Yêu đương không bằng học tập

Chương 15 : viên kẹo thứ mười lăm

Lại tiến hành một lượt xếp hàng mới, Đường Vi Vi rũ mắt bắt đầu suy nghĩ mông lung, thả hồn phiêu diêu. Không biết qua bao lâu, cô xoay người nhìn về phía cửa như có cảm giác gì đó thúc giục. Vừa nhấc đầu gặp ngay người quen. Thiếu niên thân hình thon dài mảnh khảnh, biểu tình hờ hững, trên người là chiếc áo hoodie thuần trắng, vốn là kiểu áo đơn giản bình thường, nhưng phối với màu lam và trắng của đồng phục lại cực kì high fashion. Vừa tôn lên chiều cao của anh, so sánh với những người xung quanh, như là hạc giữa bầy gà. Anh bước nhanh vào nhà ăn khiến cho không khí xôn xao không ít. “Sao hôm nay Hạ Xuyên đến canteen? Không phải cậu ta chưa bao giờ ăn cơm ở đây sao?” “Không biết, có thể cậu ta tới tìm bạn?” Đường Vi Vi nghe hai nữ sinh phía trước nói chuyện, nhưng thật ra không quan tâm lắm, dù sao cũng không thể là tới tìm cô, tùy tiện quét mắt một cái, cảm thấy mọi việc không liên quan tới mình nên thu hồi tầm mắt. Cô vẫn đang suy tính lát nữa nên ăn thịt kho tàu hay là sườn xào chua ngọt, nghĩ nghĩ nửa ngày, không để ý tới đám nữ sinh phía trước đột nhiên đã im bặt. Có tiếng bước chân từ xa tới gần, ngừng ở bên cạnh cô. Cánh tay bỗng nhiên bị kéo, Đường Vi Vi còn chưa hoàn hồn, đột nhiên không kịp phòng bị mà bị kéo một cái, chân lảo đảo, thân thể đứng không vững mà nghiêng về một bên. Cô “A” một tiếng, nghĩ thầm gia hỏa nào không có mắt mà dám động thủ với mình. Đường Vi Vi đang tính toán muốn đánh người thì bỗng ngửi được một mùi hương quen thuộc. Hương nước giặt thanh thanh quanh quẩn nơi chóp mũi, mỗi ngày đi học cô đều ngửi được mùi này, như có như không, thuộc về hơi thở của thiếu niên. Thân thể cứng lại, cô đứng yên bất động, để mặc mình đang đụng phải vòm ngực rắn chắc. Cứng rắn, lạnh lẽo. Ngoại trừ hương thơm thanh nhạt kia còn mang theo một ít hương vị của nước mưa. Đường Vi Vi mới hậu tri hậu giác phản ứng kịp, là hơi ẩm do quần áo ướt, trên tay anh cũng không có dù, chắc là bị mắc mưa. Hạ Xuyên đỡ cô đứng vững, nhìn tần sắc tiểu cô nương còn đang mơ màng, cười một tiếng, thanh âm bởi vì bị cảm mà càng thêm trầm thấp:  “Sao lại nhào vào ngực tôi?” “……” Bỗng dưng bị cậu túm ra khỏi hàng, Đường Vi Vi ù ù cạc cạc: “Cậu tìm tôi có việc gì sao?” Có việc cũng phiền lát nữa hẵng nói. Cô đói, lúc này chỉ muốn ăn cơm, những việc khác đều vứt sang một bên. “Ừm.” Hạ Xuyên gật đầu. Khi anh nói chuyện mang theo giọng mũi rất nặng, hình như bệnh nặng hơn lúc sáng rồi, nhưng hiển nhiên anh không để ý, biểu tình vẫn rất hờ hững: “Dẫn cậu đi ăn cơm.” Đường Vi Vi nhớ lại chiến tranh lạnh lúc sáng, bây giờ còn chưa làm hòa, lãnh khốc từ chối: “Không đi.” Hạ Xuyên nhìn cô: “Vì sao?” “Không muốn đi, tôi muốn ăn ở đây.” “Tôi đưa cậu ra bên ngoài ăn.” “Tôi không đi!” Hạ Xuyên thở dài, rũ mắt xuống, nhìn cô  giống như đang nhìn bạn gái giận dỗi vô cớ, giọng nói tràn ngập sự bất đắc dĩ: “Cậu đừng náo loạn.” “…..” Đường Vi Vi bỗng dưng liên tưởng tới hai từ “Bạn gái” mà hoảng sợ, đồng thời cảm thấy tên này không nói lý lẽ. Cô náo loạn cái gì? Cô muốn ăn cơm —  Muốn ăn một bữa cơm ở canteen, náo loạn là náo loạn cái gì?! Cánh tay còn bị nắm chặt, rõ ràng cách hai lớp áo, nhưng tựa hồ vẫn cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay thiếu niên, làn da dần dần nóng lên. Cô tránh đi, nhưng thoát không được. Hạ Xuyên không nói không rằng kéo cô đi ra ngoài: “Đồ ăn canteen có gì mà ăn, ca ca dẫn cậu ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn.” “…..” Vị ca ca này, cậu có bệnh phải không? Tôi chỉ muốn ăn ở canteen, ok?!   -- Khi ra khỏi canteen, Đường Vi Vi cảm thấy lưng mình như bị thiêu đốt bởi ánh mắt mang theo tia phóng xạ của mấy nữ sinh. Dựa vào kinh nghiệm thâm niên luyện phim thần tượng và truyện ngôn tình của cô, có quan hệ với nhân vật tầm cỡ trong trường như thế này, thể nào cũng không có kết cục tốt lành gì. Đường Vi Vi sầu thối ruột. Trên không, mây đen dày đặc, những giọt mưa nhảy bungee hạ cánh độp độp trên mặt đất, bọt nước văng tung tóe. Cô nhìn đôi tay trống không của thiếu niên, thu hồi tầm mắt, ánh mắt dừng trên chiếc dù nhỏ của mình. Đường Vi Vi cảm thấy càng phiền. Thấy cô vẫn đứng yên đấy, Hạ Xuyên lấy chiếc dù trên tay cô. Bụp một cái, ô bung ra, một tay cầm dù, một tay tự nhiên khoác lên vai cô, nửa ôm nửa kéo cô, cùng nhau bước vào màn mưa. Dù của Đường Vi Vi là kiểu ô cá nhân nữ có viền hoa, trên mặt còn có hình hoa cúc họa mi. Dù rất bé, vất vả lắm mới che đủ hai người. Chút sức nặng trên vai dần biến mất, Hạ Xuyên thu tay lại đút vào túi quần. Đường Vi Vi cảm thấy vùng da chỗ thiếu niên vừa chạm vào kia dần dần nóng lên, giống như bị lửa đốt, lan dần lên đến tận mặt. Rõ ràng đang chiến tranh lạnh. Sao tự dưng lại cùng che dù rồi…. Cho nên…. Aiz….. Bây giờ xem như làm hòa rồi sao? Đường Vi Vi ngẩng đầu, khẽ nheo mắt nhìn sang bên cạnh. Thiếu niên cầm ô, mặt không biểu tình, tóc mái bị gió chơi đùa hơi lộn xộn, mắt đen bình thản nhìn thẳng về phía trước. Dù trong tay anh nghiêng về phía cô, Đường Vi Vi trông thấy vai kia của thiếu niên ướt một mảng lớn, màu áo hoodie đậm thêm vài phần. “…..” Đường Vi Vi cắn cắn môi, đưa tay điều chỉnh cán dù, đẩy về phía bên cạnh, đánh vỡ im lặng: “Sao cậu không mang theo dù?” “Quên.” Thiếu niên không nói không rằng, âm thầm dịch dù trở lại. “Sao lại quên? Cậu ngồi trong lớp không thấy bên ngoài trời đang mưa sao?” Đường Vi Vi không hiểu. “……Thấy.” “Vậy tại sao không đem theo?” “Ra ngoài thì trời tạnh, cho nên không đem.” Hạ Xuyên không hiểu sao lại phải trả lời vấn đề thiếu muối này của cô. “Hmmm” tiểu cô nương phồng má, tỏ vẻ vẫn chưa hài lòng: “Bạn học Hạ Xuyên, cậu đang bị bệnh đó, có thể quan tâm sức khỏe của mình một chút hay không hả?” Hạ Xuyên nhướng mày nhìn cô. “Cậu….” Đường Vi Vi đang định nhở nhở vài câu, nhưng nghĩ lại, chính cậu ta còn không thèm để ý vậy mình quan tâm làm gì, không chừng còn khiến người ta cảm thấy phiền. Thế là quả quyết ngậm miệng. Trên đường đi, có không ít học sinh tới tới lui lui nhìn họ bằng ánh mắt kinh ngạc, thậm chí còn cố ý đi chậm để hóng hớt. Đến cổng trường, thậm chí có giáo viên ngăn bọn họ lại: “Đứng lại, học sinh lớp nào?” Dưới tán ô, hai người liếc nhìn nhau, nhưng đều không đọc được thông tin trong mắt đối phương. Đường Vi Vi thành thật trả lời: “Năm nhất, lớp 9.” Từ xa, chủ nhiệm Lâm đã nhìn thấy bọn họ, hai người đi chung dưới một chiếc ô, nhìn rất thân mật. Phóng mắt nhìn ra xung quanh, trong trường cũng có những học sinh che chung ô, nhưng đều là nam nam nữ nữ chứ nào có nam nữ nào dám kiêu ngạo như vậy, quang minh chính đại, to gan lớn mật! ---Còn ra cái thể thống gì! Không ra cái thể thống gì xấc!! “Lớp chín!!!!” Chủ nhiệm Lâm quét mắt nhìn bọn họ, nhớ ra sáng nay cũng là hai người cùng nhau đến muộn, không khỏi hỏi nhiều một câu: “Các em muốn đi đâu?” Đường Vi Vi bị hỏi đến hóa ngốc, sửng sốt một hồi mới trả lời: “Thưa thầy, tụi em đi ăn cơm, trưa nay thầy không ăn sao?” “….” Chủ nhiệm Lâm híp mắt nhìn bọn họ: “Quan hệ rất tốt sao, đi học cùng đến muộn, ăn cơm cùng nhau ăn, còn che chung ô?” Đường Vi Vi nháy mắt liền biết ông đang hoài nghi cái gì. “Bởi vì bạn họ Hạ Xuyên lúc sáng giúp em, vì muốn cảm ơn nên em mời bạn ăn trưa. Cậu ấy quên mang dù, em cũng không thể để cậu ấy bị ướt được.” Tiểu cô nương tươi cười ngoan ngoãn: “Thầy cô không phải dạy bọn em phải biết ơn sao, em làm như vậy là không đúng sao?” Không đúng sao? Học sinh hiểu được việc biết ơn và cảm tạ người khác, đây đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng chủ nhiệm Lâm vẫn cảm thấy có gì đó kỳ kỳ quái quái, lại không biết lý do vì sao, chỉ vẫy vẫy tay cho bọn họ đi, đồng thời còn không quên dặn dò bọn họ nhớ giữ khoảng cách. Đường Vi Vi  ngoan ngoãn gật đầu, lập tức kéo dài khoảng cách với Hạ Xuyên. Chờ ra khỏi trường, thoát khỏi tầm mắt của chủ nhiệm lâm, Hạ Xuyên lại sáp lại gần. Cánh tay khoác lên vai tiểu cô nương, hạ mắt, tóc mái rũ xuống, che đi một phần lông mày, cong môi gọi cô: “Này, học sinh xuất sắc." “….” Đường Vi Vi không thèm quan tâm đến anh. Hạ Xuyên dùng tay kia chọc chọc cô, đầu ngón tay chạm vào làn da đàn hồi mịn màng, xúc cảm tinh tế tỉ mỉ, mềm mại không tưởng nổi. Anh cười một tiếng: “Thầy cô không dạy cậu, làm người quan trọng nhất là thật thà sao?” Nghe được giọng điệu trêu tức của thiếu niên, tiểu cô nương liếc mắt: “Tôi nói dối không phải vì bất đắc dĩ sao, cậu không nghĩ một chút vì sao lại như vậy, trách ai?” Nếu không phải vì cậu, sao tôi đến trễ được! Không đến muộn thì sẽ dẫn theo một đống vấn đề đó sao!! Mời cậu đặt tay lên ngực mà trả lời, cái này rốt cuộc là trách ai!!? Hả!? Thiếu niên tựa như nhìn thấu được tâm tư của cô, độ cong của miệng càng gia tăng, nửa cúi người, lông mi dài rậm như cánh quạt, anh nghiêng nghiêng đầu: “Ừm, trách tôi. Cậu nói cái gì thì chính là cái đó.”   -   Hạ Xuyên dẫn cô đến khu phố rất xa, nói cho cô ăn bữa thịnh soạn đúng là dẫn đến nhà hàng Tây cao cấp. Nhìn những nam thanh nữ tú trưởng thành thành thục, Đường Vi Vi cúi đầu nhìn đồng phục của mình, quay đầu nhìn người bên cạnh tràn ngập hơi thở học sinh với chiếc áo hoodie, nhắm mắt, cạn lời. “…..” Không dám nhìn thẳng. Cô cũng không biết vì sao Hạ Xuyên chọn nhà hàng này. Rõ ràng vừa nhìn đã biết là kiểu nhà hàng đồ ăn không ngon lại đắt cắt cổ mà. Được rồi, Xuyên ca, anh có tiền, anh có quyền. Dưới những suy nghĩ phức tạp, bọn họ được nhân viên dẫn tới một bàn, xem ra là đã đặt bàn từ sớm rồi. Gọi món xong, Đường Vi Vi ngồi trên ghế sofa bằng da, mặt trông biểu tình im lặng đối mặt với Hạ Xuyên. So với cô, Hạ Xuyên hình như rất thích, biếng nhác dựa vào tường, một tay đặt trên bàn, ngón tay nhẹ nhàng gõ bàn theo thói quen. Không theo một nhịp điệu nào cả, tùy tâm sở dục. Nghẹn họng, Đường Vi Vi thật sự rất tò mò: “Vì sao phải một hai dẫn tôi đến đây ăn cơm?” Còn là kéo cô một đường từ canteen đến thẳng đây. Nghe thấy vấn đề này, thiếu niên không chút để ý dừng động tác gõ bàn lại, tầm mắt quét qua một lượt, không nói chuyện. Hạ Xuyên ngồi thẳng người lại, bàn tay sờ vào túi quần, lấy ra một viên kẹo đưa cho cô, không phải kẹo mút, là kẹo viên. Giấy gói màu hồng nhạt, vị dâu tây. Đường Vi Vi dừng một chút, chưa lập tức nhận lấy, mắt hạnh chớp chớp hai cái, có thâm ý khác nhìn thiếu niên trước mặt mà liếc mắt một cái. Thiếu niên biểu tình không chút gợn sóng, chỉ có chút mất tự nhiên khó phát hiện ra: “Nhìn tôi làm gì?” “Bạn học Hạ Xuyên, tôi có thể nghĩ rằng, đây là cậu đang xin lỗi tôi không?” Tiểu cô nương mắt nhướng mày nhìn chằm chằm anh, thanh âm mềm mại, miệng nhỏ cong cong: “Cậu muốn làm hòa với tôi sao?” “…..” Thiếu niên không trả lời, chỉ nhìn thẳng cô. Đường Vi Vi thúc giục: “Có đúng không?” Mặc dù họ mới cùng nhau che ô, trên đường đi cũng nói chuyện rất nhiều, chiến tranh lạnh đã ngừng, theo lý thuyết thì cũng xem như là hòa rồi. Nhưng Đường Vi Vi cảm thấy không được. Con gái ấy mà, hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ có một vài thói quen kỳ quái. Ví dụ như Đường Vi Vi, cô là người rất quan trọng nghi thức. Cũng giống như yêu đương, cô cảm thấy hai bên phải nhất định nói ra “Chúng ta yêu nhau đi” “Được” thì mới có thể xem như là ở bên nhau. Mà làm hòa cũng vậy, phải là hai bên gật đầu đồng ý, không thể làm hòa mà không rõ ràng như vậy được. Đối với ánh mắt cố chấp của tiểu cô nương, Hạ Xuyên thở dài, đẩy viên kẹo về phía Đường Vi Vi:  “Ừm.” “…..” “Làm hòa được không?” Anh hỏi   Tiểu cô nương cong cong khóe môi, bỏ viên kẹo vào trong túi, nửa ghé vào trên bàn, hai tay nâng má, cười, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Vậy thì hòa.” -   Tốc độ làm món Tây tương đối chậm, cộng thêm khoảng cách tới trường khá xa và thời gian nghỉ trưa không còn nhiều, kết quả là đến trễ vài phút. Đường Vi Vi: “…..” Đường Vi Vi tâm tình phức tạp nhìn người bên cạnh: “Tôi nghĩ chúng ta nên tuyệt giao đi.” “…….” Tiểu cô nương từ đầu năm đến giờ cũng không đi trễ bao nhiêu lần, cả ngày hôm nay bị anh làm hại đi trễ đến hai lần, cũng khó trách muốn tuyệt giao. Thiếu niên rũ mắt nhìn cô: “Cậu đừng tức giận.” Trời đất chứng giám, anh thật sự không cố ý. Nhớ lại tra Baidu lúc trưa, chiêu mời ăn cơm này quả nhiên rất hiệu quả: “Bữa tối tôi dẫn cậu đến quán khác.” Nghe vậy, Đường Vi Vi hoảng sợ lùi về sau một bước: “Tự học buổi tối cậu cũng không tha? Cậu còn muốn hại tôi đi trễ lần thứ ba?!” Hạ Xuyên: “…..” Vừa mới làm hòa chưa đến một tiếng, lại sắp bị lật thuyền. Đường Vi Vi lên án mạnh mẽ: “Cậu còn là người sao!!!” “…….” Được rồi, lật thì lật, haizzz.