"Phòng khám còn cách đây vài tòa nhà nữa," Mitchell lên tiếng khi đỡ cô rời khỏi con tàu neo tại Captain Hodges Wharf ở Philipsburg, một thị trấn nhỏ tuyệt đẹp mạn Dutch Stt. Maarten. "Chúng ta có thể đi bộ tới đó, song với cái va li của em và con chó thì tốt hơn hết là gọi taxi." "Chắc vậy đi..." Kate vừa nói thì di động của cô đổ chuông, cô dừng lại lấy nó ra khỏi túi và nhìn vào màn hình hiển thị cuộc gọi."Em cần nghe điện thoại. Em đã nhắn cho người quản lý gọi đến theo số này." "Anh sẽ xách va li và dẫn theo con chó đi tìm taxi." Mitchell nói, chân anh đã bước xuống đường. Kate áp di động vào một tai và bịt chặt tai kia lại, song quá nhiều tiếng ồn ào từ luồng xe chạy qua lại và những động cơ máy tàu làm cô phải đưa di động ra xa và chỉnh volume lên hết cỡ. "Vừa nãy tôi không nghe thấy anh nói gì, giờ thì được rồi. Ngày hôm qua có chuyện gì xảy ra à?" Chầm chậm bước theo sau Mitchell, Kate lắng nghe Louis Kellard trao đổi những sự việc xảy ra ở nhà hàng trong một ngày.: Người cung cấp rau chỉ giao có một nửa số lượng đơn hàng, dẫn đến món ăn đầu tiên đặc trưng của nhà hàng phục vụ vào buổi tối phải thay đổi; nhân viên pha rượu từ chối phục vụ thêm rượu cho một ông khách say bí tỉ làm náo loạn và phải có người hộ tống ra ngoài; sáng nay luật sự của ông ta gọi đến, dọa sẽ kiện nhà hàng vì đã làm thân chủ của anh ta bẽ mặt; hầm rượu cần được bổ sung trước khi Kate quay lại... Kate trượt vào phía ghế sau xe taxi còn Max nhảy ngay theo sau cô, vì thế cô ngồi dịch ra giữa ghế trong lúc chỉ đạo cho Louis: "Nếu gã luật sư kia gọi lại, đừng nói gì, hãy chuyển cuộc gọi cho luật sư của ta. Nhân viên pha rượu kia là ai vậy?" Khi Louis nói đó là Jimmy, cô trả lời. "Hãy nói Jimmy từ nay về sau phải xử lý khéo hơn. Bố tôi nói Jimmy rất hay tự ái, anh ta đang tính nghỉ việc. Anh đã nói chuyện với người cung cấp rau quả và tìm hiểu tại sao chúng ta lại chỉ nhận được nửa đơn hàng chưa?" Trong lúc chiếc taxi giảm tốc độ trên con đường dọc theo phố Front, hai bên đường là dãy các cửa hàng và nhộn nhịp du khách chen nhau, Kate nghe nốt tràng than thở của Louis và cô cố hết sức giải quyết từng vụ việc một, song hầu hết thời gian cô trả lời những câu hỏi của Louis bằng câu hỏi của chính cô. "Bố tôi sẽ làm gì?" Lúc Louis kết thúc xong, Kate cảm thấy vô vọng và khiếp hãi. "Hãy gọi lại cho tôi ngay trong buổi sáng nay, khi anh tìm hiểu xong chuyện gì xảy ra với đơn hàng rau quả và tại sao bản kiểm kê khăn trải bàn vải lanh đột nhiên lại thấp đến vậy." Cô nhắc lại với anh trước khi tắt máy. Trượt di động vào trong túi; cô liếc sang Mitchell và thấy anh đang quan sát cô, đôi lông mày đen cau lại dò hỏi. "Em hình dung anh đang muốn biết cuộc gọi đó là gì," cô lên tiếng. "Anh không thể không nghe lỏm được. Anh đã có ấn tượng rằng em là một nhân viên xã hội còn bố em làm chủ một nhà hàng. Giờ thì có vẻ em đang điều hành cái nhà hàng đó thay ông." Hơi thở Kate run rẩy nhưng cô cố giữ cho giọng nói của mình vững vàng. "Bố em đã mất. Ba tuần trước ông bị giết chết trên đường đến nhà hàng. Tối đó đã muộn, cảnh sát cho rằng đó chỉ là một tai nạn xe thông thường, vì trước đó vài ngày đã có một tai nạn tương tự như thế ở khu kế bên. " "Và em đang cố gắng điều hành cái nhà hàng đó thay ông, đúng không?" Kate gật đầu. "Em nghỉ làm ở DCFS để tập trung vào công việc. Suốt thời gian còn học ở trường và hồi đại học em đã làm bán thời gian ở nhà hàng, nhưng hoàn toàn không chắc là em biết quản lý theo cái cách mà bố em đã làm. Em..." Cô đột nhiên dừng lại và cúi đầu nhìn xuống, thấy đầu Max đang tựa lên gối cô, mõm nó nghếch lên và đôi mắt tỏ vẻ lo lắng dõi theo khuôn mặt cô. Mitchell lặng lẽ kết thúc câu nói còn đang dang dở. "Em lo mình sẽ thất bại." "Em sợ thì đúng hơn," Kate thú nhận. "Em đã xem xét đến việc bán cái nhà hàng đó chưa" "Thật ra không dễ dàng cân nhắc việc đó như ta tưởng. Bố em yêu nó, ông đã dành cả cuộc đời cho nó. Ông cũng yêu em, và vì hầu hết mọi lúc ông đã ở đó, hầu hết những ký ức đẹp em có có với ông cũng gắn liền với nó. Nhà hàng là một phần của chúng em. Giờ nó là tất cả những gì còn lại của ông... và cũng là tất cả những gì còn lại của "chúng em. Thật khó để giải thích...." Ngỡ ngàng vì mong muốn được thổ lộ với Mitchell về khoảng thời gian bên cạnh bố, cô đưa tay xoa đầu Max, cố cưỡng lại cơn bốc đồng tức thời ấy. Sau vài giây do dự, cô liếc trộm sang Mitchell, nữa mong anh tỏ ra buồn chán và lơ đãng. Thay vì thế, anh lại chăm chú nhìn vào cô. "Tiếp đi," anh nói. Kate cố nghĩ lại một lý do tốt đẹp nào đó để giải thích tại sao nhà hàng lại giữ những hoài niệm yêu dấu trong thời gian ở bên bố cô như thế và bật thốt lên ý nghĩ đầu tiên nháng qua tâm trí cô. "Thường thì buổi chiều nhà hàng đóng cửa từ 3 đến 5 giờ, khi em còn nhỏ, em thường ngồi làm bài tập về nhà bên cạnh bố ở quầy bar trong lúc ông làm những việc phải làm. Ông ngồi sát em để giúp em những bài khó. Thật ra, chỉ vì đó là cách duy nhất để ông chắc chắn em phải hoàn thành xong đống bài tập. Ông thích toán, lịch sử và môn khoa học, nhưng em biết ông ghét môn ngữ pháp tiếng Anh và ông ghét luyện cho em đánh vần." Kate mỉm cười buồn bã, "Em ghét làm bài tập về nhà, có lúc em bắt ông phải giúp em làm ngữ pháp tiếng Anh và luyệt cho em đánh vần, liên tục hết ngày này đến ngày khác, chỉ để em thoát khỏi ông." Thay vì đưa ra lời nhận xét, Mitchell nhướng mày, lặng lẽ ra hiệu cô nói tiếp. Hơi ngạc nhiên vì anh dường như tỏ ra thành thật quan tâm, Kate cố tìm một lý do khác nữa để kể cho anh nghe. "Lúc em lên lớp 4," cô ngập ngừng, "em quyết định rằng em muốn tham gia một khóa học trượt batanh. Bố em không không tán thành kiểu những đứa trẻ con cứ lượn lòng vòng ở đó, thế nên ông tống em vào lớp học bale hai buổi một tuần, cho dù em thật sự không muốn học. Trường dạy bale cháy ngay sau ngày em học buổi đầu tiên – em không dính líu gì đâu, nếu anh có thắc mắc." "Khả năng đó chưa bao giờ anh nghĩ đến," Michell cam đoan. Kate nhận thấy anh rất nghiêm túc và nín cười trước niềm tin hiện rõ rằng cô là một thiên thần bé nhỏ, cho dù thật ra ngày xưa tính tình cô có đôi chút hỗn xược. "Khi ngôi trường đó cháy, lớp học gần nhất phải đi xe bus, và em biết ông sẽ không bao giờ để em đi bằng xe bus đến đó, vì thế em cứ lải nhải rằng em thấy giáo viên ở đó tệ đến thế nào và em không thể học thêm bất kỳ một lớp bale nào nữa..." "Và?" Michell thúc giục khi Kate bật cười khúc khích "Và thế là bố em mời hẳn một cô giáo đến dạy cho em ngay tại nhà hàng. Chúa ơi, nhìn thấy ông cố gắng không nhăn mặt mới tức cười làm sao khi ba mươi cô bé mặc váy xòe múa may quanh phòng khách của ông hai ngày một tuần và một người phụ nữ nặng 300 pound nện thình thình vào chiếc đàn piano cổ của ông." Kate im lặng, mỉm cười nghĩ đến những bữa tiệc sinh nhật mà bố tổ chức cho cô ở nhà hàng Donovan. Khi thấy Michell tỏ vẻ chờ đợi cô kể tiếp, cô nói với anh những gì cô nhớ được. "Mọi năm vào ngày sinh nhật em, ông mở một bữa tiệc lớn "bất ngờ" cho em ở nhà hàng và mời tất cả bạn học của em ở trường. Ông treo bóng bay khắp nơi và làm một cái bánh thật đẹp – lúc nào cũng là bánh socola trang trí kem lạnh màu hồng, vì em là con gái. Trước đó hàng tuần, ông đã cố phỉnh phờ em nghĩ ông sẽ không tổ chức tiệc. Ông nói người khác đã đặt trước phòng khách rồi vì chúng em cần tiền, hay là ông mắc bận phải đi vào ngày ấy. Ông muốn làm em bất ngờ khi em bước vào nhà hàng khi đi học về và thấy tất cả mọi người đều có mặt ở đó." "Vậy em có bất ngờ không?" Kate lắc đầu. "Không bao giờ. Làm sao ông có thể mong em đừng để ý đến cái hũ lớn đựng kem lạnh màu hồng đặt trong bếp ngay trước hôm sinh nhật em được, cả những cái hộp kem socola trong tủ lạnh, cả hai trăm quả bóng bay và một bình khí helium đặt sau nhà. Hơn nữa, ông lúc nào cũng hòi một hoặc 2 người bạn của em để chắc chắn ai trong lớp cũng được mời, vì thế dĩ nhiên là em được bạn em kể cho nghe." "Anh hiểu lý do em không bao giờ bị bố phỉnh rồi. Mitchell cười toe toét. Kate bắt đầu đáp lại tiếng cười của anh, song cô bỗng trở nên nghiêm túc. "Thật ra, em đã bị phỉnh một lần – vào ngày sinh nhật lần thứ 14 của em ấy." "Lần đó ông lừa em thế nào?" "Bằng việc quyết định không tổ chức tiệc sinh nhật cho em nữa." Để anh đừng hỏi thêm về ngày sinh nhật buồn bã đó, Kate kết thúc những hồi tưởng của mình và quay lại với câu hỏi trước của anh về chuyện liệu cô đã cân nhắc việc bán nhà hàng đó hay không. "Dù em có quyết định mình bán cái nhà hàng đó hay không, em vẫn phải tiếp tục mở cửa, vì thế em thực sự không còn lựa chọn nào khác trong lúc này ngoài việc phải đứng ra quản lý – nếu em có thể." Thay vì khách sáo nói lên những lời động viên rằng cô hoàn toàn đủ khả năng làm việc đó, việc mà Kate mong anh thể hiện ra, thì anh lại choàng tay ôm lấy bờ vai cô và siết chặt, chà xát cánh tay cô trong một cử chỉ dỗ dành an ủi. Kate tựa vào anh, để bàn tay anh làm dịu đi những lo ngại cho tương lai sắp tới, ít nhất thì cũng là cho mối lo lắng hiện thời. "Anh lấy làm tiếc vì cái chết của bố em." anh lên tiếng sau cả một phút im lặng. "Anh đã tự hỏi tại sao em lại đem theo cuốn sách nói về việc đối phó với nỗi đau ở nhà hàng hôm qua." Kate nhìn sững sờ. "Anh không bỏ qua bất cứ thứ gì, phải không?" "KHông khi anh đang tập trung vào một thứ nào đó. Hoặc một ai đó," anh thêm vào, và chuyển cái nhìn chăm chút đầy ý nghĩa xuống đôi môi cô. Kate biết anh đang cố tình tán tỉnh cô nhằm làm cô xao lãng và giúp cô lấy lại tinh thần, cô mỉm cười và theo sự tính toán của anh. "Anh đang tập trung vào cái áo của anh ngày hôm qua chứ không phải em." "Anh có một khả năng hiếm có – anh tập trung được vào cả hai thứ cùng một lúc." "Em cũng vậy," cô đùa, "chính là tại sao em lại biết được taxi đã dừng và tài xế đang chờ chúng ta ra khỏi xe."