Sáu tháng cuối năm, trường học tổ chức rất nhiều hoạt động mang tính giải trí, ngay sau khi đại hội thể thao kết thúc là trận bóng rổ, cuối năm còn có hội diễn Tết Nguyên Đán. Tất nhiên là tất cả hoạt động này đều không liên quan gì đến khối 12. Bọn họ chỉ có thể ngồi trong phòng học khổ sở cố gắng hết sức giải đề. Dạo này Hạ Hành Chu vẫn luôn than thở rằng bạn gái không có thời gian dành cho cậu ta, hai người rõ ràng học cùng trường nhưng cứ như đang yêu xa, vì thế Đường Vi Vi mới biết hóa ra cuộc sống lớp 12 còn bận rộn hơn so với những gì cô nghĩ. Bây giờ còn chưa bắt đầu giai đoạn đếm ngược nữa là. Cũng thê thảm quá rồi. Đường Vi Vi hơi nghiêng đầu, nhìn thiếu niên đang cúi đầu giải đề bên trái cô, vươn tay, đầu ngón tay chọc chọc cánh tay anh: “Này bạn cùng bàn.” Hạ Xuyên đang giải một đề Vật Lý, trên giấy nháp là từng hàng công thức phức tạp. Nhìn từ bên cạnh, hình dáng anh sắc nét lại rõ ràng, mũi rất cao, tóc mái rủ xuống, lông mi thật dài, đôi môi mỏng hơi mấp máy, phát ra một âm như đang dò hỏi cô: “Hử?” “……” Đường Vi Vi trong phút chốc đã quên mất bản thân muốn hỏi gì. Sau 12 giờ, phòng học ồn áo náo nhiệt, thiếu niên an tĩnh, nghiêm túc làm bài. Ánh sáng màu vàng nhạt xuyên qua cửa sổ lớp học, phủ lên người anh một tầng sáng mỏng manh, không phải quá chói lọi, nhưng lại tạo nên cảm giác ấm áp. Trên mạng có một câu nói rất phổ biến: Thời niên thiếu không nên gặp được người quá mức kinh diễm, nếu không cả đời đều sẽ cô độc vì nhớ mãi không quên. Trước kia Đường Vi Vi không thấu hiểu hết được câu nói này. Cô cho rằng, nếu thích thì lúc ấy phải dứt khoát bắt lấy đối phương, chờ đến khi bỏ lỡ nhau thì còn hối hận gì nữa. Bây giờ thì hình như cô đã hơi hiểu rồi. Thật sự có thể gặp được người như vậy. Gặp được người đó, định mệnh đã an bài là phải ghi nhớ cả đời. …… Mãi vẫn không nghe thấy cô trả lời, Hạ Xuyên nghiêng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt của Đường Vi Vi, cây bút trong tay hơi dừng lại, lông mày hơi nhướng lên: “Cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì?” Đường Vi Vi chớp mắt, nói rất chân thành: “Vì cậu đẹp trai.” Hạ Xuyên nhướng mày: “Câu này nghe có chút quen tai.” “Chín tháng trước, lúc tôi mới chuyển tới đã dùng tình cảm rất chân thành mà khen cậu như vậy, làm khó cho anh Xuyên đến bây giờ vẫn còn nhớ.” “Không làm khó.” Hạ Xuyên dùng hai ngón tay kẹp lấy bút nước màu đen, tùy ý mà xoay vài cái: “Lời cậu đã nói, sao tôi có thể quên được.” Đường Vi Vi: “Vậy cậu còn nhớ lúc ấy cậu đã trả lời tôi câu gì không?” Hạ Xuyên liếc nhìn cô một cái đầy ẩn ý rồi nói: “Cảm ơn, tôi biết.” Đường Vi Vi hỏi tiếp: “Còn gì nữa?” “……” Thấy anh không trả lời, Đường Vi Vi nở nụ cười giảo hoạt như đã thực hiện được ý đồ, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, giọng nói mềm mại: “Để tôi giúp cậu nhớ lại một chút nhé, anh trai.” Động tác xoay bút của Hạ Xuyên dừng lại, đôi mắt đen hơi híp. Đường Vi Vi nhìn thẳng vào mắt anh, không hề né tránh, đôi mắt hạnh chớp chớp. Nhìn nhau ba giây, Đường Vi Vi hắng giọng, bắt chước giọng điệu lúc trước của Hạ Xuyên, cố ý đè thấp giọng nói, lặp lại rõ ràng từng câu từng chữ theo tiêu chuẩn nam chính trong phim thần tượng lúc đó..... “Cho nên, cậu tuyệt đối đừng thích tôi.” “……” Đây có thể xem là một trong số ít lịch sử đen của Hạ Xuyên mà cô nắm được. Vốn cho rằng anh sẽ đáp lại là "Quên rồi" hoặc "Không nhớ rõ", giả vờ như chưa từng có chuyện đó xảy ra, nhưng xem ra, cô đã đánh giá quá thấp trình độ mặt dày của anh. Trong lúc Đường Vi Vi ngạc nhiên nhìn chằm chằm anh, Hạ Xuyên lại bình tĩnh gật đầu “Ừ” một tiếng, sau đó học theo tư thế của cô, hơi nghiêng người về phía trước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Đưa tay lên, ngón trỏ thon dài khẽ nâng cằm cô: “Cho nên, bây giờ cậu có thích tôi không?” Đường Vi Vi hoàn toàn không đoán được là anh sẽ làm như vậy. Từ động tác đến lời nói đều không giống như những gì cô tưởng tượng, cả người cô cứng đờ ra, não ngừng hoạt động. Bàn phía sau đột nhiên vang lên tiếng gõ bàn thật lớn. Nam Tự gõ bàn xong, vẻ mặt hờ hững, giọng nói cũng không có chút biến hóa: “Đây là trường học, đang ở trong lớp, các cậu chú ý chút đi.” Đường Vi Vi nghe vậy liền gạt tay Hạ Xuyên xuống, kéo ghế ngồi lùi ra sau một chút, động tác khá mạnh bạo nên không cẩn thận đụng vào bàn học phía sau tạo nên âm thanh chói tai. Có rất nhiều bạn học cùng lúc nhìn về phía này. Hạ Xuyên thu tay lại, nếu so với gương mặt đỏ bừng của cô gái nhỏ ngồi bên cạnh thì biểu tình bất biến của anh quả thực quá bình tĩnh: “Biết rồi, lần sau bọn tôi sẽ chú ý hơn.” “……” Cái gì mà bọn tôi chứ? Ánh mắt Hạ Xuyên lơ đễnh liếc qua nam sinh ngồi ở bàn sau, không thèm để ý mà nói: “Cậu hâm mộ cũng vô dụng thôi. Nếu không cậu suy xét thử ở lại lớp một năm đi.” Nam Tự nhàn nhạt nói: “Không có chuyện đó.” Cậu ta nhìn về phía Đường Vi Vi, lại nói thêm một câu: “Chỉ cần có tôi ở đây, hạng nhất chắc chắn là của tôi.” Đường Vi Vi: “???” Gì chứ? Cái tên này có ý gì, khiêu khích cô sao? “Phải rồi.” Hạ Xuyên lại cầm bút trên bàn lên, vừa giải tiếp đề bài lúc nãy vừa hỏi cô “Lúc nãy cậu gọi tôi là muốn nói gì?” Nếu anh không nhắc thì Đường Vi Vi cũng quên mất. Hung dữ trừng mắt nhìn Nam Tự một cái, Đường Vi Vi quay đầu lại, đuôi tóc lắc lư. “Tuần sau có trận bóng rổ, sao cậu không tham gia?” Sau khi giải ra kết quả, Hạ Xuyên lấy bài thi của Đường Vi Vi ra so đáp án, tuy cách giải không giống nhau nhưng kết quả thì bằng nhau. Thậm chí cách giải của anh còn ngắn gọn rõ ràng hơn so với Đường Vi Vi. “Tôi.” Hạ Xuyên lấy bút chỉ vào chính mình “Muốn học tập.” “……” Giờ phút này tâm tình của Vi Vi lão sư rất phức tạp. Theo danh nghĩa mà nói, đây là học trò duy nhất của cô, bây giờ đã ưu tú đến mức có thể xuất đạo rồi, thậm chí trò còn giỏi hơn thầy, thiên phú mấy môn tự nhiên cao đến mức có chút biến thái. Nếu không có môn Tiếng Anh kéo điểm, Đường Vi Vi thật sự hoài nghi trên con đường gian khổ giành lấy hạng nhất của cô sẽ có thêm một đối thủ mạnh mẽ nữa. Đường Vi Vi thở dài một hơi thật sâu, quay lại đề tài lúc nãy: “Đây chính là trận bóng rổ cuối cùng của lớp 11 mà, cậu thật sự không nghĩ lại sao?” Hạ Xuyên nghiêng đầu: “Cậu rất muốn xem tôi đánh bóng ư?” Đường Vi Vi vỗ vỗ má, không nói gì. Không chỉ mình cô muốn mà gần như là tất cả các nữ sinh đều muốn nhìn, nhưng cô lại không muốn để cho bọn họ thấy. “So với chuyện đó.....” Không biết có phải Hạ Xuyên đã đoán được ý nghĩ của cô hay không mà anh đã thu gọn bài thi bỏ vào cặp sách, lấy đề thi cuối cùng ra, là đề Tiếng Anh. Anh bất đắc dĩ cầm bút lên: "Tôi lại càng muốn ở bên cạnh cậu, cùng nhau làm bài tập hơn.” “……” Ngại quá, tôi thấy vẻ mặt của cậu hình như là cũng không quá muốn đâu. “Tất nhiên là nếu có thể không làm bài tập thì càng tốt hơn.” Hạ Xuyên nhìn về phía cô, đôi mắt đen nhánh, đuôi mắt hơi cong lên, ánh mắt đầy ẩn ý: “Chỉ ở cạnh cậu thôi.” “… Cậu đừng tưởng bở.” Nam Tự nhìn hai người ngồi bàn trên, hai cái gáy gần như là sát một chỗ, ngòi vút hơi dừng lại, theo bản năng nhìn thoáng qua cửa lớp học. Trống rỗng. Hôm nay cô ấy cũng không đến. ...... Cuối tuần, Đường Vi Vi nhớ ra lần trước đã thảo luận xong chuyện "hẹn hò" với Hạ Xuyên, hơi mong đợi và thẹn thùng nhắn tin cho anh: "Hôm nay chúng ta đi đâu đây?" Rất nhanh đã nhận được tin nhắn trả lời, hình nền trắng chữ đen. Tin nhắn cực kỳ ngắn ngọn: “Thư viện.” “Cùng làm bài tập.” Đường Vi Vi: “……” Đúng là thiên tài mà. Lúc gặp mặt, nhìn thấy Hạ Xuyên, Đường Vi Vi cạn lời, chỉ cho anh một ánh nhìn xem thường: “Không phải cậu không muốn làm bài tập sao?” “Đúng là không muốn.” Cảm nhận được cô gái nhỏ không hề che giấu biểu hiện ghét bỏ, Hạ Xuyên nhướng mày, “Nhưng cũng không phải là không thể làm.” Đường Vi Vi: “Nhưng trước kia cậu đâu có làm?” Hạ Xuyên: “Cậu cũng nói đó là trước kia, bây giờ tôi chính là học sinh ngoan.” Việc đã đến nước này, Đường Vi Vi chỉ có thể chấp nhận số mệnh. Lúc đi ngang qua tiệm sách, bên trong có sách phụ đạo tham khảo, Đường Vi Vi dừng lại một chút, đột nhiên nảy ra một ý định. Cô trực tiếp túm tay Hạ Xuyên lôi vào bên trong, sau đó đi dọc theo từng kệ sách mà tìm kiếm. “Cậu muốn mua gì?” “Ba năm.” Đường Vi Vi nói, “Mua cho cậu.” “Ba năm là cái gì?” Đường Vi Vi dừng lại trước một kệ sách, lấy ra một quyển thật dày có bìa sách khá đẹp. Là sách Tiếng Anh có tên "Năm năm khoa cử, ba năm thi thử." Đường Vi Vi quơ quơ quyển sách trước mặt Hạ Xuyên: “Chính là cuốn này.” Hạ Xuyên: “……” “Đây xem như là quà Giáng Sinh tôi tặng trước cho cậu.” Đường Vi Vi cười tủm tỉm “Quà này độc đáo không, cảm thấy tôi đối với cậu rất dụng tâm rồi chứ?” Hạ Xuyên mặt không biểu cảm: “Ừ, cảm nhận được dụng tâm lương khổ của cậu.” Vừa ra khỏi tiệm sách được vài bước, Hạ Xuyên nhận được một cuộc gọi. Liếc mắt nhìn thấy cái tên trên màn hình, bước chân anh hơi dừng lại, đầu ngón tay đặt trên phím nghe có hơi do dự, cuối cùng vẫn nghe máy. ..... Trong lúc Hạ Xuyên nghe điện thoại, Đường Vi Vi chạy đến đường đối diện mua trà sữa. Đường Vi Vi vừa uống trà sữa vừa ra khỏi quán, thấy anh vẫn còn đang nói chuyện điện thoại thì cũng không làm phiền, tùy ý đi dạo xung quanh một chút, không ngờ vậy mà lại gặp được hai người quen. Là Hạ Hành Chu, còn có thêm Chu Minh Triết. Và cả mấy nam sinh mà cô không quen, hình như là lớp 12. Nhìn thấy một đám thiếu niên bất lương tụ tập ở đằng kia, Đường Vi Vi cũng không sợ, còn cắn ống hút đi qua vẫy tay với hai người. Hạ Hành Chu đang gọi điện thoại nên không chú ý đến cô. Chu Minh Triết nhìn thấy cô thì hơi ngạc nhiên hỏi: “Chị dâu, sao chị lại ở đây, không phải chị ở cùng anh Xuyên hả?” Đường Vi Vi buông ống hút ra, đang chuẩn bị trả lời: “Cậu ấy…” Phía còn lại của con đường bỗng truyền đến âm thanh cãi cọ ồn ào, ngước lên mới thấy không biết từ bao đã có thêm một nhóm người nữa. Tuổi nhìn qua cũng không lớn lắm, đều xấp xỉ bọn họ, chắc cũng là học sinh cấp 3. “Chết tiệt, gọi không được, máy vẫn đang bận.” Hạ Hành Chu hùng hổ quay lại thì thấy Đường Vi Vi, cậu ta lập tức hoảng sợ: “Con mẹ nó, bạn học Tiểu Đường cậu đến đây khi nào vậy?” “Mới đến.” Đường Vi Vi chỉ vào điện thoại của cậu ta: “Cậu gọi điện thoại cho Hạ Xuyên hả?” Thấy cậu ta gật đầu, cô lại chỉ vào đám người ở phía đối diện: “Các cậu hẹn đánh nhau sao?” Chưa cần Hạ Hành Chu trả lời, đám người đối diện đã đến gần, tên dẫn đầu còn cười nhạo nói: “Không phải chứ, trường Tam Trung tụi mày đánh nhau còn dẫn theo em gái nhỏ nữa hả? Đến làm cổ động viên cho tụi mày sao?” Đám người phía sau tên đó cất tiếng cười nhạo một trận. Đường Vi Vi hai tay cầm lấy ly trà sữa, ngũ quan xinh đẹp, vẻ đẹp không mang theo tính công kích, đứng ở giữa đám thiếu niên bất lương này, nhìn qua không lẫn lộn được. “Ê, em gái.” Người nọ kêu cô, có ý muốn đùa giỡn. Còn chưa kịp mở miệng, trước mặt đã có một bóng đen bay tới. Một cục đá gần như là sượt qua mặt tên đó, va vào vách tường phía sau, phát ra tiếng vang rất mạnh, bức tường cũ loang lỗ tróc ra một ít. Người nọ không nghĩ tới phía đối diện lại trực tiếp động thủ, hùng hổ mắng chửi: “Mợ nó, là đứa nào ném?” Bầu không khí hiện trường bỗng chốc an tĩnh lại, không ai nói chuyện. Cậu ta ngẩng đầu lên thì thấy từ phía sau đám thiếu niên kia có một người đi ra. Mặc áo khoác đen, cao gầy, khí thế rất mạnh, gương mặt trông cũng rất nổi bật, cậu ta lập tức nhận ra người đến là ai. “Anh Xuyên đúng không, lần trước người của mày đánh anh em của tao, mày làm đại ca, vậy mày nói xem chuyện này giải quyết như thế nào?” Hạ Xuyên đút tay vào trong túi quần, biểu tình lạnh nhạt, cằm hất về phía Đường Vi Vi, vừa đi qua vừa bình tĩnh nói: “Đại ca tao ở đằng kia, tụi mày hỏi cô ấy đi.” Đường Vi Vi uống ngụm trà sữa, chớp đôi mắt: “Gì cơ?” Chờ đến khi Hạ Xuyên đi đến bên cạnh cô, Đường Vi Vi mới phản ứng lại, dùng thân phận mới quá mức dọa người này mà xoay người. “Vậy được, chúng ta cũng đừng nói nhảm nữa.” Cô ngoắc ngoắc ngón tay về phía tên kia: “Trực tiếp đánh....” Còn chưa nói xong, Hạ Xuyên đã hừ lạnh một tiếng, duỗi tay nắm lấy ngón tay cô kéo lại, cúi đầu: “Ở trước mặt tôi, cậu dám quyến rũ ai hả?” Còn chưa dọa được ai đã bị ngăn cản, Đường Vi Vi không vui nhăn mũi, nghiêm túc phản bác anh: “Cái này gọi là khiêu khích, anh trai à, ánh mắt cậu không tốt hả.” “Vậy cũng không được.” Những người khác: “……” Hai người có thể đừng show ân ái được không, có thể đánh nhau thật tốt được không?! Tên kia cũng nhìn ra được quan hệ của hai người, rít một hơi thuốc sau đó ném tàn thuốc xuống chân, mãnh mẽ dẫm lên. “Con mẹ nó, đánh nhau còn dẫn bạn gái tới tình chàng ý thiếp, mày không đặt ông đây vào mắt đúng không?” “Ai nói là tao đến để đánh nhau.” Hạ Xuyên liếc mắt nhìn cậu ta một cái, cánh tay hơi nâng lên, thứ đựng trong túi nilon trông vô cùng bắt mắt. “Mọi người tiếp tục đi, tôi đi mua quyển “Ba năm” đi ngang qua thôi.” Anh hờ hững, bình tĩnh nói.