3.1 Diêu Viễn từ sau hôn lễ kia đến mấy ngày sau cũng không mở máy tính lên, đầu tiên là do ở trường dạo gần đây có rất nhiều việc, thêm nữa là lời nói của đại thần Quân Lâm Thiên Hạ, cụ thể thì chính là tiếng “meo~” kia đã khiến cho cô không dám đăng nhập. Cô từng cứu anh ta ư? Trong game cô từng cứu không biết bao nhiêu người, cho nên thật sự không nhớ được mình thế nào lại cứu được nhân vật hoành tráng như vậy. Hay là lúc đó anh ta chơi tài khoản phụ, cô nghĩa hiệp, trên đường thấy sự bất bình nên rút đao tương trợ? Nhưng thành thực mà nói, giúp đỡ một chút trong trò chơi điện tử cũng có đáng gì đâu. Có điều Diêu Viễn không biết, thật ra việc “cứu” mà Quân Lâm Thiên Hạ ám chỉ không hề xảy ra trên mạng. Lần tiếp theo Diêu Viễn đăng nhập đã là sau hôn lễ của Ngạo Thị Thương Khung một tuần, thiết nghĩ có bàn tán gì thì lúc này hẳn cũng theo khói tiêu mây tan rồi. Trên thực tế đúng là không ai quây vào bàn tán, nhưng bu lại đồ sát cô thì rất nhiều! Dạo này chơi điện tử mà sao cũng phức tạp vậy??? Những kẻ bao vây cô lần này là Gia Tộc Kem, từ lâu đã đối địch với Bách Hoa Đường, mà thù oán này chẳng qua là do cô chị họ của Diêu Viễn tính nết tùy tiện, hứng chí lên liền đi gây sự mà có, đã cướp quái của người ta, còn giết luôn mỹ nữ nhà bọn họ. Diêu viễn tuy rằng thao tác lợi hại, nhưng đối phương lại đông, trang bị cũng không kém, muốn thắng được cơ bản là không có khả năng. Cô đành phải vừa chiến đấu vừa cân nhắc có nên gọi người trong bang đến hỗ trợ hay không, nhưng vừa nghĩ đến thì … vẫn là không nên dính dáng gì đến mấy người đó đi… Cùng lắm là mất một mạng. Đi Đâu Là Đi Đâu: “Ôn trưởng lão, tôi thấy bang chủ phu nhân đang bị người ta đánh hội đồng!” Lạc Thủy: “Cậy đông làm càn sao? Ông đây ghét nhất chính là thể loại này, mau thông báo tọa độ, ta lập tức bay qua giúp Đại tẩu giết địch!” Khi Diêu Viễn một mình chống cự muốn chuột rút cả ngón tay, phụ cận đột nhiên xuất hiện một đám người chơi trâu bò, trong đó có hai người xông lên giúp cô giết địch, rất nhanh liền thay đổi cục diện. Diêu Viễn tranh thủ nhìn xuống ID: Lạc Thủy, Hùng Ưng Nhất Hiệu,… là Thiên Hạ Bang. Một nửa quân số Gia Tộc Kem ngã xuống, còn lại vội vàng dừng tay lùi về phía sau, bên Diêu Viễn cũng liền ngừng lại, không đuổi tận giết tuyệt nữa. Kem Hoa Hồng: “Thiên Hạ Bang , các ngươi có ý gì? !” Vẫn luôn đứng ngoài cổ động, quan sát viên Ôn Như Ngọc đong đưa quạt lông nói: “Thật ngại quá, Hoa Hồng bang chủ, mấy người ức hiếp Bang chủ phu nhân của chúng tôi, chúng tôi đương nhiên phải giết mấy người rồi.” Vì sao khi nói ra loại lời thoại như vậy còn phải làm bộ phong tao cho thêm một biểu tượng mặt cười phía sau? Diêu Viễn thắc mắc. Kem Hoa Hồng: “Ôn Như Ngọc, các ngươi đừng quá ỷ thế hiếp người !” Ôn Như Ngọc: “Thì chúng ta thế lực lớn mà.” Diêu Viễn không muốn việc của mình lại liên lụy đến ai khác, “Kem Hoa Hồng, các ngươi muốn báo thù thì đến đây, tôi lúc nào cũng có thể tiếp mấy người, đừng phiền đến người không liên quan. ” Lạc Thủy: “Đại tẩu quá khí phách!” Kem Hương Thảo: “Nhược Vi Quân Cố ngươi thật sự nghĩ rằng chúng ta không dám làm gì ngươi sao? ! Ta về sau thấy ngươi một lần liền giết một lần!!” Một giây sau, Kem Hương Thảo đã bị người ta giết chết! Mà một kích lấy mạng kia không ai khác, chính là đồng chí khí thế cường đại, xuất hiện rất nhanh tại hiện trường, Quân Lâm Thiên Hạ, “Gia Tộc Kem phải không? Có thể biến được rồi” Lạc Thủy: “Bang chủ đến!” Tiếng lòng Gia Tộc Kem: “Chết tiệt!” Tiếng lòng Thiên Hạ Bang: “Đẹp trai! ! ! ! !” Quần chúng qua đường: “Wow!” Diêu Viễn: “Ặc!” Nên nói khoa trương, không coi ai ra gì hay là… Diêu Viễn nhìn ra xa. Gia Tộc Kem thật sự cũng không tiếp tục dây dưa nữa, nói đổng một hồi rồi rời khỏi khiến Diêu Viễn kinh ngạc không nói nên lời, len lén liếc mắt một cái sang Quân Lâm Thiên Hạ bên cạnh, trong lòng tự nhủ mình cũng phải mau chóng đi thôi. Diêu Viễn đang chuẩn bị thao tác thì bị Hùng Ưng Nhất Hiệu cản lại. Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Tẩu tử, chúng ta PK một lần đi, xin chị đó !” Tài khoản nữ đứng cạnh Ôn Như Ngọc, Bảo Bối Ngoan lên tiếng: “Hùng Ưng ca ca, Nhược tỷ tỷ là bang chủ phu nhân, còn lâu mới cùng anh thô thô kệch kệch mà tùy tiện đánh nhau, em nói đúng không, Nhược tỷ?” Bang chủ phu nhân gì gì đó, nói đùa cũng vừa vừa thôi chứ “Tôi không phải phu nhân của bang chủ mấy người… Hùng Ưng Nhất Hiệu, nếu muốn PK tôi có thể tiếp, nhưng hôm nay không rảnh.” Lúc nào cũng “không rảnh”, biết thế không lên mạng cho xong. Lạc Thủy: “Bang chủ bị ngó lơ … Hùng Ưng huynh được coi trọng ?” Diêu Viễn toát mồ hôi, “Vừa rồi cám ơn các vị đã hỗ trợ, sau này còn gặp lại.” Khách khí xã giao xong một giây cũng không nán lại. Chỉ còn Thiên Hạ Bang chúng thành viên đứng ngửa cổ cảm thán. Lạc Thủy: “Lão đại nhà chúng ta bị phu nhân triệt để không đếm xỉa?” Nói qua nói lại thì chỉ mình Diêu Viễn trong lòng hiểu rõ; bản thân đây chính là chạy trối chết! Nhưng dù thế nào cuối cùng cũng coi như trốn ra được rồi. Diêu Viễn vừa định thở phào, kênh nói chuyện riêng liền hiện lên một tin nhắn “999 đồng vàng.” Đại thần à, anh đòi nợ kiểu này không cảm thấy rất mất mặt đại thần sao? Nhược Vi Quân Cố: “Tôi nhất định trả đủ trong 3 ngày được không?” Quân Lâm Thiên Hạ: “Ngay bây giờ” Diêu Viễn nghiến răng, còn nói cái gì báo với chẳng ân, tôi thấy anh là đến báo thù thì có. Diêu Viễn nghĩ ngợi một lúc; mặt dày mày dạn hỏi: “Quân Lâm bang chủ, anh lần trước nói muốn báo ân đúng không? Vậy dùng 999 đồng vàng này để báo ân đi, chúng ta về sau không ai nợ ai được không?” Quân Lâm Thiên Hạ: “A” A? A là a thế nào??? Diêu Viễn muốn khóc: “Cái này, Quân Lâm bang chủ, tôi mạo muội hỏi một câu, có thể là hiểu lầm nhưng… Anh có phải muốn… ỷ lại tôi ?” Hỏi xong Diêu Viễn tự đỏ mặt, cái gì mà ỷ lại?? Đầu cô hẳn là ngập úng rồi, lẽ ra nên hỏi là anh đùa tôi hả mới đúng!!!! Quân Lâm Thiên Hạ: “Không hiểu lầm đâu” Diêu Viễn nhìn màn hình máy tính hồi lâu, “Hả… Cái gì cơ?” Tối đó Diêu Viễn quyết định, rời xa thế giới mạng một thời gian. Hôm sau là thứ Bảy, Diêu Viễn đến nhà chị họ chơi. Diêu Viễn sống một mình là bởi cha mẹ đã qua đời, còn Diêu Hân Nhiên thì do bị mẹ giục kết hôn, cảm thấy phiền không chịu nổi nên mới quyết định chạy ra ở riêng. Ăn trưa xong Diêu Viễn vốn muốn cùng chị đi dạo phố, cuối cùng lại bị ép ngồi trước máy tính. Diêu Hân Nhiên: “Em dùng Bút ký bản, chị dùng Đài thức, giúp chị làm nhiệm vụ đi.” Diêu Viễn cự lại: “Đừng chơi nữa, hôm nay thời tiết tốt như vậy, chúng ta ra ngoài dạo chơi được không?” Chị nhìn em —- Hung thần ác sát Em nhìn chị —- Kiên cường bất khuất Diêu Viễn đăng nhập, sau đó không tới 2 phút, một tin nhắn riêng liền hiện lên. Quân Lâm Thiên Hạ: “Chịu online rồi?” “…” Đại thần anh cuối tuần mà cũng không ra ngoài hóng gió hay làm gì đi à? Trên thực tế, người ta trước đó đã đi dự tiệc hóng gió rồi, vừa về đến nhà di động liền nhận được tin nhắn: “Đại tẩu lên mạng” Vì vậy đại thần cũng login . Quân Lâm Thiên Hạ: “Đang ở đâu? Tôi qua chỗ em.” Nhược Vi Quân Cố: “Hả? Không, đừng; tôi phải cùng bạn làm nhiệm vụ Nói đến nước này, anh ta hẳn là nên… Quân Lâm Thiên Hạ: “Bạn nào? Tôi giúp cho. Trong bang có người thấy em rồi, tôi đến ngay đây.” Đại thần, rốt cuộc bang phái nhà anh vĩ đại cỡ nào? Sao đi đâu cũng thấy có người vậy? Biết được tọa độ, đại thần rất nhanh liền truyền tống tới bên cạnh Nhược Vi Quân Cố, khiến cho người nãy giờ cứ lượn qua lượn lại gặng hỏi tại sao Diêu Viễn bỗng dưng bất động, Diêu Hân Nhiên đứng ngây ra, “Tôi có phải bị hoa mắt hay không? Quân Lâm Thiên Hạ? Anh ta sao lại ở đây được?” Quân Lâm Thiên Hạ nói chuyện riêng với Diêu Viễn: “Muốn làm nhiệm vụ nào?” Diêu Viễn không kịp đáp lại, chị họ cô đã ngộ ra , “Em thật sự có gian tình với anh ta? !” Diêu Viễn toát mồ hôi, “Em không có” Thủy Thượng Tiên: “Quân Lâm bang chủ, anh có việc gì sao?” Ngừng một hồi, dòng chữ hiện lên Quân Lâm Thiên Hạ: “Hỏi Nhược” Diêu Hân Nhiên quay phắt đầu sang lườm cô em họ: “Còn nói không có gian tình!” Diêu Viễn có trăm cái miệng cũng không giải được oan… Nhược Vi Quân Cố: “Nhiệm vụ này độ khó cũng không cao, anh…” Quân Lâm Thiên Hạ: “Tôi rảnh.” Ba người tạo thành một đội, Diêu Viễn miễn cưỡng giới thiệu: “Chị, đây là Quân Lâm Thiên Hạ. Quân Lâm bang chủ, đây là Thủy thượng tiên.” Thủy thượng tiên: “…” Quân Lâm Thiên Hạ: “Xin chào” Diêu Hân Nhiên nhìn cô em họ cảm thán: “Lát nữa đừng quên giải thích lại với chị tiền căn hậu quả.” Diêu Viễn lệ rơi đầy mặt, “ ‘Quả’ chị đã thấy rồi đấy , còn ‘căn’ thì em cũng không biết luôn.” Nhờ đồng chí đệ nhất trâu bò của server dốc lòng phục vụ liên minh, nhiệm vụ chưa đến 10 phút đã làm xong, Diêu Hân Nhiên tán thưởng: “Đại thần quả thực danh bất hư truyền!” Đại thần gửi tin nhắn riêng: “Còn muốn làm gì nữa?” Nhược Vi Quân Cố: “À, hết rồi, cám ơn anh” Diêu Hân Nhiên nhìn hai người lại bắt đầu bất động liền gõ ra mấy hàng chữ, Thủy thượng tiên: “Quân Lâm bang chủ, đa tạ, về sau có chuyện gì có thể tìm tôi, đương nhiên tìm Nhược Nhược cũng được! Ha ha, tôi đi trước nhé!” Diêu Viễn quay đầu trừng chị. Diêu Hân Nhiên chỉ nhìn thẳng, “Đừng trừng , biết đủ đi, đại thần xịn như vậy để mình em trưng dụng. Chậc chậc; Quân Lâm Thiên Hạ này, thật sự không khác với lời đồn là bao. Nếu không phải vừa rồi hắn tỏ rõ khí thế ‘Người hết việc có thể đi rồi’, chị còn muốn chiêm ngưỡng thêm chút nữa cơ.” Diêu Viễn không nói một lời đem màn hình máy tính xoay qua, nói: “Được, chiêm ngưỡng đi.” Diêu Hân Nhiên phì cười, nhưng cũng ngó sang xem thật. Trên màn hình, nam tử mái tóc ánh bạc ngạo nghễ đứng vững, tay cầm song đao trứ danh, khí phách hiên ngang nhìn xuống thiên hạ. Diêu Viễn cũng ngắm nhìn phong thái như ngọc ấy, đột nhiên có chút tò mò, người phía sau nhân vật hư cấu này có thể là cá nhân thế nào đây? Phải rồi, ở trong game trâu bò như vậy, trong hiện thực cuối cùng…”Anh bao nhiêu tuổi rồi?” Quân Lâm Thiên Hạ bên kia một hồi lâu mới trả lời, có điều nội dung cũng hơi dài: “28 tuổi. Tự thành lập công ty. Bình thường ngoại trừ đi làm có thể đi đánh tennis hoặc bơi lội, biết nấu cơm, có thể dùng máy giặt, có thể sửa chữa điện gia dụng, không hút thuốc, ít uống rượu. Tan ca liền về nhà.” Khán giả Diêu Hân Nhiên đọc xong nghẹn họng nhìn trân trối: “Đại thần, đây không phải là chói chói lọi lọi tự đẩy mạnh tiêu thụ sao?” Diêu Viễn đọc xong không biết nói thế nào Cuối cùng run lẩy bẩy mà trả lời một câu: “Chuyện này… đại thần, tôi out trước đây.” 3.2 Sau lần đó, Diêu Viễn lại cách một tuần mới lên trò chơi. Không có gì bất ngờ, vừa đăng nhập liền bị túm Quân Lâm Thiên Hạ: “Thiếu một người, đi Đệ Nhất Phong.” Đệ Nhất Phong? Chính là nơi thần dân trong Thịnh Thế kháo nhau rằng có người đã lấy được cực phẩm vũ khí “Tuyết Kiếm”. Diêu Viễn vẫn luôn muốn chơi phó bản này, cô luyện chức nghiệp kiếm sư, nếu có thể lấy được “Tuyết Kiếm” thì quả thực là như hổ thêm cánh. Nhưng Diêu Viễn mãi vẫn không tập hợp được đủ người để tham gia phó bản độ khó cao này, trong bang phái người chơi mãn cấp ngoại trừ cô thì chỉ có Hoa Khai cùng tài khoản Thủy Thượng Tiên của chị họ. Đệ Nhất Phong mặc dù là dành cho sáu người, nhưng yêu cầu sáu người chẳng những phải mãn cấp, kỹ thuật còn cần vượt qua thử thách, phải là cao thủ trong cao thủ mới được, nếu không chỉ có nước nằm ườn ra chờ bị chém. Cho nên Diêu Viễn có chút do dự. Nhược Vi Quân Cố: “Các anh muốn đi đánh cái gì?” Quân Lâm Thiên Hạ: “Linh thú.” Diêu Viễn động não, ra là linh thú, toàn Thịnh Thế chỉ có năm con, đều là những cái tên nghe quen đến phát thuộc trong thần thoại là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Kỳ Lân. Đến nay Bạch Hổ và Kỳ Lân đã bị săn trong phó bản sáu người Đệ Nhất Phong cùng phó bản hai mươi người Tiên Nữ Phong rồi, mà nhân vật đoạt được huy chương Bạch Hổ là… Diêu Viễn nhìn đao khách tóc bạc áo bào đen trước mặt mình, hình như chính là người này. Diêu Viễn sở dĩ biết được là bởi trước đây khi Bạch Hổ vừa bị săn thành công, trong bang phái bọn họ ầm ĩ một trận, không ít cô nương đều tỏ vẻ muốn đi “cấu kết” với chủ nhân Bạch Hổ – Quân Lâm Thiên Hạ. Quân Lâm Thiên Hạ: “Đi thôi.” Diêu Viễn rất muốn tham gia, việc có lấy được thanh kiếm cô muốn hay không kỳ thực cũng không quan trọng lắm, tới nơi mình chưa từng đi tới trong game dạo loanh quanh một lần cũng tốt, nhưng mà… Nhược Vi Quân Cố: “Quân Lâm bang chủ, tôi thấy vẫn là thôi đi, bang các anh lớn như vậy, anh lại tìm không ra người đi cùng sao? Tôi không phải là người Thiên Hạ Bang, bám càng cũng không hay lắm, dù sao cũng cám ơn ý tốt của anh .” Quân Lâm Thiên Hạ: “Cũng chỉ là đánh bản sao thôi.” Diêu Viễn đỏ mặt, cảm thấy chính mình lòng dạ hẹp hòi , chơi trò chơi thì cũng nên có phong phạm một chút, quả thực không nên cứ mặt nhăn mày nhó để ý nhi nữ tình trường suốt như thế, liền cắn răng, “Được” Một giây sau Bạch Hổ trong truyền thuyết kia xuất hiện trên màn hình, Diêu Viễn không khỏi kích động, trước là bởi lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Hổ, sau là bởi hình tượng Bạch Hổ kia xinh đẹp bá khí tới mức làm cho cô trong giây phút phải kinh ngạc. Diêu Viễn nghĩ ngay đến câu miêu tả linh thú trong sách cổ :”Anh anh tố chất, túc quét sạch âm, uy nhiếp cầm thú, khiếu động sơn lâm”, có vẻ thật sự rất chuẩn xác. Sau đó, Quân Lâm Thiên Hạ gửi tới yêu cầu cùng cưỡi. Diêu Viễn toát mồ hôi, không cần phải thế đâu, khái niệm cùng cưỡi linh thú này quả thực quá thân mật rồi. Quân Lâm Thiên Hạ dường như biết cô đang nghĩ gì: “Cùng cưỡi Bạch Hổ nhanh hơn” Vấn đề thực tế, tọa kỵ của cô- Tảo Hồng Mã xác thực không thể theo kịp Bạch Hổ Hệ thống hỏi ‘Cùng Quân Lâm Thiên Hạ cưỡi Bạch Hổ. Có hay không?’, Diêu Viễn vừa ấn xác nhận, đảo mắt liền đã ngồi trên lưng linh thú, bị đao khách tóc bạc sau lưng nửa ôm trong ngực. Cô nương nhà chúng ta đối với thiết lập như vậy cảm thấy vô cùng xấu hổ —— để nữ ôm nam không được sao? Hai người cưỡi Bạch Hổ chạy, xung quanh là non xanh nước biếc mỹ miều, chốc lát liền đến nơi. Thần thú chính là thần thú, tốc độ chính là rất tiêu chuẩn. Diêu Viễn cảm thán trong lòng. Ặc… Quân Lâm Thiên Hạ lại chê nhanh quá. Nhược Vi Quân Cố xuống khỏi Bạch Hổ, liền phát hiện mấy người đứng đó, trên đỉnh đầu đều nhấp nháy chữ “Thiên Hạ Bang” . Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Bang chủ đưa tẩu tử đến rồi?” Ôn Như Ngọc: “Đã đoán được” Ngạo Thị Thương Khung: “Tẩu tử muah muah! Bang chủ đại nhân, tổ đội đi!” Diêu Viễn không thể không hoài nghi, Thiên Hạ Bang Phó bang chủ này có phải là con gái không vậy? Đội ngũ năm người rất nhanh được tạo thành, đội trưởng là Quân Lâm Thiên Hạ. Huyết Sa: “Đã lâu không online, vừa xuống núi đã nghe được tin tức nặng cân như vậy! Bang chủ đại nhân, các ngươi hiện tại đã phát triển đến giai đoạn nào rồi???” Quân Lâm Thiên Hạ: “Giai đoạn bổn quân cầu bao dưỡng cầu vuốt lông cầu đút ăn.” “…” Quân Lâm Thiên Hạ tiếp tục bình tĩnh nói: “Vào phó bản đi. Những người khác cứ chiếu theo lệ cũ là được , Nhược lần đầu tiên đánh Đệ Nhất Phong, trước cứ ở bên cạnh anh đã.” Mọi người, bao gồm cả Diêu Viễn thì đều đã bị câu phía trên của quý bang chủ giết tươi rồi. Đại thần, anh thật sự là đại thần lãnh diễm cao quý trong truyền thuyết sao??? Sau khi tiến vào phó bản, Diêu Viễn rất tự giác mà thu liễm tâm tình, không nghĩ lung tung nữa, bởi Đệ Nhất Phong chính là bản sao khó dò nhất trong Thịnh Thế: Để đánh được tới Boss cuối cùng không chỉ có một con đường, lại không ngừng được đổi mới cho nên sẽ gặp thứ gì hoàn toàn phải trông xem hôm nay bạn ăn ở thế nào. Nhưng ngược lại Diêu Viễn phát hiện ra vận khí của Quân Lâm Thiên Hạ vô cùng tốt… Anh ta dẫn đầu, đi mãi cũng không gặp phải đầm lầy khói độc mãnh thú gì lớn, hầu như đều chỉ là tiểu quái cùng bẫy rập dễ đối phó. Diêu Viễn tuy rằng chưa bao giờ chơi tới Đệ Nhất Phong nhưng đại khái cũng từng xem qua rồi, chỉ có thể nói độ hên của người này… Diêu Viễn phỏng chừng nên xin thứ gì trên người Quân Lâm Thiên Hạ về làm bùa hộ mệnh, cầu đi ra đi vào bình an, triệt họa trừ tà, có khi số đào hoa cũng khởi sắc được một chút Đây còn là người sao? Diêu Viễn yên lặng, vạch đen đầy đầu. Như thế này rất không khoa học! Không cần biết sự tồn tại của Quân Lâm Thiên Hạ có nằm trong phạm vi khoa học hay không, Diêu Viễn lúc đó vẫn còn một vấn đề đang chờ giải quyết. Tuy rằng lúc đầu cô là ôm tâm thái ‘vào cho đủ quân số’ mà tới, nhưng thời khắc nhận ra mình thực sự chỉ đến để ‘rót xì dầu’* vẫn cảm thấy bị đả kích không nhỏ . Diêu Viễn tốt xấu gì cũng đươc coi như một cao thủ có được không??? Ặc… tuy rằng không thể sánh với Quân Lâm Thiên Hạ hay Ngạo Thị Thương Khung. Diêu Viễn bi đát phát hiện, cô ở bên Quân Lâm Thiên Hạ căn bản một góc cũng không chạm tới tiểu quái được, thậm chí cô cùng Ôn Như Ngọc như nhau đều bị biến thành người được bảo hộ —— Ôn Như Ngọc ít ra còn có thể cho mấy người ở xa bọn họ Xoát Huyết Trị Liệu gì gì đó, cô thân là kiếm sĩ, không thể công kích xa, nhưng phàm cứ quỷ quỷ quái quái xông đến trước mặt cô là y như rằng Quân Lâm Thiên Hạ sẽ độc tài thanh lý gọn gàng hết luôn trong vòng một phút. Vì vậy Diêu Viễn rất rảnh bắt đầu cùng người tương đối rảnh rỗi phát biểu cảm tưởng: “Ôn Như Ngọc, chẳng thà mấy người mang theo mục sư trị liệu, so với kiếm khách như tôi còn hợp lý hơn.” Ôn Như Ngọc: “Hờ hờ… Lão Đại tự có suy tính của hắn mà.” Quân Lâm Thiên Hạ: “Ừ, anh muốn thử một chút xem đấu pháp Đao Kiếm Hợp Bích có được hay không.” Ôn Như Ngọc: “…” Ngạo Thị Thương Khung: “…” Diêu Viễn trong lòng tự nhủ, Đao Kiếm Hợp Bích? Đâu ra? Từ khi tiến vào phó bản tới giờ kiếm của tôi có vẩy được cái nào đâu??? Lúc này một tiếng rít gào vang lên giữa núi rừng. Hùng Ưng Nhất Hiệu vừa đuổi theo một con quái vào rừng, kết quả kích hoạt phải một gian thạch thất dưới lòng đất, một bầy quái đẳng cấp cao liền lao ra. Ngạo Thị Thương Khung: “Hùng Ưng chết tiệt, lại giở trò quỷ gì vậy???” Hùng Ưng Nhất Hiệu chỉ còn biết vừa chạy vừa hô cứu mạng. Tất cả mọi người ai làm việc nấy, mục sư Ôn Như Ngọc, cung tiễn thủ Ngạo Thị Thương Khung, thuật sĩ Huyết Sa, vừa chạy lui về phía sau vừa công kích, kiếm khách Nhược Vi Quân Cố, Hùng Ưng Nhất Hiệu cùng đao khách Quân Lâm Thiên Hạ thì chiến đấu hăng hái ở tiền tuyến, sáu người đánh mãi không xuể. Diêu Viễn cuối cùng coi như cũng “thỏa lòng mong ước”, được thể nghiệm một hồi Đao Kiếm Hợp Bích, không thể không thừa nhận nếu không phải nhờ Quân Lâm Thiên Hạ thỉnh thoảng giúp đỡ, cô đoán chắc đã anh dũng hy sinh rồi . Điểm an ủi duy nhất chính là ít ra bản thân vẫn còn có chút tác dụng . Mà Quân Lâm Thiên Hạ, thật sự là rất vĩ đại, trong khi chính mình còn đang phải chiến đấu kịch liệt thế nhưng vẫn còn có thể giúp người bên cạnh thuận lợi giảm bớt lực cản, trong khoảnh khắc rất có khí thế của bậc anh hùng có cương có nhu **. Diêu Viễn nhìn đao khách tóc bạc kia, đột nhiên trong lòng xuất hiện một chút cảm giác hâm mộ. ————– *Rót xì dầu: Ngôn ngữ mạng, đại để chỉ người trung gian, không hẳn vô can cũng không có vai trò gì. ** Nguyên tác : khí thế ‘tường lỗ khôi phi yên diệt’ (樯橹灰飞烟灭)– mình có tìm hiểu nhưng trên baidu mọi người vẫn đang tranh luận ý nghĩa của câu này, chưa có kết luận (hoặc là mình chưa tìm thấy). Tất cả những gì mình biết là nó được trích dẫn từ ‘Niệm Nô Kiều- Xích Bích Hoài Cổ’ nên mạn phép dịch thoát như trên, bạn nào có giải thích chính xác xin để lại comment cùng nguồn tham khảo, mình sẽ sửa lại. Cảm ơn ^^ 3.3 Đánh gần nửa giờ, cuối cùng cũng tiêu diệt xong bầy quái, sau đó cả đội ngũ nghỉ ngơi một chút, hồi phục rồi mới tiếp tục tiến bước. Quân Lâm Thiên Hạ: “Nhược, đi cạnh anh.” Diêu Viễn: “Ừ” Quân Lâm Thiên Hạ: “Bảo vệ tốt chính mình, cái khác không cần quan tâm.” Ngạo Thị Thương Khung: “Giang thiếu dịu dàng săn sóc thế kia quả là hiếm thấy hiếm thấy.” Huyết Sa: “Giang? Bang chủ họ Giang sao? !” Ngạo Thị Thương Khung: “A, lỡ miệng!” Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Thương Khung, ngươi ngoài đời cũng quen lão Đại sao? ! Như Ngọc và lão Đại là bạn cùng đại học, vậy các ngươi đều biết nhau hết cả? Cho ta ra rìa sao???” Huyết Sa: “Ta nữa.” Ngạo Thị Thương Khung: “Đây là định mệnh rồi ╮(╯▽╰)╭ ” Diêu Viễn đang uống nước, nhìn thấy vẻ mặt kia liền thiếu chút thì phun đầy lên màn hình… Diêu Viễn thật sự rất nghi ngờ, “Ngạo Thị Thương Khung, thực ra cậu là con gái đúng không?” Huyết Sa: “…” Hùng Ưng Nhất Hiệu: “…” Ngạo Thị Thương Khung: “… …” Quân Lâm Thiên Hạ: “Ha ha ha, ha ha ha!” Diêu Viễn lần đầu tiên thấy Quân Lâm Thiên Hạ phản ứng như vậy, có chút kinh ngạc, có điều xét trên mặt bằng chung mà nói, cô đối với kiểu phản ứng này lại thấy bình tĩnh nhất. Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Lão Đại bị hack tài khoản ? !” Huyết Sa: “Loại hiện tượng này ta thật đúng là lần đầu tiên chứng kiến.” Ngạo Thị Thương Khung: “Ha ha ha vẫn là Đại tẩu lợi hại nhất! Nhưng mà, tẩu tử, ta là nam , đàn ông đích thực.” Diêu Viễn toát mồ hôi: “Khụ khụ, vậy chúng ta tiếp tục đi, chơi xong tôi còn có chút việc phải làm” Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Tẩu tử vội gì? Đúng rồi, tẩu tử làm gì vậy ? Không phải còn đang đi học chứ? Hey, có khi nào lại là đại mỹ nữ không?” Diêu Viễn cảm thấy Hùng Ưng Nhất Hiệu này thực lắm lời, được cái cũng không khiến người ta chán ghét. Nhược Vi Quân Cố: “Không phải.” Huyết Sa: “Không phải học sinh? Không phải mỹ nữ?” Quân Lâm Thiên Hạ: “Được rồi; đánh phó bản đi.” Về sau, cơ bản đều là hữu kinh vô hiểm. Rốt cuộc cũng đến được nơi có boss cuối, Hắc Sơn động. Diêu Viễn mới đầu còn tưởng rằng nhất định sẽ có một phen khổ chiến , dù sao cũng là cửa ải cuối cùng, kết quả thực tế so với trong dự đoán tốt hơn nhiều; chẳng trách trong hướng dẫn có nói boss cuối bất biến so với thiên biến vạn hóa trên đường đi còn dễ đối phó hơn. Các cao thủ Thiên Hạ Bang phối hợp rất ăn ý, không đến 10 phút Quân Lâm Thiên Hạ đã chỉ huy mọi người đánh boss tới lượng máu chỉ còn thấp hơn 10%, chuẩn bị bạo phát , sau đó những người đứng gần lùi lại, từ xa hỏa lực trải rộng, toàn lực công kích, từ lúc bắt đầu đến khi boss ngã xuống toàn bộ quá trình không đến 15 phút, Diêu Viễn chỉ là giữa đường yếu ớt mà giúp Quân Lâm Thiên Hạ cùng Hùng Ưng Nhất Hiệu một tay, hiệu quả có cũng được, không có cũng chẳng sao. Vậy nên khi bọn họ truyền tống ra khỏi phó bản, Quân Lâm Thiên Hạ giao dịch cho cô thứ gì đó thì Diêu Viễn lập tức ấn “Từ chối” . Vật Quân Lâm Thiên Hạ gửi tới là một cây cực phẩm bảo kiếm, tuy rằng không bằng được Tuyết Kiếm, nhưng trên bảng xếp hạng kiếm khí cũng phải đứng trong top 5. Nhược Vi Quân Cố: “Kiếm này quý quá , Quân Lâm bang chủ, nhiệm vụ lần này tôi hoàn toàn chỉ ngồi rót xì dầu thôi, thật sự là vô công bất thụ lộc. Anh… Anh tiện tay đưa tôi vật phẩm thường thường thôi là được rồi, mà thực ra không đưa cũng không sao đâu.” Dù sao cũng cọ xát được không ít kinh nghiệm. Quân Lâm Thiên Hạ: “Em cứ cầm đi, anh ở đây vẫn còn hai thứ để lại xung bang quỹ. Lần này linh thú cùng Tuyết Kiếm đều không thấy, lần khác lại đi săn Tuyết Kiếm cho em sau. Còn nữa, anh cũng không phải đang luận công trao thưởng.” Vậy là… xem tâm trạng hả? Khụ, đại thần, biệt tài mặt lạnh kể chuyện cười của anh trâu bò như vậy, người nhà có biết không? Lần khác lại đi săn Tuyết Kiếm cho em? Chẳng lẽ lần này là đi săn Tuyết Kiếm cho cô sao??? Không đúng không đúng, anh ta nói linh thú không thấy, lúc đầu cũng nói là đi đánh linh thú … Nhưng anh ta vừa rồi xác thực cũng nói là “Săn Tuyết Kiếm cho em”????????? Diêu Viễn cảm thấy đầu óc mình loạn hết cả lên rồi. Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Bang chủ và tẩu tử đang nói chuyện riêng phải không, ừm ừm, nhất định là đang rót lời ngon tiếng ngọt.” Huyết Sa: “Nhớ năm đó, bang chủ nhà chúng ta đối với cô gái kia không yêu cũng chẳng có kiên nhẫn.” Cho nên có không ít người hoài nghi bang chủ đại nhân của bọn họ thực ra là yêu nhân, mãi cho đến khi Ôn Như Ngọc lấy thân phận là bạn cùng đại học với đại thần, chỉ tay lên trời phát thệ: “Tên đó mà là nữ , tiền ta kiếm được đều là cặn bã!” Mới có thể khẳng định bang chủ là nam . Ôn Như Ngọc: “Được rồi được rồi, chúng ta đi thôi, đừng quấy rầy thế giới hai người của bọn họ nữa. Chẳng may bang chủ chê chướng mắt, pặc pặc pặc liền tha chúng ta đi chém hết một lượt thì phiền to.” Nhược Vi Quân Cố: “Bang chủ của mấy người hung tàn lắm à?” Chỉ là câu nói vu vơ, lại lôi tới một trận yên lặng quái dị. Diêu Viễn kỳ thực chỉ nghĩ… Nếu anh ta đúng là hung tàn thật, vậy đồ anh ta đưa muốn từ chối không phải cũng rất khó rồi hay sao? Trừ Quân Lâm Thiên Hạ, vẫn chưa có ai hồi phục: “Anh rất dịu dàng.” Nhận được yêu cầu dao dịch lần thứ hai của Quân Lâm Thiên Hạ, Diêu Viễn quyết đoán ấn đồng ý. Cô hiện tại sở hữu hai bảo kiếm không tồi, một cây dùng 1 đồng vàng mua , một cây là được thưởng . Trông thì có vẻ vận quá tốt, ai biết được phía sau đó lại là một đoạn sử chua xót đây? Nhược Vi Quân Cố: “Quân Lâm bang chủ, lần sau có chuyện gì cần giúp đỡ, tôi nhất định sẽ tận lực, à, đó là nếu như anh cần nhé. Tôi out trước đây, tạm biệt.” Quân Lâm Thiên Hạ: “Sau này mỗi lần đăng nhập thì đến tìm anh luôn đi.” Nhược Vi Quân Cố: “Hả?” Quân Lâm Thiên Hạ: “Anh cần.” Diêu Viễn run rẩy một chút, sau đó bình tĩnh thoát khỏi trò chơi… Cuối cùng nhìn trân trân bức ảnh Tuyết Sơn trên màn hình, vỗ vỗ mặt, “Bình tĩnh, bình tĩnh, yêu ảo cái gì đó quá là phi thực tế rồi .” Trong trò chơi, Ôn Như Ngọc: “Tẩu tử đi rồi?” Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Đúng rồi, sao lại vội vàng thế?” Huyết Sa: “Phỏng chừng là có việc thật.” Bọn họ đợi bang chủ lên tiếng, kết quả tài khoản Quân Lâm Thiên Hạ cũng tối xuống. “…” Huyết Sa: “Vợ chồng song song offline rồi.” Ngạo Thị Thương Khung: “Hờ hờ.” Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Mà này Thương Khung, ngươi cùng lão Đại quen nhau thế nào vậy?” Huyết Sa: “Đúng rồi, lại nhắc đến chuyện này, mau khai ra sự thật đi, A Ôn cùng bang chủ là bạn hồi đại học, như vậy ngươi thì sao? Đừng nói cũng là bạn đại học nhé?” Ngạo Thị Thương Khung: “Ta à? Là làm công cho hắn.” Huyết Sa: “Lão Đại… Là nhà giàu mới nổi sao?” Ngạo Thị Thương Khung: “Hờ hờ, quý tộc.” Ôn Như Ngọc: “Lão Thương đừng có nói bậy , ở Trung Quốc không tồn tại cái thể loại đó có được không? Có điều tên kia cũng quả thực không thể coi là cỏ dại được.”