Khi Thẩm Dữ trở về nhà cũng đã là rạng sáng. Khi anh mở cửa đi vào đã thấy đèn trong phòng khách vẫn sáng, không  khỏi cảm thấy có chút kỳ quái. Đã muộn như thế này rồi  cô chắc hẳn cũng đã sớm đi ngủ, sao đèn trong phòng khác vẫn sáng như vậy. Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Sau khi cởi giày, anh mơ hồ nhìn thấy trên  chiếc ghế sofa phòng khách gồ lên không khối. Thẩm Dữ  đi về phía trước mấy bước, lúc này mới nhìn thấy rõ. Bạc Kha Nhiễm  đang nằm trên ghế sofa, trên người đắp một cái chăn mỏng, nhìn từ phía sau hẳn là cô đang ngủ. Sao cô lại ngủ ở đây? Thẩm Dữ nhíu mày một cái, nhưng vẫn thả nhẹ bước chân đi về phía cô. Quả nhiên là đang ngủ. Đôi mắt nhắm chặt, hàng lông mi khép vào nhau càng thêm dài và dày, vô cùng  xinh đẹp  tựa như một cây quạt nhỏ tinh tế cùng với làn da trắng nõn mịn màng, lồng ngực khẽ hô hấp phập phồng.   Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Cô ngủ thật ngoan ngoãn  giống như một đứa trẻ, một cánh tay uốn cong, đầu tựa vào lòng bàn tay ấy, một tay khác rũ xuống bên mép ghế sofa. Thẩm Dữ nhìn cánh  tay  đang buông lỏng của cô,  cảm thấy có chút dễ thương  vì vậy liền  nhẹ nhàng véo vào ngón tay cô. Nhưng anh chỉ vừa mới nhẹ nhàng chạm vào thì người vốn đang ngủ say lập tức tỉnh lại. Trong giấc mơ, Bạc Kha Nhiễm  mơ hồ cảm giác được  có người đang đến gần, cho nên chỉ chỉ cần người ấy vừa chạm vào, cô liền mở mắt. Cô nhìn người đàn ông đang khẽ cúi người trước mặt, dụi dụi mắt một cái. “Anh về rồi sao?’’ Cô mềm mại nói. Thẩm Dữ đứng dậy ngồi bên mép ghế sofa rồi đưa tay xoa xoa gò má của cô hai lần. “ Ừ, tại sao không vào phòng ngủ?’’ Bạc  Kha Nhiễm  nhích người lên một chút, dựa đầu vào trên bắp đùi anh. “Đang đợi anh nha.’’ Nói tới chỗ này, Bạc Kha Nhiễm  đột nhiên nghĩ đến buổi chiều Hạ Thời Xuân bảo cô mang canh gà cho Thẩm Dữ,  vội vàng bật dậy, dáng vẻ  vô cùng lo lắng, thiếu chút nữa  đụng vào cằm của anh. “Sao vậy?’’ Thẩm Dữ bị động tác của cô làm cho kinh ngạc, kỳ quái hỏi. “Canh gà?’’ “Canh gà gì?’’ Khi Thẩm Dữ hỏi cau này nhìn  Bạc Kha Nhiễm  đã mang dép đi về phía phòng bếp, cô vừa đi vừa trả lời câu hỏi của anh: “Canh gà cho anh.’’ Nghe được câu trả lời của cô, Thẩm Dữ theo bản năng nhướn chân này một cái. Tại sao anh không biết cô còn có thể hầm canh gà vây, anh tò mò đứng dậy đi theo cô. “Anh đừng nghĩ nhiều, không phải do em làm, hôm nay em trở về Bạc gia.’’ Bạc Kha Nhiễm  vừa đem canh gà bỏ vào trong bát vừa nói với anh. Ý của câu này đơn giản chính là  cháo gà này là do mẹ em làm đấy. Thẩm Dữ lộ ra một biểu cảm đã hiểu. “Mẹ làm cho anh sao?’’ “Vâng, nói anh vất vả làm việc, muốn anh bồi bổ thân thể một chút.’’ Bạc Kha Nhiễm  chuẩn bị đem canh gà cho anh. Thẩm Dữ sợ cô bị nóng, liền nhanh tay nhanh mắt tự mình đến bưng. Anh nhìn cô, đột nhiên nói một câu có hàm ý sâu xa. “Ừ,  quả thực rất cực khổ, phải bồi bổ thật tốt.’’ Ban đầu Bạc Kha Nhiễm  còn không hiểu lời nói này của anh có nghĩa là gì, nhưng sau đó nhìn thấy anh mắt trêu đùa của anh, cô lập tức bừng tỉnh. Nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ, cô đi tới  muốn giành lại bát canh gà trong tay anh. “Khổ cực cái gì mà khổ cực, không được uống.’’ Thẩm Dữ dễ dàng né tránh cô. “Đừng lộn xộn, cẩn thận nóng.’’  Anh nghiêm túc nói. Thấy trên mặt anh đầy nghiêm  túc, Bạc Kha Nhiễm bĩu môi một cái, không thèm để ý đến anh nữa. Thẩm Dữ đem cháo gà đặt trên bàn ăn, nhìn bộ dáng tức giận của cô cảm thấy có chút buồn cười, anh  bá đạo ôm cô vào  trong  ngực: “ Được rồi, được rồi, là anh sai, đừng tức giận.’’ Nghe thấy  anh chủ động nhượng bộ, khuôn mặt Bạc Kha Nhiễm  lúc này mới dãn ra đôi chút, nhưng một giây kế tiếp lại nghe anh bổ sung một câu: “Không khổ cực, một chút cũng không thấy khổ cực.’’ Khi Thẩm Dữ  nói ra những lời này, đôi môi anh tiền gần về phía tai cô, hơi thở ấm áp lan tỏa vào trong màng nhĩ  khiến cho cô không khỏi rụt người lại, gò má bắt đầu bị thiêu đốt. Bạc Kha Nhiễm  dùng sức vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của anh. “Tại sao anh lại phiền phúc như vậy chứ?’’ Cô tức giận mắng. Nhưng Thẩm Dữ cũng chỉ khẽ cười một tiếng, không hề phản bác lại lời chỉ trích của cô. Bạc Kha Nhiễm  thấy anh không nói lời nào, trên mặt ngược lại nở nụ cười đầy cưng chiều, không hiểu tại sao trái tim chợt mềm mại một chút. Quả nhiên một người đàn ông anh tuấn khi cười lên cũng đều đẹp mắt như vậy. Nhất là khi anh còn nở một nụ cười chiều chuộng nhìn cô. “Rốt cuộc anh có uống hay không?’’ Cô nhỏ gọng lầm bầm một câu. “Uống.’’ Vừa nói Thẩm Dữ đưa tay muốn nắm lấy tay cô,  Bạc Kha Nhiễm   vốn dĩ muốn tránh né anh, nhưng động tác của cô lại chậm hơn anh nữa nhịp, tay  đã bị anh giữ chặt. Anh kéo cô ngồi  xuống bàn ăn, Bạc Kha Nhiễm  bất đắc dĩ ngồi xuống. “Là anh uống, cũng không phải em, em ngồi ở đây làm gì?’’ Thẩm Dữ không nói gì, anh một tay nắm lấy tay cô một tay cầm muốn múc một muỗng canh gà. Bạc Kha Nhiễm  thấy anh đưa gần đến miệng thổi thổi thì lộ ra một ánh mắt ghét bỏ. Chỉ nóng một chút như vậy cũng phải thổi. Còn sợ nóng đến bỏng sao? Đang nghĩ như vậy, lại thấy người kia đem muỗng canh đến bên môi mình. Bạc Kha Nhiễm  hoảng sợ một giây, rũ mắt nhìn xuống muỗng canh kia, hơi ngập ngừng nói: “Canh này là cho anh mà.’’ “Cùng nhau uống.’’ Thẩm Dữ đem muỗng canh lại gần một cô một chút nữa, lần này thật sự là chạm đến bờ môi. Bạc Kha Nhiễm  ngửi thấy mùi thơm nồng của canh gà. Thật ra thì cô đã ăn cơm rồi nhưng lúc này một lần nữa lại được ngửi thấy một mùi thơm khó cưỡng như vậy, cảm thấy bụng mình thực sự đói. Vì vậy, cô cũng không ra vẻ nữa nhanh chóng  há miệng uống muỗng canh anh đã đưa tới bên cạnh cô. “Thật là ngon.’’ Bạc Kha Nhiễm khen một tiếng, quả nhiên canh gà mẹ cô nấu vẫn rất ngon. Thẩm Dữ thấy cô trong nháy mặt cười tươi như hoa, lại múc một muỗng đưa đến bên miệng cô. “Anh cũng uống đi.’’Bạc Kha Nhiễm  đẩy cổ tay anh trở về. Cho nên một bát canh hai người anh một hớp em một hớp liền giải quyết sạch sẽ. Chờ đến khi toàn bộ canh gà trong nồi được giải quyết xong, Bạc Kha Nhiễm  cảm giác  bụng mình đều muốn căng phồng. Cái này có thể coi như là đang ăn thêm bữa ăn khuya đi. Sau khi dọn dẹp xong, Thẩm Dữ đi tắm, Bạc Kha Nhiễm   ngồi trên giường xem điện thoại di động một lát, chờ anh tắm xong đi ra, cô tự giác bỏ điện thoại lên tủ đầu giường. Cô vén một bên chăn lên cho anh. Thẩm Dữ sau khi nằm vào trong liền vòng tay ôm chặt cô vào trong lồng ngực. Anh vừa mới tắm xong, trên người còn vương lại một mùi hương thoang thoảng. Đây là mùi hương cô không thể nào quen thuộc hơn được nữa. Bạc Kha Nhiễm  ngẩng đầu nhìn đôi mắt lộ rõ quầng thâm của thẩm Dữ. Cô biết anh thật sự rất vất vả. Chính cô cũng là người trong ngành này, hiển nhiên biết công việc khổ cực, mặc dù là diễn xuất là những người diễn viên  nhưng trách nhiệm cùng gánh nặng của người đạo diễn lại nặng nề hơn so với bọn họ rất nhiều. Nghĩ đến đây, Bạc Kha Nhiễm lại cảm thấy đau lòng. Cô đưa tay từ trong chăn chạm vào vùng da dưới mắt của Thẩm Dữ, nhẹ nhàng mát xa. Có thể là cô  xoa bóp khiến anh cảm thấy thực sự thoải mái, cũng có thể là do đã quá mệt mỏi  cho nên Thẩm Dữ  khẽ nhắm mắt lại hưởng thụ. “Thoải mái không?’’ Bạc Kha Nhiễm  hỏi anh. Thẩm Dữ gật đầu, “Rất thoải mái.’’ Bạc Kha Nhiễm  mỉm cười, càng ra sức mát xa. Nhưng cô chỉ vừa mới đè xuống, Thẩm Dữ đã đưa tay ra cầm lấy tay cô giam giữ trong lòng bàn tay rộng lớn của mình. “Sao vậy?’’ Cô buồn bực hỏi. “Đã tốt hơn nhiều rồi, không cần xoa nữa.’’ Sở dĩ anh nói như vậy cũng bởi vì lo lắng cho cô mát xa cho anh lâu sẽ cảm thấy mỏi tay  mà thôi. “Không sao đâu, em mát xa cho anh thêm một lúc nữa.’’ Thẩm Dữ nắm chặt tay cô, không để cho cô giãy dụa. "Không cần." Anh vừa nói vừa đem mu bàn tay cô đến bên môi anh, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn. Sau khi hôn xong, anh duỗi tay lên tắt đèn trên tủ đầu giường. Phòng ngủ trong nháy mắt  chỉ còn một  mảnh mờ tối. Thẩm Dữ  xoa xoa đỉnh đầu cô, sau đó ép cô  vào trong lồng ngực chính mình: “Không còn sớm nữa, mau ngủ đi.’’ Thật ra thì Bạc Kha Nhiễm có thể cảm nhận được anh thực sự đã quá mệt mỏi. Nếu không, anh làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cô như thế? Cô rũ mắt che dấu sự đau lòng trong ánh mắt,  dùng sức ôm chặt lấy vòng eo của anh. “Được, đi ngủ.’’ “Ừ.’’ Thẩm Dữ ừ một tiếng, thỏa mãn nhắm hai mắt lại, càng ôm chặt Bạc Kha Nhiễm   trong ngực. Anh thật sự đã ngủ say. Bạc Kha Nhiễm  yên lặng lắng nghe hơi thở đều đặn của anh. Cô hiểu rõ sự vất vả của anh nhưng cô cũng không nói những câu  đại loại như anh  không nên quá bận rộn hay quá tham công tiếc việc. Bởi vì cô hiểu  nếu như cô nói cũng chẳng có ích gì, anh đơn giản không thể không làm những việc không vất vả hay vội vàng. Giống như những người đạo diễn khác, anh chỉ đang làm những việc mà một người đạo diễn thực thụ nên làm. Đồng thời cũng giống như cô, anh biết cô quay phim mệt mỏi cùng khổ cực nhưng  cũng chưa từng nói với cô những lời như vậy. Bởi vì nếu như không bận rộn, không vất vả, không khổ cực thì bọn họ chẳng khác nào những kẻ lười biếng trong công việc. Bạc Kha Nhiễm   bất chợt nghĩ đến những lời ban ngày mà Hạ Thời Xuân đã nói với cô. Vào lúc đó, cô thực sự không để ý  nên cũng không hiểu những ý nghĩ sâu xa trong lời của bà. Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, cô tựa như đã hiểu được. Cô hôm nay còn đang hoài nghi tại sao thái độ của bố cô lại đột nhiên được cải thiện nhiều đến như vậy. Chắc hẳn là Thẩm Dữ đã nói với ông điều gì đó. Mà ông cũng đã bừng tỉnh mọi chuyện. Bạc Kha Nhiễm  cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp. Trừ Thẩm Dữ, cô có thể sẽ không thể nào gặp được người thứ hai yêu thương, cưng chiều cô đến như vậy. .