Yêu Anh? Đừng Có Mơ!
Chương 17
Trên đời này, kẻ điên nhất, chính là kẻ đang yêu.
Kẻ ngu ngốc nhất, cũng chính là kẻ đang yêu.
Như thế, mà vẫn chưa đủ. Ngu ngốc tới nỗi dẫu biết rằng đó là một hòn đá nung nóng tới phỏng tay, vẫn đem lấy nó ủ vào lồng ngực, để rồi mỗi một ngày đều chịu cơn đau như thiêu đốt, vẫn không muốn buông xuống.
Trí Lâm,
Tôi chỉ vì yêu cậu, ngu xuẩn tôi cũng nhận, điên, tôi cũng nhận.
Dẫu là biết rằng cậu sẽ không bao giờ quay đầu lại nhìn tôi thêm một lần, tôi vẫn chấp nhận. Chỉ mong rằng mỗi ngày đều có thể đứng từ phía sau lưng mà ngắm nhìn là đủ.
Thái Hùng đếm từng ngày tới tết. Giá mà, chẳng bao giờ có cái tết kia thì hay biết mấy. Chỉ còn hơn ba tháng Trí Lâm thực sự sẽ đi du học, rời xa nơi này. Như vậy, cũng chỉ còn hơn ba tháng cậu có thể thực mắt thấy được, đôi chân kia di chuyển, đôi môi kia cười, mái tóc kia xả trong gió.
Đã có nhiều lần Thái Hùng cố cản mình, cố nhắc mình đừng như vậy. Nhưng đôi chân lại không nghe lời, cứ như vô thức mà bước theo. Một đoạn lại một đoạn. Tới một góc rẽ nào đó, sẽ lẳng lặng dừng bước. Đứng lâu thêm một chút, rồi lại khẽ quay đi.
Tối hôm ấy, cũng là một buổi tối như thế. Khi bước chân hỗn loạn của cậu chạy tới bên người Trí Lâm, thực không thể ngờ được tên kia lại một dao chuẩn bị đâm tới.
Thái Hùng không nghĩ được nhiều, trong phút chốc chỉ biết ôm chặt lấy người kia. Nhát dao xiên thẳng qua tấm áo mỏng, ấn sâu từng khấc khảm vào da thịt. Lưng cậu nhuộm đỏ.
Chỉ có thể cất lên được một câu cuối cùng.
Trí Lâm. Cẩn thận!
- ----------
Trong phòng cấp cứu, Tuấn Minh lập tức đưa ra chỉ định phẫu thuật. Không có người nhà nào có thể tới kịp, chính cậu là người ký tên thay.
Máu nhuộm đỏ au sống áo. Trên băng ca, khuôn mặt thường ngày hay như trêu người, hôm nay tái nhợt đi, sức sống hiện tại cũng chỉ đổi bằng sự mê man bất định.
Bên ngoài phòng, Trí Lâm đan hay tay vào nhau, ngửa đầu ra phía ghế tựa, cố gắng kìm nén chút cảm xúc vỡ ra trên khóe mắt.
Máu, Trí Lâm không sợ.
Nhưng trong giây phút ấn chặt vết thương lại chờ xe cứu thương, từng dòng máu nóng của người kia tràn lên tay cậu, lại như đập nát tất cả những gì cậu cố kìm nén...
Trí Lâm, khóc.
Thái Hùng. Xin lỗi. Xin lỗi.
Tại sao cứ phải là anh? Tại sao cứ phải là tôi?
Chúng ta...
Tôi không phải gay, chính tôi với anh là thứ tình cảm gì thế này?!
Sao lại đỡ cho tôi nhát dao ấy...
Thái Hùng, anh tưởng tôi không biết gì sao?
14 năm học võ, một kẻ như anh nghĩ sao mà hàng ngày hàng ngày đều theo bước chân tôi, tôi lại không biết?
Mỗi một ngày, mỗi một đoạn đường. Dù chỉ là từ lớp học tới căng tin, từ cổng trường tới nơi làm thêm, tới nơi đón xe bus... Anh nghĩ rằng, tôi không biết gì sao?
Tôi đã là cố gắng quên anh rồi, bỏ qua rồi. Vậy tại sao anh còn chấp niệm tới thế?
Anh rõ ràng biết, là tôi đang rất khó chịu, đúng không?
Tôi giãy dụa, tôi khốn khổ, tôi đau đớn.
Tôi không giống anh. Cảm xúc của tôi không thể nào dành cho anh giống như một người yêu tới điên dại được.
Chỉ còn ba tháng nữa, chỉ còn có chút ấy thời gian là có thể trở về theo đúng những mục tiêu mà tôi đã đặt ra cho mình. Vậy mà không ngờ... nhát dao này lại dường như phá vỡ tất cả.
Thái Hùng. Tôi không muốn mất anh.
Như thế nào, và từ bao giờ?
Chính Trí Lâm tôi, cũng không biết được.
Có thể đó chỉ là một ngày nắng gắt, anh nhơn nhơn đuổi theo đòi che dù giúp tôi, dù chúng ta cao xấp xỉ, và da tôi rõ ràng còn ngăm hơn da anh nữa!
Có thể, đó chỉ là trên face cá nhân tôi chiều ý một bà chị họ mà khen bánh ngon, hôm sau anh đã lập tức tìm tới dụ dỗ.
Thực buồn cười. Trí Lâm tôi không thích đồ ngọt. Đặc biệt không thích. Thế nên chẳng phải anh uổng công một phen sao?
Tôi, có cái gì để anh thích?.
Rút cuộc tới bây giờ tôi cũng không thể hiểu nổi vì cái gì ngần ấy sự lạnh nhạt chán ghét tôi phơi bày ra cho anh, lại không hề khiến anh chút gì từ bỏ.
Đúng rồi.
Nếu biết rằng vì sao lại yêu thích một người, nếu có thể liệt kê ra đếm thành từng con số một hai ba bốn. Thì người ta nghiễm nhiên sẽ tìm được cách giải từng con số ấy ra.
Thế nhưng, yêu, vốn là yêu thôi. Lại chẳng có một lý do gì cả.
Hỏi anh, hỏi tôi, hỏi ai bây giờ?
Đến lý do còn không có đáp án, thì hỏi cách nào để quên đi?
Một năm, hai năm, ba tháng, sáu tháng.
Thời gian, có đôi khi lại tàn ác tới nỗi không làm cho người ta quên đi, mà lại làm cho con người ta sâu thêm, đau thêm...
Thái Hùng.. Tôi biết phải làm sao với đoạn tình cảm này bây giờ?
Anh, thực là một bài toán khó nhất mà tôi phải giải.
Cũng là bài toán mà tôi thực sự không dám giải ra.
Kết quả... liệu có thể nào là một sự thật khiến cho chính bản thân tôi và cả anh đều tổn thương?
Yêu một người và đến với một người, vốn dĩ tưởng như liên quan, hóa ra lại chẳng có chút nào tương đồng.
***************
Thế nhưng, trong những nhịp tích tắc ngoài cửa phòng cấp cứu. Những dằn vặt và suy nghĩ này của Trí Lâm không có cơ hội được nhắc lại lần nữa.
Cậu, chỉ còn lại nỗi lo lắng, xen theo giọt nước mắt tràn xuống má.
Thái Hùng. Không thể mất đi anh.
Là thực sự, không muốn mất đi anh.
Cánh cửa phòng cấp cứu vừa hé mở. Trí Lâm đã vội vã tiến tới.
Tuấn Minh tháo đôi găng tay còn đầy vết máu, thở phào nhìn cậu:
- Qua cơn nguy kịch rồi. Giờ cậu qua kia làm thủ tục một chút.
- Tôi có thể vào trong không?
- Chưa được, để khi nào qua phòng hồi sức cậu mới được vào.
Thấy Trí Lâm còn định nói gì thêm, Tuấn Minh liền cản:
- Tỉnh táo lại chút.
- ....
- Được.
- Trước mắt đừng cho Trí Thiện biết.Còn việc của Thái Hùng bị đâm tốt nhất cứ bình tĩnh xử lý trước đã, đợi cậu ấy tỉnh chúng ta sẽ bàn tiếp vì việc này nếu mở rộng ra nhất định công an sẽ vào cuộc.
- Ừm.
=========
Phòng hồi sức.
Thái Hùng đã qua cơn nguy kịch, Tấm lưng trần trắng toát vòng băng gạc.
Là gầy, gầy đi rất nhiều... so với chính cái đêm cùng cậu vần vũ ấy.
Trí Lâm đưa tay đến. Ngón tay khẽ run lên, dừng lại một chút. Cuối cùng, vẫn quyết định chạm tới. Đón lấy bàn tay đang bị ghim những ống truyền kia. Ủ lên.
Thái Hùng, tôi không chắc có thể yêu anh như anh muốn.
Thế nhưng anh đã dám lấy mạng mình ra đổi...
Vậy thì.. cứ thử xem sao.
=======
Trí Thiện vừa nghe điện thoại của Trí Lâm xong, câu được câu chăng mà hốt hoảng nấu một thố cháo lớn mang tới bệnh viện.
Cái gì mà Thái Hùng bị tai nạn,
Ủa mà, Thái Hùng bị tai nạn cớ sao mình lại phải nấu cháo cho cậu ta kia chứ?
Mình bảo thằng than rằng, mua bên ngoài cổng bệnh viện. Thế nhưng nó lại bảo mình ở đó không đảm bảo vệ sinh.
Mà thôi đi, cháo cũng nấu rồi, mang tới cũng mang tới đây rồi, hơn nữa, đây chẳng phải là bệnh viện đa khoa nơi tên kia làm việc sao?.
Trí Thiện vừa vào, đã bị một cảnh làm dọa cho hết hồn.
Trí Lâm đang ngồi bên cạnh.. như thế.. như thế mà cầm tay Thái Hùng!
Ôi trời!
Có phải mắt cậu mọc lệch không vậy?!
- Than! Anh mang cháo tới!
- Suỵt!
Trí Lâm quay mặt lại, ra dấu trên môi. Trí Thiện nhè nhẹ bước tới, đặt thố cháo lên bàn rồi chỉ tay vào cái lưng đang băng bó kia của Thái Hùng mà biểu tình kinh ngạc:
- Gì thế này?! Ngã SMl luôn đó hả?
- Anh bớt nói một chút. Trưa và chiều đều phải nấu cháo mang tới đấy.
- Hả?
Cái quái gì vậy nè? Trí Thiện vùng vằng khó hiểu:
- Sao kỳ vậy? Ba mẹ cậu ta đâu, sao tự nhiên anh phải nấu cháo cho cậu ta kia chứ?
- Cứ như vậy đi.
Thằng than đáng ghét. Nói chuyện vậy là sao được chứ?!. Mình cũng không phải là anh em họ hàng gì nhà Thái Hùng kia. Hắn bị tai nạn thì liên quan gì tới mình? Mà càng không liên quan gì tới nó kia chứ.
- Sao lại thế?.
- Không có sao hết. Anh cứ làm như em bảo là được.
- ???!!!
Nhìn vẻ mặt kỳ quái của Trí Lâm, Trí Thiện cũng không hỏi thêm nữa. Nấu thì nấu thôi. Cũng chẳng mất gì. Mà nhân tiện.. có nên tới chỗ tên kia một tý không nhỉ?
Trí Thiện không thích bệnh viện, đặc biệt sợ máu, ghét kim tiêm. Nói chung là không ưng!. Vì thế dĩ nhiên là chẳng bao giờ tới nếu không phải bắt buộc.
Có gì mà thú vị? Trí Thiện cũng không hiểu nổi luôn, tại sao cái tên kia lại chọn ngành bác sĩ mà làm cơ chứ?. Lắc lắc đầu, đã lại nhận ra ngay một vị y tá trong đoàn từ thiện lần trước:
- Chị!.
- Ơ?!
Cô y tá nhìn thấy, ban đầu còn bỡ ngỡ, sau đó thì nhận ra liền vui vẻ:
- A, em sinh viên bữa nọ đúng không? Em sao lại tới đây?
- Dạ, em tới thăm người bệnh, với lại... chị cho em hỏi, bác sĩ Minh ở phòng nào vậy?
- Bác sĩ Minh?
- Vâng, chính là người bữa trước cũng đi từ thiện ấy ạ?!
- À, Minh Cool. Kia kìa. Em thấy không? Đêm qua anh ấy trực ca đêm, giờ chắc cũng sắp giao ca rồi đấy.
- Dạ! Em cảm ơn chị!
Trí Thiện không nói không rằng, thẳng lưng bước nhẹ, vốn là định cho Tuấn Minh một chút bất ngờ. Thế nhưng vừa tới cửa phòng trực, lại thấy một cô y tá đang đưa bữa sáng cho Tuấn Minh. Trí Thiện lập tức rút chân lại, ngay tại cửa phòng, nghe lén.
- Bác sĩ Minh thích ăn bánh mì của tiệm này sao? Sáng nào em cũng thấy anh dừng lại mua.
- Không hẳn, chỉ là vì tiện đường thôi.
- À.. ra vậy.
Ngoài cửa, Trí Thiện đã bĩu môi dài thườn thượt: Anh ta thích ăn bánh canh có nước lèo trong vắt nhá!. Bánh mì cái con khỉ khô!
- Bác sĩ Minh cuối tuần này có rảnh không?
- Có việc gì không?
- Anh lúc nào cũng nghiêm túc như vậy. Thảo nào giờ vẫn chưa có bạn gái.
- Ừm, anh sắp giao ca, em xem còn bệnh án nào cần xử lý không?
Người ta đã nói như thế rồi, mà không hiểu sao cô y tá trong phòng kia vẫn còn không hiểu cơ chứ? Lại sáp lại sáp lại.
- Bác sĩ Minh này, thứ 7 này sinh nhật bạn em, anh đi chung với em được không?
- Cái đó...
Tuấn Minh thực sự phiền não. Cô bé này cũng quả là có sức bám dai dẳng, chắc phải một lần nói cho rõ ràng. Liền hắng giọng:
- Được. vậy thứ 7 này đi.
- Dạ. Em sẽ nhắn cho anh địa chỉ, anh tới đón em nha?!
- Ừm. Được.
Giỏi lắm giỏi lắm!
Một tiếng ừm với một tiếng được kia của Tuấn Minh khiến Trí Thiện đang muốn nhảy một màn sexophone ở trong lòng.
Hậm hực bước đi. Mũi cũng sắp đỏ lên.
Tuấn Minh anh được quá rồi!. Con mẹ nó vậy mà dám nói mình là Gay!
Tư cách nào mà dám nói thế hử? Hóa ra cả trai lẫn gái đều ăn sạch sẽ a!
Trí Thiện nay ăn phải cái bả gì vậy!
Vừa phải nấu cháo mang tới cho Thái Hùng kia, lại vừa phải chứng kiến cái cảnh hẹn hẹn hò hò này!
Thật uất chết mà.
Bước chân vừa đi vừa muốn đá loạn mọi thứ.
Đúng là tâm trạng không vui thì cái gì nhìn cũng ngứa cả mắt. Ánh nắng dịu nhẹ lại thấy thật gắt. Hạt nước bắn vào người cũng tưởng như mưa đá.
Tức!
Tức mà không làm gì nổi.
Về tới nhà rồi vẫn không nguôi chút giận nào.
Đấy, đúng là tìm bất ngờ lại được quả bất ngờ quá to luôn!
Một. Tắt điện thoại. Mặc nhà mi kiếm kiểu gì cũng không ra.
Hai. Đăng tus lên facebook: " tên khốn kiếp chết bằm kia, hãy chờ đấy "
Inbox:
Long xù: Ai nha, lại sao vậy? Cãi nhau với bác sĩ Minh rồi?
Thiện"style: ai thèm?
Long xù: Sao vậy? nói nghe coi?
Thiện"style: Hắn dám sau lưng tui đi hẹn hò con khác.
Long xù: ủa kỳ quá nha, có lầm không?
Thiện"style: lầm gì, chính mắt tôi thấy, chính tai tôi nghe.
Long xù: vụ này lớn đó. Kể nghe coi.
Nghe có lý. Ông ăn chả thì bà ăn nem. Hắn dám đi hẹn hò, thì mình có gì mà lại không dám?
Hắn đi hẹn gái được, ta cũng đi hẹn gái được.
Thế nhưng dò một loạt trong danh bạ lại thấy không ổn chút nào
Em Vy thì giờ không nhòm ngó tới mình
Em Hoa này thì dữ quá, không khéo đè mình ra hiếp quá ta ơi.
Em Ngọc này, ui, xấu lắm!
Chẳng ổn!.Tìm đối tượng đâu phải dễ!
Thôi, hôm nay mới thứ 5, còn hẳn ngày mai để tìm cơ mà!
Dẫu sao thì hắn một miếng, mình cũng phải một miếng. Trí Thiện này nhất định không để người khác dắt mũi dẫn đi nhé!
Tuấn Minh cái tên khốn nhà mi. Cứ đợi đấy cho ta!
============//==================
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
49 chương
11 chương
63 chương
20 chương
42 chương