Edit: Cẩm. Trong nhóm lớp có mấy người thảo luận, nhanh chóng quyết định thời gian đi chơi. Dù sao cũng đã đến kỳ nghỉ hè, cho dù có người bận việc cũng phải tuân theo nguyên tắc, quyết định ngày mai đi. Ngày hôm sau mặt trời chói lóa, ánh nắng gay gắt, mặt đường nóng hổi. Đường Vi Vi mặc một chiếc váy liền màu hồng khói, bên ngoài khoác một chiếc áo chống nắng bằng lụa mỏng, tay còn cầm cái ô viền màu hồng, thỉnh thoảng lại lấy tay quạt mát cho minh. Làn da trắng trẻo bị lộ ra bên ngoài, đôi chân thon dài thẳng tắp, chân đi đôi giày buộc dây xăng đan phong cách Rome, sợi dây màu trắng quấn lấy mắt cá chân, từ trên xuống dưới đều đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt. Lúc cô xuất hiện trước cổng công viên nước, mấy bạn học đã đến từ sớm đều nhìn thẳng vào cô. Bình thường ở trường cô chỉ toàn mặc đồng phục, không giống mấy nữ sinh thích ăn diện trong lớp, cuối tuần cũng chỉ ở nhà làm bài tập, không hay ra ngoài nên phần lớn các bạn học đều chưa từng thấy cô mặc đồ thường. Hôm nay gặp mặt, danh hiệu tiểu tiên nữ quả nhiên là danh bất hư truyền. Chỉ im lặng đứng đấy thôi mà dường như mang theo cả tiên khí, không giống những tiểu yêu tinh trang điểm lộng lẫy bên ngoài. Các bạn nam còn chưa kịp nhìn thêm, bỗng nhiên có một thân ảnh cao lớn đứng chắn phía trước cô, nhàn nhạt nhìn thoáng qua bọn họ. Mấy người này lập tức thu hồi ánh mắt, bắt đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm như chưa có chuyện gì xảy ra. Đẹp thì thế nào, cũng đã có chủ rồi. Cho dù bây giờ chưa có thì cũng là chuyện sớm muộn thôi. Dù sao nhà cũng cách gần nhau, hôm nay Đường Vi Vi đi cùng với Hạ Xuyên. Chỉ là trời nóng quá, cô khát nước nên Hạ Xuyên đi mua đồ uống lạnh cho cô, vì thế những bạn học khác bây giờ mới nhìn thấy anh. Chờ những bạn học kia thu lại ánh mắt, lúc này Hạ Xuyên mới quay đầu, đưa đồ uống cho Đường Vi Vi. Cốc nhựa trong suốt bị anh nắm trong tay, xương khớp ngón tay hiện rõ, bên trong là chất lỏng màu vàng nhạt lắc la lắc lư. "Dâu tây bán hết rồi, chỉ còn sữa lắc xoài, có uống không?" Đường Vi Vi liên tục gật đầu: "Uống uống uống." Đường Vi Vi còn cầm ô và túi trong tay, cô không đưa tay cầm mà trực tiếp cúi thấp đầu, há miệng ngậm lấy ống hút, hút thật mạnh. Lành lạnh ngòn ngọt, nhẹ nhàng khoan khoái ngon miệng. Sữa lắc xoài thành công xua tan tinh thần nóng nực trong người cô, rốt cuộc cô cũng có cảm giác sống lại. "Tôi cũng nếm thử." Chờ Đường Vi Vi uống xong, Hạ Xuyên thu cánh tay lại, đưa cốc lên môi cũng hút một ngụm. Anh mua theo khẩu vị của cô gái nhỏ, với anh mà nói thì mức độ này quá ngọt, anh chỉ nếm thử một ngụm là không thấy hứng thú gì nữa. Cụp mắt xuống, thấy khóe miệng Đường Vi Vi còn đang dính vệt sữa, anh khẽ liếm môi, khóe môi hơi cong lên. Anh thấy hứng thú với cái khác hơn. Đối diện với những ánh mắt mập mờ bát quái của các bạn học thỉnh thoảng lại liếc nhìn họ, Đường Vi Vi hơi ngơ ngác, nhanh chóng phản ứng lại: "Cậu —— " Hạ Xuyên thờ đáp: "Hở?" Đường Vi Vi hất cằm chỉ cốc sữa lắc xoài trong tay anh: "Đó là của tôi, sao cậu cứ thích uống đồ của tôi vậy?" "Là của tôi." Hạ Xuyên nhắc nhở cô bằng giọng điệu bình tĩnh: "Là tôi mua." Đường Vi Vi: "....." Những lời anh nói không hề có sơ hở, Đường Vi Vi không tìm được từ phản bác, đôi mắt hạnh mở to như hạt lựu, giống như con mèo con đang nổi cáu. Không cho cô có cơ hội lên tiếng, Hạ Xuyên cướp lấy cái ô trong tay cô, đổi thành cốc sữa lắc. "Gì vậy?" Đường Vi Vi mất hứng bĩu môi, "Cậu nói là của cậu cơ mà, đưa cho tôi làm gì." Hạ Xuyên che ô giúp cô, phần lớn là nghiêng về phía cô. Nửa người anh khuất dưới bóng râm của chiếc ô, một nửa phơi dưới ánh nắng hừng hực, đôi mắt đen phản chiếu tia sáng màu vàng kim. Chỉ là một quang ảnh nhỏ cũng khiến khuôn mặt mang lại cảm giác dịu dàng lạ thường. "Nhưng tôi là của cậu." Anh bỗng nhiên cong môi, nói câu đó ra. Mua vé vào cổng xong, phòng thay đồ chật ních người. Đường Vi Vi nhìn thấy những chị gái mặc bikini nóng bỏng, khe rãnh trước ngực sâu ơi là sâu, gợi cảm chết người. Đường Vi Vi lại phiền muộn liếc nhìn mình một cái, cảm thấy chuyện này không phải muốn là được, đành phải chấp nhận số phận. Nghê Nguyệt thay đồ xong trước cô, lúc này đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi đợi cô, cả người tràn đầy sức sống tươi trẻ: "Ôi Vi Vi, bộ áo tắm của cậu đáng yêu quá, rất hợp với cậu! Trời ạ, tiểu tiên nữ ở nơi nào đến đây thế nào, tớ yêu chết mất!" Đường Vi Vi: "......" Mặc áo tắm, cô phải thoa lên thân mình lớp kem chống nắng thật dày, sau đó lại xịt kem chống nắng lên mặt. Khóe mắt thấy Nghê Nguyệt đang dùng ánh mắt trông mong nhìn cô, cô đành phải giúp cô ấy bôi kem. Đợi đến khi hai người họ lề mề đi ra thì những bạn học khác đã đứng xếp hàng trước thác nước. Hôm nay tổng cộng có tất cả 13 người đi, bây giờ đã tách ra bốn phía. Đường Vi Vi vốn nghĩ có thể thấy Hạ Xuyên mặc quần bơi nude nửa thân trên, còn đang tơ tưởng đến cơ bụng của anh, nào ngờ lại thấy bóng dáng thiếu niên mặc áo trắng ba lỗ đứng dưới phông dù bên kia. ..... Ok, fine. Cô không thể nhìn thấy sắc đẹp thì những người khác cũng không thể nhìn thấy. Nghĩ vậy, trong lòng cô cũng thấy cân bằng hơn nhiều, dẫu có hơi thất vọng, nhưng cô nhanh chóng đè cảm xúc đó xuống. Cô đi đến bắt chuyện với anh: "Sao cậu không ra xếp hàng?" Thiếu niên nghiêng người dựa vào cây cột, hơi ngoẹo đầu, đôi mắt đen không có dấu vết lướt qua mảnh da thịt trắng ngần trước ngực cô. Hôm nay cô gái nhỏ búi tóc hình củ tỏi, đường cong mỹ mạo ở cổ và xương quai xanh tinh xảo hoàn toàn bị lộ ra. Áo tắm màu hồng nhạt, trước ngực có thiết kế hình lá sen, cũng coi như là bảo thủ đáng yêu. "Đang đợi cậu." Hạ Xuyên nói. Nghê Nguyệt không biết đã trốn từ lúc nào, Đường Vi Vi cũng không tìm thấy những người khác nên sánh vai đi vào trong với Hạ Xuyên. Trên đường đi, cô trông thấy vô số những bể bơi lớn nhỏ, phía trên là các loại cầu trượt giải trí. Lúc đi qua thang trượt hình lốc xoáy, Hạ Xuyên dừng chân hỏi cô: "Muốn chơi không?" Cô gái nhỏ ngước mắt lên nhìn cái thang trượt cao vút, đầu lắc như trống tỏi, từ chối liên tiếp ba lần: "Không muốn, không đi, không chơi đâu." "Sợ à?" Thấy cô phản ứng quá lớn, Hạ Xuyên bắt đầu nảy tâm tư trêu chọc: "Tôi nhớ cậu thích những thứ kích thích mà. Sao? Không dám ngồi? Cậu sợ à?" Người này chính là cố ý. Thật quá đáng! Đường Vi Vi nhẹ nhàng nghiến răng, hung dữ trừng anh, thân thẻ nhỏ bé rất có cốt khí ưỡn thẳng sống lưng, kéo cổ tay Hạ Xuyên qua rồi vô cùng khí thế đi tới chỗ xếp hàng. "Chơi thì chơi, có gì mà tôi không dám!" Hạ Xuyên bị cô lôi kéo, nhíu mày: "Cậu chắc chứ? Tôi chỉ đùa thôi...." "Bớt nói nhảm đi." Đường Vi Vi hừ nhẹ một tiếng, "Có phải cậu sợ không? Sợ thì tôi đi một mình." Đã nói đến mức này, Hạ Xuyên chỉ có thể mặc kệ. Hai người đứng xếp hàng đội nắng mười mấy phút, cuối cùng cũng đến lượt. Đúng lúc đến lượt chơi của hai người, nhân viên để họ đối mặt với nhau ngồi vào một chiếc thuyền phao nhỏ màu vàng. Chuẩn bị xong xuôi, tiếng huýt sáo vang lên, nhân viên công tác buông lỏng tay, chiếc thuyền nhỏ bị dòng nước đẩy xuống. Ban đầu còn trôi rất chậm, Đường Vi Vi còn có thể mở to mắt. Mãi đến khi tốc độ nhanh hơn, lúc đi qua khúc cua, thuyền trượt ngày càng nhanh. Cảm giác mất trọng lượng tới thật đột ngột, cơ thể như đang rơi xuống trong một tích tắc. Đường Vi Vi sợ trắng mặt, mím môi thật chặt, tay cũng nắm lên cái cán nhỏ cố định của chiếc thuyền, tim đập thình thịch. Lúc đang sợ hãi, cô cảm giác tay mình có thêm cái gì đó. Thiếu niên nắm chặt lấy tay cô mang theo ý muốn trấn an, thanh âm trầm thấp nặng nề vang lên: "Đừng sợ, có tôi đây." "Anh trai bảo vệ cậu." Anh nói. Đường Vi Vi đột nhiên mở to mắt, tầm mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen thâm thúy của thiếu niên, trong phút chốc, trong đầu cô xuất hiện những hình ảnh hỗn độn, vừa quen thuộc vừa xa lạ. Giống như trước kia cũng xảy ra tình huống như thế này. Cảm giác mất trọng lượng, không gian hẹp kín, cơ thể rơi xuống, cả thế giới đều quay cuồng. Bên cạnh có người dịu dàng ôm lấy cô, nhẹ nhàng nói với cô một câu tương tự: "Đừng sợ, có anh trai bảo vệ em...." Sau khi chơi xong, Đường Vi Vi vẫn còn lâm vào trạng thái hoảng hốt, ánh mắt trốn rỗng như đang tập trung nhớ lại điều gì đó. Hạ Xuyên đưa tay phe phẩy trước mặt cô: "Sợ choáng luôn rồi à?" "....." Hình ảnh đó quá mức mơ hồ, chỉ dừng lại trong đầu cô một thời gian ngắn ngủi, chỉ có thể nhớ lại một chút việc nhỏ không đáng kể, còn tình huống cụ thể thì không nhớ rõ. "Anh ơi....." Hạ Xuyên hơi dừng lại, nhướn mày: "Ngu thật rồi à?" Đường Vi Vi hiếm khi không đấu võ mồm với anh, khẽ nhón chân lên, híp mắt tỉ mỉ quan sát gương mặt anh, hồi lâu sau mới xoắn xuýt mở miệng: "Hạ Xuyên, có lẽ nào cậu....." "?" "Thật sự là anh trai tôi?" Hạ Xuyên cụp mắt, dùng ánh mắt "đầu óc cậu có vấn đề gì vậy" nhìn cô, còn chưa kịp lên tiếng thì Đường Vi Vi lại thả chân xuống, tự nhủ: "Sao có thể như vậy được." "Aiiii, tôi chỉ hỏi linh tinh thôi, cậu đừng để ý." Hạ Xuyên: "....." Sau đó Đường Vi Vi lại đi tìm mấy trò kích thích hơn, ngoại trừ việc bị dọa cho gần chết thì những hình ảnh đó không còn hiện lên nữa. Đường Vi Vi thực sự không muốn tiếp tục tra tấn bản thân, tùy tiện trốn xuống dưới một cái thang trượt nhỏ. Lớp nhựa thủy tinh ngăn đi ánh nắng gay gắt, ở đây râm mát dễ chịu. Hạ Xuyên ngồi xuống bên cạnh cô. Ở đây mực nước rất thấp, khó khăn lắm mới lên đến ngực. "Chơi mệt rồi?" Mái tóc anh ướt nhẹp, phần tóc trước trán bị vuốt ngược ra phía sau, đuôi tóc nhỏ nước. Áo ba lỗ trắng của anh đã sớm ướt đẫm, cơ bắp bên trong như ẩn như hiện, thậm chí vì nửa kín nửa hở mà còn tăng thêm cảm giác dụ dỗ. Đường Vi Vi vừa thưởng thức màn "Mỹ nam ướt người" vừa ngồi bên cạnh nuốt nước miếng, đáp khẽ lại anh và không chuyển tầm mắt. Hạ Xuyên: "Nhìn đủ chưa?" "À.... Chắc là, đủ rồi..." Giọng ngắc ngứ như không tình nguyện lắm. "Thế là đủ rồi?" Hạ Xuyên lười biếng cười một cái, tay đặt lên phần bụng vén vạt áo lên, cơ bụng săn chắc hiện ra ngay trước mắt cô: "Chỉ xem thì làm được gì, sao không sờ đi?" Đường Vi Vi ngoài miệng thì nói: "Ban ngày ban mặt, sao cậu dám đùa giỡn lưu manh!" Nhưng cơ thể lại rất thành thật nhích sang bên cạnh, duỗi bàn tay tội lỗi ra chọc chọc. Cảm xác cưng cứng, vừa cường tráng vừa có lực co dãn. Hu hu hu cô rất thích!!!! Thiếu niên dựa vào thang trượt, hai tay giang ra hai bên, ánh mắt giống như cười mà không phải cười: "Thế nào?" "...." Đường Vi Vi không trả lời, từ một ngón tay biến thành cả bàn tay lần sờ mó mó, có thể cảm nhận được phần cơ bắp chập trùng của anh. Dòng nước lạnh buốt dưới da thịt dưới lòng bàn tay cô lại rất ấm. Hành vi sờ cơ bụng này rất dễ khiến người ta suy nghĩ lung tung. Cô vừa sờ vừa đỏ mặt, lỗ tai và mặt đỏ bừng nhưng lại không chịu buông tay. "... Được lắm." Hạ Xuyên bỗng nhiên túm lấy tay cô, ngăn hành vi tiếp tục mò xuống phía dưới của cô. Đường Vi Vi ngẩng đầu, thu tay về, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm phần eo anh, tựa như vẫn chưa sờ đủ. Hạ Xuyên vén áo xuống, nghiêng đầu nói thầm: "Ban ngày ban mặt, ở bên ngoài phải chú ý. Nếu cậu thích thì khi về chúng ta lại tiếp tục." Đường Vi Vi quay người dõi theo ánh mắt anh, đối diện với mấy đôi mắt mở to của các bạn học. "....." Không biết vì sao, rõ ràng cô không làm chuyện gì đáng xấu hổ nhưng sau khi Hạ Xuyên nói thế, lại có một cảm giác chột dạ khó hiểu.