Yêu Chiều
Chương 2
"Ngô... Dật... Buông... Buông em ra..."
Tiêu Hàm có chút thở không nổi, cậu đánh vào ngực Lạc Thần Dật, hy vọng Lạc Thần Dật có thể buông tha cho miệng cậu để cậu có thể hô hấp. Lạc Thần Dật cảm nhận được Tiêu Hàm giãy dụa, có hơi buồn cười kết thúc nụ hôn sâu này.
"Hàm Hàm ngốc, lần sau hôn môi nhớ dùng mũi để thở nhen ~" Nói xong, Lạc Thần Dật nhẹ nhàng niết niết đôi môi hơi sưng đỏ của Tiêu Hàm, Hàm Hàm của hắn thật đáng yêu.
Tiêu Hàm nghe Lạc Thần Dật nói, ngượng ngùng gật đầu, lí nhí đáp: "Ưm, em đã biết."
Lạc Thần Dật nhìn bộ dạng đáng yên của người yêu, thiếu chút nữa không nhịn được khơi dậy sự thú tính, haizz, phải nhịn xuống, không thể làm Hàm Hàm sợ, hôm qua Hàm Hàm đã rất mệt, nhất định hắn phải nhịn xuống.
Thế là cLạc Thần Dật lấy cớ, trên danh nghĩa muốn đi toilet nhưng thực chất vào đó là để giải quyết vấn đề sinh lý của mình ~
Phòng ngủ là nơi có được ánh sáng tốt nhất, giường ngủ lại nằm gần cửa sổ, từ trên giường có thể chiêm ngưỡng được sắc đẹp của vườn hoa, cho nên trong lúc chờ đợi Lạc Thần Dật, Tiêu Hàm tranh thủ ngắm nhìn vườn hoa một chút.
Lạc Thần Dật đi đến bên giường, ngồi xuống: "Hàm Hàm, cảnh sắc vườn hoa thế nào?"
Tiêu Hàm dời tầm mắt ra khỏi hoa viên, nhìn Lạc Thần Dật đáp, "Cũng không tệ. Cảnh đẹp nên nhìn cũng thấy vui."
"Ha ha, nếu Hàm Hàm thích xem, chờ em khoẻ lại, tụi mình sẽ đi thăm thú nhiều cảnh đẹp hơn nữa." Lạc Thần Dật nói.
"À, đúng rồi, Hàm Hàm, em có muốn đến trường không?"
"A.... Muốn!" Tiêu Hàm vội đáp, không ngờ lại có thể.
Trước kia cậu vốn có thể đến trường, nhưng chủ quán Mị Hoặc lại đưa ra điều kiện: tuy bán mình làm nô lệ sẽ không còn tự do nhưng vấn đề ấm no có thể được giải quyết, ít nhất sẽ không còn vì sinh tồn mà phiền não nữa. Chính điều kiện này đã khiến Tiêu Hàm trở thành một nô lệ trong hội đấu giá.
Đừng tưởng rằng giá trị con người của Tiêu Hàm rất rẻ mạc. Nếu đổi lại là bạn lúc đó không thể sinh tồn, ăn không no mặc không đủ ấm, lúc mắc bệnh cũng chả có tiền chạy chữa, rồi có người đến trước mặt bạn bảo bạn không cần phiền não nữa, chỉ là cuộc sống mất đi tự do, cho dù có lẽ bạn sẽ bị người mua tra tấn đến chết, có thể vào thời điểm ấy, bạn sẽ không nghe theo, nhưng Tiêu Hàm đã động tâm, chẳng qua chỉ mất đi tự do, chẳng qua chỉ là bán mình làm nô lệ, để có thể sinh tồn thì đây tính có là gì.
Lạc Thần Dật thấy Tiêu Hàm ngẩn người, Hàm Hàm của hắn lại nghĩ đến chuyện quá khứ, hắn tiến lên ôm Hàm Hàm, hôn trán Tiêu Hàm,
"Bây giờ đã ổn rồi, Hàm Hàm, đừng nghĩ nữa. Đã trôi qua, sau này tụi mình sẽ sống rất vui vẻ hạnh phúc, cùng nhau."
"Ưm! Không nghĩ nữa, tụi mình nhất định sẽ hạnh phúc!" Tiêu Hàm nghe Lạc Thần Dật nói, thu hồi suy nghĩ, nhắm mắt. Đúng, đã trôi qua, hiện tại có một người bằng lòng yêu cậu thương cậu, cứ để quá khứ trôi qua đi.
Lạc Thần Dật nhìn thần sắc Tiêu Hàm, Hàm Hàm của hắn đã quyết định buông ra rồi, hắn cho Hàm Hàm của hắn một tương lai hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi khi nhớ lại sẽ rất vui vẻ.
"Hàm Hàm, em muốn gia sư đến nhà hay là muốn anh dạy cho em? Chờ em học ổn rồi thì đến trường học được không?"
"Ngài mời cho em một gia sư là được rồi. Ngài là tổng tài, nhất định hằng ngày có rất nhiều chuyện cần giải quyết. Ngài không cần phải dạy em, về nhà hẳn nên nghỉ ngơi mới đúng." Tiêu Hàm đáp.
"He he, nhưng anh rất muốn đích thân dạy học cho Hàm Hàm, cơ mà vì Hàm Hàm là người rất đáng được săn sóc, anh sẽ làm theo lời Hàm Hàm, lát nữa anh sẽ đi mời gia sư cho em."
"Dạ, em sẽ ráng học tập, chờ em học xong, là em có thể chia sẻ giúp ngài ít việc vặt rồi." Tiêu Hàm nói với Lạc Thần Dật như thế.
Lạc Thần Dật càng coi Tiêu Hàm như bảo bối, là người đáng được săn sóc, không thể không nói mắt hắn thật tốt, hắn có thể tưởng tượng cuộc sống về sau tốt đẹp đến cỡ nào.
"Tan cuộc ôm, tim đập hỗn loạn..." Giai điệu dễ nghe vang lên, Lạc Thần Dật cầm lấy di động thì thấy là bạn bè của hắn, Lâm Ngọc, "A lô, có việc gì không A Ngọc?"
Lâm Ngọc đầu bên kia điện thoại trả lời: "Cũng không hẳn có việc. Nghe nói mày mua một nô lệ về nhà, không giống style mày nha, chả phải mày không bao giờ dẫn bạn giường hay tình nhân linh tinh gì đó về nhà sao? Lần này là thật lòng?"
"Đúng vậy, lần này là thật lòng."
Lâm Ngọc nghe Lạc Thần Dật trả lời, sửng sốt, "A Dật à, nhưng đó là nô lệ, không suy nghĩ kĩ càng ư?"
Lạc Thần Dật cho Lâm Ngọc một câu trả lời khẳng định, "Tao đời này chỉ có em ấy, tao nghĩ anh em tao không có lý do nào mà không chúc phúc cho tao đi?"
"Tao đương nhiên hy vọng mày hạnh phúc, đúng rồi, chị dâu gọi là gì? Là người thế nào?"
Lạc Thần Dật thấy Lâm Ngọc gọi Tiêu Hàm là chị dâu, "Em ấy là Tiêu Hàm, là một người rất tốt. Bữa nào mày với A Huy đến nhà tao đi, tao muốn chính thức giới thiệu Hàm Hàm cho tụi mày."
Lạc Thần Dật cúp điện thoại, thấy Tiêu Hàm nhàm chán, thầm tự trách mình không xuy xét chu đáo, "Hàm Hàm, chờ em nghỉ ngơi thật tốt, anh và em đến trung tâm thương mại, mua di động cho em, tiện thể mua vài bộ quần áo. Đúng rồi, qua vài ngày nữa anh sẽ giới thiệu em đến bạn thân của anh, được không?"
"A? Được, Dật, bạn bè của ngài có chấp nhận em không?" Tiêu Hàm có hơi bất an, cậu sợ bạn bè của Dật không chấp nhận cậu, cậu thật sự muốn ở bên Dật.
Sâu thẳm là cô độc, sâu trong nội tâm luôn mơ ước sẽ có người bao dung mình. Nếu bạn của Dật không thể chấp nhận, cậu cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.
Cậu biết Dật sẽ không vì cái nhìn của người khác mà buông tay, cậu có thể khẳng định, không phải cậu tự kỷ, Lạc Thần Dật rất cưng chiều cậu, càng có thể khẳng định, trong lòng càng thêm an tâm.
Cứ cho bạn của Dật không chấp nhận cậu, cậu sẽ cố gắng khiến cho họ chấp nhận mình.
Lạc Thần Dật nhìn vẻ mặt bất an của Tiêu Hàm, Hàm Hàm của hắn lại nghĩ sai cái gì rồi, hắn thân thiết vuốt cái mũi nhỏ, "Đứa ngốc Hàm Hàm, A Ngọc và A Huy đều đã chấp nhận em, chúng nó còn gọi em là chị dâu đó. Đừng lo lắng, Hàm Hàm của anh tốt như vậy, chúng nó không thể không chấp nhận em."
Nghe Lạc Thần Dật trả lời, Tiêu Hàm an tâm, "Vậy tốt quá, em còn tưởng bạn của Dật không chấp nhận em. Em sẽ chuẩn bị thật tốt, Dật, về sau em sẽ cố gắng sánh vai với ngài."
"Được được được, anh chờ, Tiêu Hàm của anh." Lạc Thần Dật biết Hàm Hàm của hắn đã hoàn toàn chấp nhận hắn, nhìn đi, Hàm Hàm để ý cái nhìn của bạn hắn như vậy, chẳng phải là để ý hắn ư.
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
10 chương
57 chương
32 chương