Nghe những lời này của anh, lúc này Bạc Kha Nhiễm mới phát hiện ra mình chơi lớn. "Anh để em xuống đi." Thẩm Dữ hừ lạnh một tiếng, "Không phải em muốn anh giúp em tắm sao?" "Không muốn, không muốn, em muốn tự tắm." "Không muốn, nhưng cũng không phải do em quyết định." Nghe vậy, cả người Bạc Kha Nhiễm càng giãy giụa, tay chân đập loạn xạ. Nhưng mà cô càng giãy giụa, càng bị Thẩm Dữ ôm chặt hơn. Cuối cùng, cô giãy giụa quá mạnh, Thẩm Dữ dứt khoát lấy tay đánh một cái vào mông cô, một cái đánh này vừa xuống, người trên vai liền thành thật hơn nhiều. "Anh......Anh cư nhiên......" Bạc Kha Nhiễm có chút không thể tin được, cô lớn như vậy, chưa từng có bị người...... Bị người đánh mông...... "Anh đã làm gì?" Thẩm Dữ nhàn nhạt hỏi. Bạc Kha Nhiễm mím chặt môi, một câu cũng không nói ra được. Quá mất mặt! Cô không thể nói được! Bạc Kha Nhiễm bị Thẩm Dữ khiêng tới rồi phòng tắm, lúc này mới đặt cô xuống, chân cô vừa chạm đất, đã quay đầu muốn chạy ra ngoài. Nhưng còn chưa chạy được hai bước, áo cô đã bị người kia túm chặt. Cô đứng bất động. Tay Thẩm Dữ hơi dùng sức, một lần nữa kéo Bạc Kha Nhiễm về phía mình, anh ôm cô từ phía sau, đôi tay giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của cô. "Chạy cái gì, cũng không phải chưa từng tắm cho em." Hai tay Bạc Kha Nhiễm nắm chặt  bàn tay anh, nhỏ giọng lẩm bẩm. "Không giống nhau mà". "Không giống nhau chỗ nào?" Thẩm Dữ hỏi. Những lần kia là sau khi bọn họ kết thúc, cô mệt mỏi không còn chút sức lực nào, hơn nữa cũng không phải trong lúc tỉnh táo, cho nên anh giúp cô tắm rửa mà cô cũng không cảm thấy gì. Nhưng mà hiện tại cô hoàn toàn tỉnh táo. "Theo anh nghĩ, tất cả đều là giống nhau." Anh ghé sát vào vành tai mẫn cảm của cô nói nhỏ. Bạc Kha Nhiễm không khỏi run rẩy. "Anh bảo đảm với em, nhất định sẽ giúp em tắm sạch sẽ, được không?" Tiếng cuối cùng này của anh, vô cùng dụ hoặc. Bạc Kha Nhiễm muốn cự tuyệt lần nữa, nhưng còn chưa kịp nói, anh đã bắt đầu động thủ cởi cúc áo cô. Một lần nữa từ phòng tắm đi ra, Bạc Kha Nhiễm được Thẩm Dữ ôm ra, cả người bọc trong khăn tắm. Cô hơi rũ mắt, gò má trắng nõn ửng đỏ không thôi, đôi mắt to đen như mực ngập nước, đôi môi đỏ thắm hơi chu lên, nhìn kỹ một chút sẽ phát hiện ra. Môi cô lúc này sưng đỏ, mơ hồ còn có thể nhìn thấy những dấu răng rất nhỏ. Chỗ cổ thấp thoáng những dấu hôn xanh xanh tím tím. Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt thỏa mãn của người kia, âm thầm quyết định, về sau không bao giờ đi khiêu khích anh nữa. Cô đã biết, anh sẽ không đơn giản giúp cô tắm rửa! Thẩm Dữ cúi đầu liền nhìn thấy cô đang xấu hổ tức giận trừng mắt nhìn anh. Không khỏi nghĩ đến vừa rồi ở trong phòng tắm bộ dáng cô khóc lóc cầu xin anh. Mới chỉ nghĩ đến thôi, anh đã cảm thấy vô cùng tâm viên ý mã. Hưởng qua một lần liền không cách nào buông tay được, chỉ biết theo thời gian càng ngày càng nghiện. Nhưng mà anh rất vui vẻ chịu đựng. Nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm mềm mại, một tay anh ôm lấy cô, một tay khác xốc chăn lên, ôn nhu đặt cô nằm trên giường. Vừa dính vào giường, Bạc Kha Nhiễm liền nhanh chóng buông tay khỏi cổ anh, kéo chăn, giống như con cá trạch nhỏ trượt xuống nước. Cô dùng chăn bọc mình kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt to nhìn anh, trong mắt mang theo ý phòng bị vô rất rõ ràng. Thẩm Dữ bật cười, anh duỗi tay xoa loạn tóc cô. "Tóc còn chưa khô, chờ khô rồi ngủ tiếp." Bạc Kha Nhiễm nhăn mũi, "Em muốn đi ngủ luôn." "Tóc chưa khô đã ngủ, sẽ đau đầu." Bạc Kha Nhiễm thấy phiền không để ý tới anh. Vừa rồi ở trong phòng tắm, cô bảo anh dừng lại, anh càng không nghe. Hiện tại anh muốn cô sấy tóc, cô càng không muốn sấy tóc. Cô chính là muốn đối nghịch với anh. Thẩm Dữ bất đắc dĩ, "Nghe lời, được không?" Bạc Kha Nhiễm dứt khoát nhắm mắt lại, hiện tại viên đạn bọc đường này đối với cô không có tác dụng, cô sẽ không để mình bị xoay vòng vòng! "Vợ à, ngoan." Vợ Bạc Kha Nhiễm đột nhiên giật mình, cô theo bản năng mở to mắt, vừa mở mắt liền bắt gặp đôi mắt hàm chứa sủng nịch của Thẩm Dữ. Cô nhấp nhấp miệng. "Vợ à, ngoan ngoãn thổi tóc được không?" Thẩm Dữ ngồi ở mép giường, tiếp tục hỏi cô. Bạc Kha Nhiễm lúc ấy rất muốn nói không, nhưng mà không biết vì sao, thời điểm nói ra, tự nhiên ít đi một chữ " Không". "Được." Tận đến khi tóc Bạc Kha Nhiễm được sấy khô, một lần nữa chui vào trong chăn, cô mới phản ứng lại. Cô cư nhiên trúng mỹ nam kế. Người này quả thực quá gian trá! Thẩm Dữ cười vỗ vào chăn, nói. "Ngày mai chúng ta liền về nhà." Về nhà. Trong lòng Bạc Kha Nhiễm ấm áp, gật đầu đáp lại. Thẩm Dữ sờ sờ đầu cô, sau đó từ bên mép giường đứng lên chuẩn bị rời đi, mới vừa đi một bước đã bị túm chặt góc áo, anh xoay người lại, túm góc áo anh chính là Bạc Kha Nhiễm. Nửa người cô từ trong chăn lộ ra, cánh tay nhỏ trắng nõn túm góc áo anh. "Làm sao vậy?" Anh buồn cười hỏi. "Anh đi đâu?" Cô nghiêm túc hỏi, đôi mắt lung linh ngập nước nhìn anh. Hầu kết Thẩm Dữ khẽ trượt lên trượt xuống, "Em nói xem?" Bạc Kha Nhiễm khó hiểu. "Lại đi tắm một lần nữa, nếu không em bồi......" Thẩm Dữ còn chưa nói xong, tay nhỏ đang túm góc áo anh liền rụt về, rất mau lùi về trong chăn. Thẩm Dữ bất đắc cười cười, nhịn xuống dục vọng muốn ôm cô lần nữa, chỉ có thể động thủ nhéo nhéo chóp mũi cô. "Mau ngủ đi." "Vâng." Bạc Kha Nhiễm nhanh chóng nhắm mắt lại. Sáng sớm, Thẩm Dữ theo bản năng muốn ôm Bạc Kha Nhiễm bên cạnh vào trong lòng ngực, anh duỗi tay sờ soạng bên cạnh một hồi, nhưng mà bên cạnh trống không, lạnh lẽo không có hơi ấm. Anh đột nhiên mở to mắt nhìn lại, bên người quả nhiên trống không, trên giường căn bản không có bóng dáng cô. "Nhiễm Nhiễm?" Anh ngồi dậy gọi cô. "Sao vậy?" Thanh âm từ bên cửa sổ phòng ngủ truyền đến, anh nghiêng đầu nhìn qua, liền nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm đang đứng cạnh cửa sổ. Vừa thấy, yết hầu liền khô khốc. Cô mặc áo ngủ đơn giản đứng nơi đó, tóc dài đáp sau cai, gò má trắng nõn mang theo ý cười,  ánh mắt yên lặng nhu hòa. "Anh dậy rồi?" Cô cười hỏi. Ánh mắt chạm nhau, khoé miệng hai người đồng thời nhếch lên. "Ừ." Anh xốc chăn lên, cầm chăn mỏng đi về phía cô. Anh dùng chăn mỏng bọc cả người cô lại, thuận thế ôm lấy cô, để cô dựa vào lồng ngực mình. "Lạnh không?" Bạc Kha Nhiễm lắc đầu. "Không lạnh." Bạc Kha Nhiễm hơi nhướng người, nhìn về phía ngoài cửa sổ. "Năm nay sao còn chưa thấy tuyết rơi?" Thẩm Dữ đặt cằm trên vài cô, gương mặt dán sát mặt cô. "Phỏng chừng không lâu nữa sẽ có." Anh trầm giọng nói. "Sao vậy, em muốn tuyết rơi?" "Vâng." Cô muốn chơi ném tuyết. Cô đột nhiên nhớ tới chuyện trước kia. Cô cùng Thẩm Tư Gia quấn lấy anh bồi các cô đi ra ngoài chơi ném tuyết. Năm ấy tuyết rơi đặc biệt lớn, vừa ra khỏi cửa  đã thấy tuyết chất rơi khắp nơi, ba người bọn họ mặc áo lông vũ rất dày. Mày trắng cửa tuyết bao phủ khắp nơi, toàn bộ đại viện đều là trắng xoá một mảnh. Ngày đó anh mặc áo lông vũ này đen, đứng trong đại viện trắng xoá, vô cùng chói mắt. Rõ ràng nói ba người cùng nhau chơi, nhưng mà anh là đứng ở một bên nhìn cô cùng Thẩm Tư Gia chạy khắp nơi, không chơi cùng các cô. Thời niên thiếu, anh luôn như vậy. Các cô yêu cầu anh sẽ không cự tuyệt, chỉ là sẽ không tham dự, vĩnh viễn đứng một bên an tĩnh nhìn các cô. Lúc ấy, cô đã nghĩ, sau này có ai ở bên cạnh người như anh, phỏng chừng sẽ rất nhàm chán. Nhưng mà vẫn nhịn không được muốn ở bên anh, cho dù nhàm chán cũng không sao cả. "Nghĩ gì vậy?" Thanh âm của  Thẩm Dữ kéo Bạc Kha Nhiễm đang chìm trong suy nghĩ trở về. Bạc Kha Nhiễm cười xoay người lại, cô muốn đem cánh tay vòng lấy cổ anh, nhưng mà chiều cao bọn họ có chút chênh lệch, cô cố sức nhón mũi chân mới có thể ôm lấy cổ anh. Thẩm Dữ cắn môi mỏng, đôi tay bóp chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, dùng sức nhấc cô lên, cả người cô liền nhẹ nhàng ngồi trên bệ cửa sổ, mà cánh tay của cô cũng có thể vòng lấy cổ anh. "Em nhớ đến chuyện trước kia." "Chuyện gì?" "Ừ...... anh đoán xem."  Bạc Kha Nhiễm nhìn anh cười sáng lạn, thời điểm cô cười rộ lên, mặt mày đều là cong lên.  Thẩm Dữ nhìn cô, ánh mắt từ đôi mắt cô dần dần dịch xuống, cuối cùng trên bờ môi đang mỉm cười.  Môi hồng răng trắng, vô cùng quyến rũ.  Hầu kết khẽ lăn, anh kéo cô lại gần, môi mỏng chậm rãi dán sát vào cô.  Bạc Kha Nhiễm thấy mình càng ngày càng gần Thẩm Dữ, thình lình duỗi tay chế trụ ót anh, đem mình ấn về phía anh.  Môi cô phủ lên bờ môi của hắn.  Thẩm Dữ sửng sốt một giây, nhưng thực mau liền đảo khách thành chủ.  Gắn bó như môi với răng, hoạn nạn nâng đỡ.  Kỳ thật, có một việc, Bạc Kha Nhiễm chưa từng nói qua với bất cứ ai, bao gồm Thẩm Tư Gia. Ngày đó, sau khi bị Thẩm Tư Gia đánh lén, cô siết chặt nắm tuyết trong tay, chuẩn bị báo thù rửa hận, lại không cẩn thận nhìn thấy Thẩm Dữ đứng cách đó không xa.  Khuôn mặt anh ôn hòa, môi mỏng thường ngày khẽ nhếch lên.  Cô nhìn có chút xuất thần.  Không biết lúc hôn môi chú nhỏ sẽ có cảm giác thế nào.