Edit: Tiểu Lộc Hàm Từ ngày đó trở đi, Tần Đại Trung đi đâu đều có xe đưa đón riêng, bề ngoài xe đơn giản nên nhìn không ra là tốt hay xấu, nhưng tấm biển số kia đều rất hiếm thấy. Nguyên Chấn Thiên lại ngay buổi sang hôm đó ngẫu nhiên gặpTần Đại Trung, nhìn xa xa chiếc xe kia đang lái đi không thể nhìn rõ ràng ai ngồi ở bên trong. Cũng không vội đi làm nên đem người bắt tới hỏi han:"Làm thế nào mà chỉ không thấy có một đêm liền có tài xế xe đưa đón vậy?Chuyện phát tài này từ khi nào vậy?" Đây chính là trắng trợn trêu chọc, hắn không thể nào nghĩ có xe là được tiện nghi cả. Tần Đại Trung cúi đầu không thèm để ý tới hắn, cậu ta cho là bản thân đã đội mũ thay quần áo lại còn đeo kính mắt như vậy sẽ không ai có thể nhận ra cậu ta được, Nguyên Chấn Thiên nhãn lực thật sự là quá tốt mà. Đang lúc lôi kéo liền có thể thấy được khuôn mặt Tần Đại Trung xuất hiện vài vết xanh tím:"Ai ui, đây là bị người đánh sao, là cướp vợ người ta lại bị người ta phát hiện à?" Nguyên Chấn Thiên đối với việc tối qua cậy khóa phòng thất bại nên cảm thấy uất ức khó chịu, đột nhập bất thành coi không thành thì cảm thấy câu ta quá mức quái dị. Tần Đại Trung vừa nghe lời này cảm thấy thật trướng tai, hai ngày trước còn một mực cung kính với cậu ta, thật cẩn thận hầu hạ vậy mà mới qua một đêm liền như cả người toàn gai, lấy mắt kính xuống quan sát đối phương từ trên xuống dưới mấy vòng, lấy hơi cũng phun ra lời không dễ nghe:"Sao lại thế này, mới sáng sớm dục cầu bất mãn*, lại tìm ai phát tiết kìa." Giật mạnh ống tay áo bị hắn tóm, phủi phủi tay áo rồi hiên ngang bước thẳng vào nhà, cậu ta không muốn phí lời cùng với loại người này, trước mắt hắn ta còn chưa có tư cách này. *dục cầu bất mãn: ham muốn thứ gì đó mà không được thỏa mãn. Nguyên Chấn Thiên đứng phía sau nhìn cậu ta đi vào, cũng không có tiếp tục đuổi theo, âm thầm phỉ nhổ:"Tìm ai cũng sẽ không tìm cậu." Thuận lợi bước vào nhà Lâm Tiêu, đứng ở trước cửa cẩn thận quan sát hồi lâu, trong long cười lạnh không ngừng, chỉ bằng thủ đoạn này của anh ta mà muốn đến cậy cửa của cậu ta, thì ra chỉ là cùng cửa đánh nhau, trách không được vẻ mặt dục cầu bất mãn như vậy. Ngón tay ở trên nắm đấm cửa khẽ gõ một cái cộng thêm chìa khóa, cửa tự nhiên sẽ mở ra, trong phòng vẫn sạch sẽ như lúc hắn đi. Cố Vân hôm nay đi đến cổng tòa cao ốc Hải Thiên, cô hiện tại không ở trong xe, cô liếc nhìn người đến kẻ đi trên quảng trường mà bồi hồi, cô đang ngồi trên bậc thang đài của phun nước ở quảng trường sững sờ nhìn dòng nước xoay chuyển đến ngẩn người. Tần Đại Trung thừa lúc xe dành riêng cho hắn cũng đi đến cổng chính, thay đổi một bộ âu phục sạch sẽ khác, đeo thêm một cái kính râm to bản dù vậy vẫn không làm giảm sự phong lưu phóng khoáng tự nhiên vốn có. Vừa liếc qua đã nhìn thấy Cố Vân đang ngồi ở trên bậc thang, vội tiến lên phía trước bước tới bên cô, cúi người ở trước mặt cô nói:"Nhìn bộ dạng em cứ như bị ma nhập vậy, muốn gặp mặt thì sẽ rất khó, vậy để tôi mang em vào nhé." Cố Vân nhìn thoáng qua Tần Đại Trung, rất mâu thuẫn đắn đo:"Anh ấy nếu thấy em mà chán ghét thì làm thế nào đây." Tối qua từ khi thân mật tiếp xúc, cảm giác dán sát vào hắn, thân mật đi lại vẫn luôn quanh quẩn trong suy nghĩ của cô, bình tĩnh cùng sự chờ đợi tự cho là đúng trước kia đều hóa thành hư ảo, thực sự rất muốn cứ như vậy đứng ở bên cạnh anh ấy, chỉ sợ đến một ánh mắt anh ấy cũng đều không cho cô mà thôi. Tần Đại Trung cảm thấy tâm tư như bị cào xé, đau xót khó tả đành cười khổ:"Vân a, em là do chúng tôi yêu thưởng sủng ái mà lớn lên, không ai có thể làm cho em bị ủy khuất, nhưng hiện tại em lại vì một người đàn ông mà khó xử chính mình đến mức này, em nói chúng tôi những người bên cạnh em phải làm thế nào đây?" Trách không được Lăng Lan ăn hỏa dược, một chút cũng không nương tay đánh hắn một trận, hắn hiện tại cũng rất muốn tìm người để đánh một trận. Ở Cố gia, Cố Vân là người phụ nữ duy nhất, trừ việc quét dọn vệ sinh do một người phụ nữ trung niên đảm nhiệm còn đâu đến đến đi đi trong biệt thự cũng đều là nam, nhưng vẫn là có chút khác biệt, tất nhiên là trừ Cố Trường Phong ra, người đó vốn không phải là người bình thường. Mọi người ở biệt thự họ Cố cũng chỉ có thể trông thấy cô gái nhỏ nhu thuận linh động như vậy từ xa, tất nhiên là đem đầy sự thưởng yêu quý mến đều giành hết cho cô, cô ở trong lòng trong mắt bọn họ là nơi duy nhất gửi gắm tình cảm chân thành, là người thân của họ. Hiện tại cứ như vậy trong mắt chỉ nhìn đến cái gã đàn ông có vẻ như chẳng ra làm sao kia, trong Cố gia ngoài mặt nhìn không ra, cái tổ được chỉ định bảo vệ Lâm Tiêu kia cũng vẫn cẩn trọng như trước, nhưng là mỗi sáng sớm đều ở bãi cát thao luyện xác thực là đang muốn giết người mà.