Hắn phất tay ra phía ngoài cửa, vài giây sau một tốp người đi vào, thân thể đều mặc đồ bảo hộ kín mít, gương mặt bịt khẩu trang che đi gần hết xong cô cũng có thể nhận ra nhưng người này là phụ nữ. Những người này thực sự không làm cô để ý tới, cô không biết hắn định làm gì, hay cử mấy người này đến đây có ý gì, trong tai cô và não cô bây giờ chỉ hiện đi hiện lại đoạn thoại mà Mộ Hạ Âu vừa nói và gương mặt phúc hậu, lão luyện của chủ tịch Vân Ngư, bà nội hắn ta. Cô nghe không nhầm hình như Mộ Hạ Âu vừa ra lệnh cho đám người họ đưa cô ra khỏi đây, bà nội của hắn sắp đến rồi. Tiêu Linh mừng rỡ ngồi vùng dậy khi thấy cánh cửa sắt mở ra, nhưng vừa chồm dậy cơn chóng mặt từ đâu đã ùa đến, kéo toàn thân cô ngã đổ về phía sau không thể ngồi dậy. Hiếm có cơ hội được thoát khỏi lòng bàn tay Mộ Hạ Âu, nhưng sao bây giờ cô vô dụng thế này? Câm thì câm đi, tại sao lại khiến cô không thể ngồi dậy bò đến vạch đích tự do cứu thoát chứ, ông trời là muốn làm khó cô… Mấy người phụ nữ đó sau khi đến gần Tiêu Linh, ai cũng đưa tay lên miệng che lại tránh đi cơn buồn nôn và sự chướng mắt mỗi khi nhìn xuống. Họ nhìn nhau mấy lượt rồi nhướng mày nhìn ra cửa hầm, Mộ Hạ Âu đã đi rồi thì phải. “Này, cô thường ở bẩn thế sao?” Một giọng nói thô lỗ cất lên che lấp đi sự im lặng, tiếp lời vừa rồi cô ta dùng bàn tay thô ráp của mình kéo mạnh tay Tiêu Linh lên, cả cuộc đời buôn bán lợn như cô ta chưa từng phải tắm rửa cho người nào mà còn dơ bẩn hơn cả lợn trong chuồng như thế này, huống hồ Tiêu Linh là con người, sao cô có thể sống sót được khi mà ngày nào cũng bị Mộ Hạ Âu gϊếŧ bằng cách độc miệng? Chân tay đều gầy hết cả rồi, người nặng mùi đến nỗi không thể nặng mùi hơn. Lâu lắm rồi cô không được nói chuyện với người ngoài, vậy mà chút hình tượng cuối cùng trong mắt họ cũng bị bộ dạng này làm họ cảm thấy phiền phức. Tiêu Linh cắn răng để họ giằng xé cô ra khỏi cái lồng lớn, thân thể cô có người động chạm lập tức ngứa điên cuồng, cô đưa tay lên cổ gãi, miệng phát ra những âm thanh rêи ɾỉ. "Cô ta bị ghẻ, ghê quá!" Một người trong số họ rọi đèn vào cổ Tiêu Linh bất ngờ hét toáng lên khiến đám người còn lại cũng né sang một bên. Họ túm tụm lại nhìn bộ dạng xụi lơ của Tiêu Linh, cô vẫn không để tâm mà đưa tay lên gãi điên cuồng khắp người, móng tay cô cào rách da thịt vẫn không thấy đỡ ngứa.  [Cứu tôi với.] Tiêu Linh đưa tay lên khua khoắng giữa không trung, đôi mắt không thể mở to hơn, phía trước ngực cô đốm đỏ đã bao quanh. Từ nhỏ đến lớn Tiêu Linh chưa từng mắc bệnh oái oăm này, cô ước gì đây chỉ là giấc mơ, toàn thân cô vừa ngứa vừa đau nhưng không thể làm gì ngoài gãi cho dịu bớt. Họ nói cô bị ghẻ...căn bệnh mà chỉ có vài lý do cơ bản ai cũng có thể phát hiện ra, một trong những lý do đơn giản nhất đó chính là cô đã bị nhốt ở nơi ẩm ướt, bẩn thỉu này, mặc một bộ quần áo suốt một tuần!  "Còn đứng đấy làm gì? Mau đem cô ta ra ngoài, tắm rửa sạch sẽ và tìm một bộ đồ phù hợp, các vết thương nếu không che được tôi sẽ gϊếŧ mấy người." Mộ Hạ Âu từ bên ngoài đứng chỉ tay vào trong, giọng hắn cay nghiệt khiến người nghe phải lao chân vào công việc ngay lập tức. Bọn họ mỗi người một tay khiêng Tiêu Linh ra khỏi căn hầm u tối, vừa ra đến bên ngoài Tiêu Linh đã thấy không khí khác hẳn, một mùi hương dễ chịu, những ánh sáng xinh đẹp nhảy nhót trong mắt cô chứ không như trong nơi ngục tù kia vừa bốc mùi hôi thối, ẩm mốc vừa tối tăm, lạnh lẽo. Bọn họ khiêng cô đi dọc phía hành lang, Mộ Hạ Âu đi phía trước cách xa cô mấy mét vẫn đưa tay lên che mặt. Khi đi qua nhà bếp mùi gà rán từ bên trong xộc vào mũi Tiêu Linh khiến cô như bừng tỉnh, cô thở hổn hển quẫy đạp muốn lao xuống đất. "Thiếu gia, cô ta muốn vào bếp!"  Mộ Hạ Âu quay lại nhíu mày nhìn Tiêu Linh, hắn nhìn cô như con cún nhỏ bị bỏ đói suốt một quãng thời gian nhưng vẫn sáng mắt khi nhìn thấy cục xương thơm trước mặt, hắn trừng mắt lên hét lớn. "Đừng có lộn xộn, đói phải không? Đợi khi sạch sẽ rồi ăn."  Tiêu Linh mừng rỡ nhìn hắn, hắn nói chỉ cần cô sạch sẽ là được ăn, vậy thì cô chấp nhận nghe theo lời hắn một lần vậy, dù sao cơ thể sạch sẽ thì ăn cũng ngon hơn, nhưng cô đã...quá yếu rồi, cô không biết cự cơn đói được đến bao giờ... Đến phòng tắm lúc Tiêu Linh tỉnh táo hơn cô nhận ra mình đã nằm trong bồn nước lạnh, trên mặt nước nổi bồng bềnh những thứ dơ bẩn từ người cô rụng ra, vừa nhìn thấy chính cô đã cảm thấy kinh tởm, cô  vùng mình đưa nửa người ra khỏi bồn tắm, miệng liên tục nôn khan nhưng không thứ gì theo miệng cô ra ngoài được cả, bụng dạ của cô hiện giờ trống không!  "Này, cô tắm cho cô ta đi, tôi nhìn kinh chết đi được."  "Không thể nào, một mình tôi sao có thể lo cho cô ta chứ? Nếu cô không làm được tôi sẽ ra ngoài nói với thiếu gia."  Hai người họ tranh cãi việc tắm rửa cho cô, tuy không nhìn được khuôn mặt của hai người này vì họ trang bị kín mít từ đầu đến chân như coi cô là vật bỏ nhưng cô có thể nhận ra họ đang tức giận cỡ nào.  Đúng là cô kiệt sức, đúng là cô đói đến mờ mắt, nhưng ít ra cô vẫn còn giữ thái độ tự trọng không muốn làm phiền tới ai, huống chi để người khác tắm rửa cho mình cô cũng không quen. [Hai người đi ra ngoài, tôi tự tắm.] Tiêu Linh đưa tay lên vẫy vẫy hai người họ rồi làm động tác vuốt vuốt tay, cô chỉ tay vào họ rồi chỉ ra cửa để giúp họ có thể hiểu ra. Ít nhiều bọn họ cũng hiểu cô muốn nói gì chứ không như Mộ Hạ Âu, bọn họ nhìn nhau rồi khó tin nhìn Tiêu Linh. "Cô có thể tự tắm chứ?" Tiêu Linh gật đầu, để chứng minh cho họ thấy, cô chồm tới cuối chân nhấn nút xả nước để trôi đi hết dòng nước bẩn trong bồn, thay vào đó là dòng nước tinh khiết. Hai người phụ nữ này tỏ vẻ nghi ngờ nhưng rồi vẫn thà để Tiêu Linh tự tắm còn hơn dùng tay mình động chạm vào cô, bọn họ lần lượt đứng quay lưng ra ngoài để cô có thể tắm thoải mái hơn nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát của họ. Cô từ từ cởi bỏ bộ quần áo để chúng xuống đất, nước da trắng ngần nay mỗi chỗ hiện rõ vài đốm đỏ. Được chạm vào nước khiến cô vui khôn siết, cô cứ ngỡ đến lúc chết cũng không thể động vào giọt nước một lần. Nước hoa hồng được cô xoa đều lên người, mùi hương thơm ngọt ngào như bông hoa hồng tươi mới nhú nụ, da thịt cô cũng dễ chịu bớt ngứa hơn bao nhiêu. Sau khi chắc chắn rằng người mình đã sạch sẽ, cô nhìn vào tấm gương bên cạnh, cô thấy một gương mặt không có sức sống, cô thấy bờ vai gầy yếu, cô thấy khung xương quai xanh lộ rõ hơn...cảnh tượng đau lòng hơn chính là mái tóc ngắn dài không an phận, mỗi nơi lại lưa thưa vài sợi cộc lệch nhau. "Tắm xong rồi à? Ôi chao! Cô đâu phải là xấu đâu, tắm xong rất ưa nhìn." Một trong số người phụ nữ đó quay lại ngạc nhiên. "Tôi nghĩ chúng ta có thể cởi bỏ lớp đồ nóng nực này rồi."  Hai người họ kéo khóa lột lớp đồ bảo hộ, mũ và khẩu trang cũng được bỏ ra. Xét nhìn qua thấy họ có vẻ trẻ, có khả năng chạc tuổi Tiêu Linh nhưng trông họ đậm chất mộc mạc của những người nhà quê hơn, chẳng trách khi nãy họ lại so sánh cô với lợn... Hai người này đỡ cô ra khỏi phòng tắm thì gặp Mộ Hạ Âu đứng sẵn bên ngoài, hắn nhìn cô bằng đôi mắt khinh miệt. "Mái tóc này cần sửa lại. Cắt tóc ngắn cho cô ta đi." Hắn thản nhiên nhìn Tiêu Linh từ trên xuống dưới, phát hiện ra những đốm ghẻ trên người cô liền nhăn mặt, lùi chân ra sau. "Kiếm cho cô ta đồ nào kín cổ và tay chân lại."  "Vâng thưa thiếu gia."  Hắn có thể quyết định mọi thứ bằng lời nói và ánh mắt, còn cô chỉ biết lẳng lặng giả điếc mà nghe, đúng là nên cắt nó đi, nó cũng chẳng còn kỉ niệm đẹp gì đối với cô, mái tóc bị Hi Vân cắt đi cũng là lúc kí ức đẹp của cô đã bị đứt đoạn. Tóc của cô được cắt ngắn đến cổ, nó ôm lấy khuôn mặt cô khiến gương mặt có phần sức sống và che đi được gò má cao. Nhìn thợ cắt tóc bình tĩnh đi đi lại lại sau lưng Tiêu Linh, Mộ Hạ Âu sốt ruột nhìn đồng hồ trên tay đến mấy lần. "Nhanh tay lên!"  "Xong rồi ạ."  Thợ cắt tóc toát mồ hôi nhanh tay tháo khăn choàng khỏi cổ Tiêu Linh, trong gương Tiêu Linh biến thành một người hoàn toàn mới, mái tóc dài cắt đi xong nhìn cô vừa năng động vừa cá tính, đôi mắt vô hồn đen láy ánh lên chút sững sờ.  Cô tự hỏi "đây là mình sao?", cô không nhận ra bản thân mình nữa. Buông khăn choàng ra thợ cắt tóc mới nuốt một ngụm nước bọt tránh xa Tiêu Linh lấy một thước, cô chỉ quấn khăn tắm quanh vùng ngực xuống đầu gối, cơ thể cô vẫn đỏ và lở loét vài nơi rất không vừa mắt.  Đưa ra trước mặt cô là một chiếc áo cổ lọ ống tay rất dài, vắt bên tay kia là chiếc chân váy dài quá bắp chân trông rất độc lạ. Cô ngớ ngẩn hồi lâu cho đến khi Mộ Hạ Âu cao giọng gắt gỏng. "Mặc nó vào, có muốn ăn hay không? Đừng để bà nội thấy bộ dạng này của cô, tôi sẽ gϊếŧ cô đấy!"  Cô bất đắc dĩ giữ chặt vạt khăn trước ngực rồi đứng dậy cầm lấy đồ mà họ đã chuẩn bị, vừa đi qua chỗ Mộ Hạ Âu cô liền hoa mắt, trẹo chân ngã đổ về phía trước. Tiêu Linh nhắm chặt mắt chuẩn bị cho cú ngã điếng người thì lại nhận ra ngực mình có thứ gì đó bóp chặt lại. Mộ Hạ Âu...hắn đỡ cô khỏi cú ngã đó? "Muốn làm vợ tôi mà đi còn không vững, cô là lật đật à?" Hả?...