Yêu Em Anh Dám Không?
Chương 15 : Ba năm trước
Nó đứng dậy, gương mặt hầm hầm:
- Cậu làm tớ bực rồi đo Huy!
Nó đấm mạnh xuống bàn, xách cái cặp lên, nó bước ra khỏi lớp. Những hành động của nó khiến mọi người trong lớp ai cũng nhớ về câu chuyện hãi hùng xảy ra ba năm trước:
*******flashback******
Ba năm trước là thời gian nó mới vào trường. Vốn nổi tiếng ở trường cũ là ngang tàn, ương bướng nên khi mới vào trường, nó đã được mọi người trong trường tôn lên làm chị đại. Tuy nhiên, nó vẫn chỉ là một đứa con gái lớp mười và cũng là lính mới trong trường. Có nhiều người đã tới gây hấn và chọc giận nó.
Bên cạnh đó, nó cũng có một người bạn thân. Cô tên là Nguyễn Ngọc
Thùy Chi - là học sinh gương mẫu của trường, lúc nào cũng đứng đầu về thành tích. Nó chơi thân với cô từ khi mới về Việt Nam, cô là người duy nhất dám làm bạn với nó. Nhưng có lẽ vì chơi thân với nó nên cô lúc nào cũng bị bao vây bởi bọn người xấu và nó là người đứng ra giúp cô. Hôm đó chính là cái ngày định mệnh, nó hiện đang ngủ trên bàn như thường lệ.
Cô đang ngồi bên cạnh nó, lâu lâu lại nhìn qua nó cười.
Reng...reng...reng...
Tiếng chuông nghỉ giải lao vang lên. Cô lay lay nó:
- Bảo Như! Mày mau dậy đi! Đi ăn nào!
- Biết rồi! Biết rồi!
Nó ngồi dậy, đi theo sau lưng cô. Cả hai đi đến cầu thang thì bị mấy tên côn đồ trong trường chặn lại. Bọn chúng đẩy cô té xuống cầu thang, may mà nó đỡ cô được. Nó bực mình:
- Tại sao tụi mày lại đẩy bạn tao té?
- Vì mày dám cướp chức đại ca với tao!
Gương mặt nó thay đổi, đôi mắt bất cần, nó để cô dựa vào tường, nó cười đểu:
- Bọn mày khiến tao bực rồi đó.
Nó hạ xong bọn du côn chỉ trong chốc lát. Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến nó hạ một người. Cô kinh sợ nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Nó vui vẻ quay lại với cô mặc kệ cho bọn côn đồ đang nằm bẹp trên cầu thang, miệng không ngừng kêu la. Nó đỡ cô dậy rồi cả hai cùng nhau đi xuống cantin. Nó ngạc nhiên vì hôm nay cô không nói nhiều như mọi khi, nó đưa bịch bánh cho cô:
- Mày không vui hả? Ăn đi nè!
Cô nhìn nó với đôi mắt kinh sợ, nó mở to đôi mắt nhìn cô. Hất cái bàn qua một bên, cô bỏ chạy đi. Nó nhìn theo cô, chẳng mấy kinh ngạc. Cô chạy lên sân thượng, bó gối ngồi vào một góc:
- Tại sao mày lại trở nên ghê sợ như vậy?
Nó từ đâu bước ra đứng trước mặt cô.
- Mày đang sợ chuyện gì vậy?
- Tao sợ mày đó, tao đang kinh sợ mày đó.
Nó vẫn đang cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi tiếp:
- Tại sao?
- Tại vì mày đánh người không nương tay, mày thật độc ác.
”Chát”, nó tát vào mặt cô khiến mặt cô đỏ lên. Lúc này, nó mất bình tĩnh, nó xốc cổ áo cô lên. Đưa nắm đấm ra trước mặt hắn:
- Mày nhắc lại xem nào!
- Tao nói tao kinh sợ mày!
Nó đấm vào mặt cô khiến cô ngã ra, thò tay vô túi váy, cô rút ra một con dao. Cô đứng dậy tấn công tới tấp vào nó. Nhưng trình độ của cô thì sao có thể đánh trúng nó được, nó giữ tay cô lại, lấy con dao ra. Nó không còn điều khiển được bản thân mình nữa, nó đâm con dao vào bụng cô. Đến khi máu chảy ra ướt cả tay thì nó mới tỉnh táo lại. Nó ngã xuống đất, miệng lắp bắp:
- Máu...máu...
Cô nằm bẹp dưới đất, tay nắm chặt con dao đang cắm vào bụng. Máu vẫn tiếp tục chảy ra. Trời cũng bắt đầu đổ mưa, từng hạt mưa nặng thấm vào dòng máu đang chảy ra tạo thành dòng nước màu đỏ. Nó ngồi dưới đất, vì mưa nên máu trên tay nó trôi đi hết. Nó tiến lại gần cô, gương mặt sợ hãi:
- Mày...mày không sao chứ?
Cô dùng hết sức để nói với nó:
- Tao xin lỗi, tao sai rồi. Mày không đáng sợ như tao nghĩ.
Nó lắc lắc cái đầu:
- Mày đừmg nói nữa, tao kêu xe cấp cứu!
- Trễ rồi... - hơi thở cô yếu hơn - Nếu như tao chết thì mày nói là tao tự tử do việc học quá áp lực, mày phải sống tốt, không được đánh nhau nữa nha.... Mày hứa đi!
- Tao...tao hứa mà!
Cô cười, trút hơi thở cuối cùng trên tay nó. Nó lay cô mãi, nước mắt hòa vào mưa.
Hôm cô được chôn, bầu trời cũng mưa nặng như ngày cô mất, nó đứng đó nhìn mộ bạn mình, mẹ cô khóc rất nhiều, nhiều đến nỗi khiến bà ngất lên ngất xuống, ba cô đứng kế bà, ông cũng không thua gì, khóc rất nhiều nhưng ông vẫn cố đỡ bà dậy.
Đợi đến khi mọi người đi hết, nó tiến lại gần mộ cô, đặt bông hoa lên, nó nức nở:
- Tao hứa sẽ không đánh nhau nữa! Tao sẽ giữ lời hứa mà nên mày hãy yên nghỉ đi, tao sẽ không đánh nhau nữa. Tao hứa đó!
Nói rồi, nó đứng lảo đảo đứng lên do khóc nhiều nên mất sức, phải bám vào tường nó mới đứng vững được. Đi được một hồi, nó quay lại mỉm cười nhìn phần mộ của cô:
- Tạm biệt mày, tạm biệt Thùy Chi!
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
22 chương
40 chương
62 chương