Yêu chiều cô vợ nhỏ
Chương 129 : 29 chú diệp muốn lôi kéo cô gái nhỏ đi lãnh chứng……
Lần đầu tiên Diệp Cô Thâm ở nhà lại rất có hứng thú lôi kéo Tuế Tuế cùng xem TV.
Anh bưng mâm đựng trái cây trong tay, bên trong là nho xanh Tuế Tuế thích ăn , vì để dụ dỗ cô gái nhỏ, cho nên anh phải phí chút công phu.
Tuế Tuế muốn lên lầu chơi trò chơi, nhưng mà lại bị một mâm nho xanh dụ dỗ, ma xui quỷ khiến, cô lại yên ổn ngồi bên cạnh Diệp Cô Thâm.
Trước mặt, TV đang chiếu tiết mục tin tức cố định 7 giờ mỗi đêm.
Đang ăn, đột nhiên Tuế Tuế nghe thấy một tin tức tuyên truyền, thì ra Mặc Viêm Quốc thật sự có quy định về độ tuổi kết hôn.
Nam ——20 tuổi.
Nữ ——18 tuổi.
Đầu óc của cô ngay tức khắc hiện ra lời nói của ông nội, chờ đến khi luật hôn nhân mới được ban ra, sẽ đưa cô và Diệp Cô Thâm đi lãnh chứng kết hôn.
Vậy nên……
Ngày hôm qua đi Diệp gia cũng là có âm mưu từ lâu!
Hừ!
“Em không ăn nữa, đi ngủ!” Cô giận dỗi đứng dậy, lúc gần đi còn không quên gom một nắm nho xanh, sau đó giống như mèo con chạy đi mất.Ở bên cạnh Diệp Cô Thâm đột trống không, xem ra, cách mạng vẫn chưa thành công, anh còn cần phải nỗ lực!
Hay là ngày mai lôi kéo cô gái đi trước lãnh chứng?
Dù sao phải trở thành người của mình, anh mới yên tâm.
Hôm sau, Đường Tuế Như ở trên giường lăn qua lộn lại cả ngày, không muốn rời giường.
Bởi vì, cô cảm thấy hôm mày có lẽ mình sẽ bị đưa đi lãnh chứng.
Nhưng, để tay lên ngực tự hỏi, mình rốt cuộc có nguyện ý hay không?
Giống như, cũng không có như vậy kháng cự……
“Ai! Phiền quá!” Cô mới vừa rời giường, tiếng chuông di động tựa như tiến kêu đoạt mệnh lập tức vang lên.
“Cháu ngoan!
Dậy chưa?” Là giọng của ông nội Đường.
“Ông nội, con biết ôn muốn nói gì, hôm nay con còn có tiết, không có thời gian đi lãnh chứng kết hôn với chú Diệp đâu!” Cô chậm rì rì đi xuống giường, lúc này, đoán chừng Diệp Cô Thâm đã sớm dậy rồi.
Bên trong di động truyền đến giọng nói rất ư là thương tâm của ông nội Đường, “Nga, vậy thật đúng là đáng tiếc……”
Tuế Tuế lập tức mềm lòng, bên kia đã cúp điện thoại.
——Lúc cô đi xuống lầu, nhìn thấy ông nội Đường đang ngồi ở trong đại sảnh thì rốt cuộc đã hiểu ra vì sao vừa rồi lại cúp điện thoại nhanh như vậy!
“Ông nội!” Tuế Tuế khóc không ra nước mắt, có ai muốn gả cháu gái của mình ra ngoài gấp như ông không?
“Cháu ngoan, con dậy rồi à, ăn cơm, ông nội cũng muốn đi đến trường học của các con nhìn thử, đã lâu không có đưa cháu gái ngoan đi học rồi!” Trên khuôn mặt già nua của ông nội Đường trước sau vẫn treo một nụ cười mỉm.
“Nga……” Tuế Tuế trừng mắt nhìn Diệp Cô Thâm, ông nội ở nhà lại không nói cho cô biết một tiếng!
Đáng giận!
Diệp Cô Thâm bị trừng mắt, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn thản nhiên như cũ, ông nội Đường tới quá vội vàng, mình vừa rồi cũng mới nghênh đón vào cửa thôi mà.
——Trên đường đưa Tuế Tuế đến trường học, cô vẫn luôn nói chuyện phiếm với ông nội Đường, rất có dáng vẻ muốn coi Diệp Cô Thâm thành cá khô mà mặc kệ.
Mà bị Diệp Cô Thâm bị bỏ mặt, ánh mắt trước sau vẫn luôn dừng ở trên người cô, trong đôi mắt lạnh lùng trong trẻo treo một ý cười như có như không.
Tuế Tuế vẫn luôn không hề chú ý đến tình hình giao thông, lúc xe ngừng ở trước cửa Cục Dân Chính thì mới phản ứng lại.
Mở to hai mắt nhìn ra ngoài, đưa nắm tay nhỏ đánh vào ngực Diệp Cô Thâm một cái, “Diệp Cô Thâm, anh thật gian trá!”
“……”
Anh không tính áp bức cô, nhưng ông nội Đường ở chỗ này, đây thật sự không phải là chủ ý của anh nha.
Diệp Cô Thâm sờ lên khuôn mặt nhỏ của cô, nhìn chằm chằm vào quai hàm đang phình ra của cô, “Làm sao bây giờ, đã tới nơi này rồi, hôm nay em nhất định phải trở thành người của anh!”
“Em không muốn! Ông nội, ông nhìn anh ấy kìa, xấu xa biết bao nhiêu!” Đường Tuế Như ủy khuất ba ba làm nũng xin giúp đỡ với ông nội Đường.
“Đừng trách Cô Thâm, đây là chủ ý của ông! Nhanh xuống xe, ông nội đã đặt trước cho hai con số thứ nhất rồi, đợi chút nữa các con đi vào sẽ được đăng ký đầu tiên!” Trên khuôn mặt già nua của ông nội Đường treo một nụ cười hạnh phúc, nếp nhăn nơi khóe mắt có thể kẹp chết một con muỗi!____________________________________________
Truyện khác cùng thể loại
150 chương
10 chương
48 chương
10 chương
10 chương
92 chương
31 chương