Nhà hàng không có nhiều người, phong cách trang trí rất xa hoa, tao nhã, còn có người mặc vest đang ngồi trước đàn dương cầm màu đen, hai mắt nhắm lại đàn lên những giai điệu trữ tình mềm mại trầm bổng. Vị trí gần cửa sổ còn có thể nhìn thấy quang cảnh phồn hoa của thành phố bên ngoài, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh, dừng trên gương mặt của thiếu niên, phân chia rõ ràng hình ảnh sáng tối. Mái tóc đen cắt ngắn sạch sẽ, mắt hẹp dài, biểu cảm lạnh nhạt, một tay nâng mặt nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. “……” Không khí trầm mặc. Sau cùng vẫn là Hạ Thiêm mở lời trước: “Vậy hai đứa là bạn cùng lớp, còn ngồi cùng bàn?" Đường Vi Vi gật đầu: “Vâng, đúng vậy.” Hạ Thiêm cười: “Đúng là có duyên ghê.” Trên bàn, khói trắng bốc lên từ ly cà phê, càng làm cho hoa văn trên ly thêm tinh xảo. Vu Uyển Ngâm vừa lấy cái thìa được khắc hoa văn phức tạp khuấy ly cà phê vừa nâng tầng mắt, dùng vẻ mặt phức tạp nhìn người thiếu niên ngồi đối diện. Tất nhiên bà có ấn tượng về Hạ Xuyên. Lúc trước ở trong tiểu khu đã từng gặp, anh áo khoác màu đen, không đeo cặp sách, nhìn cà lơ phất phơ. Tuy không đến mức chán ghét nhưng lúc đó Vu Uyển Ngâm thật sự không có chút ấn tượng nào tốt về anh. Nhưng bản chất con người dường như luôn tồn tại hai mặt. Lúc biết anh là con trai Vân Nhiên, trong lòng Vu Uyển Ngâm lại có sự trìu mền và càng nhiều hơn là sự đau lòng. Bà từng gặp Hạ Xuyên khi còn bé, bé trai nhỏ khi ấy dịu dàng hiểu chuyện, tính cách hoạt bát, cởi mở hơn so với bây giờ rất nhiều. Xem ra bây giờ biến thành như vậy hơn một nửa là do chịu đả kích quá lớn từ việc mất mẹ. Hạ Thiêm nói: “Mà mấy đứa cũng đã quá lâu không gặp nhau, không nhận ra nhau là phải.” Đường Vi Vi cắn cái nĩa trong miệng, nuốt phô mai xuống, trừng to mắt, ngẩn người: "Cháu và cậu ấy trước đây đã từng gặp nhau sao?" Hạ Xuyên cũng quay đầu nhìn qua. Hạ Thiêm ngập ngừng, theo bản năng nhìn về phía Vu Uyển Ngâm xem thử. Vu Uyển Ngâm cũng nhìn lại ông, bưng ly cà phê lên, hơi lo lắng mà uống một ngụm, không nói gì. “À, không có, không có,” Hạ Thiêm vội vàng sửa lời: “Là chú nhớ nhầm.” Trong lòng Đường Vi Vi cảm thấy hơi kì lạ nhưng cũng không hỏi nhiều. Hạ Xuyên cúi đầu suy tư. Vừa rồi rõ ràng anh thấy Vu Uyển Ngâm chau mày nhẹ nhàng lắc đầu, giống như ám chỉ Hạ Thiêm đừng nói. Tại sao bà ấy lại muốn làm như vậy? Lúc nhỏ bọn họ đã từng gặp nhau, sao lại không thể nói? Bữa cơm này diễn ra rất lâu, phần lớn thời gian đều là hai người lớn ôn chuyện với nhau, Đường Vi Vi và Hạ Xuyên chỉ yên lặng cúi đầu ăn bít tết, giả vờ làm người vô hình. Lúc ra về, Hạ Thiêm mời Vu Uyển Ngâm đến nhà, Đường Vi Vi tự nhiên cũng đi theo. “Tiểu Xuyên, con thì sao?” Hạ Thiêm thở dài nhìn về phía con trai nhà mình hỏi: “Con có về cùng với chúng ta không?” Hạ Xuyên nhìn xuống dưới, lông mi dài hơi động đậy. Tầm mắt nhìn qua phía đội diện, nhìn thấy cô gái mặc áo khoác nhung bằng lông dê màu vàng nhạt, cả người đều là lông xù xù, mặt nhỏ cằm nhọn, đôi mắt đen lúng liếng,dùng ánh mắt trông đợi nhìn về phía anh. Cuối cùng anh gật đầu, “ừm” một tiếng rất nhỏ. .... Đây cũng không phải lần đầu tiên Đường Vi Vi đến nhà Hạ Xuyên, lúc trước khi tham gia tiết mục văn nghệ, bọn họ từng đến đây tập luyện rất nhiều lần, nhưng lúc ấy Hạ Thiêm không ở nhà nên chưa nhìn thấy Đường Vi Vi. Hai người lớn đi đến phòng sách. Bọn họ vừa đi, thần kinh đang căng chặt của Đường Vi Vi lập tức được thả lỏng. Cô thở một hơi dài, dáng ngồi quy củ lập tức biến mất, lộ ra dáng ngồi thường ngày, hai chân vắt lên, người ngả về ghế sô pha, nằm ra, không còn chút hình tượng nào. Đường Vi Vi lướt Weibo một lát, đầu ngón tay chợt dừng lại, phát hiện hình như có chỗ nào đó không thích hợp. Lúc trước cô có nghe Hạ Xuyên nói chị gái của Ngôn An đã dọn vào ở nhà của anh, nếu là vậy, tại sao từ nãy đến giờ vẫn không thấy người đâu? Dường như nhận ra được sự thắc mắc của Đường Vi Vi, Hạ Xuyên hờ hững giải thích: “Mấy ngày nay chắc là chị ta về Ngôn gia rồi.” “Oh, thì ra là vậy.” Cứ ngồi trong phòng khách mãi cũng chán. Đường Vi Vi ngáp một cái, khóe mắt chảy nước, nhìn thoáng qua thấy Hạ Xuyên đột ngột đứng lên, lại cúi đầu xuống, giọng nói trầm thấp: “Có muốn lên phòng tôi không?” “……” Đường Vi Vi đang ngáp thì bị dọa sợ đến mức suýt không khép miệng lại được. Lên phòng cậu làm gì? Người lớn đang ở trên lầu mà cậu đã tính không làm người nữa hả? Có lẽ là vẻ mặt cô quá sinh động, đã viết hết suy nghĩ trong lòng lên mặt nên Hạ Xuyên hơi buồn cười nhìn cô, đuôi lông mày hơi nhướng lên: “Nghĩ cái gì vậy?” Đường Vi Vi chớp mắt: “Lên phòng cậu làm gì?” Hạ Xuyên nói: “Ngủ.” “……” Ngủ! Quá rõ ràng rồi! Cậu xem, quả nhiên cậu không tính làm người nữa mà!! Quá cầm thú!!! “Tôi nói là ngủ.” Hạ Xuyên đứng cạnh sô pha, nhìn cô từ trên cao xuống: “Là ngủ rất trong sáng ấy." “……” “Không phải là ngủ cậu, đừng lo lắng.” “…… Cút đi!” Trong khoảng thời gian gần đây, do Vu Uyển Ngâm đã trở lại, nên Đường Vi Vi chỉ có thể nói tạm biệt cùng những ngày tháng ngủ nướng tươi đẹp, buổi sáng thức dậy quá sớm, lúc này quả thật có hơi mệt mỏi. Có lẽ là do cô ngáp quá nhiều đã làm Hạ Xuyên chú ý, vì thế mới hỏi cô có muốn lên phòng anh ngủ một giấc hay không. Nếu là ở căn nhà Hạ Xuyên đang ở một mình, chắc chắn Đường Vi Vi sẽ không do dự mà trực tiếp đi ngủ. Nhưng ở đây thì không tiện lắm. Cuối cùng Hạ Xuyên dẫn cô đến phòng cho khách ở sát bên phòng của mình, mỗi ngày trong nhà đều có người dọn dẹp vệ sinh, chăn nệm đều mới và sạch sẽ, cô có thể đi ngủ luôn. Đường Vi Vi nằm trên giường, tầm mắt nhìn qua nội thất trang trí trong phòng, không hiểu vì sao có một cảm giác quen thuộc kì lạ. Chưa kịp nghĩ nhiều.... Cơn buồn ngủ ập tới, cô dần dần nhắm mắt lại. ..... “Cốc cốc cốc....” Hạ Xuyên gõ cửa phòng sách, nghe thấy bên trong truyền ra hai tiếng “Vào đi” mới vặn tay nắm cửa, mở cửa đi vào. Nhìn thấy là anh, Hạ Thiêm hơi bất ngờ: “Có chuyện gì sao?” Một tiếng “bịch” nhỏ vang lên. Một quyến album da dê màu nâu cũ kỹ được đặt trên bàn sách. Hạ Xuyên lật đến tờ ở giữa, ngón tay dài vươn lên, đầu ngón tay chỉ vào một tấm ảnh chụp cũ có hơi ố vàng, bình tĩnh hỏi: “Có thể nói lý do vì sao lại không nói không?” Trong ảnh có năm người. Vân Nhiên và Hạ Thiêm đứng bên phải, Vu Uyển Ngâm đứng bên trái, phía trước là hai đứa bé một nam một nữ đang nắm tay nhau. Đứa bé trai kia Hạ Xuyên rất quen thuộc, vì đó là anh. Đứng bên cạnh là bé gái mặc váy có viền ren màu xanh, cột tóc hai bên, khuôn mặt tròn tròn, mũm mỉm, so với dáng vẻ hiện tại thì rất khác biệt. Nhưng Hạ Xuyên vẫn nhận ra đó là cô. Cũng khó trách tại sao lúc trước cô gái nhỏ không chịu cho anh xem ảnh lúc nhỏ. Tầm mắt đảo qua má lúm đồng tiền trên mặt cô bé, Hạ Xuyên cũng cong môi cười theo. Rõ ràng rất đáng yêu. Tiểu Điềm Điềm của anh đúng là đáng yêu từ nhỏ đến lớn. “Cái này…” Hạ Thiêm liếc nhìn qua Vu Uyển Ngâm, ông cũng không ngờ Hạ Xuyên sẽ tìm được cuốn album này. Vu Uyển Ngâm rũ mắt, trong tay cầm tách trà nóng, đưa đến bên miệng thổi nguội một chút rồi mới nói: “Đúng là hai đứa đã từng gặp nhau, ở lễ Giáng Sinh năm đó.” Hôm đó, hai nhà hẹn nhau cùng ra ngoài chơi, Hạ Thiêm lái xe, Vân Nhiên ngồi ở ghế phụ, bà cùng hai đứa nhỏ ngồi ở ghế sau, là một khung cảnh vui vẻ tràn ngập tiếng cười. Lẽ ra ngày hôm ấy phải là một ngày hạnh phúc. Nhưng không ai ngờ rằng sẽ phát sinh sự việc ngoài ý muốn như vậy. Chân bà cũng là do lúc đó bảo vệ Đường Vi Vi mà bị thương. Cô gái nhỏ cuối cùng cũng chỉ bị trầy da nhẹ, không được xem là nghiêm trọng. Nhưng không biết vì sao lại sốt cao, phải nằm lại bệnh viện vài ngày. Sau khi tỉnh lại thì đã quên mất sự việc xảy ra ngày hôm đó. Bác sĩ nói là cô đã chịu kích thích, sau này có thể nhớ lại hay không cũng rất khó nói, chỉ là quên đi một ít kí ức mà thôi, không có ảnh hưởng lớn tới cơ thể và não bộ. Sau khi xác nhận không có ảnh hưởng gì, Vu Uyển Ngâm mới thở phào nhẹ nhõm. Dù sao cũng không phải là kí ức tốt đẹp, quên đi cũng tốt, cho dù cả đời không nhớ lại cũng không sao. “Cô không nói cho con bé biết vì không muốn nó nhớ lại ngày hôm đó, cô không muốn làm cho con bé tự trách hay áy náy, chỉ cần giống như bây giờ là tốt rồi.” Vu Uyển Ngâm nói. Hạ Xuyên đứng cạnh mép bàn, yên lặng nghe bà nói rõ mọi chuyện, mắt hơi rũ xuống. Anh có thể hiểu được ý nghĩ của Vu Uyển Ngâm, nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ đưa ra lựa chọn như vậy. Nhưng chuyện này đối với Đường Vi Vi mà nói, hình như có chút không công bằng. Đây vốn là kí ức thuộc về cô, cô có quyền được biết, bọn họ dựa vào đâu mà tự ý quyết định, không nói cho cô biết chứ..… Hạ Xuyên cúi đầu, đầu lưỡi cạ vào hàm trên: “Cháu ra ngoài trước.” Vu Uyển Ngâm hơi nóng nảy: “Cháu muốn đi nói cho con bé biết sao?” “……” Hạ Xuyên không trả lời mà chỉ lễ phép cúi đầu chào hai người, sau đó xoay người ra khỏi phòng sách. Trên hành lang vang lên một loạt tiếng bước chân hoảng loạn. Hạ Xuyên nhìn về hướng đó, chỉ thấy một mái tóc đen phập phồng trong không khí. Anh thở dài, vẻ mặt hơi thả lỏng, nhỏ giọng tự nói với chính mình: “Xem ra mình không cần tự rối rắm nữa rồi.” ..... Mấy ngày sau đó chính là Tết Âm Lịch, ngày mùng hai Vu Uyển Ngâm dắt theo Đường Vi Vi tới Hạ gia chúc tết, lần này cuối cùng Đường Vi Vi cũng gặp được người phụ nữ tên Ngôn Tĩnh kia. Trẻ tuổi xinh đẹp, khí chất rất dịu dàng, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự trang nhã. Đối với đàn ông mà nói, kiểu phụ nữ như vậy thật sự rất có sức hút. “Hai người tới rồi.” Ngôn Tĩnh hướng về phía hai mẹ con cô cười nói, nhìn thấy Đường Vi Vi vẫn luôn xoa hai tay với nhau, giống như hơi lạnh, cô ta còn đặc biệt tri kỉ mà lấy cho hai người túi giữ ấm: “Dùng cái này đi, để bị đông lạnh không tốt đâu.” Đường Vi Vi nhận lấy, nói: “Cảm ơn....” Cô thật sự không biết nên gọi đối phương là “chị” hay là “dì”, cảm giác gọi thế nào cũng không thích hợp, nên dứt khoát không gọi cái nào hết. Vu Uyển Ngâm không nhận lấy cái túi còn lại, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Ngôn Tĩnh, khách khí nói “Cảm ơn”. Cảm giác bài xích và xa cách rất rõ ràng. Nhưng hoàn toàn không có gì kì lạ cả, từ sau ngày gặp Hạ Thiêm, Đường Vi Vi nhớ hôm Tết Thanh Minh mẹ cô nói muốn đi thăm một người bạn, có lẽ là mẹ của Hạ Xuyên. Nếu bà thân thiết với Vân Nhiên thì tất nhiên đối với Ngôn Tĩnh sẽ chẳng có hảo cảm gì. Tết Âm Lịch, Hạ Xuyên ở lại ngôi nhà này, lấy danh nghĩa “Cùng nhau làm bài tập”, có lý do đàng hoàng dẫn Đường Vi Vi lên phòng của mình. Trong phòng lấy màu lạnh làm chủ đạo, rất phù hợp với khí chất trên người anh. Bức rèm màu xanh lam được kéo ra, ánh sáng rạng ngời bao phủ toàn bộ căn phòng, máy sưởi đang bật, mang đến cảm giác ấm áp. Đường Vi Vi nhìn Hạ Xuyên đi đến bàn sách ngồi xuống, lấy sách bài tập trong ngăn kéo ra thì mở to đôi mắt hạnh, lê dép chạy đến, kinh ngạc hỏi: "Cậu tìm tôi đến là để làm bài thật ư?" Hạ Xuyên ngẩng đầu, nở vụ cười vui vẻ: “Nếu không thì sao, chẳng lẽ là cùng nhau ngủ?” “……” Đường Vi Vi ném cho anh một cái nhìn xem thường, đi đến mép giường ngồi xuống. Cô không mang theo bài tập nghỉ đông, tất nhiên là không thể làm bài với anh được, bèn dứt khoát lấy điện thoại ra tìm phim điện ảnh để xem. Vừa mới xem được khúc mở đầu, giọng nói trầm thấp của thiếu niên vang lên: “Vi Vi lão sư.” “Chuyện gì?” “Lại đây một chút.” Đường Vi Vi nhấn tạm dừng phim, bò xuống từ trên giường, đứng phía sau lưng anh nhìn qua: "Sao?" “Cậu giúp tôi xem đề này giải như thế nào?” Hạ Xuyên nghiêng người qua, trên giấy nháp màu trắng viết đầy những công thức tính toán phức tạp màu đen. Đường Vi Vi cầm bút lên bắt đầu giải bài. Cô đứng bên cạnh anh, hơi cong lưng, bên tai có tóc rơi xuống, che mất một nửa góc nghiêng gương mặt xinh đẹp tinh xảo. “Gộp công thức đầu tiên vào, sau đó trừ hai cho hai bên…” Cô vừa viết vừa nói các bước làm, giọng nói mềm mại, mê người giống như kẹo bông gòn. “Cuối cùng sẽ được đáp án là 520.” Nói xong, cô dừng lại. Đường Vi Vi nhìn về phía anh: “Cậu cố ý đúng không?” Thiếu một tay chống trên mặt bàn, một tay chỉ vào mặt mình, rất thoải mái, hào phóng mà thừa nhận: “Đúng vậy.” "Có nhàm chán quá không vậy, mấy lời thả thính này lỗi thời rồi.” Đường Vi Vi tỏ vẻ ghét bỏ, để bút xuống: “Đã nói với cậu từ lâu, tôi sẽ không dính thính đâu.” “Thật không?” Hạ Xuyên vươn tay, ngón trỏ vén tóc cô ra sau tai, lộ ra vành tai nhỏ tinh xảo mượt mà đang đỏ bừng. Anh nhẹ nhàng nhéo nhéo vài cái, giọng nói mang theo ý cười: “Lỗ tai cậu đỏ rồi.”