Yêu đương không bằng học tập
Chương 13 : viên kẹo thứ mười ba
Mưa vẫn không giảm, toàn bộ Hi Thành đều lâm vào màn mưa, tựa như một bức tranh thủy mặc.
Nhưng mà hiện tại Đường Vi Vi không có tâm tình thưởng ngoạn cảnh đẹp.
Bởi vì bọn họ sẽ đến muộn.
Từ lúc bọn họ chào hỏi đến bây giờ, xe buyest tổng cộng đến 3 chuyến.
Hạ Xuyên ngại chuyến thứ nhất quá nhiều người, không chịu ngồi, dù sao thời gian còn sớm, chờ chuyến tiếp theo.
Vì thế Đường Vi Vi chờ cùng anh.
Mười lăm phút sau, Hạ Xuyên nhìn biển người tấp nập trên xe thứ hai, bình tĩnh nói: “Không có việc gì, chờ một chút.”
Lại mười lăm phút nữa.
Mắt thấy khoảng cách thời gian vào học càng ngày càng gần, Đường Vi Vi quay đầu nói với Hạ Xuyên: “Lần này mặc kệ người nhiều hay không, chúng ta đều phải lên!”
Hạ Xuyên liếc nhìn cô một cái, không tình nguyện mà gật đầu.
Khi hai người mặt không biểu tình chăm chú nhìn nhau, chiếc xe thứ ba chạm rãi tiến đến, trong xe chật ních, lên cũng lên không được, mở cửa cũng là một thử thách khó khăn.
“…..”
Rơi vào đường cùng, bọn họ đành phải ngăn cản chiếc taxi.
Lên xe, Đường Vi Vi ôm cặp mà oán niệm nhìn Hạ Xuyên, ánh mắt giống như đang nói “Đều là tại cậu, là cậu sai.”
Hạ Xuyên im lặng mà thừa nhận ánh mắt khiển trách của ai kia.
Khi xuống xe, bởi vì quá mức sốt ruột, tiểu cô nương không cầm chắc cặp sách, rơi bịch trên mặt đất, bắn ra một dải bọt nước. Lúc nhặt lên, cặp sách hồng nhạt đã nhiễm một mảng lớn nước bùn xám xịt.
Vì thế, ánh mắt Đường Vi Vi nhìn anh càng thêm oán niệm.
Hạ Xuyên: “……”
Không phải chứ, cái này cũng trách người ta sao?
-
Hai người gió mặc gió, mưa mặc mưa mà tới trường học.
Cổng trường Tam Trung có đăng kí đến trễ, khi Đường Vi Vi cầm bút kí tên mình, còn cảm thấy rất mới mẻ, rốt cuộc cũng là lần đầu tiên trong đời.
Kí tên xong, cô đem bút đưa cho Hạ Xuyên.
Thiếu niên bộ dáng bình tĩnh, hình như rất quen với loại trường hợp này, nhận bút, cúi đầu trên bàn.
Từ bên cạnh nhìn sang, lông mi dài, mũi thẳng lắp lại cao, phía dưới là một đôi môi mỏng, cùng làn da có chút tái nhợt do bị bệnh.
Anh không mặc đồg phục, cho nên ngoại trừ việc đến trễ còn nhiều tội danh khác.
Bút trên tay vẽ ra hai chữ như rồng bay phượng múa, giống như thầy pháp vẽ bùa, xấu đến không nỡ nhìn thẳng.
Đường Vi Vi vừa thưởng thức mỹ mạo của người ta, vừa vô cùng đau đớn cho nét chữ đẹp “xuất sắc” kia.
Huynh đệ, có thể để tâm một chút hay không?
Cậu nhìn chữ cậu xem, không phải quá xúc phạm gương mặt này của cậu sao?
Hạ Xuyên đương nhiên không biết cô đang nghĩ cái gì, tiêu sái kí tên xong, quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt phức tạp một lời khó nói hết của bạn cùng bàn, nhướng mày: “Còn đang trách tôi sao?”
“…..A?”
Đường Vi Vi nhất thời không biết anh đang nói cái gì.
Bọn họ đứng bên ngoài phòng bảo vệ, mái hiên che mưa cho họ, thu dù lại, anh dùng mũi dù chỉ chỉ cặp sách màu hồng nhạt nhuộm đầy nước mưa đục ngầu.
Bởi vì quá bẩn, cô không đeo cặp, mà xách ở trong tay.
“Nếu không tôi cầm giúp cậu?” Hạ Xuyên liếc nhìn cô một cái.
Đường Vi Vi do dự một chút, cặp của mình rất nặng, đầu nhỏ gật gật, duỗi tay đưa cặp cho anh.
Hạ Xuyên đã đánh giá thấp trọng lượng cặp sách của học sinh tốt. Cặp sách của anh chỉ rỗng không vài cuốn sách, vô thức không cảm thấy cái đồ chơi này có thể nặng bao nhiêu.
Lúc nhận lấy, cánh tay bỗng nhiên trầm xuống.
“……..”
Đường Vi Vi nhìn một màn này, nháy mắt mấy cái, chàn chờ nói: “Nặng lắm sao? Nếu không vẫn để tôi cầm đi?”
Nghi ngờ.
Đây là trần trụi nghi ngờ!
Cô đang xem nhẹ anh.
Hạ Xuyên híp híp mắt, vô thanh cắn chặt răng hàm, nhận cặp, anh chỉ dùng ngón trỏ để móc lấy quai cặp, nhẹ nhàng bâng quơ liếc Đường Vi Vi một cái, ánh mắt phảng phất đang nói “ đùa cái gì vậy, ba cái đồ chơi này lão tử có thể xách mười cái.”
“……”
Đường Vi Vi âm thầm trợn mắt, đã trễ hai mươi phút, không có thời gian rề rà ở đây, cô bung dù, đi vào trong màn mưa, đi thẳng đến khu dạy học.
Hạ Xuyên theo sát sau đó, bước chân lại chậm rì rì.
Tiết đầu tiên của sáng thứ ba là của chủ nhiệm Vương Hoa, Đường Vi Vi vừa bò lên cầu thang, vừa lo lắng trong lòng, cô vẫn luôn cho mình là học trò tốt, lúc này vừa chuyển truiwfng đến chưa được một tháng, liền đến trễ những 20 phút, cái này giống cái gì.
Cô cân nhắc chờ lát nữa là nói thật để được khoan hồng hay là lấy cớ để qua ải, ý nghĩ đang xoay chuyển, thấy thiếu niên đang đi phía sau, cô dừng lại một chút.
Giữa bàn cùng ban với nhau nên hỗ trợ lẫn nhau đồng tâm hiệp lực chứ, huống hồ hai người bây giờ là cùng hội cùng thuyền.
Anh giúp cô cầm cặp, cô làm sao có thể mặc kệ anh.
Đường Vi Vi cúi đầu sửa sang cây dù nhỏ của mình, cảm thấy mình không thể vô lương tâm như vậy được.
Tới trước cửa lớp, Vương Hoa đứng ở trên bục giảng, trong tay cầm phấn viết bài, đồng thời cùng chủ nhiệm khóa nói gì đó.
Đến gần, mờ hồ nghe thấy thanh âm của chủ nhiệm Lâm: “Về việc đến trễ nhiều lần của lớp cô, cấp trên đã giao xuống, phải nghiêm trị, tuyệt đối không thể nhân nhượng!”
Khi nói chuyện, chủ nhiệm Lâm mang theo khẩu âm địa phương nào đó: “Học sinh nên có "bố dáng" học sinh, ngày nào cũngđến trễ là như thế nào!”
* Nguyên văn bản convert là "Học sinh liền nên có học sinh á tử"
“á tử” là bội âm của từ “bộ dáng”, hiểu đơn giản là thầy Lâm nhấn mạnh và lên giọng từ “bộ dáng” hơi bị quá đà nên người nghe nghe thành từ “á tử”*
*Bồi âm (còn gọi là bội âm, hài âm hoặc họa âm) là những âm có tần số cao hơn tần số cơ bản của một âm. Sóng âm chính và các bồi âm đều gọi chung là các sóng thành phần. Những sóng hài là những sóng thành phần có tần số dao động là bội số nguyên của tần số sóng âm chính (bao gồm cả sóng âm chính).
Những nghiên cứu trên các âm thanh phát ra từ nhạc cụ hoặc giọng hát cho thấy những âm này không phải là các đơn âm (pure tone) mà chúng là tổ hợp gồm âm chính và nhiều bồi âm kết hợp vào nhau. Do đó, tùy thuộc vào nguồn phát ra âm thanh mà các sóng thành phần của bồi âm rất cụ thể, chúng hòa vào nhau tạo ra những âm sắc đặc trưng cho từng loại nhạc cụ cũng như tiếng nói/hát của con người và tiếng kêu của động vật.* Nguồn: Wikipedia.
Thấy trên hành lang có hai người khoan thai đến muộn, ông phẫn nộ vỗ vỗ cửa phòng học, chỉ vào bọn họ: “Cô Vương, nhìn kìa, đã qua nửa tiết rồi, thế này xem có ra thể thống gì không!?”
Vương Hoa cũng giương mắt nhìn qua, hai người đến trễ đứng song song trước cửa phòng học, một người ngoãn ngoãn cúi đầu, bộ dáng biết sai, một người nghiêng nghiêng dựa khung cửa, đồng phục cũng không mặc, biểu tình không chút để ý, kiêu ngạo đến bất cần.
Độ đến trễ trốn học của Hạ Xuyên đã chuyên nghiệp đến mức cô không muốn nói gì nữa, quản cũng quản không được.
Nhưng Đường Vi Vi không giống vậy, đứa nhỏ này ngày thường an an tĩnh tĩnh, bài tập cũng hoàn thành tốt, đi học lại nghiêm túc.
Vương Hoa vẫn là nguyện ý nghe cô giải thích: “Nói xem, hôm nay chuyện gì xảy ra?”
Đường Vi Vi nhìn Hạ Xuyên liếc mắt một cái, tầm mắt đảo qua túi xách màu hồng bẩn không chịu được trong tay anh, nhỏ nhẹ nói: “Thưa thầy cô, chuyện là—“
“……”
Nếu Hạ Xuyên không sai thì vừa rồi cô cho anh ánh mắt đại khái dịch là “Cậu câm miệng, để tôi xử lý”.
Quả nhiên, tiểu cô nương bắt đầu biểu diễn:
“Vừa rồi trên xe bus, em đang học từ đơn, cặp sách đặt bên cạnh chỗ ngồi, khi sắp đến trạm, đột nhiên --!”
Cô tăng thêm ngữ khí, kể chuyện sinh động như thật:
“Người ngồi đằng sau em đột nhiên đứng lên, cướp đi túi xách của em, cũng không quay đầu lại mà lao xuống xe!”
“Lúc ấy em cũng không phản ứng kịp, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, là bạn học Hạ Xuyên vì việc nghĩa mà nhanh chóng đứng dậy, đuổi theo xuống xe, lấy lại cặp sách cho em!”
Cô chỉ chỉ cặp sách dơ hầy trong tay Hạ Xuyên, người sau đang đơ như trời trồng, bị cô âm thầm véo một cái sau lưng mới phối hợp gật gật đầu.
“Cũng bởi vì vậy, bọn em mới đến muộn lâu như vậy, thật xin lỗi thầy cô, về sau em sẽ chú ý đồ đạc cá nhân của mình hơn, sẽ không để sự tình như vậy tái phát nữa!”
“……..”
Tuy rằng không hiểu vì cái gì bọn cướp muốn cướp cặp sách, nhưng nguyên nhân diễn biến kết cục đều có, nghe đi nghe lại cũng không giống là lỗi gì.
Hơn nữa nhân chứng —— Hạ Xuyên, vật chứng —— cặp sách, đều có.
Vương Hoa nghe xong sửng sốt, nhưng mà chủ nhiệm Lâm không phải là người dễ bị lừa gạt: “Móc túi trên xe bus tôi có thể hiểu, nhưng người ta cướp cặp sách làm gì, hắn thấy em bỏ tiền vào cặp sao?”
“….”
Đường Vi Vi phải nỗ lực một chút mới hiểu chủ nhiệm Lâm muốn hỏi cái gì, về điểm này, cô đương nhiên đã nghĩ kỹ lý do thoái thác rồi.
Không đợi cô bắt đầu phát huy, vị bạn học Hạ Xuyên vì việc nghĩa bắt cướp bên cạnh đã nhập vai, bỗng nhiên cười một tiếng, nâng cặp sách trong tay hướng về phía chủ nhiệm: “Thầy biết logo trên này không?”
“…..”
Anh nhướng mày: “Bản giới hạn, trị giá hai hay ba vạn gì đó, cướp cái này có lời hơn cướp di động nhiều.”
Chủ nhiệm Lâm: ”….”
Thật xin lỗi, là bần cùng hạn chế hiểu biết của ông.
-
Trở về chỗ ngồi, Đường Vi Vi tiếp nhận cặp sách xám xịt trong tay Hạ Xuyên, mặt trên còn dính mấy vết bùn, lấy tờ giấy ăn lót trên mặt bàn, đặt cặp lên.
Sau đó lấy một tờ khác, bắt đầu chậm rãi mà lau.
Động tác của cô gái rất nghiêm túc, tỉ mỉ, Hạ Xuyên nửa ghé vào trên bàn, hơi nghiêng đầu, cái gáy tựa vào mặt tường, nhịn không được mở miệng: “Cũng không phải hai ba vạn thật, để bụng đến nỗi như vậy sao?”
“Hai ba ngàn không phải là tiền sao?” Đường Vi Vi không ngẩng đầu, động tác trên tay vẫn không ngừng.
Cô biết vừa rồi Hạ Xuyên phối hợp diễn xuất với cô, thuận tiện bịa chuyện bản giới hạn hai ba vạn, kỳ thật cũng không phải quý như vậy.
Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, khi va vào cửa kính sẽ phát ra tiếng vang “lạch cạch lạch cạch”.
Thanh âm mềm mại của cô gái xen lẫn tiếng mưa rơi, nghe thêm vài phần mờ mịt cùng linh hoạt kỳ ảo, Hạ Xuyên dừng một chút, có thể từ âm điệu của cô nghe ra cô rất để ý cặp sách này.
Không hẳn là quý giá vì giá trị tiền tệ.
Hẳn là còn có lí do gì khác, ví dụ như là, người quan trọng tặng, vân vân.
Hạ Xuyên híp mắt nhìn cô dùng sức lau nửa ngày, dùng xong một túi khăn giấy, màu sắc cặp sách vẫn không trở về nguyên dạng.
“Cậu chùi không sạch.”
Nói là nói như vậy, Hạ Xuyên vẫn duỗi tay đào bơi hộc bàn, lấy ra một túi giấy mới ném cho cô.
Đường Vi Vi nhận túi giấy, quay đầu, ánh mắt phảng phất nói “Cậu là đầu sỏ gây tội sao lại không biết xấu hổ ở đây nói mát như vậy”.
“…….”
Hạ Xuyên cảm thấy bản thân rất vô tội.
Trách anh chuyện đến trễ, anh nhận, nhưng việc túi xách liên quan gì đến anh.
ở một số thời điểm, việc nên xay ra thì chắc chắn kiểu gì nó cũng sẽ xảy ra.
Nếu như hôm nay họ ngồi chuyến xe thứ nhất, thứ hai, thì khi xuống xe cặp của cô cũng có thể bị rơi và dính ướt, đây là định mệnh.
Nhưng mà loại lời này có thể nói ra sao?
Không thể!
Bởi vì ánh mắt hiện tại của tiểu cô nướng chỉ hận không thể đem anh lăng trì 800 lần.
“Nếu không như vậy đi…” Hạ Xuyên thay đổi tư thế, thân thể nghiêng về phía trước, tới gần cô, thong thong thả thả không chút để ý nói: “Tôi mua cho cậu cái mới, thế nào?”
Tầm mắt dừng trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô gá, tinh tế đánh giá biến hóa biểu tình của cô.
“Không cần.” Đường Vi Vi nhanh chóng cự tuyệt.
Hạ Xuyên không nói chuyện, nhìn đôi tay cô dịch ghế sang hướng bên cạnh, kéo dài khoảng cách với anh, đôi mắt híp híp lại, một lần nữa ngồi dậy.
Đường Vi Vi cũng không quan tâm anh, mở túi khăn giấy tiếp tụi chùi.
Trước hết dùng nước sạch thấm ướt khăn, chùi nước bùn trên cặp cho phai phai chút, lại lấy một tờ giấy khô khác úp lên cho hút nước.
Hạ Xuyên cũng không biết vì sao đáy lòng mình có chút khó chịu, mặt không biểu tình nhìn cô: “Sao cậu lại quan tâm cái cặp nát này như vậy?”
Động tác Đường Vi Vi dừng lại, vo khăn giấy trong tay thành một cục, trong khi Hạ Xuyên hoài nghi giây tiếp theo cô sẽ đánh anh, thì tiểu cô nương chỉ mím môi và nói: “Đây là mẹ tôi tặng.”
Thanh âm có chút lạnh lùng hơn so với ngày thường.
“…..”
Hạ Xuyên cũng ngẩn ra một chút, đôi mắt đên nhánh rũ xuống nhìn cô, bất giác mà, có một cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó lại nhấc lên.
Anh hạ giọng, nói một câu rất nhỏ: “Xin lỗi.”
“…”
Đường Vi Vi một chút phản ứng cũng không có, tựa như không nghe thấy.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
53 chương
290 chương
83 chương