Bà Chung vừa quay đi, Sắng liền nhét vô tay Liên mảnh giấy tập được cuộn tròn nhỏ xíu. Chị chỉ nheo mắt, Liên hiểu ngay. Bất giác, Liên nhìn ra phía cửa, phóng mắt về phía xa xa rồi đảo quanh một lượt. Cái câu “quá tam ba bận” đối với anh hoàn toàn vô nghĩa. Ba lần trước, Liên không ra mặt, cũng chẳng hồi âm, mà anh vẫn gởi. Thơ của anh quanh đi quẩn lại cũng chỉ có một ý này: anh nhớ cô. Chỉ khác, lần sau dài hơn lần trước mà thôi. Tờ thứ nhất, vỏn vẹn có ba chữ “Anh nhớ em!”, lần thứ hai anh viết “Anh nhớ em quay quắt!”. Lần thứ ba “Anh nhớ em thắt thẻo ruột gan”. Lần này, Liên không dám đọc. Tưởng cô sướng lắm chắc! Nỗi nhớ dành cho anh trong chưa bao giờ khuây khỏa, như sóng ngoài khơi, hết tầng này tới tầng khác dồn dập tràn bờ. Khó khăn lắm, cô mới dần quen thì anh xuất hiện, trái tim cô được dịp rối tung, từng cử chỉ, từng lời nói… không lúc nào thôi hành hạ tâm can, tiềm thức. Liên chỉ còn cách trốn biệt trong phòng. Chờ khi tiếng xe chuyển bánh chạy đi, cô mới dám hé cửa ra nhìn… cho đỡ nhớ. Rồi ôm mặt khóc thầm, vì sợ bà Chung nghe được. Cái ngày thấy Liên về trong hình hài xơ xác, trong túi không có lấy một đồng, bà vừa buồn vừa giận. Bà gạn hỏi, Liên chỉ khóc như mưa. Dù vậy. bà có thể hiểu được vài phần. Chính miệng anh đã hứa với bà, sẽ bảo vệ cho cô. Vậy mà, hơn tháng trời cô liệt giường, thì anh biệt dạng. Bà muốn lên đó gặp anh hỏi ra lẽ nhưng ngẫm lại thôi. Nếu đàn ông đã bạc bẽo thì chẳng có gì níu kéo được. Bữa cơm chiều trôi qua lặng lẽ. Bà Chung cầm quạt ra hàng ba ngồi hóng gió. Cái oi nồng ngột ngạt báo hiệu một cơn mưa. Lục tỉnh mùa này, mưa là chuyện rất đỗi bình thường. Chỉ sợ, có một người rất gian manh nhưng ngu xuẩn, cố ý dầm mưa để làm tình làm tội trái tim cô! “Anh chỉ về khi nào em chịu tới” Đã tự dặn lòng không đọc, mảnh giấy cứ trêu ngươi, nét chữ đàn ông phóng khoáng đã lem vì ẩm ướt, ẩn chứa sức lôi cuốn dịu kì. Áp mảnh giấy nhỏ vào lồng ngực, tim Liên thổn thức từng hồi. Anh đúng là bầu trời của cô, nắng hay mưa, chạy đâu cũng không thể thoát. Cái sự giằng xé giữa đi hay không đi, gặp hay không gặp khiến chân Liên mỏi rụng. Gạch lót dưới nền, cách một khoảng thì vang lóc cóc, đế guốc sắp mòn tới nơi mà cô chưa thể ra quyết định. Cho tới khi chân trời loằng ngoằng sấm chớp. Mựa rớt hột lâm râm… Khoảng sân trước nhà Đông yên ắng không một bóng người. Chỉ có bàn thiên cùng hai cây điệp già rũ lá phía trước, đám cây dại rậm rạp đã mọc thành lùm. Liên không khỏi hụt hẫng một chút. Nhưng cũng dằn lòng ngẫm lại, anh biết nghĩ cho mình, chính là đã cất một phần gánh nặng trong cô. Liên lủi thủi quay đi. Ngay lập tức, từ phía sau vọng tới tiếng chân vội vã, giẫm trên vũng nước đọng sình lầy. Anh ôm cô rất chặt. Bờ môi nóng áp lên da cổ, mùi thuốc lá phảng phất nơi cánh mũi khiến con tim nhỏ bé rơi vào những nhịp đập dập dồn, xao xuyến, chiếc dù cũng run run. Không nói một lời, anh nắm tay cô dắt vào trong. Guốc Liên bị ướt nên trơn trợt, vài bước thì bị tuột ra, chân anh đã dài lại đi nhanh nên cô không theo kịp, mấy lần suýt té. Cây dù trở nên vướng víu nên đã bị anh quăng xuống đất, rồi anh khom người bế cô đi thẳng ra sau. Cả hai không vào xe mà ra đứng núp dưới mái lá. Vẫn tư thế quen thuộc, mặt đối mặt, Đạt quay lưng ra ngoài, Liên bị giấu bên trong. Cái mái rất nhỏ, lại mục nhiều chỗ. Khiến giọt mưa rơi từ mái lá, tạt nhẹ vào cũng rớt xuống lưng anh. Từng giọt từng giọt một thấm vào vải áo, lan ra nhòe nhoẹt. Liên nhích vô trong, đồng thời vòng tay quanh eo, kéo anh sát vào mình một chút, rồi thêm chút nữa. Tới khi lưng cô đã áp chặt vào cánh cửa, quét lên lớp bụi dày. Đạt cầm bàn tay lấm tấm nước lên miệng hôn nhẹ, rồi giấu vào ngực áo. Giống như chưa có chuyện gì xảy ra. - Anh hai cười mình đó em. Ảnh nói, tới chuyện đau ốm mà hai vợ chồng cũng y chang nhau, đổ bịnh cũng cùng một lượt. Ảnh hỏi, bịnh chung như vậy có vui không? Liên phì cười nhưng Đạt thì không. Đôi mắt anh dán vào khuông mặt hao gầy gần trong gang tấc. Lúc hay tin Liên bịnh, anh chỉ ước mình có cánh để bay tới bên cô. Cái ngày nhìn cô vừa khóc vừa chạy trong mưa, Đạt gần như không trụ nổi. Bịnh của anh, do đó mà nặng thêm một chút. Gió thổi vô vách lá xạc xào, căn nhà đơn sơ xiêu vẹo khẽ lắc lư, rồi rít lên tiếng hú. Đám lá vàng tàn úa tả tơi từ tán dây leo rậm rạp không xa vụt bay tá lả. Liên rùng mình, Đạt nghiêng người che chắn. Tấm lưng rộng nghiêng nghiêng, xoay trở nhưng đôi mắt vẫn không quên nhiệm vụ, chực chờ đốt cháy trái tim Liên. Giả bộ phớt lờ, Liên cố nhìn chệch sang một hướng, những giọt mưa tí tách dưới khung trời ảm đạm, đang rơi trước mắt cô, nhưng sau lưng một người. Liên không thấy lạnh, ngược lại, cô thấy ấm vô cùng. Cũng giống cái ngày, cả hai trú mưa trước hãng, Đạt dùng thân mình che hết cho cô khi mấy cơn dông tạt qua cắc cớ. Đôi tay mềm run rẩy chạm vào lồng ngực rộng, thế giới của cô mãi ở nơi này. Và Liên khóc thật thỏa thê. Một người cúi xuống, một kẻ nhón chân lên, để hai cặp môi dán chặt chẳng rời. Mặc kệ ngoài kia đang sũng nước, cả hai chỉ biết hôn say đắm cho vơi nỗi nhớ thương da diết gần hai tháng ròng xa cách. - Đừng trốn anh nữa nghen em! Liên không trả lời. Mưa trắng xóa trên cánh đồng, tạo thành bức màn mờ mịt căng ngang. Chân trời không hề xuất hiện. Phía trước cũng hóa hư vô. Cô với anh đã thôi nhau. Chắn chắc ông Duy sẽ cưới cho anh một người khác. Có thể ngày kia, ngày mốt… thậm chí là ngày mai nhưng đó vẫn là chuyện ở tương lai, không phải lúc này… Làm sao đủ sức cô khước từ anh cho được? Phải tới cái ngày bà Chung đi công chuyện xa, Liên mới dám cho Đạt vào phòng. Nhưng anh phải leo cửa sổ vì nhà còn có Cúc. Cúc mà biết, nhất định sẽ không để yên, cô đi méc với bà là cái chắc. Bà còn giận Đạt lắm! Mấy lần trước, cô đủ sức trốn anh cũng nhờ bà nhất mực ngăn cấm, còn Đạt thì bị bà đuổi thẳng tay. Đến việc đậu xe ở nhà Đông, anh cũng phải đậu tuốt đằng sau cho thiệt kín. Cúc lẽo đẽo theo tới tận cửa phòng. Liên đã đóng cửa vẫn bị Cúc xô ra, rồi chen khuôn mặt nũng nịu qua khe hẹp. - Sao chị không ra ngồi ăn chung cho vui? Để em ăn mình ên… Buồn thấy sợ! Liên đẩy nhẹ Cúc ra một tí. - Chị muốn yên tĩnh… Cúc ngó nghiêng vô trong, thấy mâm cơm đầy ắp. Lại nhớ chị ba cô mấy bữa nay tươi tắn lên hẳn, chắc vết thương lòng sắp hết, cô nhoẻn miệng cười khích lệ. - Đúng rồi đó, ráng ăn nhiều cho khỏe nghen chị. Phải chi anh Bửu chưa lấy chị Châu thì hay biết mấy… Cúc lại vậy nữa rồi! Bình thường nói thì không sao, Liên có thể giả câm giả điếc. Bây giờ… Liên giật thót mình, mắt khẽ đảo lên ván cửa ngay bên cạnh. Cô nạt lớn. - Nói bậy nữa rồi. - Bậy gì chớ. Em biết chắc, anh Bửu không có thương bà Châu đâu. Ảnh chỉ thương có mình chi…ị… Liên cắt ngang hòng không để Cúc nói trọn câu. - Đó là chuyện của ảnh. Ảnh với chị không còn liên can gì hết. Huống chi, người ta đã có vợ. Là anh rể của mình đó! Liên cố nhấn mạnh câu cuối, hi vọng ai đó kế bên, dù không thể nhìn ra sắc mặt, vẫn có thể hiểu được khi nghe. Cúc gật gật đầu. - Ừm. Nhưng mà hổng sao. Chị biết gì chưa? Hay tin chị bị thôi chồng, có mấy người mở lời mai mối rồi đó, tha hồ cho chị lựa. Chị yên tâm. Em lớn rồi. Lần này, em nhứt định sẽ lựa kĩ lưỡng, đặng chọn cho chị một người thiệt tốt. Tốt gấp trăm lần ông Đạt đó! Cúc nói vô tư, hoàn toàn không biết về sự hiện diện của “cái ông Đạt” mà cô ghét cay ghét đắng chỉ cách cô một tấm cửa. Liên thì biết nên cô thấp thỏm không yên. Cánh cửa vô tri dường như sắp bị ai đó đốt cháy bằng ánh mắt. Thậm chí, chưa kịp cháy thì nó đã nát vụn không chừng. “Cắc”. Liên vừa kéo chốt cửa thì bóng dáng cao lớn đã áng ngay trước mặt. Đôi cánh tay chống mạnh vô ván cửa “ầm” một tiếng. Liên phập phòng vì sợ Cúc nghe thấy, theo quán tính, cô hơi nghiêng đầu để nghe ngóng. Mải lo chuyện của Cúc, cô quên một điều, người đàn ông phía trước đang nổi cơn ghen. Và một khi ai đó đã nổi ghen thì hung tợn lắm, hung tợn tới mức có thể bất chấp mọi thứ trên đời. Bằng chứng là cằm cô đã bị kéo về phía trước. Và sự trừng phạt bắt đầu. Môi Liên bỏng rát, khó chịu tới mức phải đẩy anh ra. Mặt Đạt đỏ gay gắt, anh gầm ghè. - Sao hả? Kiếm được bao nhiêu thằng hơn thằng Đạt này rồi? Có cần anh kiếm phụ em không? Anh ghen vì thương cô. Cho nên cô càng tủi thân hơn nữa. Cô tấm tức khóc. - Tại Cúc với má chưa biết. Em giờ thành thứ đàn bà vô tích sự rồi. Có đẻ chửa được gì đâu! Gà mái như em chỉ có nước bắc nước sôi trụng lông mần thịt. Ai mà thèm lấy… Không phải nước mắt, chính nỗi đau kia đã dội thẳng gáo nước lạnh lên cơn ghen phừng lửa, Đạt cắn môi. Hối hận là một lẽ, mặt khác, anh sợ cái cô em vợ còn khó nhằn hơn cả “giặc bên Ngô” kia, thường hay xách mé, kiếm chuyện gây gổ với anh thì không nói, còn cả gan kiếm chồng cho vợ anh nữa chớ! Liên còn ở lại ngày nào thì bụng dạ anh phập phồng ngày nấy. Bàn tay thô bạo bất giác nhẹ nhàng, không ngừng lau đi giọt nước mắt còn nóng hổi. - Đứa nào dám nói không ai thèm… Ờ mà… Anh vái cho tụi nó đừng thèm. Để mình anh thèm được rồi. Thiệt đó! Dỗ tới như vậy, mà cô vẫn không chịu nín. Đạt xài chiêu cũ, chứng minh cái sự “thèm” của mình một cách dữ dội, bất đắc dĩ, Liên mới chịu thôi. Giận là giận chính mình, chớ giận anh sao nỡ… “Muối ba năm muối đang còn mặn. Gừng chín tháng gừng hãy còn cay. Đôi ta nghĩa nặng tình dày. Có xa nhau đi nữa, cũng phải ba vạn sáu ngàn ngày mới xa”. Vợ chồng người ta còn như vậy, huống hồ, anh với cô… thương nhau không biết để đâu cho hết. Cúc nói là chuyện của Cúc, người ta muốn là chuyện của người ta, còn Liên thì… dễ dầu gì cô chịu. Đúng ngày, anh lại xuống. Vì đã hẹn cùng nhau nên mọi chuyện diễn ra êm đẹp. Ở đời, nết tốt khó tập, chớ thói xấu, chỉ hai lần là thạo. Chuyện lén lút “dắt trai vô phòng” của Liên cũng vậy mà thôi. Hễ nghe tiếng gõ ngoài cửa sổ thì Liên liền mở chốt, nhẹ nhàng như chú chim non. Anh mặc bành tô qua gối, đầu đội nón nỉ. Đây là đồ anh hay mặc khi ở Pháp, lúc về đây thỉnh thoảng mới xài để đi xa, hay tới những bữa tiệc quyền thế. Mỗi lần khoác chúng lên, nhìn anh cực kì đĩnh đạc và lịch lãm. Giờ, người đàn ông quí phái kia đang mặc những thứ mắc tiền, mua tận trời Tây để trèo cửa sổ vô phòng, “hú hí” với “vợ cũ”, Liên không khỏi buồn cười, dù rằng, phong thái và vẻ điển trai của anh vẫn không đổi. Cửa sổ phòng Liên chỉ hơn eo. Đúng ra, anh có thể oai vệ nhảy một cái là vào, nhưng để không gây tiếng động, anh phải từ từ như ăn trộm sợ vướng áo vô đinh. Trong lúc Liên còn bận xếp áo với nón thì Đạt đã rửa mặt xong. Anh ôm eo cô hỏi nhỏ. - Em bịnh gì vậy? Có sao không? À. Chắc là Sắng đã nói. Bây giờ, Sắng là người truyền tin mà. Từ đầu hôm, Đạt đã đậu xe bên nhà Đông như mọi khi. Chờ khi phòng bà Chung yên ắng, Sắng mới chạy đi báo. Không biết anh làm cách nào mà Sắng nghe lời dữ vậy. Chuyện nhỏ xíu cũng không lọt khỏi mắt anh. Liên lắc nhẹ đầu. - Em… có bịnh gì đâu… Anh không tin nên xoay người cô, đưa tay sờ trán. - Không có bịnh sao phải uống thuốc? Liên cúi mặt. - Là thuốc… đó đó! Mắt Đạt nheo nheo. - Thuốc đó là thuốc gì? Hằng ngày, anh sáng dạ, nhớ dai lắm mừ! Sao bữa nay lù khù dữ vậy? Liên đã ngại… còn bắt cô phải nói thẳng. Nhưng Đạt cứ ngớ người thắc mắc, còn tỏ vẻ thật thà như đếm, muốn cô nói rõ bịnh của mình để anh chở đi kiếm thấy chạy chữa cho mau lành. Nói thì nói. Đằng nào cũng là vợ chồng hơn gần bốn năm. Chai mặt cũng có phải lần đầu đâu mà sợ! - Là cái thuốc anh biểu dì tám mua cho em đó. Còn giả đò… Cô đánh anh một cái thiệt đau lên lồng ngực mà không biết rằng, Đạt bị oan, anh không nhớ thiệt. Cái thứ chết tiệt đó là nỗi đau đâu chỉ với cô, cho tới khi anh thuyết phục được ông Duy, và cô hoàn toàn chấp nhận thì anh không dám nghĩ tới. Mấy lần gặp trước, tuy hành động không hẳn trong sáng, nhưng anh thề, anh hoàn toàn trong sạch. Vậy mà cô đánh anh. Đánh không nương tay như vậy. Lần này, anh giả đò, hù cho biết. Đúng ý Đạt, Liên lo sốt vó. Cô vội ngồi xuống hỏi han, xin lỗi rối rít. Sợ anh lại thổ quyết như lần trước. Cái bịnh xuất huyết bao tử ấy cũng hay tái phát lắm. Độ rày, anh xuống liên tục, chắc bỏ không ít bữa nữa rồi. Liên quên hết mọi thứ, quên luôn chuyện lén lút của cả hai. Cô bật dậy để kêu người tới giúp. Nhưng anh nhanh tay kéo cô lọt thỏm vô lòng mình. Không cho cô có cơ hội hờn trách, anh lập tức áp môi. “Con ong đã tỏ đường di lối về”, không phải Đạt… mà là Liên đó. Bốn năm làm vợ, với bao nhiêu nồng thắm, cô gái năm xưa đã rũ bỏ hết thẹn thùng. Không còn màu mè nũng nịu, cũng không giả bộ trách cứ, dỗi hờn cho mất thời gian. Miệng Đạt vừa áp xuống, Liên liền chủ động hé mở cánh môi tiếp nhận, còn vòng tay ôm cổ, ưỡn ngực ngửa đầu cho nụ hôn thêm cuồng dại. Người ta thì, như lửa gần rơm, nhưng đôi vợ chồng này còn hơn như thế. Rơm phải dần dần bén lửa, mất ít thời gian mới có thể cháy bùng. Còn anh với cô giống như đám dầu bị quăng bó đuốc lớn, có hơi nóng là lập tức phừng lên dữ dội. Cả hai lăn mấy vòng trên gạch, rồi quấn quít trên giường. Nơi nào cũng lưu lại dấu vết ái ân. Đến chiếc áo bành tô vốn đã được gấp xếp gọn gàng, không biết từ khi nào đã bị vương vãi dưới nền, chịu chung số phận với đám quần áo nhăn nhúm. Thói quen chưa bỏ được, mấy ngón tay thon cứ dí dí, lần mò kẻ đường theo khe ngực, rồi xuống rãnh giữa các múi cơ. Đạt lim dim nhắm mắt. Anh cũng giống cô. Hồi đầu thấy nhột, riết thành quen. Sau một thời gian không được ai chọc phá thì thấy nhớ nhung da diết, lúc đó mới biết mình ghiền. - Sau bận này. Khá lâu, anh mới xuống thăm em được. Ngón tay Liên chậm lại. - Nếu công chuyện bộn bề, cực quá thì… lâu lâu cũng được. Đường xa, mùa này mưa trơn, sình lầy lội… Không phải anh ngại đường xa. Càng không ngại cực khổ. Thực ra có nhiều chuyện khác. Ông Duy biết hai anh em lén bán một nửa đồn điền thì nổi giận đùng đùng, ông kêu người bán luôn phần còn lại. Mà đồn điền với hãng xe khá xa nên Đạt không kham nổi, hơn nữa, anh không biết nhiều về cao su, chỉ biết về xe cộ. Nên anh quyết định dồn hết vốn liếng vô thứ mà mình biết. Ngoài Hà Nội có mở hội chợ xe hơi, sau đó có buổi tiệc để đấu giá giành quyền khai thác vận tải trên mấy tuyến đường mà chánh quyền Pháp sắp xây dựng nối từ ngoài đó vô đây. Đây là cơ hội để Đạt mở rộng làm ăn, nếu thuận lợi, có thể xây dựng cơ ngơi lớn, coi như chuộc tội với ông Duy. Liên không biết Hà Nội ở đâu, nhưng nếu không nằm trong Lục tỉnh thì ắt hẳn xa xôi dữ lắm. Cô nhảy xuống giường, tới tủ lôi ra một giỏ đệm còn mới tinh. Trong đó có vài món đồ chơi và quần áo mới mà cô đã mua cho con gái khi ra chợ. Có vài thứ thêu còn dang dở, định khi nào xong hết thì đưa luôn một lượt, nay anh nói như vầy, thôi thì cô đưa trước, chớ đợi thêm nữa, e là bị chật. Con nít… lớn rất nhanh. Bỏ con bồ cào bằng lá dừa đã khô queo khô quắt xuống, Đạt cầm đôi hài nhỏ thêu bông vàng trên chóp lên ngắm nghía. Cánh lớn cánh nhỏ, mũi thụt mũi ló, đường chỉ thiệt tình… vẫn thô như cũ. Nếu Liên không nói thì Đạt không thể biết, đó là bông mai. Bao nhiêu món cũ mới đều có thế này… hẳn là lần nào ra chợ, Liên cũng tha về môt vài món, rồi cất kĩ tới bây giờ. Sống mũi Đạt cay cay. Bình thường, bé Khanh không quá quấn quít má, lại còn nhỏ nên xa vài bữa, bé quên liền. Còn Liên thì hai tháng đã qua vẫn nhớ con quay quắt. Mấy lần cô hỏi tới, anh không biết trả lời sao cho phải, nói thiệt thì sợ cô buồn, bằng nói gạt rằng bé nhớ cô lại e cô xót ruột. Vậy nên, anh cứ ậm ừ, lảng tránh cho qua. - Sau chuyến này, anh nhứt định tìm cách chở em lên thăm con. Sẵn tiện, dắt hai má con đi đâu đó xa xa chơi một chuyến. Ừm… xuống Ô Cấp tắm biển nghen, rồi sau đó lên núi Ông Trịnh hái đủng đỉnh, chính tay anh sẽ dựng một chòi nhỏ xinh xinh cho hai má con ngủ. Trong lúc đó, anh sẽ đi kiếm thịt rừng về cho hai má con ăn. Chồng cô thiệt tình… Người ta đi Sài Gòn, Chợ Lớn để hưởng thụ xa hoa, anh thì muốn dẫn má con cô lên rừng xuống biển. Không biết nói thiệt hay nói chơi. Liên choàng tay ôm anh thật chặt. Bỗng nhiên, cô có một dự cảm, cái ngày mà anh mới nói, nó xa thăm thẳm. - Đi mất bao lâu hả anh? Đạt đưa ba ngón tay làm dấu. - Khoảng một tháng, ba chục bữa thôi. Liên chỉ lên tay anh, đếm từng ngón một, mặt cô ỉu xìu. - Lâu quá vậy! Đó là Đạt đã tính trừ hao, bỏ bớt mấy cuộc gặp gỡ không quá cần thiết, chớ nếu thư thả một chút thì còn lâu hơn. Đạt với lấy chiếc đồng hồ đặt vào lòng bàn tay cô. Anh bật nắp, chỉ lên số XII rồi di ngón tay xung quanh viền. - Nhìn nè. Một ngày, kim nhỏ chạy hai vòng. Em cứ đếm, hễ qua sáu chục vòng là anh về tới. Liên rúc đầu vào ngực anh. Tận hưởng mùi hương đàn ông quen thuộc. Ba chục rồi sáu chục, số nào cũng nhiều, nghe thôi đã thấy ngày dài tháng rộng giăng giăng trước mắt.