Yêu Anh Nhiều Hơn Em Có Thể (Rũ Bóng Nghiêng Chiều)

Chương 24 : Đêm nay, hãy cùng với anh, mình chính thức là vợ chồng

Liên vẫn nhắm mắt không trả lời. Nhưng, Đạt không ngừng lại, vì cơ thể cô có phản ứng, anh biết điều đó. Anh còn nhớ lần chạm đầu tiên, cô lập tức tỏ thái độ phản kháng mạnh mẽ đến cự tuyệt; còn bây giờ, khi mà bàn tay anh không chỉ chạm, nó còn bạo dạn với vài hành động tiến xa hơn, cô vẫn im lặng, trong lòng anh hiểu rõ, im lặng chính là không phản đối, và trong một số trường hợp, nó mang ý nghĩa đồng tình. Anh kéo cô lại gần hơn, cho đến khi tấm lưng của cô với bờ ngực của anh không còn gì là khoảng cách, sự đụng chạm đầu tiên làm cô cảm thấy người mình tê dại, theo phản xạ của cơ thể, cô cong người về phía trước, hành động vô tình làm cho đôi thân càng thêm khắn khít. Đạt chồm người lên cao hơn một chút rồi nghiêng đầu nhìn cô, bờ môi anh áp gần đên má cô mà nói khẽ, đồng thời bàn tay anh cũng không ngừng xoa nhè nhẹ lên bờ vai nhỏ. - Liên, anh đã giữ đúng lời hứa là chờ em, nhưng hôm bữa, em đã nói là sẽ không để anh đợi nữa, vậy thì, đêm nay, hãy cùng với anh, mình chính thức là vợ chồng, nha em. Giọng anh vừa dứt cũng là lúc một bên cổ áo của cô bị bàn tay anh kéo trượt khỏi vai để môi anh in dấu lên bờ vai mịn. Liên nghe Đạt gọi tên mình, thanh âm trầm thấp mà ngọt ngào, dứt khoát mà nồng nàn say đắm, từng chữ từng lời như ru như mời gọi, như con thuyền bềnh bồng giữa sóng nước trùng khơi. Anh đưa môi lướt nhẹ quanh cổ rồi lướt ngang vai trong khi đôi bàn tay không ngừng ve vuốt, một tay đưa về phía trên bờ ngực để nâng niu, một tay phía dưới vừa mân mê vừa trượt xuống một cách từ tốn, càng lúc càng sâu như muốn tìm tới nơi vô cùng vô tận. Tim cô đập mạnh như muốn phá tung lồng ngực, cô không thể diễn tả cảm xúc lúc này, một thứ cảm giác vừa sợ hãi vừa thấy chất ngất đê mê, hơi thở cô bắt đầu mất ổn định, toàn thân sắp mất khả năng kiểm soát, một tay cô nắm chặt tấm ra giường, một tay bấu mạnh vào tay anh. Ôm chặt thân thể cô trong vòng tay, anh cảm nhận rõ từng phản ứng nhẹ nhàng, và cả cảm xúc ngượng ngùng mà cô muốn giấu đi. Đây không hẳn là lần đầu tiên anh ôm trong tay thân thể mềm mại của người con gái, nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được ngọn lửa của khát khao nhục thể được thắp lên từ ngọn lửa của tình yêu. Đối với cô, anh không đơn thuần là muốn được thỏa mãn nhu cầu về thể xác. Ai mà không có nhu cầu về thể xác, nhưng với người mà anh thật sự yêu thương thì anh muốn được nhiều hơn cái nhu cầu thể xác, và khi đó, mong muốn trở thành khao khát, cái khao khát day dứt cả tâm can, vò nát cả linh hồn. Cái khao khát muốn yêu và muốn được yêu, cái khao khát muốn cùng nhau thăng hoa trong tình ái, cái khao khát muốn hòa nhau thành một, muốn người con gái mình yêu trở thành một nửa gắn chặt trong phần đời còn lại. Giây phút ái ân không đơn giản là khoảnh khắc của niềm vui xác thịt mà nó phải trở thành sợi dây gắn kết hai cuộc đời. Ngọn lửa tình đã được đốt lên nhưng anh không dám để cho nó bùng phát dù anh đang vô cùng rung động. Anh cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, cố gắng kiềm chế mình, cố gắng không để mình vồ vập, anh sợ mình trở thành kẻ thô bạo trong mắt cô, anh muốn cô thực sự hạnh phúc cùng với anh, anh muốn đêm nay trở thành kỉ niệm ngọt ngào trong kí ức. Chỉ khi cảm nhận được cơ thể cô bắt đầu bừng lên khao khát, anh mới tiếp tục, anh không muốn làm cô đau, không muốn làm cô sợ. Khi nghe tiếng cô thút thít, dù cô đã cố gắng kìm nén nhưng anh vẫn nghe rõ từ trong hơi thở, anh mới dùng tay xoay nhẹ vai cô để cô nằm ngửa lại, để cô có thể đối mặt cùng anh. Đây là lần đầu Liên trong tình trạng như thế này trước mặt người khác, thậm chí trước đây, khi chỉ có một mình, cô cũng chưa bao giờ như thế này. Đến làn gió ngoài kia cũng chưa bao giờ chạm tới tận làn da cô, vậy mà, ngay bây giờ, trước mắt anh, làn da cô lại không hề được che chắn. Cô thấy xấu hổ vô cùng, cô nghiêng đầu sang một bên không dám nhìn thẳng anh, hai tay cô bắt chéo nắm lấy hai bên cổ để che đậy phần ngực nhấp nhô mềm mại. Anh nằm nghiêng một bên, ngẩng đầu lên cao nhìn xuống. Khuôn mặt cô đỏ bừng vì bối rối thẹn thùng khiến anh thấy tim mình càng thêm rung động. Cô cắn chặt đôi môi, đôi mày cô hơi chau lại, nhưng đó không phải là biểu hiện của sự phản kháng, nó xuất phát của sự bỡ ngỡ, lo âu của người con gái trước ngưỡng cửa giao thời, đôi mắt cô đang chìm trong ranh giới của hư và thực, một lớp sương mơ màng huyền ảo giăng lên càng làm ngọn lửa tình trong anh thêm bốc cao ngùn ngụt. Anh hôn lên đôi môi hồng nhuận, một nụ hôn chứa đầy tình yêu và khao khát, một nụ hôn làm nghiêng ngửa đất trời, tất cả như quay cuồng, cô cảm thấy đầu mình bắt đầu mụ mẫm, cô không còn biết gì nữa, giờ phút này thứ mà cô cảm nhận được chỉ là cảm giác ngây ngất phiêu bồng, cả người cô như áng mây chơ vơ giữa trời không nơi bám trụ, cứ mặc cho gió thổi dạt tới bất cứ phương trời nào. Đạt nhẹ nhàng gỡ bỏ đôi bàn tay đang che đi đôi gò bồng ngập tràn xuân sắc, từng ngón tay khẽ khàng di chuyển xung quanh mấy lượt rồi mới từ phía dưới đi lên đỉnh non bồng, đôi bàn tay xòe ra nắm trọn cả bầu ngực nhỏ, anh cảm nhận rất rõ dưới tay mình, bầu ngực không quá lớn nhưng nhô cao và mềm mại. Bàn tay anh xoa bóp nhẹ nhàng rồi ngón tay anh khều nhẹ lên đầu v* nhỏ. Theo hơi thở dồn dập, bầu ngực cũng nhấp nhô lên xuống, cứ như trêu ngươi mời gọi. Anh cúi đầu hôn lên đầu nhũ hoa rồi hé gặm lấy, sự cọ xát nhẹ nhàng khiến đầu nhũ hoa theo lồng ngực phập phồng mà chuyển động giữa cánh môi anh. Sau khi dạo chơi nơi trùng điệp, nó tiếp tục lần tìm đến dòng suối đào nguyên, khi bàn tay chạm tới phần phần ngang eo, tay anh chạm tới phần lưng quần, cô đưa tay nắm lấy tay anh theo phản xạ. Nhưng sự phản kháng này vô cùng yếu ớt, tay anh cứ thế mà kéo chiếc quần từ từ tụt xuống, chẳng mấy chốc, nó bị quăng ra một góc giường. Toàn bộ cơ thể cô đã không còn gì che chắn, sự trần trụi xấu hổ khiến cả người cô nóng bừng và hồng ửng, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn. Nhìn đôi ngực đang nhấp nhô theo hơi thở, cùng đôi chân nõn nà đang duỗi thẳng, khép nép, tất cả như mời gọi càng khiến cho Đạt thêm rực lửa ái ân, anh bắt đầu trút bỏ tất cả những gì là ngăn cách.