Các nữ diễn viên nằm trong danh sách đề cử cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của Ngọc lan trắng là Bạc  Kha Nhiễm, Liễu Hâm và Chu Dao Chi. Nhưng  cuối cùng người được nhận chiếc cúp danh giá này  lại là Bạc  Kha Nhiễm. Chính vì vậy  Kỷ  Thơ Kỳ mới  nhìn chằm chằm vào Liễu Hâm, cô sở dĩ không đi tìm Chu Dao Chi là bởi vì cô hoàn toàn không quen biết cô ta, hơn nữa cũng không muốn có thêm một người biết đến chuyện này. Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Liễu Hâm  thân là ảnh hậu, vốn là người được kỳ vọng sẽ nắm trong tay giải thưởng này nhất, nhưng kết quả lại bị đánh bại bởi một diễn viên mới vào nghề, Bạc  Kha Nhiễm. Cô nghĩ  chắc chắn trong lòng cô ta sợ là vô cùng khó chịu đi. Tuy nhiên Kỷ  Thơ Kỳ đúng là một người không có đầu óc, nhất thời xúc động liền đi tìm Liễu Hâm  mà hoàn toàn không hề nhớ đến  lần trước ở trường quay Tân Xuyên, Liễu Hâm  đã có thái độ như thế nào với mình. Rõ ràng hai người bọn họ không phải là cùng một loại người. Nhưng  cũng chính vì Kỷ  Thơ Kỳ đã đi tìm cô  cho nên khi xảy ra những chuyện này, người đầu tiên Liễu Hâm nghĩ đến chính là cô ta. Sau khi nghe những gì Liễu Hâm nói, Bạc  Kha Nhiễm trầm mặc mấy giây. Cô nghĩ mình không hề đắc tội với cô ta chỗ nào  nhưng tại sao Kỷ  Thơ Kỳ hết lần này đến lần khác cứ liên tục khiêu khích cô. Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. “Đây cũng chỉ là suy đoàn của tôi, thành thật mà nói  tôi cũng không thể khẳng định chắc chắn đó là cô ta, nhưng ít nhất cô cũng sẽ có một hướng đi mới.’’ “Tôi đến đây chỉ muốn nói với cô như vậy thôi, tôi còn có một chút việc, đi trước đây.’’ Liễu Hâm nói. Bạc  Kha Nhiễm nhìn Liễu Hâm một cái, càng cảm thấy cái nhìn của mình về cô ấy vô cùng chính xác. “Cảm ơn cô.’’ Cô chân thành nói. Liễu Hâm   nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Bạc Kha Nhiễm, sửng sốt một giây  sau đó lắc đầu: “Không cần khách khí, tôi chỉ muốn lòng mình thanh thản mà thôi.’’ Sau khi Liễu Hâm rời đi,  Lục Hi Hòa  cũng nói với cô: “Theo tôi nghĩ thì suy đoán của Liễu Hâm  chắc chắn không sai, toàn bộ chuyện này  chính là cô ta ở sau lưng giở trò quỷ.’’ Không thể phủ nhận rằng sau khi nghe Liễu Hâm  nói như vậy, Bạc Kha Nhiễm  dường như cũng tin chắc rằng  những chuyện này đều là âm mưu của Kỷ Thơ Kỳ. Khi còn ở trong trường quay “Bảo vệ thành trì ‘’  cô ta thường xuyên ở sau lưng cô bày mưu tính kế, trong tối ngoài sáng  ngáng chân cô  không ít. Có lẽ chỉ cô ta mới có động cơ làm nên chuyện này. Hai người tiếp tục trò chuyện với nhau một hồi  cho đến khi Bạc Kha Nhiễm phải đi  ghi hình, Lục Hi Hòa  lúc này mới rời đi. Sau khi  Lục Hi Hòa đi ra ngoài  đã thấy chiếc xe bảo mẫu của mình dừng ở nơi đó, còn Thái Nguyệt đang ngồi trong xe chờ cô. “Tiểu tổ tông của tôi, rốt cuộc ngài cũng đã chịu đi ra.’’ Lục Hi Hòa cười một tiếng  sau đó thoải mái ngả người ra phía sau ghế. “Đúng rồi.’’ Cô bỗng nhiên ngồi thẳng người. Thái Nguyệt bị lời nói  cùng hành động của cô dọa cho hết hồn, liếc cô một cái: “Làm gì vậy?’’ Chẳng hiểu  sao tiểu tổ tông này đột nhiên lại giở chứng dày vò người khác, sáng sớm đã không quản đến việc còn phải quay quảng cáo  một hai nằng nặc đòi phải bay về nước, bây giờ các cô lại phải nhanh chóng đến sân bay để trở về nước M. Trong một buổi sáng  bay đi bay lại giữa hai quốc gia, thật giống như một đôi cánh dài vậy. Mà Lục Hi Hòa lăn qua lăn lại như vậy  người kia cũng mặc kệ, không quản thúc cũng không hề lên tiếng . Những lời nghiêm khắc gì chứ, chỉ cần  tiểu tổ tông này lên giường thì thực sự một cái rắm cũng không thả  ra ngoài. Chỉ có cô nàng ranh mãnh này mới có thể xoay vòng  người kia đến vậy, lại còn hết lần này đến lần khác cam tâm tình nguyện để cô làm như vậy. “Chị còn nhớ lần trước công ty Khương Hân tìm đến chúng ta  thương lượng về việc để em làm người phát ngôn cho thương hiệu mỹ phẩm của họ chứ?’’ “Nhớ, nhưng mà không phải bởi vì lần đó lịch trình của em quá dày đặc cho nên em bảo chị từ chối sao?’’ “Chị liên  lạc với người phụ trách của công ty bọn họ một chút, nói bây giờ em đã có thời gian, có thể đảm nhận.’’ Thái Nguyệt nhíu mày không cái, không hiểu ý tứ của cô. Cô bây giờ có thời gian sao??? “Lịch trình của em vẫn rất kín mà.’’ “Không cần quan tâm, chị tùy ý hủy bỏ một cái gì đó rồi đưa việc này thay thế vào là được.’’ “Nhưng bọn họ đã tìm người khác làm người phát ngôn rồi, hình như là một diễn viên tên là Kỷ  Thơ Kỳ gì đó?’’ “Chính là vì cô ta nên em mới làm như vậy, nếu không phải cô ta, em đây đã mặc kệ.’’Lục Hi Hòa  nhỏ giọng lầm bầm một câu. Cô mặc dù đã nói rất khẽ  nhưng Thái Nguyệt vẫn nghe rõ ràng. “Lời này của em có nghĩa là gì?’’ “Em có mâu thuẫn gì với Kỷ Thơ Kỳ sao?’’ Chuyện này có vẻ lạ nha,  Lục Hi Hòa  là người thích hay không thích minh tinh nào cô biết rõ, nhưng cô chưa bao giờ nghe cô ấy nói qua về Kỷ  Thơ Kỳ. “Không có, em không có bất cứ mâu thuẫn gì với cô ta.’’ “Vậy sao…’’ “Nhìn cô ta em cảm thấy khó chịu.’’ Thái Nguyệt, “ ………” Lục Hi Hòa cô  ở trong làng giải trí này, để cô khó chịu xem ai còn có thể thoải mái? Lục Hi Hòa  sau khi nói xong lại nằm xuống một lần nữa, nhắm mắt lại: “Em hơi mệt, khi nào đến sân bay gọi em dậy.’’ Thái Nguyệt chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cùng làn da trắng ngần đến  không thể thấy một  lỗ chân lông nào  của cô ấy. Lục Hi Hòa ngoài mặt nhìn vào có vẻ  vô cùng phúc hậu, vô hại như vậy nhưng kỳ thật  bên trong chính là một bụng những suy nghĩ xấu xa. Mà vị kia nhà cô lại chiều theo cô, cả hai vợ chồng nhà này đều mang một bụng ý nghĩ xấu xa. * Chuyện này cứ thế tiếp tục được lên men, tình thế càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Từ sau khi vụ việc bị phơi bày, người trong cuộc Bạc Kha Nhiễm còn chưa  đưa ra bất kỳ phát  biểu liên quan nào đến chuyện này. Vì vậy  chỉ ngắn ngủi trong một buổi sáng,  Weibo của cô trung bình cứ  một giờ giảm đến hàng triệu lượt theo dõi mà những bình luận thì cứ liên tục  gia tăng theo thời gian. Dĩ nhiên toàn bộ đều là những lời chửi rủa, mắng mỏ bẩn thỉu. Bạc  Kha Nhiễm chưa từng nhìn đến điện  thoại di động, bởi vì cô thực sự không có thời gian, từ sáng tới trưa đều bận rộn  ghi hình rồi đi theo  ê–kip chương trình chạy từ nơi này đến nơi khác, làm sao còn có cơ hội chạm vào chiếc điện thoại cơ chứ. Cho đến giờ nghỉ trưa, Bạc Kha Nhiễm nhận được điện thoại của Thẩm Dữ. Anh đã điều tra rõ ràng người ở phía sau  thao túng chuyện này. Quả nhiên đúng như suy đoán của Liễu Hâm. Chính là Kỷ  Thơ Kỳ. “Nhiễm Nhiễm, em đang nghe sao?’’ Đầu dây bên kia Thẩm Dữ không nghe được Bạc  Kha Nhiễm đáp lại lời anh. “Vâng, nghe.’’ “Nếu bây giờ chúng ta đã biết được người phía sau thì đã đến lúc phải thu lưới rồi.’’ “Anh muốn làm gì?’’ “Đầu tiên chính là phải  đem hot seach áp chế xuống.’’ “Nhưng sau khi kết thúc chuyện này, quan hệ giữa em và bố cũng sẽ được tiết lộ.’’ Thẩm Dữ bổ sung một câu. Bạc  Kha Nhiễm lúc đầu không hiểu ý định của Thẩm Dữ cho lắm, sau khi suy nghĩ kỹ một lần, cô cuối cùng đã  hiểu ra tất cả. Tục ngữ có câu: Muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông. Anh đây là đang lót đường đi sau này cho cô, giúp cô có thể tranh thủ được sự đồng tình lớn nhất của  các cư dân mạng. Cô biết, bất kể chuyện này được xử lý như  thế nào, chắc chắn cũng sẽ phải đem gia đình mình ra để kết thúc. Do đó mối quan hệ giữa cô và Bạc Lập tất nhiên sẽ được công bố rộng rãi ra bên ngoài. Cùng là công bố ra ngoài nhưng chủ động công bố và bị ép buộc phải công bố, sự ảnh hưởng giữa hai cái này hoàn toàn khác biệt. Thẩm Dữ  bây giờ đè ép hot search trên mạng xuống  chính là muốn cho người khác  cảm thấy  người bên trong không muốn giải  thích gì về chuyện này, nhưng bọn họ cũng biết, họ càng ép xuống thi cư dân mạng càng  muốn moi ra sự thật. Nhưng Thẩm Dữ chính là muốn kết quả như vậy. Bởi vì một khi đã tạo thành làn sóng dư luận  quá lớn thì  không thể không để cho Bạc Kha Nhiễm  tự mình đứng ra giải thích, từ đó công chúng sẽ biết quan hệ thực sự giữa cô và Bạc Lập. Còn tưởng rằng  đây là chuyện  một nữ minh tinh  bị bao nuôi, làm tiểu tam phá hoại gia đình người khác  nhưng ai có thể ngờ rằng  người ta  là lại là quan hệ cha con ruột thịt, một loại  quan hệ thiêng liêng nhất thế gian này. Những anh hùng bàn phím hay antifan trước kia nói ra những lời lẽ thô tục bẩn thỉu sẽ bị tát ngược vào mặt mình  một cách thảm hại. Mà Bạc  Kha Nhiễm- người bị bọn họ mắng xối xả nhiều ngày qua như vậy  hiển  nhiên cũng sẽ trở thành đối tượng được tất cả mọi người thông cảm và sau đó hướng gió của dư luận sẽ nghiêng về cô. Thẩm Dữ từng bước từng bước tính toán thật rõ ràng. “Thẩm Dữ.’’Bạc  Kha Nhiễm gọi anh một tiếng. “Ừ, anh đây, sao vậy?’’ “Trước khi hoàn toàn thu lưới  để cho em làm một số chuyện được không?’’ “Được.’’ Bạc  Kha Nhiễm không nói rõ làm chuyện gì  nhưng Thẩm Dữ không chút nghĩ ngợi đã đáp ứng. Chỉ cần là chuyện cô muốn làm, anh sẽ toàn lực ủng hộ, làm một hậu phương vững chắc phía sau của cô. Nguyễn Lệ quay lại đã thấy Bạc  Kha Nhiễm ngồi ở nơi đó, cô khẽ cúi đầu, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì mà thất thần như vậy. Vẫn là tiếng bước chân đã làm cô tỉnh táo lại. Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu lên, nghiêm  túc  nhìn  Nguyễn Lệ. “Chị Lệ.’’ Nguyễn Lệ sửng sốt, tại sao  biểu cảm của cô ấy bỗng trở nên nghiêm túc như vậy, làm cô có chút hoảng hốt. “Sao vậy.’’ “Em muốn chị giúp em điều tra một người, tất cả những thông tin của cô ta càng chi tiết càng tốt.’’ “Thì ra là chuyện này, em nói xem là ai vậy?’’ Không phải chỉ là điều tra một người thôi sao?? Cần gì phải nghiêm túc quá vậy??? "Kỷ  Thơ Kỳ.’’ "Hử?’’  Nguyễn Lệ khó hiểu nhìn cô. Khi không  điều tra cô ta làm gì? Chẳng lẽ là… Bạc  Kha Nhiễm thấy thần sắc của  Nguyễn Lệ dần thay  đổi, cô gật đầu một cái. "Không sai, chính là những gì chị đang nghĩ.’’ "Là cô ta sao?’’ "Chị, chị nói xem có phải em đã quá dễ dãi không?’’ Bạc  Kha Nhiễm không trả lời thẳng vấn đề của cô mà là hỏi ngược lại  cô một câu như vậy. Nguyễn Lệ kinh ngạc nhìn Bạc  Kha Nhiễm một lúc. Thật ra cô cảm thấy cô ấy cái gì cũng tốt, chỉ có tính cách này là không được. Quá hiền, thế nào cũng phải để cho người khác dồn đến chân tường rồi mới trả đũa. "Em muốn làm gì?" "Gậy ông đập lưng ông, cô ta đối xử với em như thế nào, em cũng sẽ trả lại như thế.’’ Ánh mắt Bạc  Kha Nhiễm luôn trong suốt lần đầu tiên bị nhuốm màu. Nguyễn Lệ nhìn vào ánh mắt của cô, trong lòng cảm thấy có chút phức tạp vừa  vui mừng, yên tâm lại có chút  buồn bã. Vui vì Bạc Kha Nhiễm cuối cùng cũng đã hiểu trên đời này không phải cứ cầu hòa thì mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp, cô đã bắt đầu trưởng thành. Mà buồn vì cô ở trong vòng tròn luẩn quẩn này vẫn không thể tránh khỏi sự lây nhiễm của những mưu toan tính toán. Những  vẫn là vui mừng yên tâm nhiều hơn tất cả. Dẫu sao nếu cô ấy muốn phát triển lâu dài trong thế giới này, không hiểu một ít tính toán  thì thật khó lòng tồn tại, Nguyễn Lệ cô  có thể phát huy trọn vẹn vai trò của một người đại diện, dốc lòng  bảo vệ sự nghiệp của Bạc  Kha Nhiễm.aTrong vòng một giờ, sức nóng  của hot search có liên quan đến Bạc  Kha Nhiễm giảm xuống trông thấy, chẳng mấy chốc đã nhanh chóng rơi xuống top chín. Kỷ Thơ Kỳ chăm chú nhìn  vào màn hình  máy tính trước mặt, cô đang tận mắt chứng kiến hot search kia tụt xuống như thế nào. Nhưng trong lòng không mảy may có  một chút lo lắng nào. Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Bởi vì cô biết, bây giờ bọn họ làm như thế này  chỉ phản tác dụng mà thôi, càng  muốn nó biến mất thì cư dân mạng càng không để cho họ đạt được ý muốn của mình.  Cô bây giờ chỉ mong bên kia  nhanh chóng sử dụng quan hệ công chúng để trấn áp xuống   hết đi, càng nhanh càng tốt. Dẫu sao chuyện này cũng như một chiếc lò xo, họ  ép xuống mạnh  bao nhiêu thì cuối cùng sẽ bắn ngược trở lại mạnh hơn bấy nhiêu. Thật ra thì sáng sớm hôm nay khi thả ra thông tin thứ hai kia Kỷ Thơ Kỳ cũng có chút  bận tâm, nhưng đến bây giờ  người kia cũng chưa thực hiện bất kỳ biện pháp nào, chắc chắn ông ta sẽ không chủ động ra mặt giải quyết chuyện này, có lẽ sự việc sẽ đi theo chiều hướng giống như cô suy nghĩ. Tượng phật đất qua sông, tự thân khó bảo toàn. Nghĩ đến đây, tâm tình của cô không khỏi sung sướng. Cô bây giờ chỉ việc ngồi xem kịch vui diễn ra. Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Để mà xem, vở kịch này càng về sau sẽ càng kịch tính, từng giờ từng phút trôi qua sẽ càng náo nhiệt hơn. Ngay khi  cô đang tràn đầy đắc ý thì Thái Cầm đi vào, trên khuôn mặt đầy vẻ lo âu. Kỷ Thơ Kỳ thản nhiên  đóng máy tính lại, thật ra cô làm ra những chuyện này  còn chưa nói cho người đại diện của mình  biết. Bởi vì cô vẫn cảm thấy  Thái Cầm là một người  cực kỳ nhát gan, nếu như cô nói với cô ấy chuyện này, chắc chắn cô ấy sẽ tìm mọi cách ngăn cản cô lại. Giống như chuyện cô bị Triệu Thụy Sĩ bao nuôi vậy. Dù cô ấy không biểu lộ ra ngoài nhưng Kỷ Thơ Kỳ vẫn cảm nhận được. Thái Cầm  rất không vui, hơn nữa còn có chút xem thường cô. Nhưng cô ấy dựa vào cái gì mà tỏ ra xem thường cô cơ chứ, nếu như không phải cô ta làm một người đại diện vô dụng như vậy, cô làm sao có thể đến nông nỗi như thế này. Thực sự giống như cô ấy  nói hãy cứ từng bước từng bước đi lên thì cô còn phải chờ cho tới khi nào. Kỷ Thơ Kỳ cô bây giờ đã hai mươi sáu tuổi, ở trong làng giải trí này những người trẻ tuổi xinh đẹp không ngừng nổi lên, tuổi tác của cô như vậy cũng đã được xem là lớn tuổi, nếu như vẫn không thể nắm bắt lấy cơ hội, cả đời của cô cũng chỉ có thể dậm chân tại chỗ không thể tiến bước. Cô không cam lòng. Cô muốn trở thành thần tượng mà tất cả mọi người đều yêu thích và hâm mộ. Có thể quang minh chính đại bước đi trên thảm đỏ, những ánh đèn flat chói mắt kia đều phải tập trung lên người cô. Cho nên cô càng bất mãn với  Thái Cầm. Nhìn bộ dạng kia của cô ấy, Kỷ Thơ Kỳ cũng chỉ nhàn nhạt hỏi. “Chị Thái, có chuyện gì mà cuống cuồng lên như thế?’’ “Khương Hâm hủy hợp tác với chúng ta.’’ “Cái gì?’’ Đến đây Kỷ Thơ Kỳ  đã không còn duy trì được sự  bình tĩnh, cô từ trên ghế bật dậy, không thể tin nhìn  Thái Cầm. “Chị Thái, chị vừa nói gì?’’ “Vừa rồi người phụ trách của Khương Hân đã  gọi điện cho chị nói là sẽ không ký hợp đồng làm người phát ngôn với chúng ta, bọn họ đã tìm được người thích hợp hơn rồi.’’ “Sao có thể như thế được, hai bên rất hài lòng cơ mà?’’ “Hơn nữa chúng ta cũng đã thương lượng xong, không phải sao?’’ “Là thương lượng xong nhưng chẳng qua cũng chỉ là những lời nói  trên đầu môi mà thôi còn chưa ký hợp đồng chính thức, cho nên nói xong rồi thì sao, cũng có thể không giữ lời mà.’’ “Bọn họ đang đùa bỡn với chúng ta sao? Không được, em phải đi tìm bọn họ lý luận.’’ “Lý luận? Lý luận cái gì? Em còn không biết hợp đồng quan trọng như thế nào sao?’’ Bước chân Kỷ Thơ Kỳ ngay lập tức dừng lại. Cô hiển nhiên biết bản hợp đồng đối với bọn họ mà nói quan trọng biết bao nhiêu, nếu không có nó thì tất cả cũng chỉ là trống rỗng mà thôi, hơn nữa cũng không có cách nào khác. “Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?’’ Thái Cầm nhìn cô một cái, trong mắt thoáng qua một cảm xúc phức tạp. “Không phải chúng ta, mà là em.’’ Kỷ Thơ Kỳ vốn còn đang đắm chìm trong thế giới của mình, nghe được những lời này  chợt ngẩng đầu lên nhìn cô. "Chị Thái, ý của chị là sao?’’ Thái Cầm do dự một chút, cuối cùng vẫn đem tài liệu trong tay đưa cho cô. Kỷ Thơ Kỳ nhận  lấy tài liệu  Thái Cầm đưa, sau khi mở ra thì thấy một bản hợp đồng. Cô ấy muốn hủy hợp đồng với cô sao? Kỷ Thơ Kỳ  sửng sốt một lúc. Cô không dám tin tưởng, Thái Cầm thế mà lại muốn hủy hợp đồng với mình? “Chị Thái, ý chị là gì?’’ Cô cố gắng duy trì tỉnh táo. “Chính là ý này, hợp đồng ba năm của chúng ta đã đến thời hạn, hơn nữa chị cũng không muốn gia hạn với em nữa.’’ Kỷ Thơ Kỳ mặc dù trong lòng không thích  Thái Cầm, nhưng cũng không hề nghĩ đến cô ấy sẽ nhanh chóng rời đi như vậy, huống chi  lại vào những giờ phút quan trọng như thế này. “Chị Thái, chị không cần em sao?’’ Kỷ Thơ Kỳ biết mình bây giờ  nói cũng không có tác dụng gì, cho nên cô chỉ có thể  sử dụng chút thủ đoạn mềm mỏng, hy vọng  Thái Cầm sẽ nể tình ba năm làm việc với nhau, ít nhất cũng sẽ không bỏ rơi cô vào lúc này. Cô bây giờ căn bản không thể nào tìm được người đại diện phù hợp. Hơn nữa   cũng không còn tinh lực để đi tìm. Thái Cầm nhìn vào hốc mắt ửng đỏ của Kỷ Thơ Kỳ, đây chính là người cô tận mắt chứng kiến cô ấy trưởng thành trong ba năm. Từ năm cô ấy hai mươi ba tuổi đến bây giờ là hai mươi sáu tuổi. Nói không có chút cảm tình nào  khẳng định chính là giả dối. Nhưng ở trong ba năm này, cô nhìn cô ấy lớn lên đồng thời cũng nhìn cô ấy càng ngày càng xa lạ, xa lạ đến mức cô cũng sắp không thể nhận ra. Nếu như chỉ bởi vì nguyên nhân này, cô nghĩ  cô nhất định sẽ cùng cô ấy vượt qua, nhưng căn bản không phải vì vấn đề này. Kỷ Thơ Kỳ bây giờ đắc tội với một  nhân  vật lớn  như vậy. Coi như  muốn giúp cô ấy cũng không thể được, huống chi người kia còn trực tiếp tìm tới cô nói chuyện. Cô ấy đã có thể tự mình đưa ra quyết định mà không hề thương lượng với cô, bên kia cũng đã biết tất cả mọi chuyện, thật ra đối với Kỷ Thơ Kỳ  mà nói cô cũng không quan trọng đến vậy, nếu đã như thế  cô cần gì phải ở lại đây nữa. Huống chi bây giờ ở lại hay không ở lại cũng không phải là điều cô có thể quyết định nữa rồi. Người kia nói sẽ để cho cô tự cân nhắc, nhưng trên thực tế  là để cho cô tự cân nhắc sao? “Không cần em không phải chị mà người ngay từ lúc bắt đầu đã không cần chính là em.’’ Thái Cầm  lạnh nhạt nhìn cô nói. Kỷ Thơ Kỳ  kinh ngạc. Cô ấy… Hóa ra cô ấy đều biết… “Thơ Kỳ, em phải biết rằng chị dẫu sao cũng lớn hơn em vài tuổi, tâm tư của em sao chị có thể không thấu, cho nên em cũng không cần trách chị, có thể hai chúng ta đã được định sẵn sẽ không đi chung trên một con đường.’’ Sau khi nói xong,  Thái Cầm cũng không còn do dự gì nữa, trực tiếp xoay người ra ngoài. Cô nghĩ chính  mình đã  hết lòng với Kỷ Thơ Kỳ  trên cương vị của một người đại diện, khi nhận trách nhiệm  dẫn dắt cô ấy, cô đã dồn hết mọi tâm tư tình cảm của bản thân  nhưng sao cô ấy lại có thể  lại đối xử với cô như vậy. Chính vì vậy bây giờ cô bỏ đi  trong lúc người ta  khó khăn nhất, cô cũng không cảm thấy thẹn với lương tâm mình. Nếu đã không phải là người đi chung một con đường thì hà tất phải cưỡng ép buộc chung một chỗ với nhau. * Khương Hân từ chối mời Kỷ Thơ Kỳ  làm người phát ngôn quảng cáo, Thái Cầm lại  hủy hợp đồng với cô  ngay chính vào lúc này. Hai ngày nay  Kỷ Thơ Kỳ bận rộn đến sứt đầu bể trán, bởi vì công ty đến bây giờ còn chưa cho cô ấy một người đại diện mới, chuyện  gì cũng phải đích thân cô ra mặt. Mấy ngày nay hot search liên quan đến Bạc  Kha Nhiễm thực sự đã bị rớt xuống đến mức gần như biến mất, nhưng  thân cô bây giờ còn chưa lo xong, cũng đành phải đem chuyện này gác sang một bên. Kỷ Thơ Kỳ mơ hồ cảm thấy chuyện quảng cáo,  Thái Cầm rời đi  chỉ là sự khởi đầu, mọi chuyện chưa thể kết thúc ở đây.  Quả nhiên tất cả đều giống như dự cảm của cô. Thật sự chỉ là sự khởi đầu mà thôi. Từ sau khi bị Khương Hân chối bỏ, thậm chí những quảng cáo cô  đã hoàn thành xong việc ký kết hợp đồng cũng đều nhanh chóng bị  đình chỉ. “Quản lý Phó, bên ông như thế này là có ý gì?’’ Kỷ Thơ Kỳ lúc này đã có chút không thể bình tĩnh. Bởi vì không chỉ công ty  này  hủy bỏ làm việc với  với cô  mà là tất cả những  hợp đồng khác  cũng đồng loạt thông báo dừng lại. “Thật xin lỗi khi phải nói với cô chuyện này, cô Kỷ, chúng tôi vẫn phải có trách nhiệm với sản phẩm của chính mình.’’ Kỷ Thơ Kỳ nắm chặt điện thoại trong tay. Ông ta nói câu này có nghĩa là gì? Chẳng lẽ để cho cô làm người phát ngôn chính là không có trách nhiệm với sản phẩm của bọn họ sao? Thế tại sao ngay từ đầu  khi ký hợp đồng lại không cảm thấy như vậy chứ? "Ông  đừng quên, chúng ta còn có hợp đồng.’’ Kỷ Thơ Kỳ bây giờ chỉ có thể đem sự ràng buộc này ra để nói chuyện. ‘’Tôi biết giữa chúng ta có hợp đồng  cho nên phía bên chúng tôi sẽ chiếu theo luật pháp, nên bồi thường cho cô như thế nào chúng tôi sẽ làm như thế đó.’’ Kỷ Thơ Kỳ giống như không có lực chống đỡ  lập tức ngã ngồi trên ghế sofa. Bọn họ tình nguyện bồi thường cũng không muốn tiếp tục hợp tác với cô. Dĩ nhiên những đối tác đã thông báo hủy  hợp đồng quảng cáo với cô cũng đều bày tỏ mong muốn bồi thường thiệt hại. Kỷ Thơ Kỳ biết  mình đã gặp rắc rối lớn rồi, chỉ trong thời gian ngắn cô bị nhiều  bên  từ chối như vậy, chính mình không thể có năng lực giải quyết chuyện này, cô không thể không gọi điện cho công ty quản lý. Hy vọng công ty còn có thể giúp cô xử lý chuyện này. Nhưng Kỷ Thơ Kỳ thực sự  đã đánh giá bản thân mình quá cao. Ba lần điện thoại đều không được kết nối, chỉ có lần thứ tư mới có người bắt máy. "Kỷ Thơ Kỳ, cô đã gây ra chuyện gì vậy?’’ Cô còn chưa kịp mở lời xin Giang tổng  giúp đỡ thì đã nghe thấy một âm thanh hừng hực lửa giận phát ra từ đầu dây bên kia. "Giang tổng..." Kỷ Thơ Kỳ có chút bối rối. "Các nhà quảng cáo cùng cô ký hợp đồng quảng cáo vừa gọi điện cho tôi nói muốn hủy hợp đồng với cô, là tất cả, tất cả đấy!!’’ "Cô làm việc như thế  sao, làm đến mức như thế này?’’ "Tự cho mình  cứng cáp rồi đúng không, giỏi giang  rồi đúng không, hai ngày trước là người đại diện đã làm việc với cô hơn mấy năm rời đi, bây giờ thì bị hủy toàn bộ hợp đồng, cô không còn muốn lăn lộn trong nghề này nữa sao?’’ "Giang..." "Cô đừng nói nhảm với tôi nữa, tôi nói cho cô biết, chuyện này tự mình xử lý cho tốt đi,  đừng có mỗi lần gây ra chuyện gì  cũng để cho công ty đi phía sau lau mông cho cô, công ty là cha là mẹ cô sao?’’ Giang tổng sau khi nói những lời này thì ngay lập tức cúp điện thoại. Kỷ Thơ Kỳ đứng chôn chân nơi đó nửa ngày cũng không thể phản ứng lại. Cô gọi điện cho công ty, trông cậy vào công ty giúp cô xử lý, ai ngờ công ty lại bảo cô tự mình giải quyết. Những chuyện như thế này  làm sao cô có thể tự mình giải quyết đây? Ngay khi cô đang luống cuống chân tay  còn chưa kịp tỉnh táo lại thì người trợ lý đã đẩy cửa đi vào, thấy cô ta vội vàng như vậy, Kỷ Thơ Kỳ càng thêm phiền não. "Chị Thơ Kỳ, không hay rồi!’’ "Không hay, không hay, cái gì không hay?’’ Người trợ lý nhìn thấy vẻ mặt khó coi của cô, trong lòng có chút sợ hãi, Kỷ Thơ Kỳ luôn luôn buồn vui thất thường, cô cũng sợ đắc tội với cô ấy, trước đây còn có Thái tỷ còn tốt, cô ấy ở trước mặt Thái Cầm  ít nhất sẽ không dám nói gì nhưng bây giờ chị ấy  đã rời đi, cô liền bị đẩy ra phía trước. Cô khẩn khương nắm chặt chiếc máy tình bảng trong tay, lấy hết can đảm đưa nó cho Kỷ Thơ Kỳ. "Chị nhìn vào hot search một chút.’’ .