Không biết qua bao lâu, một tiếng kinh hô chợt đánh thức hai người đang dây dưa. Tần Lan tay cầm nắm cửa, miệng há hốc đến mức có thể nhét vừa cả quả trứng gà. Đây là chuyện gì? Giám đốc…cùng quản lý Lam!? Cô chưa bao giờ gặp qua trường hợp xấu hổ đến thế, quả thực chỉ muốn đào một cái hố để nhảy xuống. Vậy mà kẻ gây họa bên cạnh còn tỏ vẻ cực kì nhàn nhã, đắc ý với “kiệt tác” của mình. Đình Phong quay đầu đối diện Tần Lan, thanh âm không hờn giận kèm theo một tia bất mãn vì bị cắt ngang. _Có việc gì sao? _A, không có! Xin lỗi, hai người…cứ tiếp tục…- Tần Lan sực tỉnh, vội vàng lắc đầu xua tay, thức thời rời đi. Trước khi đi còn không quên “chu đáo” khép cửa lại. Hải Lam thất thần trong chốc lát, vội đẩy mạnh anh ra, dùng ống tay áo xát miệng. Trong mắt đã có vệt nước, nhưng cô quật cường không cho chúng chảy xuống. _Anh hài lòng chưa!? Đùa giỡn tôi vui lắm sao? Mặt anh bỗng giận tái đi. _Em cho là tôi đang đùa? _Không cần biết đùa hay thật, coi như là tôi xin anh, làm ơn tránh xa tôi ra! Câu cuối cô gần như hét lên. Hét xong cũng không quản anh phản ứng thế nào, cô xô cửa chạy ra ngoài. Thật lâu sau, Đình Phong dựa lưng vào tường, bàn tay nhẹ ấn vào vị trí trái tim. Anh ngước mắt nhìn trần nhà, cười khổ. _Phải như thế nào thì em mới tin!?… … _Rất đơn giản, chỉ cần thuê một chiếc ô tô giả vờ đâm cô ấy, sau đó bày ra một màn anh hùng cứu mĩ nhân! _Cứu cái đầu cậu! – Trông vẻ thong dong cùng vui sướng khi người gặp họa kia, thực sự anh chỉ muốn đánh cho cậu ta một trận nên thân. _À phải, cũng không được, lỡ như tên tài xế chệch tay lái…Chậc chậc…Xong đời! Còn nữa, cho dù có thành công, ngộ nhỡ Hải Lam mà phát hiện ra… Đình Phong bực bội liếc xéo anh, ức chế bị dồn nén tất cả bộc phát ra. _Hải Lam cái gì mà Hải Lam? Tên đó là để cho cậu gọi à? _Không gọi thì không gọi…Không cần phải trừng mắt lên như thế! – Trong lòng lại bất mãn nói thầm, tên không để gọi thì để làm gì? Tên này dấm chua cũng lớn quá đi!? _Tốt nhất cứ lo việc cậu đi, đừng quản việc của tôi. – Nghe lời hắn ta, có khi lợn lành cũng biến thành lợn chết rồi. Nhắc đến chuyện này, Trịnh Duy lại câu khóe môi cười lạnh. _Gần được rồi, cá cũng sắp cắn câu. Ánh mắt Đình Phong chợt phức tạp lên, lo lắng một lúc, vẫn là mở lời khuyên ngăn. _Dù gì Tịnh Yên cũng là bạn Hải Lam, cậu đừng làm quá… _Yên tâm, tôi tự biết chừng mực. – Trịnh Duy không cho là đúng nói. Đình Phong nghi ngờ nhìn anh, không tiếng động khẽ thở dài. Thôi thôi, chỉ mong cậu ta đừng phạm sai lầm là tốt rồi. Bởi vì, có đôi khi, một sai lầm nhỏ, cũng phải trả một cái giá rất lớn… ***** Đêm đã khuya, Hải Lam trằn trọc trên giường, lăn qua lộn lại không sao ngủ được. Hễ cứ nhắm mắt là hình ảnh kia lại lùa về trong óc, khiến tâm thần cô không yên. Tại sao có thể như vậy? Anh ta sao có thể…hôn cô!? Mà cô lại không chán ghét, ngược lại suýt nữa còn trầm mê trong đó? Bất chợt, Hải Lam phiền chán ngồi bật dậy. Không muốn! Cô không thích mình thế này một chút nào! Càng lúc càng không giống cô lúc trước…Từ khi nào cô bắt đầu để ý đến những việc không đâu này? Từ khi nào cô không còn khống chế được cảm xúc chính mình? Không, nhất định cô phải cách xa anh ta, không để anh ta ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình thêm nữa! Ở bên cạnh, dường như cảm nhận được sự bất an của cô, Tịnh Yên đột nhiên lên tiếng. _Chị sao vậy? _Xin lỗi, đã đánh thức em à? _Không, vì em cũng không ngủ được. Khẽ thở dài, Hải Lam lặng lẽ nằm xuống, trầm mặc không lên tiếng. Tịnh Yên thuận thế dựa đầu vào vai cô. _Chị Lam! _Ừ? _Em mệt mỏi. _… _Thật sự mệt chết đi… Cô hiểu tại sao Tịnh Yên lại nói thế. Tình cảm, nhiều lúc khiến người ta mệt mỏi. _Vậy ngủ sớm đi, đừng nghĩ nhiều nữa. _Ừm.