Yêu Chiều Fan Hâm Mộ
Chương 45 : Em mãi mãi là niềm tự hào của anh
Edit: Kali
Beta: TH
Cô chỉ nhận được một phân đoạn ngắn của kịch bản, nữ chính tỉnh lại trong một căn phòng u ám không một bóng người, đầu óc trống rỗng không có bất kì ký ức nào.
Ở bức tường đối diện chiếc giường là một tấm gương, bên trong phản chiếu gương mặt của cô.
Dù tái nhợt nhưng vẫn xinh đẹp, con ngươi đen láy tràn đầy hoảng loạn và sợ hãi.
Đạo diễn chỉ yêu cầu cô diễn cảnh này.
Thẩm Ý Nùng dựa theo địa chỉ được gửi tới điện thọai, đến căn nhà dưới lầu của một khu chung cư. Ngõ hẻm chật hẹp cũ kĩ, hai bên treo đầy quần áo, những vết bẩn và nước ứ đọng đã làm nhòa đi màu sắc vốn có của nền nhà.
Cô đi lên tầng ba theo đường cầu thang tối tăm, trên cửa phòng phía bên tay phải viết số 306, đây là số nhà cho buổi thử vai hôm nay.
Cửa lớn đóng chặt, Thẩm Ý Nùng giơ tay khẽ đẩy ra thử, cánh cửa kia không hề khóa nên cô mở ra một cách dễ dàng, mọi thứ bên trong căn phòng ngay tức khắc đập vào mắt.
Rèm cửa giăng kín, ánh sáng le lói, đồ dùng trong nhà được trang hoàng theo kiểu cổ xưa, phòng bếp nhỏ nối liền với phòng ngủ, một chiếc giường gỗ được đặt cách đó không xa, ga giường và chăn bị giặt đến mức phai thành màu vàng, chiếc gối đặt ở giữa cũng khô quắt qoeo.
Đối diện chân giường treo một chiếc gương dài nửa người, trong căn phòng u ám lóe ra tia sáng, khi ngồi trên giường, vừa vặn có thể phản chiếu lại gương mặt của cô.
Thẩm Ý Nùng đánh giá bốn phía, nhìn thấy trên trần nhà còn có vài chiếc camera được giấu ở trong góc, chấm nhỏ màu đỏ nhấp nháy, từ lúc cô bước chân vào căn phòng này, buổi thử vai đã bắt đầu.
Hôm nay cô trang điểm rất nhẹ nhàng, chiếc váy trắng càng làm thân hình gầy của cô thêm tinh tế, mái tóc dài màu đen rối tung, hơi che đi gương mặt, khuôn mặt trắng nhợt, mỏng manh dễ vỡ, gầy gò ốm yếu.
Thẩm Ý Nùng cởi giày ra, chậm chạp bò lên chiếc giường mang theo hơi thở xa lạ. Sau khi ngồi xuống điều chỉnh lại nhịp thở, hai tay đặt lên bụng, từ từ nằm xuống.
Trên chiếc gối màu trắng cũ màu ố vàng là lọn tóc đen nhánh, gương mặt ở chính giữa yếu ớt mỹ miều. Cô gái nhắm chặt mắt, môi hơi mấp máy, hình ảnh không tiếng động yên tĩnh, sự yên tĩnh không tên, lại lộ ra vẻ kỳ dị.
Một lát sau, cô bỗng nhiên mở mắt ra, con ngươi mở to, mang theo vẻ đột nhiên tỉnh lại vừa hoảng hốt vừa kinh hoàng. Ngay sau đó, cô kìm nén nỗi sợ rồi ngồi dậy, tay phải vô thức đè lên váy, rồi miễn cưỡng điềm tĩnh ngồi dậy từ trên giường trong nháy mắt, nhìn thấy trong chiếc gương ở phía đối diện đột nhiên phản chiếu lại gương mặt của cô một cách rõ ràng.
Sự sợ hãi trong mắt lan ra toàn thân, vẻ mặt lộ vẻ mất khống chế, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cô gái nhìn chằm chằm gương mặt mình trong gương, vẻ mặt khó có thể diễn tả được bằng từ ngữ.
Rõ ràng vừa bối rối vừa hoảng sợ, luống cuống mơ hồ không biết phải làm sao, và không một ai phát hiện ra, tia sáng nhỏ lóe lên được giấu tận sâu trong đáy mắt kia, tia sáng làm người khác phải run rẩy.
"Tôi là ai...?"
Đôi môi tái nhợt run rẩy, thì thào nhỏ đến mức không nghe thấy, đọc ra một tràng lời thoại duy nhất trong kịch bản.
Hai mắt cô trống rỗng nhìn chằm chằm và ống kính, trong một căn phòng yên tĩnh khác, bốn năm người đang ngồi trong góc nhìn chằm chằm vào màn hình, một người trong số đó lên tiếng.
"Phóng to, đôi mắt."
Hình ảnh gương mặt trong màn hình được phóng to ra, cuối cùng hình ảnh dừng trên màn hình lớn là đôi mắt đen thẳm kia, như thể đang nhìn thẳng chăm chú vào bọn họ qua màn hình.
Có người không nhịn được rùng mình một cái.
"Cảnh này hơi rợn người."
"Chính là cô ấy." Người yêu cầu phóng to khuôn mặt cô nói, ánh mắt vẫn dừng trên khuôn mặt cô, chăm chú quan sát, như thể bắt gặp chuyện gì thú vị và hiếm thấy, tay chống cằm nhẹ, gật đầu, nhẹ giọng nói một mình.
"Sao trước đây lại không phát hiện ra... Quả nhiên tân binh vẫn rất hay mang đến nhiều sự bất ngờ như vậy."
"Cô ấy cũng không phải tân binh, từng diễn qua không ít bộ." Bên cạnh có người nghe thấy, không nhịn được mở miệng, Lâm Triều cười trừ.
"Cái đẹp chưa được khai phá triệt để, chính là tân binh."
"Đúng vậy đúng vậy đúng vậy, đạo diễn Lâm nói rất có lý."
Khi Thẩm Ý Nùng trở về sau buổi thử vai, Trình Như Ca đang tưới hoa trong vườn, ánh chiều tà buông xuống, cả người anh như đắm chìm trong sắc màu vàng ấm áp, áo trắng quần dài, sạch sẽ tinh tươm, một chùm ấm áp.
Nghe thấy tiếng cửa mở ra, anh ngẩng đầu lên, trong tay vẫn đang cầm bình tưới nước, khóe mắt lại cười.
"Về rồi à?"
"Dạ." Cô vẫn chưa hoàn toàn thoát ra được khỏi trạng thái trong buổi thử vai, vẻ mặt hơi mệt mỏi.
"Anh nấu trà hoa nhài vỏ quýt, bây giờ vừa lúc có thể uống được rồi." Anh thả bình nước xuống, ôm cô đi vào trong, nhiệt độ của lòng bàn tay từ trên vai truyền đến, sự ấm áp xua tan đi sự lạnh lẽo.
Tâm tình Thẩm Ý Nùng trở nên bình thường lại, hình ảnh căn phòng tối tăm trong đầu dần dần được thay thế bởi hình ảnh trước mắt. Trình Như Ca đang rót trà vào ly, ly sứ màu trắng đựng đầy thứ nước màu đỏ thẫm, cùng với mùi hương thơm ngát, làm tinh thần được thả lỏng.
Anh đưa ly trà qua, để trong lòng bàn tay nóng đến mức gần như phỏng. Thẩm Ý Nùng cảm thụ được nhiệt độ trong lòng bàn tay, cúi đầu uống một ngụm, vị ngọt nhẹ nhàng pha lẫn chút vị chua, mùi thơm nức mũi, có mùi vỏ quýt tươi mát nhưng không chỉ có mỗi hương thơm này.
"Anh bỏ những gì vào trà vậy ạ?" Cô lên tiếng hỏi, lại cúi đầu uống một ngụm.
"Ngon lắm luôn ạ."
"Hoa Lạc Thần, quả mận bắc, quả mơ, còn bỏ thêm một ít đường phèn nữa." Trình Như Ca cười rồi giải thích cho cô, hơi thỏa mãn.
"Em thích là tốt rồi."
Cô dựa vào người anh rồi lặng lẽ uống trà, ly trà cũng sắp thấy đáy, mà vẫn chưa thấy người bên cạnh hỏi han, cô không nhịn được "Ầy" một tiếng, nghiêng đầu hỏi.
"Vì sao anh lại không hỏi buổi thử vai của em thế nào?"
"Anh tin tưởng em." Trình Như Ca nói với vẻ trầm ổn, cô bật cười.
"Lý do chính đáng ghê ha, thầy Trình."
"Thật sự không muốn biết sao?" Cô cong mí mắt lên, sự ủ rũ vừa nãy đã biến mất hoàn toàn, Trình Như Ca sờ mũi.
"Vẫn muốn biết."
Cô lại kiên quyết từ chối lời đề nghị đưa đón cô của anh trước giờ đi thử vai, một mình đi trước, giống như một chiến sĩ đơn độc ra trận, bóng dáng gầy yếu không che đi được ý chí chiến đấu hừng hực, lại càng làm người khác rung động, không hiểu sao lại thấy không đành lòng.
Mỗi một cơ hội, cô đều gắt gao giữ chặt lấy, không muốn buông tay được ăn cả ngã về không.
Trước khi nghe theo sự sắp đặt của bánh xe định mệnh thì đầu tiên phải cố gắng hết sức mình.
Trình Như Ca vẫn nhớ như in cả đêm hôm đó cô ngồi trong phòng sách nghiền ngẫm phân cảnh kia đến nửa đêm, chỉ một động tác rất nhỏ cũng lặp đi lặp lại và cân nhắc đủ đường, chọn ra một động tác mang lại cảm giác sát với nguyên tác nhất, từng bước hóa thân thành nhân vật.
Mấy ngày nay cô giống như biến thành người khác, có đôi khi bỗng nhiên chạm mắt với cô, Trình Như Ca đều giật hết cả mình, như thể người đứng trước mặt anh không phải cô, mà là cô gái u ám tái nhợt trong kịch bản kia.
Thế nên, ngay cả khi anh nói chuyện cũng không tự giác hạ thấp giọng xuống, cẩn thận, quan tâm đến cảm xúc của cô.
"Em cũng không biết kết quả thử vai thế nào..." Ánh mắt Thẩm Ý Nùng nhìn xa xăm, lòng bàn tay không tự giác mân mê thành ly ấm áp, nhớ lại tình cảnh trước đó.
"Trong phòng không có người, chỉ có vài chiếc camera, em dựa theo kịch bản diễn một lần, sau khi nhận được thông báo thì có thể về được rồi."
"Nhưng một màn kia là trạng thái diễn tốt nhất trong cả mấy ngày qua của em rồi." Nhìn chung cách bài trí và sắp xếp trong phòng cực kỳ chân thật, ngay từ lúc bước vào đã nhập vai.
"Cho nên ――" cô nhìn về phía Trình Như Ca, trong mắt lộ ra ý cười nhẹ nhàng và nhợt nhạt.
"Cho dù kết quả có ra sao, thì em cũng không có gì tiếc nuối."
Ầy.
Trình Như Ca thở dài trong lòng, nụ cười trên mặt càng sâu thêm, ôm cô vào lòng, môi không cưỡng được cúi xuống đặt nụ hôn lên trán cô hai giây, rồi lưu luyến rời đi, ánh mắt dịu dàng, nói nhỏ.
"Em mãi mãi là niềm tự hào của anh."
Ban đầu Thẩm Ý Nùng chỉ hơi sầu não, hôm nay trải qua chuyện này làm từ ngữ của cô bị xáo trộn. Sau khi Trình Như Ca nhìn cô rồi đột nhiên nói ra những lời này, không hiểu sao mặt cô ngơ ra rồi nóng lên, cảm thấy xấu hổ.
"Em không phải, không phải." Cô nhanh chóng phủ nhận, cảm thấy mình không xứng đáng.
Cô vào giới đã lâu như vậy, chẳng làm nên trò trống gì vừa tầm thường vừa vô vị, chỉ có vài phần nghiêm túc và chăm chỉ bù lại, nhưng cũng không đáng nhắc tới.
Tự thấy bản thân như vậy, sao anh có thể cảm thấy tự hào vì cô được chứ.
"Em biết không?" Trình Như Ca chợt mở miệng, vẻ mặt trịnh trọng, làm cô tự nhiên thẳng lưng lên.
"Ban đầu lúc anh để ý tới em, là ở đoàn phim, hôm đó sau khi đã kết thúc công việc, mọi người đều về hết rồi, em lại một mình đứng trước gương để luyện tập trong phòng nghỉ."
"Lúc ấy anh đã nghĩ rằng, nếu mỗi diễn viên đều có thể nghiêm túc kính nghiệp như vậy, thì đều có trách nhiệm đối với hình tượng nhân vật và khán giả, những tác phẩm xuất sắc nhất định sẽ ngày càng nhiều."
"Điều đáng sợ nhất là mất đi sự sùng bái đối với nghiệp diễn xuất."
Anh vỗ cô đầu, lời nói thấm thía, Thẩm Ý Nùng dở khóc dở cười, cô còn cho rằng cô đã làm anh động lòng nhờ vào nhan sắc của mình, không ngờ là vì cô kính nghiệp.
"Chỉ vì thế, anh đã để ý tới em rồi sao?" tâm tình cô phức tạp hỏi tiếp, Trình Như Ca cũng không nghĩ ngợi nhiều.
"Chăm chỉ thì không khó, người không giỏi cần cù bù thông mình thì chỗ nào cũng có, những người cảm thấy bản thân chưa đủ tốt và còn nhiều thiếu xót cũng sẽ thường xuyên cần mẫn, nhưng rõ ràng đã rất tốt rồi lại nhất định phải làm đến mức tốt nhất có thể, thì rất hiếm thấy." Trong mắt anh tràn đầy sự dịu dàng.
"Vì thế mà anh rất tự hào vì em."
Thẩm Ý Nùng thường xuyên bị anh làm cảm động, mỗi động tác, mỗi câu từ, mỗi chi tiết nhỏ nhặt, không rõ là do lòng cô chất chứa nhiều tâm tư hay là do anh quá ngọt ngào nữa.
Cô không nhịn được thở dài, rúc vào hõm cổ của anh, kéo dài cảm xúc bùi ngùi.
"Thầy Trình, nếu không có anh bên cạnh thì em biết xoay xở ra sao..." Nhất định sẽ rất nhạt nhẽo, và cực kỳ tẻ nhạt.
"Anh sẽ luôn ở bên em." Trình Như Ca bình tĩnh tự nhiên, khẳng định một cách chắc nịch.
"Không có ai có thể chia cách đôi ta."
Trừ sinh lão bệnh tử ra, không ai có thể chia cách được đôi ta.
Kết quả thử vai nửa tháng sau mới có. Trong khoảng thời gian đó, cô từng một mình đến gặp Lâm Triều một lần.
Quán cà phê không một bóng người, không gian yên tĩnh, không biết có phải bị bao hết hay không, người đàn ông ngồi đối diện thoạt nhìn gần 40, nhưng lý lịch rõ ràng ghi tuổi ông đã hơn năm mươi.
Ông mang một cặp mắt kính không gọng, dáng vẻ nho nhã, ánh mắt đã giấu đi vẻ sắc bén, như thể chỉ một cái liếc mắt đã có thể nhìn thấu tỏ lòng người.
Ông ta cứ lẳng lặng đánh giá Thẩm Ý Nùng như vậy, đoán chừng vỏn vẹn vài phút, mới cười.
"Bình thường không đóng phim, thì thích làm gì?"
Ngữ điệu bình thường, câu hỏi lại có chút ngoài dự đoán, Thẩm Ý Nùng không để ý lấy làm ngạc nhiên, sau khi tự nhủ trong lòng thì trả lời.
"Giống với mọi người vậy ạ, đọc kịch bản phim, hay thỉnh thoảng cũng đi ra ngoài chơi cho khuây khỏa."
Ông ta gật đầu, nhìn không ra hài lòng hay là không hài lòng.
"Có thể lý giải một cách đơn giản cách hiểu của cô về nhân vật Ân Hạ không?" Ân Hạ là nữ chính của bộ phim.
"Cháu chỉ xem qua một cảnh kia." Cô suy nghĩ, cân nhắc xong mới thong thả lên tiếng, Lâm Triều bảo cô tiếp tục.
"Đầu tiên bề ngoài của cô ta yếu đuối hướng nội, nhạy cảm với thế giới bên ngoài, hẳn là tuýp người trầm mặc ít nói, thích ở một mình." Thẩm Ý Nùng tạm ngưng, nhớ tới một câu miêu tả bình thường không có gì lạ trong kịch bản, do dự một lát, rồi mới nói tiếp.
"Nhưng cháu cảm thấy chẳng qua đây chỉ là một lớp vỏ ngụy trang của cô ta, con người thật của Ân Hạ, hẳn là một người vô cùng thông minh, lý trí và bình tĩnh, hơn nữa còn có chút vấn đề về mặt tâm lí..."
"Vấn đề gì?" Lâm Triều đặt câu hỏi, Thẩm Ý Nùng lại tạm dừng lần nữa, ngữ điệu chần chờ.
"Cháu nghi cô ấy là rối loạn nhân cách phản xã hội."
――【 Ân Hạ tỉnh lại trên một chiếc giường xa lạ. Đây là một căn phòng cho thuê kéo chặt màn u ám, bàn ghế cũ xưa lại bị chà sạch sẽ, vách tường trắng như tuyết, không có một vật trang trí nào, trong góc có tiêu bản của động vật cỡ nhỏ, phòng bếp không lớn với cánh cửa rộng mở...】
"Vì sao?" Lâm Triều chau mày lên xuống, cảm xúc không vui không giận, chỉ đang bình thản hỏi cô.
"Tiêu bản của động vật ạ." Thẩm Ý Nùng đáp.
"Sao cô xác định được đó là nhà của cô ta?" Ông lại hỏi thêm, nét mặt vẫn không gợn sóng, ánh mắt bình tĩnh.
"Có một chi tiết ạ."
"Hửm?"
"Người bình thường tỉnh lại ở một nơi xa lạ việc đầu tiên là đánh giá xung quanh, cô ta không hề, nếu không phải do biên kịch sơ suất thì đó chắc chắn là phòng của cô ta――"
"Cháu từng xem qua những tác phẩm trước đây của đạo diễn Lâm, phim của chú tạo cho người xem những bất ngờ qua những chi tiết nhỏ tài tình và khéo léo, bởi vậy cháu tạm thời loại trừ khả năng đầu tiên."
"Nhưng cô ta đã bị mất trí nhớ." Lâm Triều nhắc nhở.
"Cho nên cháu có một suy đoán khá táo bạo." Thẩm Ý Nùng vô cùng trấn định mở miệng, trong lòng lại run lên nhè nhẹ. Hôm nay Lâm Triều tới gặp cô, buổi thử vai hôm đó tất nhiên đã đủ tư cách. Nếu như vậy, không bằng đánh cược một phen, xác suất thắng 60%.
"Cô ta cũng không hề mất trí nhớ."
"Những việc này tất thảy đều để cô ta hoàn thành mục đích nào đó nên mới ngụy trang như vậy."
"Chỉ dựa vào một cái tiêu bản đã có thể đoán được tính cách của cô ta sao? Cô ta cũng có thể làm một công việc nào đó có liên quan, ví dụ như bác sĩ?" Lâm Triều chuyển chủ đề, đột nhiên chất vấn nổi lên.
"Bác sĩ sẽ không chịu được chăn nệm cũ đến mức vàng hết như thế." Thẩm Ý Nùng cười một cái, nhìn thẳng vào ông.
"Hơn nữa đạo diễn Lâm, cháu chỉ muốn nói, những điều này chỉ là hoài nghi của cháu, hãy cho phép một người làm nghệ thuật được phát huy sức tưởng tượng."
"Sức tưởng tượng của cô quả rất được."
"Cảm ơn ạ."
Lần gặp mặt này kết thúc, Thẩm Ý Nùng trở về vẫn chưa nhận được tin tức gì, cô kiên nhẫn chờ, một ngày, hai ngày, ba ngày... Một tuần sau, Tưởng Du gửi hợp đồng tới cho cô.
《 Xuân oanh chưa tới 》
Nữ chính: Ân Hạ
Đạo diễn: Lâm triều
...
Sau khi ký hợp đồng phim, không bao lâu, Thẩm Ý Nùng nhận được kịch bản hoàn chỉnh. Xem từ đầu đến cuối, những suy đoán của cô cơ bản đều được chứng thực. Duy nhất có điều không phải, Ân Hạ không phải bệnh rối loạn nhân cách phản xã hội, mà là giả vờ tâm thần phân liệt.
Chỉ là sau khi cô ta giết bạn trai cũ đã biến thành một người hoàn toàn khác, lấy được giấy khám bệnh xác nhận tâm thần phân liệt của bệnh viện, muốn dùng cớ này để trốn khỏi vòng pháp luật.
Sau đó qua một thời gian dài, khi hai người đã thân quen hơn, Lâm Triều lại hỏi cô lần nữa, lúc ấy vì sao lại trả lời như vậy.
Thẩm Ý Nùng sờ mũi, cười ngượng ngùng.
"Chỉ là muốn mình có vẻ có sức thuyết phục một chút mà thôi."
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
46 chương
10 chương
10 chương
103 chương