Thời điểm Âu Dương Duệ và Hàn Khải về đến nhà, hết thảy mọi thứ trong phòng đều như trước, chỉ là laptop và một ít tài liệu của Âu Dương Thông đã biến mất, Âu Dương Cần cứ nhiên còn ở lại đây, thật thoải mái ngồi trên ghế salon trong phòng khách, lật xem báo chiều nay, tựa như việc lúc nãy chưa hề xảy ra, anh chỉ là một người anh cả ngẫu nhiên đến thăm em trai của mình mà thôi. Âu Dương Duệ cứng người đứng ở cửa, cậu chả thể vừa mở miệng liền nói [vì sao anh còn chưa đi], sợ hãi hơn nửa ngày cậu mới có thể lên tiếng: “Anh cả.” “Em đã về rồi sao, tổng thanh tra Hàn, cám ơn anh, anh ở lại ăn cơm cùng chúng tôi ha? Tôi có nấu mỳ Ý.” Âu Dương Cần gấp tờ báo lại: “Salad Tiểu Thông làm ăn khá được, chỉ cần trộn lên là có thể ăn ngay.” “Anh cả, anh có việc cần nói với em phải không?” Âu Dương Duệ bất an hỏi, Hàn Khải ở phía sau vỗ vỗ bờ vai cậu khiến cậu thả lỏng, cười nói: “Vậy làm phiền anh.” Ba người ba tâm tư cùng ăn cơm chiều với nhau, Hàn Khải vừa gắp một đũa mỳ Ý cho vào miệng liền phát hiện ra thượng đế quả thật rất công bằng, ba anh em nhà Âu Dương đều có chỉ số IQ cao, cậu nhóc ngay cả việc xuống bếp cũng đừng nói, Âu Dương Thông thì 10 năm ăn salad sống qua ngày, về phần người anh cả vĩ đại anh minh thần võ là cảnh sát quốc tế này, vì sao tương thịt lại có vị đồ ăn sẵn, chẳng lẽ đây là đồ ăn sẵn thật? “Tiểu Duệ, vì an toàn của em, em không thể tiếp tục ở lại đây.” Không đến 15 phút, cả ba đã ăn xong bữa chiều, Âu Dương Cần nghiêm túc nói chuyện với cậu. Ngây người một chốc, Âu Dương Duệ khó tin nhìn anh: “Anh cho rằng anh hai sẽ trở về bắt cóc em? Đừng đùa chứ, em có giá trị gì với anh ấy?” “Em còn không rõ sao? Em là em trai của anh, cũng là em trai của em ấy, những người có tâm nhãn đều có thể lợi dụng em để kiềm chế anh hoặc Tiểu Thông. Nội bộ tập đoàn đó chẳng bền vững gì cho cam, anh không thể không lo lắng đến sự an toàn của em. Huống chi lúc này em…” “Được rồi! Không cần nói nữa.” Âu Dương Duệ đột nhiên lớn tiếng cắt ngang lời anh: “Không thành vấn đề, em đi.” Hàn Khải ngồi cạnh đề nghị: “Em có thể đến ở nhà tôi.” “Không, tốt nhất là cách nơi này xa một chút, nếu còn ở trong nhà người quen, chỉ cần muốn tra sẽ tra ra ngay. Hơn nữa tổng thanh tra Hàn không ở lại trong ký túc xá cảnh sát, về mặt đảm bảo an toàn cho em ấy thật ra không có ưu thế gì đáng nói.” Âu Dương Cần từ trong túi lấy ra một chuỗi chìa khóa: “Anh đã cho người tìm một nơi rất tốt cho em, đem nay em thu dọn đồ đạc một chút, ngày mai anh đưa em qua đó.” Âu Dương Duệ yên lặng cầm lấy chìa khóa, Hàn Khải còn chưa kịp mở miệng, Âu Dương Cần đã nói: “Đúng rồi, các buổi luyện tập phục hồi chức năng của em cũng nên tạm dừng, bằng không ở trung tâm sẽ có bản ghi chép, không thể để lại bất kỳ một manh mối cho bọn họ được.” “Anh Âu Dương, việc đó là không có khả năng.” Hàn Khải kiềm nén lửa giận trong lòng, bình tĩnh nói: “Trước mắt, Tiểu Duệ mới bước vào giai đoạn hồi phục đầu tiên, bác sĩ đã dặn đây là thời gian vô cùng quan trọng, nếu bỏ qua thời cơ này em ấy có thể sẽ không đứng lên được nữa.” “Không đi được so với chết tốt hơn.” Âu Dương Cần lạnh lùng đáp. “Chúng ta mỗi người nhường một bước, OK? Ngày mai tôi sẽ xin một căn phòng ở ký túc xá cảnh sát, sau đó ở cùng Tiểu Duệ, an toàn của em ấy tôi sẽ phụ trách, như vậy anh hài lòng rồi chứ?” “Tổng thanh tra Hàn.” Âu Dương Cần híp mắt lại: “Chúng ta hẳn nên nghe ý kiến của đương sự một chút.” Ngón tay thon dài của Âu Dương Duệ chơi đùa với ciếc chìa khóa, mặt không biểu tình, phảng phất như hai người kia đang nói về chuyện của một ai khác, cậu nghe câu sau cùng, ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười tươi rói: “Anh cả, anh đi uống một ly cà phê đi?” Âu Dương Cần nhìn cậu, nửa ngày mới gật đầu: “Được, dưới lầu có một quán cà phê, tôi đến đó.” “Vâng.” Âu Dương Duệ nhìn thân ảnh cao gầy của anh biến mất ở cửa, sau đó mới quay sang hỏi Hàn Khải: “Tổ trưởng, chúng ta nói chuyện rõ ràng một lần có được không?” Hàn Khải ngồi xuống đối diện cậu, nặng nề thở dài: “Được, nói thế nào cũng được, nhưng mà Tiểu Duệ…” “Gọi tôi là Âu Dương.” Âu Dương sửa lời anh, ánh mắt đen láy lấp lánh, khóe miệng quật cường cong lên: “Giống như trước kia vậy.” “Được… Em muốn sao cũng được, em nói đi.” “Đầu tiên tôi muốn giải thích với anh, từ sau khi tôi nằm viện, tâm tình đúng là có vấn đềm hiện tại nghĩ lại tôi vẫn nghĩ mình rất kiên cường, sẽ không vì việc này mà suy sụp, cho rằng đời mình sẽ tối tăm, mờ mịt, bác sĩ tâm lý cũng có nói tôi không có những bệnh trạng này, nhưng đến bây giờ tôi mới biết, tôi cùng lắm cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, những phản ứng tâm lý xấu vẫn tồn tại, chẳng qua là tôi luôn cố gắng che dấu mà thôi, muốn tự mình cố gắng vượt qua… Những chẳng thể thành công ha? Anh xem, tôi nóng nảy, tinh thần sa sút, cảm xúc không ổn định, dễ giận, than trời trách đất, hỉ nộ vô thường… Đây không phải là tôi, có đôi khi tôi cũng chán ghét bản thân mình như thế.” Âu dương Duệ tạm ngừng, mang theo vài phần khẩn cầu nhìn Hàn Khải: “Hiện tại tôi biết tôi sai rồi, thật xin lỗi anh, tôi không nên đối xử với anh như vậy, anh cũng đừng dùng ánh mắt như thế nhìn tôi nữa, được không? Mỗi lần anh nhìn tôi bằng đôi mắt đó… Bộ dáng bao dung, tôi đều rất nhớ về anh khi trước, tôi làm sai anh sẽ dạy tôi, mắng tôi, lúc cùng tôi đấu võ mồm không lại sẽ thẹn quá thành giận, trực tiếp động thủ.” Tiểu hỗn đản, những điều đó là dành riêng cho em có được không hả. “Thật sự, tôi rất nhớ con người đó của anh, chưa lúc nào nhượng bộ một cách vô nguyên tắc, chúng ta trong thời gian ấy cũng chân thành với nhau, muốn mắng cứ mắng, muốn cãi nhau liền cãi nhau, nhưng bây giờ thi sao? Anh luôn cẩn thận như thế, mặc kệ thái độ của tôi ra sao, anh vẫn luôn cười, chưa bao giờ nổi giận, tựa như tôi là một con búp bê bằng sứ, cần anh phải ôm vào lòng để bảo vệ.” Âu Dương Duệ liều mạng bơm hơi cho mình ở trong lòng, lần này mày không được lùi bước nữa, không được phép dây dưa, mày phải kiêng cường nói rõ hết mọi việc! Cho dù bắt đầu ngày mai sẽ không còn được gặp anh nữa, cũng phải kiên trì giữ vững trạng thái rõ ràng, không nhập nhằng này. Hàn Khải cần phải trải qua cuộc sống của riêng mình, bản thân mày cũng vậy, một năm ở chung ngắn ngủi kia, đã là món quà mà thượng đế ban ân cho mày rồi, bây giờ mày cần làm hình bóng của cả hai biến mất trong cuộc đời lẫn nhau, giống như chưa từng quen biết. “Hàn Khải, chúng ta hãy vẫn là anh em, là bạn tốt của nhau đi, được không? Lúc trước anh cũng nói như vậy mà phải không? Tôi cũng hiểu được đó là điều tốt cho cả hai chúng ta, có người bạn và anh trai như anh là may mắn của tôi, ha ha, trước kia tôi còn có một cấp trên tốt nữa chứ, tuy rằng tất cả mọi người ở ngoài miệng đều nói anh quá mức nghiêm khắc, luôn tìm cách gây sức ép lên chúng tôi, nhưng nói đúng ra, mọi người đều biết anh là cấp trên tốt nhất… Tốt nhất…” Em từng nghĩ sẽ là cấp dưới của anh cả đời, đáng tiếc… Đã không còn khả năng… Cậu kiên cường ngẩng mặt lên, cười nói: “Chúng ta về sau làm bạn tốt, OK?” Hàn Khải đưa tay nắm lấy cằm cậu, trán cụng trán, Âu Dương Duệ giật mình đến mức quên né tránh, trợn mắt há mồm nhìn gương mặt Hàn Khải gần trong gang tấc, ánh mắt kia… Cậu từng vô số lần nhớ về gương mặt này trong lòng, đây là khuôn mặt làm cho cậu nhất kiến chung tình, hôm nay lại gần như thế, tại sao lại làm lòng cậu đau nhức đến mức không thể nào hô hấp? “Tiểu Duệ.” Thanh âm Hàn Khải vang lên mang theo nhu tình không thể nào nhầm lẫn: “Anh thích em, anh yêu em, trong lòng em hiểu rõ, chúng ta đã không bao giờ có thể làm bạn bè được nữa.” Hô hấp mang theo hơi thở của anh, làm lòng Âu Dương Duệ hoảng hốt, cậu cắn môi thật mạnh, đau đớn bén nhọn kia làm cậu khôi phục tinh thần, đẩy mạnh Hàn Khải ra, quát: “Vì cái gì! Lúc anh chính anh đã nói, chúng ta là bạn bè, là anh em! Đúng! Tôi từng thích anh, nhưng không có nghĩa là bây giờ tôi vẫn còn thích anh! Hiện tại tôi đã không còn thích anh nữa, chỉ muốn làm bạn bè với anh, ngay cả vậy cũng không được sao…” “Cho tôi một lý do?” Hàn Khải nhất châm kiến huyết nói: “Không đến mức sau khi em tỏ tình với tôi bị tôi từ chối rồi tổn thương, tự biết xấu hổ, trở nên không dám tiếp nhận tình cảm của tôi chứ? Tiểu Duệ, Tôi không tin em đã trở thành một người dễ tự ti đến thế.” Âu Dương Duệ giận dữ cười to: “Vậy còn lý do của anh thì sao? Tôi tin rằng một người bị thương nặng dẫn đến tổn thương tâm lý không có khả năng biến một người khác thành gay, cho dù có thể, thay đổi kia phải đến từ phía tôi, không phải anh!” Cậu hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Khải: “Hơn nửa người dưới của tôi không thể cử động, cho nên anh bộng không có tình cảm với phụ nữ nữa, chuyển sang yêu tôi? Hàn Khải, chính anh cảm thấy lý do này đáng tin sao? Tôi sẽ ngốc đến mức tin tưởng anh?!” Hàn Khải trầm mặc nhìn cậu, chờ cơn giận của cậu qua đi, mới trầm giọng nói: “Nếu không phải lần này em bị thương, tôi quả thật không thể phát hiện ra tình cảm của mình đối với em, thật ra tôi không hề nghĩ theo hướng mà em nói. Bạn bè, anh em, đây là cảm tình giữa hai người đàn ông cứ vậy mà hình thành, tôi luôn nghĩ như thế, tôi đối với tình cảm không tính là trì độn, nhưng chỉ có em… Có lẽ tôi đã thuận theo bản năng che mắt chính mình, dùng những từ như [bạn bè], [anh em] để an ủi bản thân, làm lá chắn ngụy trang, để có thể an tâm, thoải mái tiếp cận em, nuông chiều em, chăm sóc em, bắt em làm lao công miễn phí ở bên cạnh tôi, để tôi có thể danh chính ngôn thuận đặt ánh mắt mình lên người em.” Âu Dương Duệ chịu không nổi tránh đầu đi: “Đừng nói nữa…” “Nhưng mà tôi đã sai rồi, khi tôi nhìn thấy em nằm trên giường bệnh, tôi đột nhiên phát hiện mình không phải là một cảnh sát tốt, tôi thậm chí còn không được tính là người tốt, bởi vì ngay phút giây ấy tôi chỉ có một suy nghĩ, nếu nằm ở nơi đó không phải là em thì tốt rồi, cho dù là bất kỳ ai khác… Cho dù là Gia Nghi… Tôi thật là hèn hạ phải không? Tôi cũng hiểu bản thân mình quá sức vô sỉ, quả thật không xứng làm người. Nhưng ngay lúc đó tôi chỉ có duy nhất ước muốn ấy, tôi chỉ muốn em bình an vô sự.” “Anh gạt người.” Âu Dương Duệ nổi giận chỉ trích: “Nếu tổ trưởng Phương thật sự nằm đó, người anh dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành sẽ là cô ấy! Không phải tôi! Hàn Khải! Thu hồi sự đồng tình của anh đi, tôi không cần thứ tình cảm bố thí đó!” “Tôi không hề đồng tình với em, đồng tình và tình yêu là hai cảm xúc khác biệt.” Hàn Khãi dõi theo cậu: “Tôi phân biệt rất rõ ràng, dù cho Gia Nghi vì cứu em mà bị thương, tôi sẽ rất biết ơn cô ấy, sẽ dùng tất cả sức lực của mình để giúp đỡ cco ấy trong khả năng của mình, nhưng tôi sẽ không bao giờ cưới cô ấy, sẽ không đối xử với cô ấy giống như em lúc này, toàn tâm toàn ý ở cạnh em.” Anh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống gương mặt tái nhợt của Âu Dương Duệ: “Em tại sao lại dùng cái từ bố thí đó hả? Tiểu Duệ, em kiêu ngạo như vậy, vĩ đại như vậy, cho dù nửa đời sau em vẫn không thể đứng lên, nhưng tôi luôn tin rằng em sẽ tìm được vị trí cho bản thâm em, em hoàn toàn không cần phải xem thường và hạ thấp bản thân mình, tôi yêu em, tựa như tình cảm đêm đó ở bờ biển em thổ lộ với tôi. Tình cảm giữa chúng ta là ngang hàng, không tồn tại sự phân chia cao thấp, nếu em không hài lòng thì tôi tình nguyện trả giá nhiều hơn, chỉ cần em thẳng thắn đáp lại thì tôi có thể làm mọi thứ vì em. Tôi chưa bao giờ nghĩ, em sẽ dùng hai từ bố thí để hình dung về mối quan hệ giữa chúng ta.” “Đáp lại?” Âu Dương Duệ sắc bén hỏi: “Nếu tôi cả đời đều không đáp lại thì anh sẽ thế nào?” “Vậy tôi sẽ chờ cả đời.” Hàn Khải trả lời vô cùng chắc chắn: “Tôi biết em là một người không có tâm nhãn, lại thích mang thù, nên đã sớm chuaanrbij từ lâu rồi.” “Được!” Âu Dương Duệ ngẩng đầu, trảm đinh chặt thiết nói: “Vậy mời anh tôn trọng quyết định của tôi, ngày mai tôi muốn một mình đến nơi anh cả sắp xếp, việc này anh không cần can thiệp vào, trước mắt tôi không thể nào cùng anh ở chung dưới một mái hiên, chớ nói chi cả ngày đều giáp mặt.” Hàn Khải cười khổ, nhìn cậu nhóc mười phần đề phòng, phảng phất dường như nếu anh không đồng ý cậu sẽ bùng nổ, ai, chỉ có thể thở dài, hai tay anh đặt tại tay vịn xe lăn, cúi đầu ghé sát vào lỗ tai cậu hỏi: “Vậy thì dù sao em cũng nên nói cho tôi một cái địa chỉ chứ? Tôi lấy thân phận tổ trưởng tổ chuyên án đặc biệt yêu cầu có được không?”