“Oa, đẹp quá!” Diệp Băng ngán ngẩm đưa mắt ra ngắm cảnh nời cửa sổ, không khỏi thốt lên. Người này…! Cho dù cô có phản kháng hay mắng chửi, nhạo bán anh ta đến cỡ nào vẫn cứ là những chuyện thú vị với anh ta như vậy. “Thế nào? Tôi phải mất công lắm mới chuẩn bị được đó.” Giọng anh ta cứ như mệt mỏi lắm vậy. “Anh chuẩn bị làm gì?” Diệp Băng bình thường tỏ ra kiêu ngạo như vậy nhưng thực sự cũng rất ngây ngô. Hàn Thiên cảm thấy tức điên. Thực sự không hiểu đây là ngây thơ quá mức hay muốn chọc giận anh đây. “Tôi muốn au này em là của tôi. Mãi mãi chỉ được ở bên tôi.” “Không được, tôi đâu có yêu anh.” “Điều này đâu có nghĩa là tôi yêu em.” “Tại sao anh muốn tôi ở bên anh?” “Tôi thích vậy.” “Anh bá đạo thật đấy!” Diệp băng than vãn. Anh cười cười, trông vô cùng nham hiểm. Trông giống một tên playboy đang của gái hơn là một tổng giám đốc cao ngạo…. nhưng cô cũng thực sự là con gái nhà lành mà. “Cảm ơn vì lời khen.” Nói thật thì cô là người đầu tiên có ý định trọc giận anh ta, nhưng mà lại thành trường hợp “Gậy bà đập lưng bà.” Rồi nhỉ? Thật tội nghiệp! “Tôi sẽ lấy anh nhưng mà….”