Yêu Em Đến Hơi Thở Cuối Cùng
Chương 80 : Ba Mẹ Bác Và Anh Trai
Vừa đến nhà, tôi cảm thấy vô cùng hồi hộp, chẳng biết mẹ sẽ phản ứng như thế nào.
Tôi mở cửa chạy thẳng vào nhà, thấy mẹ đang ngôi với ba ở phòng khách, tôi liền ngồi xuống ôm lấy mẹ.
Ba cũng chẳng thèm ngước lên nhìn, mà nói :
- Mới gặp đây, sao về rồi? Hay là có chuyện gì ?
Haiz, đúng là ba.
Tôi cũng chẳng dài dòng nữa, quyết định đến thẳng vấn đề :
- Cẩn Thần và mẹ ruột muốn gặp ba mẹ.
Nghe tôi nói đến đây, ba và mẹ đồng thời ngưng hoạt động.
Mẹ không nói gì, quay xuống bếp.
Ba thì gật đầu, được sự chấp thuận tôi liền mời họ vào.
Mẹ của Cẩn Thần nhìn ba mà chào hỏi , ba cũng vậy.
Không khí trong nhà bỗng nhiên trầm xuống một cách lạ lùng.
Tôi đang phân vân không biết làm sao để làm dịu bầu không khí này thì mẹ của Cẩn Thần lên tiếng :
- Trước hết tôi xin cảm ơn gia đình đã nuôi dưỡng Cẩn Thần nhà tôi.
Công ơn này tôi chẳng biết làm cách gì để trả hết.
- Chị đừng nói vậy, đều là người một nhà cả.
Nhưng…..- nói đến đây, ba đột nhiên ngừng lại.
Thấy vậy, mẹ của Cẩn Thần lên tiếng :
- Không sao đâu, anh cứ tự nhiên
- Tại sao chị lại để Cẩn Thần ở bệnh viện rồi bỏ đi ?
Nghe xong, sắc mặt của bác ấy biến đổi, một giọt nước mặn rơi trên gò má.
Anh thấy vậy định lên tiếng thay mẹ mình thì bác ấy nói :
- Năm ấy là tôi sai.
Nhưng tôi không còn cách nào khác.
Ba Cẩn Thần bỏ đi, công ty của tôi thị gặp chuyện.
Vậy nên tôi chỉ nhờ bạn tôi đến chăm hộ thằng bé rồi đưa nó về nhà giúp tôi.
Nào ngờ sau khi giải quyết xong chuyện, thì chẳng thấy thằng bé đâu cả, gọi hỏi thì do bạn tôi bận nên quên mất.
Quay lại bệnh viện tìm thẳng bé thì bác sĩ nói có người nhận nuôi.
Tôi lập tức tìm đến nhà anh chị nhưng trên đường vì nôn nóng đã đâm phải hàng rào chắn nên va đầu vào.
Hậu quả là tôi đã mất trí nhớ.
Mẹ của Cẩn Thần vừa dứt lời thì cũng lúc ấy mẹ tôi đi ra.
Sắc mặt bà đã tốt hơn nhiều, nở nụ cười mà nói :
- Thôi mọi chuyện cũng đã qua rồi.
Mẫu tử gặp lại nhau quả là chuyện tốt.
Chúc mừng con, Cẩn Thần.- nói rồi mẹ quay sang nhìn anh mà nói.
- Dù thế nào thì mẹ vẫn là mẹ của con.- Cẩn Thần đi đến bên mẹ, đỡ mẹ ngồi xuống.
- Cảm ơn chị đã nuôi dưỡng con trai tôi.
Tôi biết là những gì tôi kể thật sự trùng hợp nhưng mà đó là sự thật.
.- nói đến đây, bác ấy cúi mặt xuống.
Mẹ tôi cũng chẳng nói thêm gì bước đến bên bà an ủi.
- Không sao đâu.
Chị nhìn Cẩn Thần bây giờ đã trưởng thành rồi.
Thấy cảnh tượng này, lòng tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng thì mọi chuyện cũng đã thuận buồm xuôi gió.
Tôi cũng muốn để cho mọi người nói chuyện riêng nên xin phép ba mẹ, bác và Anh rồi về nhà của mình.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
3 chương
41 chương
178 chương
19 chương
292 chương
55 chương
82 chương