Yêu em đến tận thiên đường
Chương 34 : Đón khách
« Lan Nhi, tối hôm nay mình có thể gọi Lâm Tiêu đến đây đc không?”
“Buổi tối? Tối hôm nay?” Lăng Lan thấy dáng vẻ phấn khích của Cố Vân, vốn dĩ muốn nói vài câu đả kích cũng không nói ra được : “Được, đến thì đến thôi.”
Cố Vân mỉm cười gật đầu nhìn về hướng Cố trạch dưới ánh mặt trời đang nhuộm bảy màu sắc cầu vồng tựa như ngọc lưu ly,trong mắt cô sáng rọi không hề thua bất kỳ trân bảo quý báu nào.
Trong mắt Lăng Lan Cố Vân đã si ngốc, anh không nói gì gãi gãi mái tóc ngắn húi cua của mình,thật là nhìn thế nào cũng không vừa mắt.Anh ta trời vừa hửng sáng thì liền thúc giục đàn ông nhà mình dậy đi làm, còn mình thì ở nhà đợi hắn về, vì thế vừa thấy cảnh này thì cảm thấy không đáng.
Cố trạch người nhiều, toàn bộ dụng cụ, các loại nguyên liệu nấu ăn lại càng nhiều, đừng nói là chỉ mời một người đến nhà ăn cơm, ở đây tổ chức yến hội cũng không phải là nói đùa,nhưng sau khi Cố Vân và Lâm Tiêu gọi điện thoại để hẹn giờ đến xong,cũng không để ý đến gì nữa liền dính người ở phòng bếp.
Đến một món ăn cũng phải bàn đến một buổi mới xong,ngay cả bộ đồ ăn để bày tiệc, nhìn thế nào không vừa ý thế nào, cuối cùng lại đi phòng giữ bảo vật tìm, nơi đó đều là phòng bao năm nay các đời chủ cất những vật quý, giá trị xa xỉ không nói, lỡ như vỡ một cái thì cũng không có để bù vào.
Lăng Lan vốn muốn tìm Cố Trường Phong đến, nhưng nhìn thấy Cố Vân thần kinh ngây ngốc gọi người đặt đồ tán loạn khắp phòng,nên dứt khoát ngồi luôn trên ghế sô pha phòng khách, mở màn hình lớn ra chơi game, cũng tiện xem cô ấy làm loạn đến mức độ nào.
Cố Vân bày biện hết ba giờ, cũng thay đổi bố trí trong nhà từ bố cục mạnh mẽ cũng giảm bớt vài phần, có trời mới biết lúc bình thường cô cũng thường phàn nàn về lối trang hoàng không đủ ấm áp trong nhà.
Lão Thất đột nhiên xuất hiện ở phòng khách, Lăng Lan vẫy tay gọi qua bên này hỏi.
“Sao rồi, người kia có bao nhiêu phần thật lòng với Cố Vân.” Lăng Lan cắn trái táo không để ý mà hỏi câu hỏi làm khó người khác như này.
Lão Thất quả nhiên là một bộ mặt khó xử, hắn cũng không phải đang chơi trò tâm lý,vậy thì gọi ông già bộ tin tức đến đây, cũng không chắc có thể nhìn ra sự thần kì trong đó,cô còn muốn anh nói ra là có bao nhiêu phần, đây chắc chắn là không muốn anh sống dễ chịu mà,trộm nhìn thì thấy Cố Vân trang điểm thành một thân tươi mới, đang xuống lầu, anh lui vài bước cướp lời: “Lăng tổng, Cố Vân gọi tôi cùng đi đón Lâm Tiêu, không dám chậm trễ, tôi đi trước lấy xe.” Nói xong thì liền gọi Cố Vân rất to: “Cố Vân, tôi chờ ở bên ngoài.” Cũng không chờ cô đáp lời, chuyển mình rời đi.
Cố Vân chỉ có thể gật đầu với bóng lưng đó.
Cô mang một chiếc váy dài,áo khoác là chiếc áo sợi đay,lúc đang đi xòe ra thướt tha, trông như thục nữ trong tranh từ từ bước ra.
Lăng Lan trố mắt: “Em muốn ra ngoài à?” lắc đầu có vẻ không tin được : « Tự đi đón người đến ư ? »
“Ừ.” Cố Vân trả lời vẻ như đương nhiên, ở đây có ý nghĩa rất lớn với cô, sau này chính là nhà của cô và anh, cô tất nhiên phải cùng anh lần đầu cùng vào rồi.
Hột táo trong tay Lăng Lan bị anh ta bóp vụn, dính vào lòng bàn tay thật không thoải mái, trong lòng cũng không bình tĩnh nữa, ngoài miệng miễn cưỡng nói: “Đi…đi.”
“Ui, anh…ba nhỏ về rồi a, buổi tối ăn cơm với Lâm Tiêu nhé. Ba cũng tan làm rồi, mình phải đi rồi.” Cố Vân vốn là muốn nói chuyện vài câu nữa với Lăng Lan, nhưng nhìn thấy Cố Trường Phong từ ngoài đi vào, suy nghĩ đều là đón người ta tan làm, nên không muốn đến trễ, cũng không chờ Cố Trường Phong trả lời, thì đã đi lướt qua anh rồi.
Lăng Lan mắt thấy Cố Vân đi như vậy, lại càng tức giận, nhưng không có chỗ trút giận, chỉ có thể trừng mắt hung ác với người đàn ông nhà mình. Cố Trường Phong đến bên cạnh Lăng Lan, lúc vươn tay đụng vào tay của hắn ta thì chạm vào trong tay cảm giác dính bẩn, đang muốn đi tìm khăn lau tay, Lăng Lan lại chen về phía trước, liền giữ chặt Cố Trường Phong trong vòng ôm, thuận thế liền cho những vật trong tay chà lên sau lưng anh, trong miệng vẫn rất ủy khuất mà nhắc đến: “Con bé đáng ghét đó, có đàn ông thì liền quên…..” chợt thấy câu sau nói càng thêm khó chịu, hít một hơi dài, phẫn hận không công bằng tìm an ủi bằng cái ôm người đàn ông của mình.
Cố Trường Phong nhíu mày, hai người này thật là kì quái như nhau, lúc trước Lăng Lan theo hắn, Cố Vân cho hắn ba ngày liên tục bưng trà rót nước, mỗi lần đều là không cẩn thận làm đổ, nếu như đúng lúc đổ lên tài liệu, Cố Vân còn sẽ bước lên trước xóa sạch, tập văn kiện bằng phẳng bị ướt nhẹp trong nháy mắt nát bét, vài lần đầu, anh ta cũng không làm gì cô, nhưng nhiều quá thì cũng không thể nhịn được nữa, liền trực tiếp gom một tập văn kiện, thành một tờ sớ dài, bảo cô trong vòng ba ngày phải bổ sung đủ, không có thời gian chơi đùa, mới ngừng trò này lại. Lăng Lan bây giờ người kia còn chưa thấy, đã trút giận lên anh ta, lỡ người kia đến rồi, sẽ còn xảy ra chuyện gì đây, khỏi cần nói anh ta cũng không tính đến được.
Cố Vân trực tiếp lái xe đến công ty Lâm Tiêu, thời gian tan làm của Cố Trường Phong không thể so với người bình thường được, vì thế khi Cố Vân đến mới chưa đến năm rưỡi, ở một nơi tấc đất tấc vàng như này thì không thể nào có người tan làm trước năm giờ được.
Cố Vân ngồi trong xe, ngẩng đầu nhìn tầng 5 cao nhất của tập đoàn Hải Thiên, cũng chỉ mới nhìn được chưa đến 5 phút, đã không kiềm chế được tự lẩm bẩm: “Em có thể vào không?”
Lão Thất ngồi phía trước nghe thấy, ngạc nhiên nói: “Đi vào, vì sao không được?”
Cố Vân như tìm được sự đồng tình, vươn lên ngồi vào ghế trước, lại hỏi một câu: “Anh ấy sẽ không chê em phiền chứ?”
“Em phiền anh ta cái gì, nhiều nhất cũng chỉ ngồi bên cạnh, đợi.”
“Chứ không phải sao; anh ấy bận, em không nói chuyện, vậy thì nhìn thử.”Cố Vân tự an ủi thành công, vui mừng xuống xe.
Cố Vân đã cố ý trang điểm, khác hẳn với những người đến đây, thần thái cử chỉ cũng khác nhau, phía sau lại có thêm một người đàn ông ăn mặc cường thế, ngược lại càng hấp dẫn sự chú ý của nhiều người.
Lại là tiền sảnh, lần này không có Tần Đại Trung dẫn đường, Cố Vân một bước liền bị cản lại.
“Tôi tìm Lâm Tiêu.” Cố Vân từ sườn mặt thủy tinh nhìn qua, thấy dãy bàn làm việc xếp thành hàng phòng kế bên,đầu người hình như rất đông, tiếng nói chuyện lúc to lúc nhỏ.
“Thật ngại quá, cô có hẹn trước không?” Tiền sảnh làm việc nhân viên hỏi thăm khách sáo.
Cố Vân lắc đầu: “Không có, anh gọi điện vào đi, nói có Cố Vân tìm anh ấy.”
Mời cô ở tiền sảnh chờ một chút, bắt đầu gọi điện thoại vào, bình thường có con gái đến chơi, nếu không hẹn trước đã sớm đuổi phắn đi, nhưng vị này nhìn có vẻ không tầm thường, người ở tiền sảnh không khỏi cẩn thận một chút.”
“Thật xin lỗi, Cố tiểu thư.” Người đó treo điện thoại nói: “Lâm tổng đang họp, cô xem…”
“Họp à.” Cố Vân quay đầu nhìn về phía Lão Thất, người đang họp, cô có phải nên quay lại xe đợi không.
“Tiểu Triệu lập tức đến ngay.” Cố gia đại tiểu thư cũng đã lên lầu, muốn gặp một người còn gặp không được, không phải là để người khác chê cười sao.
Vừa dứt lời tiểu Triệu liền đột ngột xuất hiện ở phía sau tường thủy tinh, tóc vạt áo hơi hỗn độn, hiển nhiên là đến vội, sau khi thấy cô, cung kính gọi một tiếng: “Đại tiểu thư.” Tiểu Triệu là người mới đến Cố trạch, không thể gọi thẳng tên giống Lão Thất.
Cố Vân nhìn người trước mặt cười nói: “Lâm Tiêu rất bận sao?Khi nào có thể kết thúc?”
Tiểu Triệu trước mặt gật đầu báo cáo một chút, dẫn đường phía trước Cố Vân đi vào, vừa đi vừa cẩn thận trả lời: “Hai giờ bắt đầu, cũng sắp 3 tiếng rồi, lập tức sẽ kết thúc.”
“A” Cố Vân đi vào bên trong một Hải Thiên chân chính, cũng có thể đối đáp lịch sự với những ánh mắt hiếu kì,con ngươi chuyển vòng về sau, nói với tiểu Triệu đang nói: “Khoảng thời gian này vất vả cho anh rồi, thứ hai tuần sau anh đến Cố trạch một chuyến, sẽ sắp xếp lại cho anh.”
“Đây là chuyện thuộc bổn phận,Lâm tổng ở tập đoàn xoay chuyển được vấn đề, vẫn là có chỗ độc đáo, rất đáng để học tập, tôi đến là vì hi vọng có thể tiếp tục ở cạnh anh ấy.” tiểu Triệu uyển chuyển khen ngợi Lâm Tiêu, cũng nhân tiện tỏ rõ tâm nguyện, mấy ngày hôm nay anh đã suy nghĩ nhiều lần về con đường sau này của bản thân.Lâm Tiêu trở thành người Cố gia là chuyện ván đã đóng thuyền, đi theo một người chủ mới lập lại giang sơn, còn dễ sống hơn là đi theo một lão già tranh quyền đoạt lợi thành tinh, nước lên thuyền lên, cơ hội khó có được, không thể nào bỏ qua.
“Anh tự nguyện ở lại?” Cố Vân sợ hãi thán phục, có người thật lòng có thể khen ngợi người mình yêu, cũng có thể ủng hộ anh như mình,sao cô không vui cho được.
Chỉ có Lão Thất đừng cạnh bĩu môi, thật là thế hệ sau mạnh hơn thế hệ trước, nhìn ánh mắt những người này, độc nha.
Quả nhiên Cố Vân thấy tiểu Triệu nghiêm túc chân thành gật đầu, vui vẻ ra mặt nói: “Vậy được, tôi đêm nay giao tư liệu thật cho Lâm Tiêu, đến lúc đó anh ấy sẽ sắp xếp ổn thỏa cho anh.”
“Cám ơn đại tiểu thư.” Tiểu Triệu là thật lòng vui mừng, cuối cùng cũng giải quyết một vấn đề, tiền đổ rạng rỡ đều ở trước mắt, hưng phấn khó tránh khỏi.
“Trong lúc nói chuyện, chuyển qua góc ngoặt cuối cùng, sau lưng hỗn loạn tiếng bàn luận xôn xao, trước mặt không có gì cẳn trở, phòng làm việc đều mở cửa,tường thủy tinh,cửa chớp treo, chỉ có một cánh cữa ở giữa ngăn lại,cửa chớp lật xuống chặn lại người và việc bên trong.
Người ngồi xéo đối diện một mình một phòng ngẩng đầu nhìn hướng này, tiểu Triệu cùng người nọ gật đầu chào hỏi,thấp giọng giới thiệu cho Cố Vân: “Trưởng phòng tài vụ tập đoàn Kha Minh, cũng là bạn học trung học của Lâm tổng và Nguyên tổng, năng lực không tầm thường.” tiếp tục âm thanh thấp hơn nói: “Mối quan hệ với Hạ Duẫn Nhi không tệ.” Hạ Doãn Nhi có thể ẩn hiện bên cạnh Lâm Tiêu lâu như vậy, không thể thiếu công lao của hắn ta.
“Hạ Duẫn Nhi a” Cố Vân thì thầm một chút, gần đây việc càng thuận lợi, nên quên mất người này, người còn chưa xuất hiện, đã thành một cái gai cần phải nhổ đi, đâm tuy nhỏ, cũng là điều phiền toái: “Vẫn là tìm người thăm hỏi một chút.”
“Đã biết.” tiểu Triệu không phải có lòng bán đứng những hoa cỏ bên cạnh Lâm Tiêu, anh ta ở công ty này chưa lâu, cũng đã không ngừng nghe nhắc đến cái tên Hạ Doãn Nhi, gần như mỗi lần nhắc đến, đều là coi như vị hôn thê của Lâm Tiêu, hắn không coi trọng cũng không được.
Cửa duy nhất đang đóng, đột nhiên mở ra, người đi ra tốp năm tốp ba còn đang cúi đầu nói gì đó, từng tốp đi qua lướt qua người Cố Vân, không lâu sau Nguyên Chấn Thiên ăn mặc đạo mạo đi ra ngoài, trong tay kẹp điếu thuốc không có chút khói, lúc ngẩng đầu nhìn thấy Cố Vân, bước chân đi nhanh ngừng một lát, người phía sau không chú ý liền trực tiếp đâm vào người anh ta.
“Sao lại không đi, rơi đồ à.”
“Cậu đi trước đi.” Nguyên Chấn Thiên lui một bước, gọi với vào trong phòng một tiếng: “Lâm Tiêu.”
Cố Vân bị người khác gọi tên của người mà mình luôn nghĩ đến, khắp cả người cũng không xong, thân người cứng ngắt, ngay cả động đậy cũng không dám. Đến khi nhìn thấy anh ấy xuât hiện trước mặt mình, mới vô tri vô giác mà cười lên.
“Đến bao lâu rồi?” Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn đồng hồ: “Không trễ chứ.”
“Không có, là em đến sớm rồi.”
“Anh đến phòng làm việc thay quần áo.” Lâm Tiêu đặt tất cả văn kiện vào tiểu Triệu đang ở cạnh anh , đến bên cạnh Cố Vân, vươn tay ôm bờ vai cô, nửa kéo cô đi về phòng làm việc của mình.
Tất cả những người còn chưa đi, đều nhìn thấy màn vừa rồi, bị giật mình không ít. Thấy người đi không thấy bóng dáng nữa, mới dám vây kín Nguyên Chấn Thiên.
“Ai vậy.”
“Các người không biết nhìn sao.” Nguyên Chấn Thiên khinh thường.
“Em gái Lâm tổng?”
Nguyên Chấn Thiên nhéo người vừa nói ra câu vừa nãy nói: “Ánh mắt anh làm sao vậy, đó có thể là em gái sao?”
“Chết tiệt, không phải là thật đó chứ, vậy Hạ cô nương làm sao bây giờ, đây không phải là kẻ thứ ba…”
“Con mẹ nhà anh, con mắt nào của anh nhìn thấy Lâm Tiêu từng làm thế với Hạ Doãn Nhi không? Hạ Doãn Nhi mới là em gái Lâm Tiêu, khả năng lí giải kiểu gì vậy.”Nguyên Chấn Thiên nói ra câu nay, bản thân cũng không lo lắng gì, năng lực lí giải của anh ta cũng chẳng ra gì, cũng là vừa mới hiểu.
“Nguyên Chấn Thiên” Kha Minh chen qua đám người, đứng trước mặt anh ta hỏi: “Anh nói là thật chứ.”
“Ngàn lần thật, anh có thể bảo Hạ Doãn Nhi đừng mơ tưởng nữa.”
“Ui, tôi nói chứ, việc này là không thể, Hạ Doãn Nhi rất dụng tâm với Lâm Tiêu chẳng lẽ anh không biết,cô ấy cũng đối xử với anh không tệ, anh nói vậy có thấy có lỗi với cô ấy không?”
“Kì thật, cô ta đối xử tốt với tôi lúc nào,sao tôi lại không biết.”
“Ăn uống này, đồ dùng này, cô ấy lại tự thiết kế quần áo, làm gì có thiếu anh đâu.”Kha Minh quả thật có chút đau đầu.
Nguyên Chấn Thiên bị anh ta bị nói đến phiền,anh ta vốn dĩ không nghĩ đến, nhưng cô ta thế mà lại không cho anh chút mặt mũi trước mặt mọi người,anh không nhận mà được sao? Nếu như nói như vậy, người khác còn cứu mạng của chú nhỏ anh ta, thậm chí cả đồ ăn quần áo vật dụng, lúc này chính là tự anh ta tự tìm cửa chết mà.So sánh hai việc này, vậy hắn cũng không cần bán mạng vì Cố Vân.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
48 chương
12 chương
83 chương
86 chương
36 chương
116 chương
185 chương
10 chương
172 chương