Yêu đương không bằng học tập
Chương 9 : viên kẹo thứ chín
Vừa rồi ở quán ăn khuya, anh chú ý tới tiểu cô nương này có biểu tình không đúng, hơn nữa hướng rời đi lại không phải là hoa viên Cẩm Tú, trong lòng liền có điểm không yên.
Buổi tối, phụ cận nơi này lại loạn, cô một cô gái ở bên ngoài nơi nơi chạy loạn, thật sự là không an toàn.
Rốt cuộc ngồi tại bàn một hồi, anh cũng không thể như vậy mặc kệ cô.
Hơn nữa anh đối với tụ tập hôm nay không có gì hứng thú, có thể tìm cớ đi trước cũng tốt.
Đường Vi Vi nhìn anh: “Bạn học Hạ Xuyên, cậu có biết hành vi như vậy giống cái gì không?”
Đèn đường phác hoạ hai bóng người nghiêng nghiêng trên mặt đất, hai người đến gần nhau, bóng dáng tựa như hòa làm một, thiếu niên mặt mày nhàn nhã, hướng trên mặt đất nhìn lướt qua, ngữ điệu lười biếng: “Cậu là nói hộ hoa sứ giả sao?”
Đường Vi Vi: “Là biến thái cuồng theo dõi.”
Hạ Xuyên: “…….”
Hai hàm răng va vào nhau, Hạ Xuyên phát ra một tiếng nghiến răng nho nhỏ, nhướng mày: “Vậy sao?”
Thiếu niên tiến về phía trước nghiêng nghiêng người, đôi mi buông xuống, đồng tử đen nhánh phản chiếu ánh trăng.
Anh cố ý đè thấp tiếng nói, dùng ngữ khí nguy hiểm hỏi: “Vậy cậu có biết, biến thái theo dõi cuồng đi theo cậu, mục đích là cái gì sao?”
Trên người anh có mùi thuốc lá rất nhẹ.
Vốn dĩ hương vị phải đậm hơn vài phần, nhưng vừa rồi tản bộ, bị gió xua tan hơn phân nửa.
Đường Vi Vi nhẹ cau mũi một cái, nhìn ngũ quan của thiếu niên gần trong gang tấc, ngón tay mất tự nhiên rụt lại, lui về sau mở nửa bước.
Cô biểu tình vô tội: “Không biết, cướp bóc sao? Tôi không có tiền."
Hạ Xuyên lại bước đến gần, giơ tay lên, chậm rãi đưa đến gần mặt tiểu cô nương: “Nhưng tôi có thể cướp sắc nha.”
Lúc đầu ngón tay anh đụng phải cái cằm thon nhỏ kia, phút chốc đổi hướng, đổi thành vén sợi tóc rối cho cô.
Giọng điệu anh tản mạn, Đường Vi Vi biết rõ anh đang nói đùa.
Thiếu niên cách rất gần, khoảng cách có chút mập mờ, liền trên da nhỏ bé lông tơ đều thấy rất rõ ràng, lông mi cũng rành mạch. . .
Nhịp tim không hiểu có chút đập loạn
Còn cướp sắc nữa.
Tôi cướp sắc của cậu còn tạm được.
Hạ Xuyên cúi thấp đầu, giống như là phát hiện sự tình mới lạ thú vị gì rồi, hết sức chuyên chú chơi đùa lọn tóc trong tay, tay anh rất xinh đẹp, ngón tay thon dài, làn da trắng trẻo.
". . ."
Đường Vi Vi rất ít bị con trai chơi tóc mình kiểu này.
Bởi vì những người khác bình thường cũng là dùng kéo.
Cũng không biết là bởi vì chính mình không có cho nên trong lòng còn có ghen ghét, nam sinh cái tuổi này giống như đều rất ưa thích kéo tóc nữ sinh.
Cũng không có việc gì liền túm hai lần, ra tay cũng không biết nặng nhẹ.
Đường Vi Vi trước kia liền thường xuyên chịu khổ độc trảo của nam sinh bàn sau, mỗi lần đều kéo đứt vài sợi tóc của cô, mặc dù kết quả là bị cô thu thập một trận, nhưng vẫn là làm không biết mệt.
Cho tới bây giờ không có người giống Hạ Xuyên như vậy.
Mạn bất kinh tâm dùng ngón tay đem tóc cô vòng quanh từng vòng, động tác rất nhẹ, một chút không làm đau cô.
Đường Vi Vi luôn luôn không thích người khác đụng tóc mình, nhìn gương mặt dễ nảy sinh cảm giác tha thứ này trong chốc lát, rốt cuộc vẫn là nhịn không được: “Cậu đừng có động tay động chân.”
“Bốp” một tiếng, cô dùng sức đánh bay cái tay đang đặt bên sườn mặt của mình, tay kia không chỉ không an phận lộn xộn, mà còn rất lớn, lòng bàn tay của cô có chút tê dại.
Ngược lại Hạ Xuyên lại không đau bao nhiêu, nhưng mà vẫn rất phối hợp buông lỏng tay, lười biếng nói: “Tiểu cô nương, đối với hộ hoa sứ giả của cậu có thể ôn nhu một chút không?”
Khi rút tay về, anh thuận thế gõ trán cô một cái.
“Hộ hoa sứ giả cái quỷ gì.” Đường Vi Vi ôm trán lẩm bẩm, nhớ tới hai cô gái lúc nãy ngồi bên anh, một váy da, một tóc hoa lê: “Cậu có hai hộ pháp còn chưa đủ a”
Thanh âm của cô quá nhỏ, Hạ Xuyên không nghe rõ: "Cái gì?"
"Không có gì." Đường Vi Vi không muốn nói nhảm nhiều cùng anh, đem ngón tay sửa sang tóc bị anh làm loạn, "Tôi muốn về nhà."
Hạ Xuyên nhìn cô mấy giây, giơ tay lên, lại vò tóc cô đã chỉnh vào nếp một cái, mái tóc dưới lòng bàn tay lập tức biến thành cái tổ quạ.
Đối với vẻ mặt phùng mang trợn mắt của tiểu cô nướng, anh cười đến he hỏng, làm người ta có chút cảm giác muốn đấm vào mặt.
“Vậy đi thôi.” Hạ Xuyên nhẹ nhàng đẩy đảy vai cô: “Tôi đưa cậu trở về.”
Đường Vi Vi dịch xa vài bước, cùng anh kéo dài khoảng cách: “Cậu không phải không biết đường sao, làm sao đưa?”
Hạ Xuyên từ túi quần lấy ra một chiếc điện thoại màu đen, tung lên trời, lại rất chuẩn xác mà tiếp được, bộ dạng anh giàu anh có tiền anh không màng sống chết của chiếc điện thoại này, Đường Vi Vi từ trong thần sắc nhàn nhã của anh nhìn ra một tia trào phúng.
“…….. Được rồi, đi thôi.”
-
Vốn dĩ Hạ Xuyên muốn gọi xe, nhưng Đường Vi Vi lại không muốn, bọn họ cuối cùng chọn phương thức di chuyển nguyên thủy nhất của loài người, đi bộ.
Đi được một đoạn đường theo hướng dẫn, rất nhanh, phố cảnh quen mắt lại hiện ra.
“Đi lâu như vậy rồi, cậu không mệt sao?” Hạ Xuyên nhìn tiểu cô nương bên cạnh, hai má hơi hơi phiếm hồng, trên làn da trắng nõn lại có vẻ đặc biệt rõ ràng, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, hô hấp cũng có chút không đều.
Vừa đi vừa về, cũng khoảng vài km.
Đa số con gái có thể lực không tốt, huống chi cô bé này nhìn nhu nhu nhược nhược, có thể đi xa như vậy đã rất lợi hại.
“Mêt! Đương nhiên mệt!” Đường Vi Vi cũng không cậy mạnh, đưa tay lau mồ hôi, hất tóc bết sang hai bên: “Cảm giác hai chân không phải của mình nữa rồi.”
“Ai bảo cậu một hai phải đi bộ.”
“Tôi say xe.” Đường Vi Vi phồng phồng quai hàm: “Xe bốn bánh trở lên đều khiến tôi choáng váng, trong tình huống có thể, tôi tình nguyện đi bộ nhiều mấy bước cũng không muốn ngồi xe.”
Nghe vậy, Hạ Xuyên liếc nhìn cô một cái: "Đáng tiếc."
Đường Vi Vi: "Đáng tiếc cái gì?"
"Đáng tiếc hôm nay vừa vặn xe tôi hỏng, bằng không thì còn có thể mang cậu hóng gió một chút."
"A . . ." Đường Vi Vi có thể rất tiếc nuối.
Cô đã thấy qua con phân phối lớn kia của Hạ Xuyên, thuần một màu đen, đặc biệt ngầu.
Có lần anh mười phần phách lối đứng đối diện cổng trường, một đống nữ sinh hoa si vậy quanh.
Anh đại khái là chê các cô phiền, vừa mới ngừng lại lên ga, thanh âm ầm ầm đinh tai nhức óc, vèo một cái liền phóng đi không thấy bóng sáng đâu, chỉ để lại một đám mê muội tại nguyên chỗ kinh hô "Thật soái!" "Siêu ngầu!"
Thật ra thì cũng soái, cũng ngầu, nhưng Đường Vi Vi lại cái tốc độ kinh người kia để ý hơn.
Không cần phải nói, ngồi ở phía trên nhất định rất kích thích.
Thấy biểu tình này của cô, Hạ Xuyên khiêu mi: “Cậu rất muốn ngồi?”
Đường Vi Vi từ trong cảm xúc tiếc nuối được vớt ra, hưng phấn mà trực tiếp gật đầu, đôi mắt sáng lên: “Có thể chứ?”
"Cũng không phải không được.” Hạ Xuyên như có điều suy nghĩ, nhìn bộ dáng mong chờ của cô gái nhỏ, híp híp mắt: “Gọi một tiếng ca ca cho anh đây nghe chút.”
Đường Vi Vi không chút do dự: "Ca ca!"
". . ."
Sao lại quyết đoán như vậy?
Hạ Xuyên dừng một chút, thần sắc tản mạn, gật đầu: "Được, lần sau ca ca mang cưng đi."
“Được.” Đường Vi Vi cười với anh một cáu, lúm đồng tiền bên má như ẩn như hiện: "Cảm ơn ca ca."
Tiểu cô nương tiếng nói giòn tan, vừa ngọt lại vừa mềm.
Đặc biệt là tiếng ca ca kia, bị cô gọi, nghe đến ngứa ngáy toàn thân, lại không hề cảm thấy chán ngấy, ngược lại câu người thực sự.
“….”
Một tiếng này làm cho Hạ Xuyên triệt để giật mình.
Giống như có một dòng điện chạy qua người, trở tay không kịp mà tê tê dại dại
Hạ Xuyên liếm liếm môi, có một loại cảm giác không hiểu miệng đắng lưỡi khô, cuống họng hơi hơi ngứa, đại não còn chưa kịp phản ứng, bờ môi liền đã không tự chủ được vẽ ra đường cong, dường như rất vui vẻ.
Nhớ tới trước đó cái kia mấy lần bị gọi "Thúc thúc", anh trầm thấp cười một tiếng: "Hiện tại miệng thế mà lại rất ngọt."
Hạ Xuyên rũ mắt nhìn cô, nâng tay đặt trên đĩnh đầu thiếu nữ: “Em gái thật ngoan.”
Đường Vi Vi chớp mắt nhìn anh, không nói chuyện.
Kỳ thật cô không hiểu rõ những nam sinh này, vì sao suốt ngày thích người khác gọi mình “ Ca ca”.
Bất quá suy tính một chút, nếu như có thể để Hạ Xuyên gọi mình “Tỷ tỷ"…….
Oah, nghĩ một chút thôi cũng thấy sảng khoái nữa.
--
Lúc đi ngang qua quán ăn khuya lúc nãy, bàn bọn họ trước kia đã đổi một bàn người khác, cũng là một đám người trẻ tuổi.
Lúc đường Vi Vi giương mắt nhìn sang, bọn họ vừa vặn nâng ly, thành cốc phát ra tiếng va chạm thanh thúy, không khí rất náo nhiệt.
Đường Vi Vi bất giác thả chậm bước chân, nhìn chằm chằm bọn họ một hồi, không khỏi thở dài.
Hạ Xuyên nghiêng đầu nhìn cô: "Làm sao vậy."
Đường Vi Vi thu tầm mắt lại, bước chân từ tốc độ chậm như rùa biến thành đứng nguyên tại chỗ.
Đường Vi Vi rũ đầu xuống, nhìn mũi giày của mình, dừng một chút, cảm xúc mười phần sa sút: “Đêm nay, dọc theo con đường này, trông thấy người đều là thành đôi thành cặp với hoặc là tốp năm tốp ba, chỉ có tôi một thân một mình, cô đơn chiếc bóng, cũng không người ở bên . . ."
"Không có ý tứ, quấy rầy một chút." Hạ Xuyên hai tay cắm vào túi, thanh âm trầm thấp trên đỉnh đầu cô gái vang lên: “Tôi không phải là người?”
“…….”
Đường Vi Vi lại ngẩng đầu, đối mắt với đồng tử đen nhánh của thiếu niên, há to miệng, lấy hơi, cuối cùng “A” một tiếng.
“Là người.” Cô gật đầu như bé ngoan: “Cậu đương nhiên là người.”
Hạ Xuyên nhíu nhíu mày, nhất thời nghe không ra đây là khen anh hay là chửi anh.
Đường Vi Vi lại thở dài, giải thích nói: " Ngay từ ban đầu, tôi không biết cậu đi theo tôi nha. Vả lại tôi không phải nói ở bên kiểu này.”
Hạ Xuyên hỏi: “Vậy cậu nói kiểu nào?”
Đường Vi Vi không trả lời vấn đề này của anh, mà lại đổi đề tài: “Còn nữa, nếu như không phải tôi phát hiện ra cậu, cậu có phải không có ý định gọi tôi lại hay không hả?”
“Tâm tình cậu không tốt.” Anh hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Đường Vi Vi không hiểu ý anh: “A….. Đúng vậy, thì sao…….”
“Tôi chẳng qua là cảm thấy…..” Hạ Xuyên ngắm nhìn đường phố ngựa xe như nước, thanh âm rất nhạt: “Cậu có lẽ muốn yên tĩnh một mình…..”
Anh mỗi lần tâm tình không tốt đều thích ở một mình, không muốn có người làm phiền, cho nên nghĩ rằng Đường Vi Vi cũng như vậy
Ánh đèn đường màu cam chiếu xuống, cả người thiếu niên tắm trong ánh sáng, như là thêm một lớp áo khoác màu ấm, Đường Vi Vi nhìn sườn mặt của anh, môi anh đào khẽ nhếch: “Cậu…..”
“Cậu thật là một người tốt.” Vừa mới nói chữ đầu tiên, trước mắt đột nhiên xuất hiện một cây kẹo mút màu cam, que cầm màu trắng phía dưới được Hạ Xuyên nắm trong tay.
Tầm mắt cầm lòng không đậu mà từ kẹo mút chuyển sang bàn tay thon dài đẹp mắt kia, Đường Vi Vi giật mình, cái trán đột nhiên đau xót, bị đồ cứng gõ một cái, lúc này mới hồi phục tinh thần lại.
Kẻ hành hung còn cầm hung khí trong tay, trên dưới thưởng thức, sau đó ném vào trong ngực cô: “Cho cậu.”
Đường Vi Vi luống cuống tay chân mà tiếp được, vẻ mặt nghi hoặc: “??”
Hạ Xuyên nâng tay lên, ngón trỏ ở trong không khí điểm điểm, chỉ vào môi cô, ánh mắt đen nhánh mị hoặc: “Là dùng để cậu câm miệng.”
Đường Vi Vi: “??????”
“Tôi không có hứng thú đối với thẻ người tốt cậu phát.” Hạ Xuyên nói.
Đường Vi Vi: “………”
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
53 chương
290 chương
83 chương