Buổi sáng hôm sau, mới bình minh Tiêu Linh đã thức dậy, đôi mắt vẫn còn mờ vì ngái ngủ, cô nhìn lên trần nhà một lúc rồi giật mình quay sang bên cạnh. M…Mộ Hạ Âu. Nhìn xuống bên dưới mình, Tiêu Linh phát hiện ra cả cô và hắn đều không mảnh vải trên cơ thể, chỉ có duy nhất tấm chăn màu trắng bao phủ lấy hai người. Tiêu Linh đang nằm gọn trong lòng Mộ Hạ Âu, hắn vòng tay ôm lấy thân thể cô, dù đang ngủ thì bàn tay ôm cô cũng thật chặt, giống như chỉ cần buông lỏng tay một chút liền sợ cô biến mất. Tiêu Linh mở to mắt, khóe môi bỗng nâng lên rồi cười dịu dàng, cô dụi đầu vào lồng ngực hắn. Đây giống như một giấc mơ vậy, cô và Mộ Hạ Âu đêm qua cuối cùng cũng trở thành một cặp rồi. Người đàn ông này bây giờ cô có thể coi là chồng, là một người chồng từ sâu thẳm trái tim. “Dậy rồi?” Âm thanh khàn lạnh từ phía trên đầu Tiêu Linh khiến cô ngẩng đầu lên ngay lập tức. Mộ Hạ Âu cũng đã dậy từ bao giờ, đôi mắt đen không chút phiền muộn của hắn giống như không hề ngủ vậy. Cô gật nhẹ đầu, lồng ngực lại đập nhanh hơn. “Đói chưa?” Hắn tiếp tục hỏi cô như đang điều tra. Tiêu Linh đưa tay sờ xuống cái bụng trống không của mình, cuối cùng gật đầu thêm một lần nữa. Lúc này Mộ Hạ Âu rút tay ra khỏi người Tiêu Linh rồi ngồi dậy. “Chuẩn bị đi, xuống chào bà rồi ăn sáng.” Mộ Hạ Âu tỏ ra không có bất cứ chuyện gì, hắn giữ bình tĩnh lạ thường. Có lẽ chỉ có Tiêu Linh cô là lại hồi hộp và hạnh phúc trong buổi sáng ngày hôm nay. Nhìn Mộ Hạ Âu mở cửa tủ lấy quần áo Tiêu Linh cũng định dậy để lấy đồ, lúc này một chiếc váy được đặt xuống trước mắt cô. “Em mặc cái này sẽ rất đẹp.” Tiêu Linh rung động nhìn chiếc váy liền thân màu hồng, trông nó bồng bềnh và mềm mại như một áng mây. Mộ Hạ Âu chỉ cần liếc mắt qua đã biết cô mặc rất đẹp, không biết là thật hay giả, chỉ có điều sau khi nghe điều này Tiêu Linh liền muốn mặc nó ngay lập tức. Mặc váy xong, Tiêu Linh bước ra khỏi phòng tắm đã thấy Mộ Hạ Âu đang ngồi trên ghế, tay cầm điện thoại đang xem gì đó. Nghe thấy tiếng động hắn liền liếc qua phía Tiêu Linh bằng ánh mắt cảnh giác, nhưng rất nhanh sau đó thành sững sờ giây lát. Chiếc váy Tiêu Linh mặc được thiết kế khá đơn giản, hợp với con người của cô. Váy cổ tim, hai bên tay váy phồng đính những hạt ngọc cùng màu, thân váy dài đến đầu gối của cô, diềm váy bên dưới là những bông hồng nở rộ. Trông cô tươi trẻ như mùa xuân khiến đối phương đã suýt quên mất việc mình cần làm. Có lẽ trước kia hắn chưa từng một lần nhìn vào nhan sắc của Tiêu Linh. Một người đơn giản lại trong sáng như Tiêu Linh quá hiếm để có thể tìm ở nơi thành phố chật chội này. Mộ Hạ Âu đứng dậy, mép hơi nhếch lên. “Tôi đã bảo rồi, rất hợp với em.” Tiêu Linh mỉm cười vui vẻ, khi cô nhìn mình trong gương cô đã lo lắng Mộ Hạ Âu sẽ chê bai cô, chiếc váy dù đơn giản nhưng cũng là đồ đắt tiền, cô nhớ đến lời nói của Tiêu Kỳ…rằng cô chỉ phù hợp với đồ chợ rẻ tiền. Hắn nắm tay cô đi xuống dưới nhà, khi đi qua mấy người hầu ai cũng tròn mắt nán chân quay lại nhìn cảnh tượng thân mật giữa hai người. “Chuyện gì vậy?” Một trong số những người hầu đợi Mộ Hạ Âu và Tiêu Linh đi xa mới lên tiếng. “Chẳng phải nhị thiếu gia rất ghét thiếu phu nhân sao?” “Tôi vốn cũng đang định hỏi câu này. Nhị thiếu gia còn suýt gϊếŧ chết cô ấy…nhưng…” Bọn họ khó hiểu nhìn nhau rồi lắc đầu. Tâm lý của người mắc bệnh hoang tưởng đúng là khó đoán. Dừng trước bàn ăn, Tiêu Linh thấy chủ tịch Vân Ngư vẫn ngồi ở chỗ cũ, bên cạnh là Mộ Cao Dương, anh trai của Mộ Hạ Âu. “Bà nội.” Mộ Hạ Âu hơi cúi lưng, tuy nhiên tay vẫn không buông Tiêu Linh. Chủ tịch Vân Ngư ngẩng đầu lên, bà bất ngờ bởi khuôn mặt hạnh phúc không chút gắng gượng của Tiêu Linh, ánh mắt đó dần di chuyển xuống bàn tay đang nắm chặt nhau của hai đứa cháu trước mặt. Chuyện gì đây? “Tiêu Linh?” Mộ Cao Dương nóng mắt liền đứng bật dậy khiến Tiêu Linh giật mình nhìn về phía anh. Tiêu Linh cúi đầu chào chủ tịch, sau đó cúi đầu chào Mộ Cao Dương một cách kính cẩn và thận trọng. Thoáng qua thấy sự lễ phép bên trong. “Mau, hai đứa lại đây ngồi ăn sáng!” Chủ tịch Vân Ngư cười tươi, bà vẫy tay Mộ Hạ Âu và Tiêu Linh lại gần phía mình. Bà cảm nhận được sự thiện cảm của Mộ Hạ Âu đối với Tiêu Linh rồi! Tiêu Linh ngồi gần chủ tịch Vân Ngư, cô bị bà nắm lấy lòng bàn tay rồi dùng ánh mắt dịu dàng hỏi chuyện. “Hôm nay ta thấy sắc mặt con rất tốt.” Cô bất giác quay lại nhìn Mộ Hạ Âu, hắn vẫn nhìn cô nhưng không nói gì, tuy nhiên sự đe dọa từ hắn đêm qua cô đã không còn thấy xuất hiện nữa, hắn rất bình thường. Tiêu Linh gật nhẹ đầu với chủ tịch. “Con và Hạ Âu…hai đứa, có vẻ tiến triển rất tốt.” Bà ngập ngừng nói ra những lời trong lòng mình. Đúng vậy, rất tốt, tốt đến nỗi không dám tin đây có phải là sự thật không. Tiêu Linh cười, một gương mặt ngây thơ, đôi mắt tựa mặt hồ trong suốt, nụ cười tựa hoa đào của mùa xuân. Bất cứ biểu hiện nào của cô bây giờ đều chứng minh rằng cô rất hài lòng với cuộc sống hiện tại với chồng của mình. Mộ Cao Dương từ từ ngồi xuống, đôi mày nhíu chặt. Sao thế này? Anh không thấy Tiêu Linh sợ Mộ Hạ Âu, hơn nữa lại… Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy? Tiêu Linh và Mộ Hạ Âu tiến triển tốt thế nào trong một đêm cơ chứ… Mộ Cao Dương có cảm giác anh không thể chen chân vào giữa hai người này nữa rồi. “Nội, con nghĩ chúng ta nên tính đến ngày tổ chức hôn lễ giữa con và Tiêu Linh. Đăng ký kết hôn đã lâu rồi, chúng ta nên tổ chức một đám cưới linh đình nhất.” Mộ Hạ Âu đột nhiên đưa ra lời đề nghị khiến cả bàn ăn sững sờ. Tiêu Linh đứng hình, đôi mắt không chớp lấy một lần. Mộ Cao Dương há hốc miệng, đôi mắt không thể rời khỏi Mộ Hạ Âu. Chỉ duy nhất chủ tịch Vân Ngư vẫn nhìn Tiêu Linh, nhìn từng biểu cảm của cô một cách tỉ mỉ. Bà thấy nơi khóe mắt Tiêu Linh đã ươn ướt, tay con bé che lấy miệng mình cảm động sau đó hơi lắc đầu. Dường như nó không dám tin vào lời nói của Mộ Hạ Âu có phải là sự thật hay không. “Em biết mình đang nói gì không?” Mộ Cao Dương là người phá vỡ sự bối rối này. Anh cao giọng như đang cố nói cho Mộ Hạ Âu biết Tiêu Linh không phải là người phù hợp với em, cô ấy bị câm! Hắn gắp đồ ăn vào bát Tiêu Linh rồi thản nhiên trả lời. “Lời em nói rõ hay không em còn không biết? Không lẽ anh không vui khi nghe thấy tin này?” Hắn ngẩng mặt lên, đôi mắt thể hiện sự cảnh cáo. Mộ Cao Dương nuốt một ngụm nước bọt. Phải nói thế nào được đây. Chỉ cần Tiêu Linh đồng ý tổ chức đám cưới, anh sẽ không còn có một cơ hội nào nữa. Anh không thể trắng trợn tuyên bố với cả thế giới rằng sau khi em trai mình tổ chức hôn lễ anh liền cướp mất vợ của em trai mình. “Ý của con sao?” Chủ tịch Vân Ngư buông tay của Tiêu Linh ra rồi hỏi một cách rành mạch. “Ta đã cho con một khoảng thời khá dài để con có thể chấp nhận Hạ Âu. Nếu con đồng ý hôn sự lập tức được chọn ngày đẹp, còn nếu không…” Chủ tịch Vân Ngư nói đến đây liền bị Tiêu Linh cắt ngang. [Bà, sao bà lại nói vậy? Con và anh ấy đã thành vợ chồng, nếu không tổ chức hôn lễ thì con cũng không trách cứ gì mọi người, dù sao con cũng chỉ là…] Cô ngưng hai bàn tay giữa không trung, đôi mắt thoáng buồn. Đúng vậy, cô là một con câm. Tổ chức hôn lễ chỉ khiến người khác chê cười. “Ngốc, Hạ Âu là thằng bé ương bướng, nó đã muốn lấy con làm vợ thì không quan trọng chuyện con không nói được đâu.” Nghe vậy Mộ Hạ Âu liền liếc mắt xuống Tiêu Linh, không ngờ người phụ nữ này còn sợ làm xấu mặt Mộ gia. Những thứ mà hắn muốn thì sẽ không ai dám chê cười, nhất là người phụ nữ mà hắn chọn. Hắn nhìn trực diện Mộ Cao Dương, tay đưa lên ôm chặt bả vai nhỏ của Tiêu Linh. “Nếu không tổ chức hôn lễ, e là những kẻ ngoài cuộc không khỏi nhòm ngó Tiêu Linh. Bà nội, mong bà hiểu điều này.” Mộ Cao Dương khẽ rùng mình. Ánh mắt của Mộ Hạ Âu rõ ràng là đang buộc tội anh một cách âm thầm. Mộ Hạ Âu sớm đã biết anh có tình ý với Tiêu Linh nên mới mượn gió bẻ măng, hay là đang ám chỉ người khác? Không, ánh mắt như rực lửa của Mộ Hạ Âu đang chiếu thẳng vào anh, tựa như đang muốn thiêu cháy anh. Mộ Cao Dương không nói gì thêm, anh nhìn Tiêu Linh đang long lanh đôi mắt nhìn em trai mình, cơ hồ đã sa chân vào Mộ Hạ Âu thì không thể thoát ra. Đến cuối cùng…anh lại không thể chiếm được trái tim người phụ nữ yếu đuối này, đó là một sự thất bại. Tiêu Linh…tôi chỉ muốn nói với em rằng, nếu em chọn Hạ Âu, cuộc đời của em…sẽ thảm hoạ vô cùng. “Được. Ta sẽ lựa ngày tốt để tổ chức hôn lễ tráng lệ nhất cho hai đứa.” Chủ tịch Vân Ngư gật đầu hài lòng, bà biết mà, bà biết rằng Tiêu Linh sẽ chữa được căn bệnh quái dị của Mộ Hạ Âu, bởi Tiêu Linh…rất giống mẹ của nó năm xưa. Một người tiềm ẩn sâu bên trong những sợi dây kết nối quan trọng. Nghe vậy Tiêu Linh không khỏi rung động, cô thở gấp gáp nhìn Mộ Hạ Âu bên cạnh mình. Cô muốn hỏi một câu cuối cùng trước khi hai người tổ chức hôn lễ dưới sự chứng kiến của nhiều người, rằng…anh có yêu em không? Cô chưa từng nghe, cũng chưa từng hỏi Mộ Hạ Âu một lần. Cô không dám… Nhưng sau khi nhìn vào đôi mắt đen của Mộ Hạ Âu, đôi mắt đó như dẫn lối đưa cô vào một con đường tăm tối không lối ra, không cần biết Mộ Hạ Âu có yêu cô hay không, cô không thể thoát ra rồi….