Edit: Tiểu Lộc Hàm​ "Cái chuyện theo đuổi cô nói đơn giản thì đơn giản, nói phức tạp thì cũng phức tạp." Nhìn vị quản gia vẻ mặt hưng phấn, toàn thân xuất ra bong bóng màu hồng giống như người yêu đương là chính hắn. "Nói trọng điểm." Cố Vân cau mày, cắt đứt lời hắn. Mắt nhìn vị đại tiểu thư nhà mình không còn kiên nhẫn, quản gia sửa sang lại biểu tình trên khuôn mặt, đứng đắn phân tích nói: "Cô cùng Lâm Tiêu vốn không quen biết, nếu đột ngột xuất hiện ở trước mặt hắn, khẳng định sẽ không được miếng ngon. Chúng ta đã có tiền lại rản rỗi, dứt khoát là dùng biện pháp mưa dầm thấm đất đi, đem ăn, mặc, ở, đi lại của hắn đều nắm giữ trong tay, đến lúc đó cô hãy chậm rãi xuất hiện ở trước mặt hắn, cô đã nắm giữ tất cả hướng đi của hắn thì hắn còn có thể trốn sao? Đến lúc đó không phải lại ngoan ngoãn tự động đến tìm cô ý chứ." Cố Vân vùi đầu vào suy tưởng tượng, xác thực rất sâu sắc lại còn có vẻ quen tai. Còn không đợi cô hỏi lại, quản gia liền tự động giải thích còn cố ý hạ thấp thanh âm: "Năm đó cậu Cố chính là theo đuổi Lăng Lan như vậy, ha ha, Lăng Lan đến bây giờ còn tưởng rằng hắn mới là người theo đuổi cậu Cố chứ." Nói xong nháy nháy mắt, bình luận: "Cao minh." Tiền lệ sống sờ sờ mỗi ngày ở trước mắt cô, Cố Vân không hề do dự đồng ý, kế tiếp chính là làm như thế nào mới thực thi được mưa dầm thấm đất đây. Quản gia sớm có chuẩn bị, lấy ra một chồng giấy thật dày, mặt trên là chi tiết phân tích Lâm Tiêu bắt đầu từ khi Cố Vân nhận định là Lâm Tiêu cho tới nay, hành tung trong hai ngày này của Lâm Tiêu cũng được ghi chép. Nhà ở nơi nào, mấy giờ từ trong nhà đi ra, bữa sáng ăn cái gì, là ai mua cho hắn, buổi trưa ở nơi nào ăn, là ai ở bên hắn ăn, hoặc là ai mang cơm cho hắn, khi nào thì uống cà phê và ưa thích uống loại nào, khi nào thì tan ca, cơm tối lại ở nơi nào giải quyết, một mình hay tụ tập với những ai, mặt sau còn có một chồng lớn báo cáo tài vụ công ty của Lâm Tiêu, nếu muốn trợ giúp Lâm Tiêu trên sự nghiệp, đối với Cố thị mà nói chính là chuyện giơ tay nhấc chân, tạm thời không thèm để ý. Niệm xong chuyện này vị quản gia bà bà này cũng mất khá nhiều sức lực, tin tức được đồng nghiệp kì tài Chân Chân mang đến nhờ quá trình nằm gai nếm mật thăm dò thông tin, đem gần nửa cuộc đời Lâm Tiêu đều nhận xét, cho ý kiến không sai biệt lắm . Quản gia rút ra tổng kết: "Từ trên tổng hợp lại, cuộc sống của Lâm Tiêu tiên sinh quá cứng nhắc, có thể từ từ uốn nắn như vậy đối với chúng ta là rất có lợi." "Đúng, vậy bước đầu tiên chúng ta làm gì?" "Tôi đã chọn lọc kĩ những vấn đề cần được ưu tiên hàng đầu, có vài thứ tuyệt không thể thiếu là nhà ở và phương tiện đi lại." Không sai, Lâm Tiêu người ta sống tốt ở đó, có thể đồng ý đổi nơi ở khác để sống, như chiếc xe hơi mở đúng cách đồng ý tiếp nhận cô miễn phí và cô có thể tự chọn xe theo yêu cầu, mà nếu nó không thể tốt hơn thì chỉ có thể đổi sang tàu. "Hiện tại chỉ còn lại ăn măc." Quản gia mắt liếc nhìn Cố Vân một cái, thấy đối phương rất nghiêm túc lắng nghe cũng an tâm lớn mật tiếp tục nói:"Ở phương diện này, hắn bữa sáng là có trợ lý mang đến, cơm trưa là trợ lý đưa lên, có đôi khi quá bận rộn vẫn là cùng người trong công ty giải quyết. Cho nên phương pháp lý tưởng nhất chính là giúp hắn đổi trợ lý." Cố Vân giải quyết dứt khoát:"Không sai, đổi." Hôm sau sáng sớm, trợ lý theo Lâm Tiêu rất nhiều năm, hợp tác rất ăn ý, đã gửi lên một bản đơn từ chức, chỉ nói một tiếng xin lỗi liền thu xếp đồ đạc một chút rồi rời đi, nhưng còn chưa đến buổi chiều, giáo sư trong đại học cùng hắn có mối quan hệ cá nhân rất tốt liền giới thiệu cho hắn một học đệ có lý lịch tương xứng với vị trợ lý kia. Việc này thật phù hợp với thời cơ làm cho Lâm Tiêu căn bản cự tuyệt không được, cũng chỉ có thể để cho người ta thử xem, kết quả một ngày qua đi, hiệu suất công việc của người ta cùng trình độ ăn ý với hắn so với người trước tốt hơn không biết bao nhiêu lần, đợi đến khi Lâm Tiêu phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện từ khi cậu ta đến, chất lượng sinh hoạt của hắn đều trở nên tốt hơn. Được người mới như vậy, hắn không thể không gọi một cú điện thoại cho vị giáo sư kia cảm tạ một phen. Kết quả vị giáo sư kia lời nói rất là mờ ám, cuối cùng còn chúc mừng hắn. Lâm Tiêu tưởng rằng ông ấy là chúc mừng mình tìm được nhân viên tót cũng liền thực thản nhiên tiếp nhận chúc mừng của ông. Chúng tôi lại tiếp tục bàn:"Về phần ăn mặc, việc này có chút khó, chú biết em gái kế của hắn học thiết kế trang phục, quần áo trên người Lâm Tiêu không phải do cô ấy thiết kế thì chính là do cô ấy đích thân đặt mua cho hắn." Cố Vân suy nghĩ một chút: "Gọi cho Tần Đại Trung, nếu hắn nếu có thể giành lấy chuyện quần áo của Lâm Tiêu, vậy liền cho hắn ở miễn phí trên đảo mới hoàn thiện một năm, nếu hắn có thể làm cho Lâm Tiêu cả đời chỉ mặc quần áo của hắn thì để cho hắn ở cả đời luôn đi." Quản gia quay người đi liên lạc với Tần Đại Trung, tên tiếng anh là Eric nổi danh khắp thế giới chuyên chạy loạn chỉ vì tránh né thiết kế quần áo cho giới quyền quý mà trở thành kẻ lang thang. Rất nhanh hắn liền quay lại:"Hắn nói, mau bảo cô chuẩn bị hợp đồng đem việc ở cả đời trên đảo mới chuẩn bị cho tốt, hắn sẽ nhanh bay tới đây." Cố Vân đối với việc này một chút phản ứng đều không có, lại đem cục diện trước mắt tính toán một chút, biết trước mắt chỉ có thể làm được đến vậy: "Lại đến cửa công ty hắn một chuyến." Tập đoàn Hải Thiên tọa lạc ở quảng trường phồn hoa nhất thành phố S, nhà cao san sát, người đi lại như mắc cửi. Xe Cố Vân dừng ở cửa tòa nhà cao ốc tập đoàn Hải Thiên, ở cửa nhìn vào người bên trong ăn mặc đều nghiêm trang, bất luận nam hay nữ đi đường đều sinh ra gió. Cố Vân cứ như vậy nhìn hơn nửa giờ, vẫn không nhìn thấy người mình mình muốn gặp, phía trước ghế lái phụ tổ trưởng an ninh Lão Thất nhịn không được mở miệng nói: "Có nên vào trong đó lắp vài cái camera hay không?" Cố Vân đăm đăm nhìn hắn, Lão Thất tưởng rằng mình nói sai liền xoay người sang chỗ khác không dám lên tiếng nữa, không nghĩ đến Cố Vân lại nói một câu: "Tôi làm sao lại không nghĩ đến." Vốn Lão Thất nghĩ rằng sẽ bị khiển trách nhưng vừa nghe xong lập tức xoay người lại, phi thường chuyên nghiệp cùng cô phân tích, đại khái có thể trang bị vài cái, còn tìm ra lý do rất đường hoàng, người khác nhìn qua còn tưởng hắn đang làm công tác bảo vệ nân vật quan trọng. Cố Vân cảm thấy mấy người nhà mình này đều là Thái Thượng đạo, cứ như vậy tại chỗ bàn bạc nhanh chóng, Lão Thất liền gọi anh em tiến hành, có thể vào đội an ninh của Cố thị đều là trên người có tuyệt chiêu, mấy chuyện này ở trước mặt họ chỉ là gắn vài cái camera để chơi. Bên kia sắp xếp ổn xong, Cố Vân liền phát hiện trước mắt xuất hiện người quen thuộc đến cực điểm, Lâm Tiêu mang theo nhóm cấp dưới xuất hiện ngay phía trước, hắn hiển nhiên là đang tiễn người, thái độ có vẻ rất cẩn thận. "Người này là ai?" "Người ở cục quy hoạch thành phố H, cũng chính là người có wuyeenf quyết định thứ hai ở đó.” Thành phố H là thành phố nổi tiếng vè du lịch, trước mắt vẫn có diện tích rất lớn chưa được khai phá, tài nguyên về hải đảo được các chuyên gia trên thế giới đánh giá cao, mục tiêu chính của khách sạn Thiên Lam Hoàn Cầu dưới cờ Cố thị trước mắt chính là đem đảo san hô này giành bằng được. "Đi tra một chút." Cố Vân lời này vừa nói ra tự nhiên có người tiến hành. Đến buổi tối, lai lịch của người này cùng mục đích đến đều bị điều tra rõ ràng rành mạch và đang nằm cạnh tay của cô. Ăn xong cơm tối, mọi người theo thói quen đều xuất hiện phòng khách lớn ở tầng hai, ngẩng đầu là có thể thấy ánh sao sáng, trần được làm bằng kính trong suốt làm cho người ngồi bên trong có cảm giác như đang ngồi trực tiếp dưới bầu trời đầy sao thật tiêu diêu tự tại. Nơi này ngoại trừ những thành viên trong gia đình thì tuyệt không có thêm ai khác, ngay cả quản gia cũng chỉ là để ý dọn dẹp nơi này một lần trong ngày, còn lại thời gian đều không được phép đi lên. Cho nên lúc này cũng chỉ có Cố Trường Phong, Lăng Lan cùng Cố Vân mà thôi. Cố Trường Phong ngồi ở trên sô pha màu trắng tuyết, Lăng Lan trực tiếp gối đầu lên chân của hắn, cầm trong tay máy chơi game. Cố Vân chen vào giữa hai người, ngồi ở trên thảm lông trắng dài trên sàn nhà. "Có người muốn ra tay với đảo san hô." Cố Trường Phong cầm trên tay một cuốn sách khá dày, chậm rãi giở thêm một trang, không mấy quan tâm đáp một tiếng. "Là người của Chúc gia? Bọn họ đang nghĩ cái gì thế?" Cố Vân không có cách nào lý giải được ý định của Chúc gia. Đảo san hô ở ngay đối diện khách sạn Thiên Lam Hoàn Cầu, trước đây nơi đó từng là căn cứ quân sự, họ vốn đã mất khá nhiều công sức sắp xếp thương lượng với bên chính phủ để giành lấy, cũng sớm ngầm thuộc về bọn họ, nhưng người của Chúc gia vào lúc này lại chặn ngang một tay, chính là nghĩ không ra bọn họ có thể đạt được cái lợi gì. "Còn không phải là không muốn chúng ta được thoải mái thôi sao, nghĩ rằng muốn nháo một trận." Người đứng đầu Chúc gia trước khi về hưu là một người có tiếng trong giới quân sự và chính trị, trong nhà con cháu khá đông nên rất nhiều vị trí quan trọng đều có người của bọn họ. Bọn họ có thể nhanh chóng nắm được khá nhiều tin tức ngầm, nhưng về thương giới thì Chúc gia quả thực quá mức yếu ớt, nghĩ cùng Cố gia tranh giành, đó quả thật là si tâm vọng tưởng quá mức. Đối với nhiều người trong giới mà nói, không người nào không biết biết Cố gia, nhưng là Cố gia mạnh đến trình độ nào thì không ai biết được, Cố gia ít khẩu nhưng lại toàn là đại đại yêu nghiệt, lại trải qua mấy đời làm kinh doanh, vậy nên tiềm ẩn những gì cũng không mấy ai dám nghĩ đến việc chọc vào họ. Chính là ngoài mặt mấy lão đầu tử kia lại cố tình chọc đến Cố gia, thật sự là nửa đêm đều phải kinh sợ tỉnh giấc rồi. Chúc gia này có chút gì đó quái dị, nhưng nhà bọn họ cùng Chúc gia kiếp trước có thù nên việc bọn họ đều không muốn cho Cố gia sống quá mức tốt hơn bọn họ thì đây cũng có thể lý giải được. "Việc Lâm Tiêu làm sao đây?" Cố Vân thấy lo lắng đối với người đàn ông trong tương lai của mình nên vẫn là quyết định hỏi ra miệng. Cố Trường Phong không có chút ngập ngừng liền nói với cô đáp án:"Đây không phải là điều con muốn sao?"