Lương phu nhân ở ngoài đợi trong chốc lát cửa mới mở ra. Lương phu nhân ủy khuất đầy mình. Hôm nay lúc chơi mạt chược nàng rất lo lắng cho Lương tiên sinh, sớm muốn chạy về, nhưng Vương thái thái luôn lôi kéo nàng không cho nàng đi. Lương phu nhân ngồi ở trên bàn mạt chược không để tâm, một tới hai đi mấy pháo bị thua không ít tiền. Vương thái thái thắng tiền rất cao hứng, càng không cho Lương phu nhân đi, Lương phu nhân phí hết một phen công phu mới thoát thân được. Nàng hào hứng về nhà suy nghĩ nên làm gì để bồi Lương tiên sinh, không ngờ lúc về lại đối mặt với cánh cửa lạnh lẽo. Vành mắt Lương phu nhân đỏ lên, nước mắt đong đầy lại không hề rơi, lộ ra mấy phần điềm đạm đáng yêu. Bất quá những điều này Lương tiên sinh không nhìn thấy, thần sắc hắn không có chút biến đổi, lạnh lùng hỏi nàng làm sao. Lương phu nhân thu lại nét buồn rầu trên mặt, cố gắng nở nụ cười, hỏi: “A Đàm, anh ở trong làm gì vậy, gọi anh lâu như vậy anh cũng không trả lời?” Đáy mắt Lương tiên sinh có chút không kiên nhẫn, bình tĩnh nói: “Ta đang làm việc.” Lương phu nhân đi theo Lương tiên sinh vào thư phòng, trong thư phòng màn cửa bị kéo ra, ánh nắng len lỏi chiếu vào, khiến căn phòng có chút u ám. Lương phu nhân ngửi thấy mùi vị kỳ quái, có lẽ vì ánh sáng quá mờ, xung quanh bị bịt kín, hoặc có thể là do Lương tiên sinh đứng ngay trước mắt nàng. Khiến Lương phu nhân ở trong bầu không khí như vậy trở nên mê say. Dục vọng dưới đáy lòng sinh sôi, nàng nhìn sườn mặt anh tuấn của Lương tiên sinh, không tự chủ được cắn môi dưới. Nàng tiến tới, ôm lấy cánh tay Lương tiên sinh, chen bộ ngực mềm mại tròn trịa của mình vào cánh tay Lương tiên sinh, thân thể không ngừng dán sát lên người Lương tiên sinh. Nàng hà hơi nói: “A Đàm, sao anh không để ý đến em?” Lương tiên sinh không chút dấu vết rút tay ra, tránh khỏi khối thịt mềm mại kia, hắn lùi lại nửa bước, son môi sướt qua khóe miệng hắn, lưu lại một vệt đỏ. Ánh mắt Lương phu nhân rưng rưng nhìn hắn, ai ai hô: “A Đàm.” Nàng ôn nhu cầu khẩn cũng không khiến Lương tiên sinh mềm lòng, Lương tiên sinh chuyển mắt, tránh đi đường nhìn của Lương phu nhân, hắn trầm giọng nói: “Thư lan, cả ngày nay em cũng mệt rồi, đi nghỉ sớm đi.” Nàng muốn thay đổi những chuyện đã qua, Lương phu nhân uể oải một lát định đi ra ngoài, nhưng hôm nay nàng không biết bị làm sao, không muốn bỏ qua, muốn nghe lời giải thích từ chính miệng Lương tiên sinh. Nước mắt trên gương mặt phấn son rơi tí tách, Lương phu nhân buồn bã chất vấn: “Anh vì sao không muốn thân thiết với em? Anh còn hận em đúng không? A Đàm, anh có phải còn hận em đúng không?” Lương tiên sinh không nói lời nào, đi đến cái ghế ngồi xuống, mặt không đổi nhìn Lương phu nhân đứng trước mặt khóc đến lê hoa đái vũ. Nàng là một mỹ nhân, khuôn mặt trắng nõn, lông mày lá liễu, khóc lên lông mày nhăn lại, bờ môi bĩu xuống, thần sắc thảm thiết u buồn, rất rung động lòng người. Chỉ tiếc không động được đến Lương tiên sinh. Lương tiên sinh duỗi chân ra, giày da nhọn nhọn đâm chọt xương bắp chân Hoài Thu, Hoài Thu đang ôm quần áo trong ngực, trần như nhộng trốn ở dưới đáy bàn, khiếp sợ nghe động tĩnh bên ngoài, bỗng bất chợt bị giày da của Lương tiên sinh đụng phải, sợ hãi nhảy dựng lên, hồn muốn lìa khỏi xác. Hoài Thu tê liệt ngã trên mặt đất, nhịp tim cậu đập rất nhanh, tay chân không còn sức lực, trước mắt từng đợt biến thành màu đen, lỗ tai ong ong. Loại kích thích này so với bị Lương tiên sinh thao còn lớn hơn, Hoài Thu gắt gao cắn môi, chờ đến khi giày da của Lương tiên sinh di chuyển tới hông cậu, Hoài Thu lúc này mới phát hiện. Cậu lại cương. Bên ngoài Lương phu nhân vẫn còn đang khóc lóc kể lể, Lương tiên sinh không quan tâm, hắn chậm rãi dùng giày da cọ lên tính khí đã cương của Hoài Thu. Khoái cảm từng đợt lan tràn, cậu chưa bao giờ trải qua cảm giác sảng khoái như thế, khoái cảm mãnh liệt như muốn đem toàn bộ thân thể cậu đập tan, toàn thân không có chút khó chịu nào. Lương phu nhân lại tiến lên nửa bước: “A Đàm, anh còn hận em đúng không, đã nhiều năm như vậy, em yêu anh, anh không có chút rung động nào hay sao?” Nàng vịn lấy cạnh bàn, Hoài Thu từ khe hở dưới đáy bàn thấy được Lương phu nhân hôm nay đi giày cao gót. Màu đỏ, giày cao gót đầu nhọn. Phu nhân thì đang khóc lóc trong thư phòng, mà cậu thì đang núp ở dưới mặt bàn, bị Lương tiên sinh dùng đế giày cọ xát tính khí. Cái loại nhận thức này khiến Hoài Thu cao trào càng thêm kịch liệt, nhục thể và tinh thần hai tầng khoái cảm như muốn bức điên Hoài Thu. Chân Lương tiên sinh hơi dùng sức, Hoài Thu cứ như vậy bị hắn giẫm đến bắn. Cho dù Hoài Thu cực lực nhẫn nại, giọng mũi của cậu vẫn tràn ra một tiếng rên rỉ nho nhỏ. Lại khéo chính là tiếng rên rỉ này bị tiếng khóc của Lương phu nhân lấn át mất. Lương phu nhân không nghe thấy, nhưng Lương tiên sinh thì nghe được. Trong mắt của hắn hiện lên ba phần ý cười, nên nhìn Lương phu nhân cũng thuận mắt hơn rất nhiều. Lương tiên sinh đứng dậy, đi về phía Lương phu nhân, khoác vai của nàng, nói: “Nếu ta còn hận em, sẽ không quay lại cái nhà này làm gì.” Lương phu nhân ngừng khóc, thút thít nói: “A Đàm, anh…anh nói thật…” Lương tiên sinh đẩy nàng ra ngoài thư phòng: “Ta nói thật.” “Được rồi Thư Lan, hôm nay ta có chút mệt, công việc còn chưa có làm xong, em đừng tới quấy rầy ta, có chuyện gì ban đêm chúng ta lại nói.” Lương phu nhân nín khóc mỉm cười, trên mặt nàng lại lộ ra thần sắc thiếu nữ vừa nũng nịu vừa nhát gan. “Vậy được rồi, anh cứ bận đi, em xuống bếp nấu canh cho anh uống.” Lương tiên sinh gật đầu cười với nàng. Lương phu nhân vui vẻ đi ra. Nàng không chú ý tới giày da của Lương tiên sinh, phía trên dính rất nhiều chất lỏng màu trắng.