Yêu em đến tận thiên đường
Chương 20 : đi ăn cơm
Edit: Tiểu Lộc Hàm
Cố Vân vốn là ngồi đó đợi, chẳng qua mới hơn nửa giờ có người thật sự nhìn không nổi nữa liền gọi cho Lăng Lan một cú điện thoại, Lăng Lan để cho người đưa di động cho Cố Vân, cũng không biết hắn ở trong điện thoại nói cái gì Cố Vân liền ngoan ngoãn quay về trong xe, nhưng vẫn như trước ngóng nhìn ngoài cửa sổ.
Rốt cuộc đến mười rưỡi, lúc này mới có thể từ trong xe đi ra quay lại chỗ cũ.
Lúc này Cố Vân không biết Tần Đại Trung vừa nhận một cú điện thoại, không nói hai lời liền bước vào văn phòng Lâm Tiêu, đem hết mấy người đang chờ chỉ thị như mây khói lượn lờ đều đuổi hết ra ngoài, tiện tay vứt đi áo khoác cho cậu ta, thúc giục cậu ta đi ra ngoài.
Lâm Tiêu lúc ấy mặt đều đen sì, đang chuẩn bị nổi điên thì thấy Tần Đại Trung nhàn nhạt nói một câu:"Cố Vân ở bên ngoài vẫn luôn chờ cậu, nếu cậu không muốn hối hận thì hiện tại hãy ra ngoài." Lời này nói ra thì sắc mặt Tần Đại Trung so với cậu ta còn khó coi hơn gấp bội, như nói chỉ cần cậu ta nói một câu cự tuyệt thì tiếp đón cậu ta chính là một trận đòn đau.
Xưa nay đều là công việc đặt lên hàng đầu, hiện tại rốt cuộc Lâm Tiêu kẻ cuồng việc rốt cuộc cũng nghĩ tới, cậu ta buổi trưa có hẹn cùng Cố Vân, nghĩ là nhớ nhầm thời gian lập tức giơ tay nhìn đồng hồ, hiện tại vẫn chưa đến giờ liền ngẩng đầu chất vấn:"Có ý gì."
"Không có gì ý tứ, cậu ở trong này cùng người ta đàm phán nửa ngày, còn không bằng bồi cô ấy ra ngoài ăn cơm." Thật sự chỉ làm việc vô dụng, Tần Đại Trung lời này nói ra thật hùng dũng kiêu ngạo, đợi đến khi cậu ta lại có vẻ nghi ngờ hắn, hắn liền có thể giơ tay đánh, thật sự là khí không thuận mà.
Lâm Tiêu hoàn toàn không có cho hắn cơ hội này, sau khi đem áo vest mặc xong cũng thuận tiện thu dọn xong văn kiện trên bàn, bất kể là vì cái gì hiển nhiên mấu chốt đều là ở Cố Vân, hắn thật sự không cần thiết cùng người khác nói lời vô nghĩa.
Sau đó, Lâm Tiêu căn bản không nhìn Tần Đại Trung một cái; hiện tại trong cảm nhận của hắn, những người này đều là ăn no rửng mỡ, hắn tuy rằng được hưởng lợi ích thực tế từ bọn họ, nhưng bọn hắn bên này cũng là đang cố gắng làm việc, kỳ thực công sức thật sự bọn họ cũng bỏ ra rất nhiều, về phần kết quả đạt được sau khi nói chuyện lại biến thành hắn thật sự không xứng đáng với nó.
Tần Đại Trung nhìn người bước ra ngoài hận đến nghiến răng, vốn là chuẩn bị nói với hắn vài lời khó nghe, bây giờ người ta lại quá nghe lời, thật sự không có cách nào để có thể động thủ đánh người khiến cho hắn toàn than đều khó chịu.
Truyện khác cùng thể loại
123 chương
62 chương
1716 chương
130 chương
46 chương
2 chương
1204 chương