân thể không bùng nổ, nhè nhẹ bình ổn lại khí tức của bản thân, lần này anh hiểu rõ rằng, cô và anh thực sự khác nhau mà.