Sáng hôm sau Lâm Tiêu liền bay đi thủ đô, tuy nói nếu Tần Đại Trung không ngầm đánh tiếng trước, bên kia Nguyên Tắc lại không có dấu hiệu có chuyện xảy ra, nhưng chuyện liên quan đến chú nhỏ anh lại không thể bỏ mặc được. Năm đó cha mẹ Lâm Tiêu ly dị, trong nhà bị một người đàn bà xa lạ chiếm lấy, theo bà ta con có một đứa bé trai bốn tuổi… Mẹ không cần anh, cha thì không thèm để ý đến anh, anh ở trong nhà ngột ngạt khó chịu, vì thế bắt đầu chạy theo Nguyên Chấn Thiên lăn lộn cả ngày, thời gian dài thậm chí ở trong nhà cậu ta luôn. Cha mẹ Nguyên Chấn Thiên mất sớm, từ nhỏ cậu ấy sống với ông nội, nhà Lâm Tiêu xảy ra chuyện được hai năm, Nguyên gia bắt đầu dùng toàn lực tiến vào giới thượng lưu Thủ đô, đến nỗi ông nội Nguyên vốn không để ý thế sự cũng không có thời gian để ý hai tên nhóc con nữa, cứ giao cho chú nhỏ lúc ấy đang học trung học trông coi, bắt đầu từ lúc đó, mãi đến khi Nguyên gia suy tàn, chú nhỏ Nguyên chưa bao giờ buông lỏng tâm tư với họ một ngày nào. Nhà họ Nguyên xảy ra biến cố, dưới tình huống nguy cấp, chú nhỏ Nguyên vốn chưa bao giờ tham gia chính trị vì mang Nguyên Chấn Thiên trốn chạy khiến bản thân bị rơi vào vòng lao lý. Lâm Tiêu trơ mắt nhìn bạn thân duy nhất của mình lưu lạc đất người, chú nhỏ Nguyên thì không rõ tung tích, dù là thân nhân hay người quen Nguyên gia từ trên xuống dưới đều biến mất. Cảm giác vô lực lúc ấy, bây giờ đột nhiên nhớ lại vẫn đau đớn như cũ. Đến giờ phút này, người nuôi dưỡng mình chặt đứt ý nghĩ báo thù, nhưng người thân cuối cùng lại đang gặp nguy hiểm, anh cùng Nguyên Chấn Thiên nếu vẫn chỉ có thể đứng nhìn, vậy mấy năm nay họ đấu tranh vì cái gì? Đi cùng anh là trợ lý Tiểu Triệu, đây là do Tần Đại Trung thận trọng đề nghị. Lâm Tiêu không muốn có sơ xuất nào, nên không nói hai lời nhận luôn. Đặt chân đến Thủ đô, bên chi nhánh có người tới đón, lên xe, sau đó gọi điện cho Nguyên Chấn Thiên, nhưng chỉ nghe thấy máy báo bận. “Nguyên tổng ở khách sạn?” Lâm Tiêu tiếp tục ấn số, thuận miệng hỏi người phụ trách chi nhánh phái tới. Người phụ trách áy náy trả lời: “Lâm tổng, tối hôm qua tôi tới đón Nguyên tổng nhưng ngài ấy lại lên xe người khác rồi.” “Người khác? Ai?” Lâm Tiêu ngẩng đầu vội vàng nhìn chằm chằm người kia. “Nguyên tiên sinh đã đón đi.” Tiểu Triệu ngồi một bên anh tỉnh táo đáp thay người phụ trách đang mang vẻ mặt khổ sở. Lâm Tiêu lại dựa lưng vào ghế, xoa nhẹ khóe mắt, tối hôm qua thức suy nghĩ cả đêm, ngủ không đủ giấc, đầu óc rối loạn cáu kỉnh: “tên kia ở với Nguyên tiên sinh?” “Vâng.” Tiểu Triệu gật đầu, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tầm 10 giờ kém, Nguyên tổng đến thủ đô, Nguyên tiên đón Nguyên tổng đến tiểu khu Hinh Hương, sau đó lúc hai giờ sáng Nguyên tiên sinh lái xe ra khỏi tiểu khu, lái xe đến biệt thự ở vùng ngoại thành, Nguyên tổng từ lúc đó đến giờ vẫn chưa ra khỏi cửa. “Đến chỗ Nguyên tổng đón người trước đã.” Vừa nói vừa lấy tay ra hiệu bảo trợ lý vạn năng không gì không biết lấy tách cà phê. Giữa dòng xe cộ, ô tô chạy càng nhanh. Lâm Tiêu mới uống được nửa tách cà phê đã đến tiểu khu Hinh Hương. Sau khi xuống xe, Lâm Tiêu quan sát tiểu khu cũ kĩ trước mắt, khoảng cách từ đây đến sân bay cực gần, trong lòng lại càng không yên tâm, vội vã như vậy thật sự là có chuyện khẩn cấp sao? Tiểu Triệu đi trước dẫn đường, cách nhau không quá một bước chân, trực tiếp mang Lâm Tiêu dẫn tới tầng cao nhất. Gõ cửa, bên trong đột nhiên có tiếng rầm, tiếp đó có tiếng bước chân càng ngày càng gần, sau đó có tiếng người ở phía sau cửa đang gào to điên cuồng. “Nguyên Chấn Thiên?” Người bên trong kêu càng lớn tiếng hơn, giọng mang vui mừng xen lẫn vội vàng, tay đấm cửa rung ầm ầm: “Lâm Tiêu, mau mở cửa cho mình, nhanh lên..” Lâm Tiêu nhìn bốn phía xem có công cụ để phá cửa không, cửa chống trộm dùng thép đặc biệt, dùng cơ thể thúc phá cửa sẽ không ổn. Trợ lý Tiểu Triệu yên lặng tiến lên, tay che khóa cửa, cứ như thế xoay xoay hai cái, cửa bị lực mạnh từ bên trong đẩy ra, Nguyên Chấn Thiên dùng sức quá mạnh nên bị ngã nhào xuống đất, ngẩng đầu lên toàn bụi đất. Lâm Tiêu mặc kệ Nguyên Chấn Thiên đang nằm trên mặt đất rên rỉ, nghi ngờ nhìn Tiểu Triệu: “Cậu có chìa khóa?” “Không có, học qua chút mánh khóe mở khóa thôi.” Tiểu Triệu trả lời khiêm tốn, so sánh với Tần Đại Trung, chút tài lẻ này của hắn thực sự chỉ được vỏ ngoài. Nguyên Chấn Thiên không thèm để ý hình tượng lăn lộn trên đất, cẩn thận sờ nắn xương của mình, cậu ta bây giờ còn tưởng cánh cửa do chính cậu ta phá, sợ xương cốt không chịu nổi khéo bị gãy khúc nào không biết. Mãi đến khi Lâm Tiêu ngứa mắt kéo người lên, cậu ta còn lăn lộn gào to: “Gãy xương, gãy xương rồi…ôi trời, cậu cũng đến à…” “Được rồi, chú nhỏ Nguyên nói gì với cậu?” Lâm Tiêu nhìn Nguyên Chấn Thiên chật vật, nhẫn nhịn lại nhẫn nhịn, tìm chỗ hơi sạch sẽ trên người cậu ta vỗ một cái hỏi. “Hả. chú nhỏ..” Nguyên Chấn Thiên đầu tiên hơi ngơ ngác, sau đó nổi trận lôi đình, hùng hùng hổ hổ nói: “Hắn thì nói gì, hắn ta đúng là bệnh thần kinh…Cậu biết hắn nói gì với mình không? Mặt ngập tràn tức giận bất bình: “Bắt mình nhớ kỹ lời ông nội nói, không được tìm chú nữa. Con bà nó, mình còn chưa kịp nói gì, hắn đây là để lại lời di chúc à?” Nói tới đây, đầu tóc rối bời cúi gằm xuống, lúc nhảy lên bụi bặm rơi xuống lả tả, bình thường là công tử tuấn tú không chấp nhận tí tẹo nhăn nhíu bẩn thỉu nào, bây giờ căn bản không có tâm tư để ý mấy thứ này, giữ chặt tay Lâm Tiêu hỏi với vẻ không dám tin: “Đừng nói với mình là hắn để lại di chúc thật.” Lâm Tiêu nhìn cậu ta có vẻ muốn điên rồi, lấy ra một gói thuốc lá vứt tới tay cậu ta, thấy tay cậu run run rẩy rẩy mãi cũng không đào ra được điếu thuốc nào, đơn giản lấy gói thuốc về, đốt hai điếu, đang muốn chia cho cậu ta, vừa chìa tay ra Nguyên Chấn Thiên liền cầm hết song song đưa lên miệng hút ào ào. Nguyên Tắc có thể tình nguyện đối xử với Nguyên Chấn Thiên như vậy xem ra hoàn toàn không muốn cậu ta biết đã xảy ra chuyện gì, vậy càng rõ chuyện phát sinh đối với chú ấy đã không thể cứu vãn, ít nhất anh cùng người bên cạnh anh không có biện pháp. Quay đầu nhìn thẳng Tiểu Triệu: “Bây giờ Nguyên Tắc ở đâu? Tóm lại thì có chuyện gì?” Rất nhanh Tiểu Triệu liền trả lời: “Nguyên tiên sinh đang ở khu biệt thự, chúng ta có người trông coi ở đó, chỉ cần Nguyên tiên sinh không tự mình gặp xui xẻo, không ai động đến ngài ấy được. Về phần chuyện gì xảy ra, tôi không được phép nói cho ngài, tôi có điện thoại, ngài có thể gọi hỏi trực tiếp. Nói xong, trên tay xuất hiện thêm chiếc di động màu trắng. Lâm Tiêu còn chưa kịp phản ứng, Nguyên Chấn Thiên đứng một bên đã nhanh tay lấy mất di động, nhìn Tiểu Triệu chăm chú với vẻ phòng bị: “Anh là ai, anh thay ai tới. Không phải là người Cố gia chứ, cậu đã quên chú nhỏ nói gì à, nhỡ đâu chú nhỏ cũng là do bọn hắn tìm người hãm hại thì làm sao bây giờ?” Tiểu Triệu không thèm để ý tới Nguyên Chấn Thiên đang bắt đầu nói năng lộn xộn, nhìn thẳng Lâm Tiêu, một câu giải thích cũng không có. “Điên rồi, điên rồi, tất cả đều điên rồi, Lâm Tiêu con mẹ nó cậu không cần gọi, chúng ta bây giờ qua luôn, trói chú nhỏ lại, mua tấm vé máy bay tống ra nước ngoài, ông nội mình trước đây làm như vậy, mình bây giờ cũng có thể làm, xem thử bọn hắn có thể làm được gì. Chút chuyện nhỏ như thế không cần Cố gia các người xen vào, cái gì mà không tiếc quan tâm, chuyện lạ ở đâu ra thế”. Nguyên Chấn Thiên đầu tiên là giậm chân mắng chửi, sau đó nghiêm túc nghĩ biện pháp, nhưng lại nhìn phải Lâm Tiêu thờ ơ nên mặt nhăn nhó lại, trông buồn cười không tả được. “Tôi muốn giúp anh còn không kịp, tại sao phải hại?” Khúc ngoặt cầu thang truyền đến một giọng con gái trong trẻo. Ánh mắt mọi người nhìn xung quanh đến lúc nhận ra khuôn mặt nhỏ nhắn kia, sắc mặt mỗi người đều khác nhau. Cố Vân thấy mọi người đều nhìn cô, ngập ngừng đi ra, nắm chặt tay, mặt ửng hồng nói rõ cô đang khẩn trương. Lâm Tiêu nhìn Cố Vân, vẫn là cô gái nhỏ bé sạch sẽ đó, nếu sau lưng cô không phải là Cố gia, cùng những chuyện trải qua vừa rồi chắc cô sẽ giống như những người khác. Anh từng cự tuyệt vô số cô gái, nhưng cô lại khác. Anh coi trọng cô hơn những cô gái khác, có gia thế hoàn hảo, làm nhiều việc vì anh, tuyệt hơn, có lẽ cô thích anh rất nhiều. Giống như lần đầu tiên gặp mặt, cô ấy liền nói cho anh biết, cô thích anh, thậm chí vui vẻ không do dự ném mấy trăm triệu dụ anh mắc câu. Như bây giờ, chuyện liên quan đến sống còn của chú nhỏ Nguyên, cô cũng phân phó mọi việc làm xong trước, sau đó chờ anh tới đón nhận. Những lần trước anh còn có thể từ chối, lần này hiển nhiên không dễ như trước. Nếu đây là ván cờ do người Cố gia bày bố, vậy cũng quá miễn cưỡng, chú nhỏ Nguyên không thể liên hợp với người Cố gia diễn trò này, bây giờ manh mối không có, năm phần chỉ ra khả năng việc này so với bọn anh tưởng tượng có khi còn nghiêm trọng hơn, nếu thật sự việc này vượt ngoài khả năng của anh, Lâm Tiêu suy nghĩ nữa cũng vô ích, lấy tình cảm và sự chiếu cố của Nguyên gia trước kia đối với anh so sánh mà nói, không cần anh thích cô, anh cũng tình nguyện chiếu cố cô, đến khi cô không cần anh mới thôi. Cố Vân đến, mọi người yên tĩnh một lát, Nguyên Chấn Thiên nhìn trái phải ngang dọc nửa buổi, đang chuẩn bị mở miệng phá rối, Lâm Tiêu liền tiến lên kéo cậu ta ra giấu sau lưng, nói với Cố Vân: “Hiện tại tìm Nguyên Tắc có được không?” “À” Cố Vân ngu ngơ, có chút hiểu lại có chút mù mờ, ngây ngốc trả lời: “Có xe đó, ở dưới lầu ấy.” Lâm Tiêu nhìn không được nhấn nhấn ấn đường, Cố Vân vừa thấy liền nghĩ anh vì việc này mà phát rầu, vội vã giải thích: “Anh không cần phải gấp gáp, Hoắc Đại cùng Cố Trường Phong đã nói chuyện rồi, Chúc gia từng hại Nguyên gia, quan hệ với nhà em cũng không tốt, anh nghĩ sao thì nghĩ, về phần Nguyên…chú nhỏ, chỉ cần hắn không bị kích thích thì không sao” Nói đến chú nhỏ, giọng Cố Vân tự động nhỏ lại, thật không biết nên xưng hô thế nào cho phù hợp. “Cái gì mà Chúc gia, Hoắc gia không phải thân gia, nói cái gì vậy? Tại sao chú nhỏ của tôi bị kích thích”. Nguyên Chấn Thiên từ hôm qua đến giờ, tâm trạng treo ngược cành cây, lại bị Nguyên Tắc sập cửa nhốt lại, tai lại nghe toàn lời di chúc, hiện tại Cố Vân lại dễ dàng nói ra thông tin kẻ thù mà bọn họ tìm mãi không ra, một đầu toàn thông tin, không điên đã giỏi rồi, hầu như là phi thân mãnh liệt về phía Cố Vân, Tiểu Triệu đứng một bên nghiêng nghiêng thân định tránh ra, khổ nỗi cậu ta dùng lực lớn quá ngăn cản không kịp, chỉ có thể gục người tại chỗ, lăn một vòng trên đất, sau đó va vào tường khiến một tiếng rầm lớn vang lên. (Tôi đang type cái gì đây trời đất ơi) Cố Vân bị dọa liền nhảy vào trong lòng Lâm Tiêu, nếu Lăng Lan ở đây khéo còn vỗ tay khen ngợi, nhìn xem, đây đúng là dùng tốc độ liều mạng chiếm tiện nghi người ta mà. (T.T) Lâm Tiêu thấy hai anh chàng hoàn mĩ cứ như vậy biến thành hai con khỉ đầy đất, cúi đầu thấy vẻ mặt hoảng sợ của Cố Vân, đẩy người ta ra một chút, thuận tay cầm lấy khuỷu tay của cô, kéo cô xuống tầng dưới. Chiếc xe ban đầu đậu ở chỗ này đã đổi thành một chiếc xe hơi màu đen khác, bên cạnh xe là Lão Thất đang dựa vào cửa xe nhìn chăm chú khu vực hành lang, thấy bọn họ xuống tầng liển mở cửa xe. Hai người ngồi vào bên trong xe, Cố Vân nhìn Lâm Tiêu vẫn liên tục cười, lại thấy anh ngồi xa quá, nhịn không được nhích người qua, đến lúc khuỷu tay vừa chạm mới dừng. Lão Thất ngồi trước xem như không thấy: “Lâm tổng, đi biệt thự ngoại thành chứ ạ?” Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn người đàn ông tướng mạo bình thường, nói chuyện ngắn gọn này, gật gật đầu nói: “Phiền anh tìm người đưa Nguyên Chấn thiên đi khách sạn.” “Vâng, tôi đã biết”. Lão Thất hoàn toàn nghe theo, giống như hắn đã phục tùng Lâm Tiêu từ trước rồi. Lâm Tiêu không thể không công nhận người ta làm việc năng suất rất cao, tay gõ nhịp tán thưởng, nhịn không được nhìn bảo bối Cố Vân đang ngồi bên người. Rốt cuộc thì gia đình thế nào nuôi ra được người con gái như vậy, hoàn toàn đánh vỡ khái niệm tiểu thư đại gia tộc trong đầu anh, chẳng nhẽ sinh hoạt của cô cô tự quyết định, người trong nhà đều là đáp ứng vô cùng tận. Đáng tiếc chuyện quá gấp, anh không có thời gian nghiên cứu cuộc sống của cô, nghĩ cô là người thẳng thắn, Lâm Tiêu quyết định hỏi kĩ: “Kẻ thù của Nguyên già là Chúc gia?” Cố Vân ngảng đầu thấy Lâm Tiêu nghiêm chỉnh đặt câu hỏi, tự biết mình không được ngốc nữa, thẳng lưng thu lại nụ cười nói: “Đúng vậy” “Chính là trong khu nhà ở xx đó?” “Ừ…À” Cố Vân nghĩ nên khoe khoang tí, nhưng mà khoe cái gì mới được, nên cứ ngoan ngoãn đáp lại. “Chú nhỏ Nguyên đắc tội Chúc gia? Hoắc gia không chuẩn bị giúp chú ấy?” “ờ..ờ” Cố Vân lắp ba lắp bắp, khúc mắc trong đó rất phức tạp, nhìn qua thì quả thật là thế, cái này làm sao trả lời được. Nhìn chân mày Lâm Tiêu nhíu chặt hơn, Cố Vân thấy đau lòng, nhẹ nhàng gõ lưng ghế dựa phía trước, Lão Thất nghe thấy tiếng hiệu, liền đem một phần tư liệu đưa tới, sớm bảo người ta xem có phải tốt không, cứ để người ta hỏi có mệt hay không. Cố Vân ý bảo Lâm Tiêu nhận lấy, mình thì yên lặng ngồi chờ hắn xem xong.