Edit: Cẩm. Đại hội thể dục thể thao có tiếng người huyên náo và tiếng trống lớn ầm ầm. Đường Vi Vi cảm giác có một trăm ánh mắt đều đang nhìn chằm chằm sang đây, nhìn chằm chằm cô. Cô xấu hổ vô cùng, hận không tìm thấy lỗ hở nào chui xuống dưới đất. Hạ Xuyên cúi đầu hỏi: "Đau chân?" "..." Đường Vi Vi được anh đỡ lấy, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc trắng lúc đỏ, cô cắn môi, cúi đầu không nói gì. Đôi chân cô còn đang run rẩy, làn da cô vốn mỏng và yếu ớt, vừa rồi quỳ trên nền nhựa cứng của đường chạy đã khiến đầu gối trầy da, lưu lại hai vết thâm màu hồng. Hạ Xuyên quét mắt qua. Thấy có vẻ không nghiêm trọng, nhưng cô gái nhỏ này rất yếu ớt, vô cùng sợ đau, chỉ bị thương nhỏ thế này thôi đoán chừng cũng khiến cô có thể khóc. Mới vừa chạy xong 1500 mét, thể lực tiêu hao rất nhiều. Hạ Xuyên chậm chạp hít sâu một hơi rồi lại thở ra, sau khi điều chỉnh tốt nhịp thở, anh bỗng xoay người cúi đầu. Cánh tay vòng qua vòng eo nhỏ của thiếu nữ, một tay khác xuyên qua dưới đầu gối cô, bế cô lên. Lần này, tất cả tiếng xì xào bàn tán bốn phía đều ngừng, giống như bị người ta nhấn nút câm, trong không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng tim đập điên cuồng của Đường Vi Vi. Đường Vi Vi thấp giọng gọi một tiếng: "Hạ Xuyên! Cậu làm gì thế?" Bị anh ôm vào trong ngực, có thể cảm nhận được rõ nhiệt độ cơ thể nóng hổi của thiếu niên và hô hấp nặng nề, lúc nói chuyện với cô cũng thở hổn hển: "Ôm cậu về." Tóc trước trán anh đã bị mồ hôi thấm ướt, rũ xuống che hết mặt mày, trong mắt là đồng tử đen kịt, đôi môi mỏng nhếch lên, hai bên cánh mũi rỉ một tầng mồ hôi. Bình thường Đường Vi Vi chạy 200 mét đã cảm thấy mệt chứ đừng nhắc tới chạy 1500 mét. Rõ ràng là đang cố chịu đựng đây mà. Cô liền vội vàng nói: "Không cần, không cần, tôi có thể tự đi." Cô giãy giụa quá mạnh làm Hạ Xuyên sợ cô sẽ ngã, đành bất dĩ buông cô ra. Đường Vi Vi nói là bản thân có thể tự đi, nhưng thật ra vẫn khá miễn cưỡng. Cô đi một bước thì gót chân lại bị kích, giống như nàng tiên cá đang đi trên mũi dao, đau đến mức làm cô phải hít sâu. Vì thế cô đành phải vịn cánh tay Hạ Xuyên lê từng bước lên chỗ khán đài, đặt mông ngồi xuống ghế mới coi như được giải phóng. Hạ Xuyên không ngồi mà quỳ gối ngồi xuống trước mặt cô. Bàn tay anh nắm lấy mắt cá chân nhỏ nhắn của cô gái, giúp cô cởi giày. Bên trong là đôi chân màu trắng, phía gót chân đã có màu đỏ. "Đau lắm hả." Hạ Xuyên thấp giọng hỏi. Đường Vi Vi cũng không ngờ lại bị nghiêm trọng như vậy. Tất đã dính vào miệng vết thương, dù động tác của Hạ Xuyên rất nhẹ nhưng cô vẫn phải kêu "ái" một tiếng. Lúc đầu muốn kiên cường nói "Không sao, không đau.", kết quả vẫn là cơ thể thành thật. "Đau." Đường Vi Vi trung thực đáng thương nói, "Đau chết mất..." Cô gái nhỏ rụt vai ngồi ở đó, ngón chân cuộn tròn lại. Bàn tay nhỏ nắm quần áo thật chặt, lớp vải dưới lòng bàn tay cô đã trở nên rúm ró. Đợi đến khi Hạ Xuyên cởi hết hai chiếc tất của cô ra, đáy mắt cô đã toàn là nước mắt. Cũng không biết là bị đau ngốc hay là não bị chập mạch mà Đường Vi Vi giơ chân về phía Hạ Xuyên, khẽ nói: "Cậu giúp tôi thổi đi, thổi là hết đau liền." "...." Hạ Xuyên trừng mắt. Đường Vi Vi bấy giờ mới phản ứng hình như yêu cầu của cô hơi quá đáng. Nếu chỗ bị thương là tay hay là chỗ khác thì còn có thể, nhưng cô bị thương ở chân mà.... Sau đó chỉ nghe thấy anh "ừ" một tiếng. Vậy mà anh..... "Ừ"?!!! Cứ thế đồng ý hả??? Đường Vi Vi hé to miệng, mãi đến khi một luồng nhiệt rất nhỏ phủ vào chân, cô vẫn còn hơi hoảng hốt. Xung quanh còn có mấy bạn học đang ngồi nghỉ ngơi. Đối với cảnh tượng này, mặc dù trong lòng họ kinh ngạc thật, nhưng vẫn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm bộ như không thấy gì hết. Thiếu niên còn đang cúi đầu, hàng mi dài cụp xuống, vẻ mặt lạnh nhạt không hề có vẻ gì là ghét bỏ hay không tự nguyện. Nơi bị anh chạm vào như có dòng điệm chạy vọt qua, xông thẳng lên đỉnh đầu. Đường Vi Vi liếm môi: "Tôi chỉ nói trêu thôi, cậu không cần...." "Cậu nói ra yêu cầu gì tôi cũng sẽ thỏa mãn cậu." Hạ Xuyên cắt ngang cô, đứng thẳng lên: "Được rồi, ngoãn ngoãn ngồi đây chờ đi, tôi đi mua băng cá nhân giúp cậu." Đường Vi Vi ngồi trên khán đài đợi một lúc, cảm thấy có chút nhàm chán mới lên diễn đàn Tam Trung xem lần nữa. [Shock! Anh chàng hotboy lớp chín năm hai thế mà lại làm chuyện đó với hot girl trước mặt mọi người!] Đường Vi Vi: "...." Đường Vi Vi đã có thể đoán được "chuyện đó" là chuyện nào, trong lòng im lặng đồng thời bội phục bạn học nào đã viết tiêu đề giật gân này. Cô nhấn vào. Chủ lầu: [Vừa kết thúc cuộc thi chạy 1500 mét của nam, chủ lầu đi đứa nước cho bạn họ cùng lớp, sau đó mới phát hiện lão đại trong truyền thuyết cũng tham gia! Lão đại là ai chức mọi người đều biết cả chứ, bây giờ chủ lầu rất hối hận, cực kỳ hối hận, vì sao tôi lại không qua đó sớm hơn, nếu không đã có thể nhìn thấy tư thế oai hùng của lão đại trên đường chạy rồi. Nghe nói lão đại còn được hạng nhất nữa!!!] [Đương nhiên những chuyện đó không phải vấn đề quan trọng nhất, quan trọng là sau đó có rất nhiều em gái đi đưa nước cho lão đại. Nhân khí của lão đại thế nào mọi người đều hiểu mà, nhưng lão đại không nhận nước của ai cả.] [Lúc này ——!!! Trọng điểm đến rồi đây, chủ lầu nhìn thấy một em gái siêu xinh xuất hiện, quả thực chính là tiểu tiên nữ. Lão đại đi về phía cô ấy trước, hình như định nhận nước cô ấy đưa, kết quả!!! Mấy người tưởng tượng được không? Tiểu tiên nữ thế mà quỳ xuống trước mặt lão đại, chủ lầu và các bạn học ở đó đều sợ ngây người, không hiểu đó là hành động gì.] [Sau đó... Lão đại anh ấy.... Cứ thế ôm tiểu tiên nữ lên. Ờ đúng, là ôm công chúa đấy. Mấy người nghĩ sao hả?] Lầu 2: [Chấm đặt gạch trước, có vẻ vụ này hay đây.] Lầu 3: [Tôi cũng ở đó nè, tôi cũng thấy, bây giờ tôi hỏng mất rồi huhuhu!] .... Lầu 15: [Nếu như quỳ một cái có thể đổi lấy kiểu ôm công chúa của lão đại thì thôi cũng nguyện ý. (Vẻ mặt chân thành)] Lầu 16: [Không lừa gì lâu trên, tôi cũng nguyện ý.] Lầu 17: [+1] Lầu 18: [+2] .... Lầu 34: [Này, chẳng lẽ chỉ có mình tôi thắc mắc rốt cuộc tiểu tiên nữ kia là ai sao? Tôi nghe mọi người nói lão đại không gần nữ sắc, rất lạnh lùng mà?] Lầu 35: [Còn là ai được nữa, xem ra lầu trên là đàn em năm nhất mới tới.] Lầu 36: [(Chia sẻ) (Chia sẻ) (Chia sẻ) Cầm lấy đi không cần cảm ơn. Xem hết những bài này rồi bạn sẽ hiểu. CP lão đại và tiểu tiên nữ ngồi cùng bàn với cậu ấy chính là chân ái đó huhu.] Lầu 57: [Chuyện xấu của hai người này đã truyền tám trăm năm, tôi muốn biết khi nào bọn họ mới ở chung một chỗ đây.] Lầu 58: [Không phải chứ, hóa ra chưa yêu nhau thật à???] Lầu 89: [Nhìn tiêu đề tôi cứ tưởng là Nam Tự, hóa ra là đang nói đến Hạ Xuyên à. May quá may quá.] Lầu 90: [Nè lầu trên, chẳng lẽ cậu không biết gần đây Nam Tự rất thân thiết với một đàn em năm nhất sao? Em gái kia hình như mỗi ngày đều tới lớp học tìm cậu ấy.] Lầu 91: [Tôi biết lầu trên đang nói ai đó, là nữ thần lớp bảy. Mà hình như cô ấy đi tìm Hạ Xuyên mà, nghe nói bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên đấy.] Lầu 92: [À nói mới nhớ, tôi cũng hay trông thấy Nam Tự với tiểu tiên nữ ngồi cùng nhau thảo luận đề, hạng nhất toàn khối và hạng hai toàn khối, mẹ nó, hơi có cảm giác rồi đấy.] Lầu 100: [Hướng đi của topic này ngày càng hay rồi nha, đây là tình tiết tay bốn ư???] "....." Đường Vi Vi mặt đổi sắc đóng bài viết lại. Chờ khi Hạ Xuyên về đã thấy cô gái nhỏ lười biếng ngồi co quắp trên ghế, cầm điện thoại trong tay thỉnh thoảng lại lướt. Trông thấy anh, Đường Vi Vi bỗng nhiên gọi: "Hạ Xuyên." "Gì?" Cô gái nhỏ chớp mắt: "Có thanh mai trúc mã xinh đẹp là cảm giác thế nào?" Vấn đề này hỏi quá đột ngột, Hạ Xuyên ngồi xuống cạnh cô, cầm băng cá nhân trong tay, vừa xé đã ngẩn người: "Cái gì?" "...." Đường Vi Vi chuyển cách hỏi khác: "Cậu với Vũ Điểm quen biết bao lâu rồi?" Hạ Xuyên không biết vì sao cô lại muốn biết cái này. Anh cụp mắt, tiếp tục xé băng cá nhân, nhẹ tay nắm lấy mắt cá chân của cô rồi dán lên miệng vết thương, lại xỏ tất vào giúp cô rồi mới trả lời: "Quên mất rồi, chắc cũng khoảng bảy, tám năm." "Bảy tám năm à." Giọng điệu cô gái nhỏ chua lòm: "Chúng ta quen biết hình như mới bảy, tám tháng." "..." Hạ Xuyên hơi hiểu cô đang suy nghĩ gì trong lòng. Nhưng vấn đề này, anh không có biện pháp nào cả. "Càng ngày sẽ càng lâu." Hạ Xuyên chỉ có thể an ủi cô như vậy, bàn tay đặt lên đỉnh đầu cô gái nhỏ, xoa xoa. Thiếu niên nghiêng người sang, hướng phía trước tới gần cô: "Tôi với cậu, sẽ phải bảy tám chục năm nữa." Anh cúi đầu, trong đôi mắt đen phản chiếu gương mặt cô. Khoảng cách giữa hai người rất gần, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Khuôn mặt Đường Vi Vi nóng lên, đại não nổ tung. Cô thốt lên một câu cực kỳ không hiểu phong tình: "Chúng ta có thể sống đến tuổi đó hay không mới là vấn đề." Hạ Xuyên: "...." Hạ Xuyên thật bất đắc dĩ, anh lại dùng sức vò lên đầu cô một cái, sau đó rụt tay lại. "Cậu vừa nói đến thanh mai trúc mã đúng không?" "Ừ...." "Thật ra tôi và Ôn Bắc Vũ không tính là thanh mai trúc mã." "?" "Con bé chơi thân với Hạ Hành Chu và Chu Minh Triết hơn tôi nhiều." Do người lớn trong nhà họ có quan hệ tốt, cũng hãy làm việc chung với nhau nên đám người họ đã quen biết với nhau từ nhỏ. Hạ Xuyên vốn không thích chơi với con gái, quan hệ với Ôn Bắc Vũ chỉ có thể nói là thân quen chứ hoàn toàn không được coi là thanh mai trúc mã thân thiết được. "Mà Vũ Điểm xinh như thế, bọn là chỉ coi cô ấy là anh em." Đường Vi Vi thật tâm không hiểu: "Sao lại không thích cô ấy?" Dựa trên tinh huống bình thường, có người bạn thân xinh đẹp thanh mai trúc mã, thử hỏi xem có không động tâm được không? Căn bản không khoa học! Hạ Xuyên: "Sao tôi biết được, có thể là do tích cách con bé không tốt." "Vậy còn cậu?" Đường Vi Vi vẫn rất để ý vấn đề này: "Cậu nói thật đi, tôi không ghen đâu." "Không có." Hạ Xuyên nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, "Tôi không thích kiểu này." "Vậy cậu thích kiểu nào?" Đường Vi Vi hỏi xong mới thấy đây là một câu hỏi nhảm nhí thừa thãi, chỉ cần Hạ Xuyên không ngốc thì nhất định sẽ trả lời: "Đương nhiên là kiểu người như cậu rồi." Nhưng mà Hạ Xuyên lại lắc đầu. Hể??? Đây là ý gì? Phía xa truyền đến tiếng súng vang, có lẽ lại bắt đầu cuộc thi mới. Tiếng cổ vũ ầm ầm lại vang lên. Đường Vi Vi nghe thấy thiếu niên bên cạnh lên tiếng giữa âm thanh ồn ào, nhẹ nhàng thốt lên một câu: "Tôi chỉ thích cậu." Không có kiểu thích nhất định, tôi chỉ thích cậu. Dù tương lai gặp người giống cậu, người đó cũng không thể thay thế cậu, tôi vẫn sẽ chỉ thích cậu mà thôi.