Mộ Hạ Âu đau thắt tim gan, không còn thấy Tiêu Linh đâu nữa, liền có ý định lao xuống dưới vực. Vừa hay lại bị đám cảnh sát giữ chân lại. “Buông ra, cút ra. Tôi phải cứu Tiêu Linh, rơi xuống rồi…mau cứu cô ấy…” Giọng hắn khàn cả đi, mắt nhòe bởi nước mắt. Chân tay hắn run rẩy không thể đứng vững. “Đề nghị anh hợp tác.” Bọn họ vài người lắc đầu nhìn nhau. Thật đáng tiếc cho đôi tình nhân, vì một người mà thêm một người vô tội phải chết. Tên sát nhân này đã gϊếŧ bao nhiêu người rồi chứ? Đến vợ của hắn cũng chết rồi, hắn có lẽ phải hối hận cả đời. Đến nước này rồi mà đám cảnh sát vô dụng vẫn còn có thể vô tâm đem hắn đi mà không cứu lấy Tiêu Linh. Đáng chết! Đám cảnh sát này nên chết hết đi! Mộ Hạ Âu từ từ đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu với mái tóc rũ ra che đi nửa vầng trán. Hắn rõ ràng là đang lên cơn điên không thể kiểm soát. Hắn nhìn đám người trước mắt bằng sự thống khổ và căm thù. Không phải vì đám người này thì tại sao Tiêu Linh phải chết chứ? Không phải vì đám người này Tiêu Linh lý nào lại rơi xuống vực? Nếu không phải bọn chúng đuổi theo hắn, thì Tiêu Linh không thể rơi xuống vực dễ dàng trong khi hắn nắm chặt tay cô không buông. “Á!” Một tên cảnh sát đang định tiếp cận Mộ Hạ Âu liền bị hắn vặn tay ra phía sau lưng, cưỡm mất khẩu súng ngắn trong tay anh ta. Mộ Hạ Âu liền đạp tên cảnh sát về đám đồng bọn của anh ta rồi cầm lên khẩu súng, bóp cò một cái. Tiếng súng vang chói tai, tên cảnh sát bị viên đạn bắn xuyên qua chính bộ não của mình, hai chân dần khụy xuống rồi ngã lăn ra đất. Tất cả các tên khác đầu sợ hãi, hai người đến đỡ tên cảnh sát vừa bị Mộ Hạ Âu bắn liền chung số phận bị Mộ Hạ Âu chĩa súng vào người mà bóp cò. Từng tiếng nổ đoàng đoàng vang lên, những vệt sáng bắn ra theo một con đường. Hắn điên cuồng nhưng lạnh lùng, cả cơ thể nóng như than, đầu óc nặng nề và choáng váng, hắn chỉ muốn gϊếŧ hết đám người này, gϊếŧ hết…rồi xuống núi tìm Tiêu Linh. “Mộ Hạ Âu!” Còn một tên cảnh sát đang chĩa súng vào người Mộ Hạ Âu, đang định bóp cò liền bị tiếng người phía sau làm cho mất cảnh giác, nhân lúc này Mộ Hạ Âu bắt nốt viên đạn cuối cùng vào chân anh ta. Tiếng kêu thảm thiết của anh ta đến người phía sau cũng phải hét lên sợ hãi. “Bà…nội?” Mộ Hạ Âu làm rơi khẩu súng xuống dưới đất, đôi mắt đục ngầu. Chủ tịch Vân Ngư nhìn từng người nằm la liệt trên mặt đất, người thì chết, người thì đang dần mất đi tiềm thức. Mộ Hạ Âu…là cháu trai bà đã gϊếŧ người, bà đã gần như chứng kiến hết mọi chuyện từ đầu đến cuối. Cháu trai của bà…thực sự phát điên rồi nên mới làm như vậy. Hai hàng nước mắt bà tuôn ra, khuôn mặt sau một buổi chiều như có thêm vài nếp nhăn, bà nhìn xung quanh rồi cất giọng yếu ớt. “Tiêu Linh đâu?” Phía sau chủ tịch Vân Ngư là Mộ Cao Dương đang sững sờ, anh không dám tin vào mắt mình, anh không thể lên tiếng, anh bất lực…chuyện gì đã xảy ra. Mộ Hạ Âu trước nay dù có điên cũng chưa từng gϊếŧ người, nhưng hôm nay những bản tin đó, và những người này…những cảnh sát đang nằm trong vũng máu khiến Mộ Cao Dương không còn gì nghi ngờ nữa. Hắn quay đầu về phía bờ vực, thất thần. Bà cũng vì vậy mà hiểu ra, cả người chao đảo ngã xuống, may mà có Mộ Cao Dương giúp nâng đỡ cánh tay, không thì cũng không giữ được lý trí. “Hạ Âu…con thà rằng, gϊếŧ bà đi!” Bà khóc lóc thảm thiết, liên tục dùng tay đấm xuống mặt đất cứng khô. Mộ Hạ Âu nhíu mày, đôi mắt áng nước. Hắn chưa bao giờ làm bà nội thất vọng như thế này, chưa từng! Hôm nay những gì hắn làm bị phơi bày, hắn không những mất đi Tiêu Linh, lại khiến bà nội đau lòng đến vậy. Đầu của hắn như bị trăm cây búa bổ mạnh, mắt của hắn như một vũng máu tràn đầy, cả người hắn bây giờ ngửi đâu cũng là mùi tanh tưởi của những sinh mạng vô tội. Rồi nay Mộ gia sẽ ra sao, rồi mai Mộ gia sẽ ra sao, bà nội sẽ ra sao? Tất cả phải đối diện với những điều khủng khiếp gì nữa đây. Hắn nhận ra rồi, là do hắn, tất cả là tại hắn mà xảy ra nông nỗi này. Hắn là mối nguy của tất cả mọi người… Hắn quỳ gục hai chân xuống, hắn méo xệch đi cả khuôn mặt, hắn khóc âm thầm, môi hắn bị chính hắn cắn rách chảy ra dòng máu. “Nội, con bất hiếu, không đem tới chuyện gì tốt đẹp cả.” Hắn chầm chậm nhả giọng. Đôi mắt cũng bớt phần nào màu đỏ ban đầu, hắn dần lấy lại lý trí lần cuối cùng khi quỳ trước mặt bà nội mình. “Bà nội, Tiêu Linh…” Hắn lại tiếp tục cắn môi, môi đau lại bị nước mắt lướt qua càng thêm đau và xót. “Con mong rằng…sau khi con chết…” Hắn bò tới phía chủ tịch Vân Ngư, nước mắt đầm đìa rồi dập đầu xuống gối của bà. “Hãy chôn con gần hài cốt của Tiêu Linh, xin bà, đây là ước nguyện cuối cùng của con. Con không thể sống lâu hơn được nữa rồi, bà nội, con…hức…” Mộ Cao Dương siết chặt nắm tay, anh rơi nước mắt, anh không có tư cách đánh thằng em bất tài này, anh chỉ biết trách mình đã không bên Mộ Hạ Âu bao nhiêu năm, không cho nó được cái tình yêu thương gia đình nó nên có, để giờ đây nó đã trở thành con người máu lạnh, một con người mà bị xã hội lên án muốn chặt chém. Mộ Hạ Âu đã phải trải qua những khoảng thời gian cô đơn nào, nó đã phải qua sự cô độc ra sao để biến thành con người của ngày hôm nay? Làm một người anh trai, anh lẽ ra nên thay bố, thay mẹ đối với nó thật tốt, tại sao anh lại ra nước ngoài lâu như vậy! Tự trách cũng còn ý nghĩa gì nữa đâu. Không còn ý nghĩa gì nữa cả. Kết thúc rồi, kết thúc tất cả… Mộ Cao Dương chỉ biết khụy gối xuống bên hai người, anh vòng tay ôm lấy bà nội và Mộ Hạ Âu thật chặt, tựa như nâng niu lần cuối món bảo vật. Tiếng bước chân chạy đến, tiếng còi xe cảnh sát tiếp tục vang lên… Bước ra khỏi tòa án với vóc dáng suy sụp. Mộ Hạ Âu hao tổn thần sắc và tinh thần, hắn gầy đi trông rõ, đôi mắt quầng thâm, hai má hóp lại, hắn bây giờ không khác gì một bộ xương biết đi phải nhờ đến hai cảnh sát cao lớn giữ hai bên tay để không ngã ra bất cứ lúc nào. Tòa tuyên án bị cáo Mộ Hạ Âu gϊếŧ năm mạng người, tội không thể tha thứ hay dung túng để làm lại cuộc đời, mức án tử hình chính là hình phạt của hắn. Ngày đi ra nơi xử tử, Mộ Hạ Âu chỉ khi bị trói lại, hắn mới nhận ra mình sắp chết, hắn đưa đôi mắt vô hồn nhìn phía trước, rất nhiều súng đang chĩa vào hắn, không có một người thân, không có ai ở bên hắn lúc này, đâu đâu cũng chỉ là những người đem lòng ghét bỏ hắn, muốn tiễn đưa hắn xuống chín tầng địa ngục. Tiêu Linh sau khi rơi xuống vực không ai tìm thấy xác cả, dù là tan xương nát thịt ở nơi nào, dù là một cọng tóc cũng không tìm thấy. Mấy ai biết rằng cô đã vương lại trên khóm cây khổ ở vực, bị cây khô đâm xuyên bụng mà chơi vơi giữa những cơn gió buốt và những trận mưa rả rích lạnh cóng. Hắn tuyệt vọng, hắn đau đớn…đến chết hắn cũng không thể an nghỉ bên người phụ nữ mà hắn muốn…hắn yêu, là hắn yêu Tiêu Linh, hắn yêu cô rồi, yêu thật rồi. Hắn cúi đầu nhìn xuống đất. Hắn nhắm mắt lại. Tiêu Linh, xin lỗi, kiếp này đã làm em đau khổ, Tiêu Linh, xin lỗi em. Tôi đã hại em, có lẽ khi chết đi tôi cũng không thể làm một linh hồn nhỏ nhoi tìm em giữa biển và rừng rộng lớn. Tôi hối hận, hối hận vì đã không đối xử với em tốt hơn, tôi hối hận vì đã không làm em hạnh phúc. Tôi hối hận không thể khiến em cười thay vào hàng nước mắt. Em đang ở đâu Tiêu Linh? Em hãy để cho bà nội tìm ra em, an táng cho em thật đàng hoàng, để khi anh chết đi vẫn được nằm cạnh em mà mỉm cười. Em dù có chết cũng phải chết cùng tôi cơ mà? Xác của em đâu, thân xác nhỏ bé của em, khuôn mặt trong sáng của em, nụ cười ngây thơ của em, tôi không thể tìm thấy. Tôi không còn nhớ gương mặt của em như thế nào nữa rồi Tiêu Linh à. Em…khiến tôi phải ghét chính bản thân mình. Tiêu Linh…tôi xin em, tôi xin em hãy quay về, tôi xin em hãy nằm chung một ngôi mộ với tôi, để tôi có thể được an ủi linh hồn của em. Em hận tôi sao? Em hận tôi sao Tiêu Linh? “Hành hình!” Sau tiếng hiệu lệnh, muôn vàn tiếng súng nổ, hàng trăm viên đạn bay về phía Mộ Hạ Âu. Từng viên đạn đâm thủng da thịt của hắn một cách nhẫn tâm, mau tươi túa ra ướt toàn thân thể, máu chảy xuống dưới chân, máu nhuộm kín một vùng. Đạn bay vào mắt hắn, hắn lại càng không thể nhìn thấy, hắn không thể đi tìm Tiêu Linh. Đạn bay vào não hắn, hắn không thể nhớ được cô là ai, đạn bay vào tay hắn, hắn không thể níu cô lại, đạn bay vào chân hắn, hắn không thể bước đi, chạy nhanh về phía cô. Khi mưa đạn kết thúc, Mộ Hạ Âu…đã chết! Bầu trời hôm nay mưa thật to, giữa nghĩa địa âm u hoang vắng lại lạnh lẽo. Kết thúc giỗ đầu bốn mươi chín ngày của Mộ Hạ Âu, trên đường đến ngôi mộ của hắn, cỏ xanh bao quanh một vùng. Hạo Nam dừng lại trước ngôi mộ, anh cầm chiếc ô đen, toàn thân một màu u ám, tay anh cầm đóa hoa cúc trắng, đôi mắt thấm buồn vì cơn mưa. Đặt bó hoa xuống phần mộ của Mộ Hạ Âu, anh thấy rằng Mộ Hạ Âu đang cười, nhưng là cười trong di ảnh. “Tôi đã từng nói với cậu. Điều cậu cảm thấy hạnh phúc khi người khác thấy đau đớn, thì sau này cậu sẽ là người thấy đau đớn, còn người khác thì hạnh phúc.” Hạo Nam đứng thẳng người, nói khe khẽ, đôi mắt sớm ươn ướt. Anh đặt xuống bên di ảnh của Mộ Hạ Âu là khung ảnh của Tiêu Linh, cũng là một Tiêu Linh đang mỉm cười. “Yên tâm, tội ác của mẹ kế cô ấy đã bị phơi bày. Mẹ của Tiêu Linh cũng đã quay trở về, bà ấy đang dốc sức cùng chủ tịch đi tìm Tiêu Linh dưới đáy vực, bà của tôi cũng tham gia cùng bọn họ. Nhất định chúng tôi sẽ tìm thấy cô ấy cho cậu.” Đáp lại lời nói cũng anh chỉ là tiếng mưa buồn. Hạo Nam nuốt một ngụm nước bọt nhìn ảnh hai người. “Trước kia tôi chưa từng nhận ra, hai người lại đẹp đôi đến thế.” Nói đến đây Hạo Nam cắn môi, anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay, ngày anh lại đến thăm mộ của người bạn đã từng hứa cùng nhau bạc đầu già đi. “Mộ Hạ Âu, cậu quá quắt quá. Cứ thích làm theo ý mình, rồi bỏ tôi lại đây mà đi thật xa cùng cô ấy.” Hạo Nam quay bước ra đi, ngôi mộ đó lại hiu quạnh bên bầu trời tối, tiếng mưa rơi xuống nền mộ lạnh lẽo, da diết. Tiếc thay một đời người ngắn ngủi mới đơm chồi một tình yêu. Cuối cùng, đời này họ vẫn không thể bên nhau. ——END——.