Yêu anh bằng cả thế gian này cộng lại
Chương 2 : Nụ hôn định mệnh
Cuộc chiến với con virus Covid 19 này thật là tàn khốc, nó không những có thể giết chết con người về thể xác mà ngay cả tâm hồn cũng không buông tha. Những hình ảnh tồi tệ, ám ảnh người ta cả cuộc đời vẫn luôn diễn ra trước mắt từng giây, mỗi phút. Sự hoảng loạn của con người trước cái chết giống như thêm ánh thép vào lưỡi hái của thần chết từ trên đỉnh phù vân giáng xuống. Tàn độc và chính xác.
Nhưng có một điều cay đắng hơn cả cái chết mà không phải ai cũng có thể cảm nhận: cái chết trong tâm hồn đến từ những bí mật tình cờ bị phanh phui của người trong cuộc...
Hoán Tuyết nhìn thấy một nhân viên y tế, có vẻ như là một bác sĩ, gục xuống khi đang tiến về phía cô. Cô chạy đến đỡ anh ta và lập tức nhận ra người trong bộ đồ bảo hộ kín mít đó chính là Kha Tranh. Cô vội hô to tìm người trợ giúp...
Khi mọi công tác cấp cứu đã qua đi, nhưng anh vẫn còn mê man nằm đó. Hoán Tuyết không biết phải làm sao, chỉ còn biết vừa khóc vừa cầu nguyện.
Kha Tranh... tỉnh lại đi... Kha Tranh...Là em đây... Mau tỉnh lại, bệnh nhân đang cần anh... Em cũng rất cần anh... Anh có làm sao thì em cũng không thiết sống nữa... Anh có biết không?”
Ngồi bên anh hồi lâu, Hoán Tuyết không còn kìm chế thêm được nữa, cô lặng lẽ hôn lên đôi môi khô hạn, nứt nẻ của anh cho dù biết đây là hành động vô cùng nguy hiểm ở thời điểm này. Nhưng như thế thì sao, được chết cùng với anh, cô cũng mãn nguyện rồi.
Vài phút sau, anh hé mắt nhìn cô, mỉm cười yếu ớt:
Sa Nguyệt... là chị... phải... không?
“Sa Nguyệt là ai?” Hoán Tuyết bàng hoàng, trân trối nhìn anh, không dám tin, không thể tin vào những gì mình vừa nghe được. Cô chết lặng, ngồi gục mặt xuống cánh tay anh, khóc như mưa. Cô toàn tâm toàn ý yêu anh 11 năm và cũng đã được anh đáp lại. Cô và anh còn đang tính chuẩn bị cho hôn sự sắp tới. Lý do gì để một Sa Nguyệt nào đó chen chân vào?
Trong lòng Hoán Tuyết vô cùng khó chịu, cảm giác như có ai đó bóp nghẹt cổ họng mình, muốn tìm người để trút giận, nhưng cô không thể nổi nóng với bệnh nhân, vì đó là điều mà anh đã luôn nhắc nhở cô. Đặc biệt khi người bệnh đó lại là Kha Tranh. Cô không phải là người hiền lành, nhu nhược, nhưng đối với Kha Tranh cô chưa bao giờ có thể nổi nóng, tức giận cả. Lúc nào cô cũng chỉ muốn làm cho anh mỉm cười. Nắm chặt bàn tay lại, cô cố gắng trấn tĩnh, tự nhiên cảm thấy vô cùng nghi hoặc: Cô theo sát anh như vậy, chưa từng thấy anh bằng lòng quen cô gái nào mặc dù anh cũng không ít người theo đuổi. Ngay cả bản thân cô cũng là âm thầm chờ anh nhận ra cô đã luôn ở bên anh, có mặt mọi lúc anh cần. Vì sao cô chưa từng mảy may nhận ra sự có mặt của Sa Nguyệt? Con người của Tiểu Tranh cô hiểu rõ nhất, nếu anh không phải chính nhân quân tử thì không ai có thể coi là chính nhân quân tử, chắc chắn không có chuyện bắt cá nhiều tay...
Đang mải mê suy nghĩ, Hoán Tuyết bỗng giật mình vì Kha Tranh vừa chạm nhẹ vào tay cô, từ từ nắm lấy:
- Tuyết... Tuyết... Em đến đây... làm gì... Ở...đây...nguy hiểm... Sao không ở... Thọ Quang...
Hoán Tuyết nhếch mép mỉm cười, lòng cô đau như dao cắt, cơn ghen bốc lên đến đỉnh đầu:
- Em không đến đây, làm sao biết trong lòng anh còn có ai đó khác?
Vừa nói, nước mắt cô vừa rơi, những lời vừa nói ra, lời nào cũng là chua chát và thất vọng.
Kha Tranh nhìn cô gượng cười:
- Nói bậy... cái gì vậy? Em nghĩ... anh có... cơ hội... đó sao?
Cô nhìn anh cười, lập tức như nhìn thấy một thiên thần trước mặt. Cô biết mình mù quáng, bằng lòng để bản thân mù quáng, chỉ cần anh ở bên cô, vậy là đủ rồi.
Anh thấy trong người sao rồi? Cô lo lắng hỏi anh.
Chắc chỉ là do... mệt quá thôi... anh cũng thấy... đỡ rồi... Còn phải đi cứu... bệnh nhân nữa chứ. Họ...đang rất cần....chúng ta.
Nói đoạn Kha Tranh liền muốn ngồi dậy, nhưng sau đó liền thấy choáng váng, Hoán Tuyết vội vàng đỡ anh nằm xuống:
- Anh lúc nào cũng nghĩ đến bệnh nhân, còn em thì sao? Em cũng rất cần anh mà. Sao anh không nhắc gì đến em cả.
Kha Tranh nắm tay Hoán Tuyết, nụ cười trên môi anh dần hiện lên những nét của hạnh phúc:
- Ráng đợi... hết dịch...mình làm đám cưới...nha cô bé.
Anh cười thật đẹp, khuôn mặt hồng hơn lên, rạng rỡ, hai má trở nên đầy đặn hơn, nét thanh tú của đôi môi khiến cho nụ cười có khả năng hút hồn người đối diện . Kha Tranh mà béo lên chút nữa thì chắc chắn sẽ rất đẹp trai, rất soái. Hoán Tuyết luôn cảm nhận được sức hút mãnh liệt của anh từ nụ cười đầy mê lực ấy. Cô cúi xuống định hôn anh lần nữa, Kha Tranh hốt hoảng chặn tay lên môi cô:
- Đừng, nguy hiểm lắm đó...
- Nguy hiểm à? Vậy lúc nãy chị Sa Nguyệt nào đó hôn anh, em không thấy anh nói thế. Hoán Tuyết bỗng nhiên thấy vô cùng ấm ức.
- Nói bậy... Kha Tranh quắc mắt nhìn cô. Sao em có thể nói như thế?
Nhắc đến Sa Nguyệt anh không cảm thấy mệt nữa? Còn có thể nổi nóng với cô?
- Tại sao lại không? Em không được nhắc đến cô ta à? Cô ta là ai?
- Làm sao em biết Sa Nguyệt? Ai nói với em về... chị ấy?
- Em mà không biết thì anh định giấu em đến bao giờ?
- Em không nói?
- Anh trả lời em trước đi. Hà cớ gì mà bỗng nhiên anh lại nổi cáu?
Em nhất định không nói? Vậy anh cũng sẽ không nói gì thêm nữa. Kha Tranh không nhìn Hoán Tuyết nữa, môi anh mím lại, gương mặt nửa như đau thương nửa như nhẫn nhịn.
Hay là anh chờ mình xuống nước như mọi lần, Hoán Tuyết bỗng cảm thấy sự lụy tình của cô thật đáng thương.
- Cô ta là ai? Là người hay là hồ ly?
- Em không được xúc phạm đến chị ấy- Kha Tranh quát lên giận dữ.
- Vì sao?
- Vì...
- Vì anh yêu chị ta à?
- Vì chị ấy đã mất rồi...
Chết rồi ư? Chết rồi mà vẫn có thể khiến cho Kha Tranh nhớ nhung đến thế?
Một bóng ma, bóng ma quyền lực đến mức chen chân được vào tấm chân tình 11 năm giữa cô và anh. Rốt cuộc, Sa Nguyệt, cô là ai?
Sự im lặng nặng nề giữa hai người làm cho không khí bí bách của căn phòng chật hẹp này càng thêm ngột ngạt. Hoán Tuyết đứng ngây ngốc ở đó, mắt cô đăm đăm nhìn vào bức tường trắng toát phía sau lưng Kha Tranh. Cặp lông mày lưỡi mác thời thượng thanh tú của cô nhíu lại, giống như lúc trước mặt là một món ăn yêu thích, rất ngon, mà cô lại nghi ngờ về sự an toàn của nó nên không biết có nên ăn nữa hay không?
Cô nhận ra, trên đời này thứ khó cưỡng cầu nhất chính là tình yêu. Cô đã nghĩ cô cứ yêu hết lòng hết dạ đi, cô cứ đối xử với anh hoàn hoàn mỹ mỹ trước đi... thì rồi anh cũng sẽ nhìn thấy cô, sẽ cảm động, sẽ yêu cô. Nhưng cho đến giờ phút này, cô thấy thật đáng thương cho bản thân mình và những người có cùng suy nghĩ ấy. Có lẽ điều đó chỉ đúng với những người chưa có hình bóng của ai trong lòng họ, hoặc hình bóng đó đã đến lúc cần/nên/bị thay đổi. Nếu không, tình cảm cho dù là lâu đến đâu, chung tình đến đâu, mãnh liệt đến đâu cũng không khiến cho người ta mảy may chú ý, quan tâm. Vì đơn giản là cả tâm hồn họ bị hình bóng của người họ yêu xâm chiếm nên không còn nhìn thấy ai được nữa rồi. Thứ cuối cùng cô dành lại được sau ngần ấy năm chuyên tâm vun đắp lại chỉ là sự thương hại của anh sao? là sự “cảm thấy phù hợp”,... “lựa chọn tốt nhất” của anh sao?
Liệu cô có nên tiếp tục mối quan hệ với Kha Tranh hay không? Khi mà Sa Nguyệt đã chết rồi cũng quan trọng với anh hơn cô? Khi mà cô cầm chắc cả đời sẽ chỉ sống với thể xác của anh, còn tâm hồn anh để cho bóng ma kia chiếm ngự. Nếu đêm đêm là đồng sàng dị mộng, trong mơ anh sẽ gọi tên cô ta. Vậy thì cô có chấp nhận nổi không? Nếu như... nếu như... Hoán Tuyết càng nghĩ càng tuyệt vọng, cô từng tưởng mình chỉ cần có Kha Tranh bên cạnh, không quan tâm là anh yêu ai, chỉ cần anh đồng ý lấy cô thì cô sẽ mãn nguyện cả đời, yên tâm cả đời, vui sướng đến chết. Vậy mà chỉ là một lần anh gọi tên người con gái khác trong mơ, cô đã không chịu đựng nổi. Cô nhận ra thứ mình thực sự cần là một người toàn tâm toàn ý yêu cô, thứ cô mong muốn chính là một người giống như Kha Tranh và tâm hồn chỉ có một mình Hoán Tuyết cô mà thôi. Hoá ra khi cô đối xử với anh như vậy, chính là mong muốn được anh đối xử lại ít nhất là giống như thế. Hoá ra không có mối tình nào chỉ cần từ một phía, không thứ tình yêu nào chỉ cần tình yêu của 1 người mà đủ được cho cả hai. Hoán Tuyết thấy cay đắng bao nhiêu thì nước mắt âm thầm rơi xuống bấy nhiêu. Nhưng thứ nước mắt này cô không để cho ai nhìn thấy, Kha Tranh lại càng không. Chúng chảy ngược vào trong. Có lẽ Kha Tranh cảm thấy lần này anh đã có lỗi với Hoán Tuyết, dáng vẻ thẫn thờ của cô làm cho anh thấy ngượng ngùng vì lỡ tức giận mà quát cô. Nếu đổi lại cho anh là cô thì chắc anh sẽ bỏ đi ngay lập tức.
Kha Tranh cầm tay Hoán Tuyết lên, đặt vào đó một nụ hôn thật dịu dàng:
⁃ Anh xin lỗi, là anh không đúng. Dù sao anh cũng không nên to tiếng với em như vậy.
Hoán Tuyết im lặng hồi lâu, cô vẫn muốn biết thứ mà cô cần phải có cho những quyết định tiếp theo, trong thâm tâm cô cố tìm cách cho Kha Tranh và cô một cơ hội, cô nghẹn ngào:
⁃ Trong lúc anh mê man, em không biết phải làm sao, cũng không kìm chế được nên đã hôn anh. Thế rồi... thế rồi... anh lại gọi... gọi... tên Sa... Sa...Nguyệt...
Hoát Tuyết bắt đầu khóc nấc lên... mà sao lại khóc cơ chứ? Cô vừa khóc vừa tự giận mình đã khóc trước mặt anh, cô không muốn tiếp tục bị anh thương hại thêm nữa. Cô chỉ cần bỏ đi là xong, sao lại không làm được?
Kha Tranh vội vàng kéo Hoán Tuyết vào lòng, ôm cô thật chặt:
⁃ Anh xin lỗi, chỉ là chuyện quá khứ đã từ rất lâu rồi. Anh không biết vì sao lại như thế này... Em đừng khóc nữa... Anh... anh không cố ý mà...
Nghe những lời anh nói cùng với bộ dạng lóng ngóng của anh lúc này, Hoán Tuyết thấy mình và anh đều rất đáng thương, đều là nạn nhân do mũi tên tình ái của một đứa trẻ không hiểu chuyện đời, chẳng biết thế nào là tình yêu, bắn phải.
“Chính là vì rất lâu rồi, chính là vì anh không biết tại sao, chính là vì anh không cố ý... nên em mới hiểu ra vị trí của mình thực ra là ở đâu trong trái tim anh đó, Kha Tranh à.” Cô chua xót nghĩ thầm. Hoán Tuyết lặng lẽ lau khô nước mắt, cô đưa hai bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy gương mặt mệt mỏi của anh, hơi đẩy ra, nhìn sâu vào mắt anh, nhu thuận mỉm cười:
⁃ Vâng, em hiểu rồi.
Kha Tranh thấy như anh vừa đánh mất một cái gì vô cùng quý giá, anh luống cuống ôm lại cô vào lòng, đôi mắt anh hiện lên sự hoảng hốt và hoang mang. Hoán Tuyết cũng mặc nhiên để như vậy.
Hồi lâu có người mang cơm đến, hai người cùng ăn và trò chuyện đôi câu về những việc xảy ra khi anh ngất đi, sau đó ai về việc nấy. Mọi thứ lại bộn bề, lại quay cuồng như trước cho đến gần 2 tháng sau khi dịch bệnh được chặn lại. Bệnh viện dã chiến Kiểm Khẩu là nơi đầu tiên được giải tán sau khi điều trị xong cho hơn 330 ca bệnh và chuyển hết số bệnh nhân đang dần hồi phục sang các bệnh viện quốc gia. Hoán Tuyết và Kha Tranh hoàn thành nhiệm vụ và tình nguyện cách ly thêm 14 ngày. Sau đó, hai người liền thu xếp trở về Thọ Quang mang theo những lời cảm ơn chân thành, tha thiết của dân chúng quận Kiểm Khẩu.
Hành trang của những người chiến sĩ áo trắng khi đến chỉ 2, 3 bộ quần áo thật giản đơn, nhưng khi về đã mang theo nhiều món quà tinh thần vô giá và những trái tim thật lớn. Những trái tim đầy nhiệt huyết, dũng cảm, được sưởi ấm bởi tình người, được nuôi dưỡng bởi kinh nghiệm sống và chiến đấu với những thứ vô hình một cách gớm ghiếc, bi thương, sau những hậu quả nó để lại cho cộng đồng.
Kiểm Khẩu bây giờ nhà cửa điêu tàn, xơ xác, đường phố trống trơn, vắng lặng như nơi bị bỏ hoang. Không khí nơi đây thật lạnh lẽo, nhuốm màu tang tóc, không còn lấy một chút sức sống, nhưng những cây anh đào rải rác khắp nơi trong thành phố lại đang bắt đầu trổ hoa, báo hiệu một mùa tái sinh mới đã về. Trong thời điểm tối tăm ảm đạm này, những bông hoa màu hồng phấn đua nhau bung nở thật giống như niềm tin bất diệt của con người vào sự bao dung, che chở của mẹ thiên nhiên, của những điều tốt lành nhất định sẽ đến, nối tiếp và thịnh cường. Hoán Tuyết nhìn những cánh anh đào bay bay trong gió xuân, cô bỗng thấy lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều, dường như nỗi buồn của cô cũng nhờ cơn gió mang đi được một nửa. Thật ra những con người biết bày tỏ tình yêu mạnh mẽ lại là những con người hiểu được sự dứt khoát trong tâm tưởng của mình là như thế nào. Kha Tranh nắm tay Hoán Tuyết đi dạo một chút trong tiết trời xuân mơn trớn chiều lòng người trong khi chờ xe đến. Anh băn khoăn không biết có nên nhắc lại chuyện của Sa Nguyệt với cô nữa hay thôi, vì anh vẫn chưa cho cô một câu trả lời thoả đáng. Nhưng nhắc lại thì anh không biết nên mở lời như thế nào, sợ rằng lại làm cô phiền muộn, sợ rằng lại đánh mất phút giây yên bình lúc này và nhất là anh sợ không biết phải giải thích thứ tình cảm kỳ lạ dành cho Sa Nguyệt ra sao. Kha Tranh đành cứ nắm tay Hoán Tuyết lặng lẽ đi lòng vòng trên con đường nhỏ của khuôn viên nhà thi đấu Kiểm Khẩu, mỗi người theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình. Bàn tay Hoán Tuyết trong tay anh có vẻ như không còn nhu tình như trước kia. Anh tự hỏi “Tiểu Tuyết đã thay đổi hay mình đang nhạy cảm quá rồi?”
Một cơn gió nhẹ đến làm cành hoa trước mặt anh và cô đu đưa nhè nhẹ. Những cánh hoa anh đào mải chơi theo gió liền rơi xuống, Hoán Tuyết vội buông tay anh và đưa hai tay ra đỡ lấy, khoảnh khắc này khiến cho anh cảm thấy sự có mặt của mình là dư thừa biết bao. Anh nén tiếng thở dài nhìn cô cười:
- Em thích chúng đến như vậy sao?
- Thích chứ. Chúng không có trái tim, không có cảm xúc, nên không thể làm tổn thương ai cả. Chúng để lại cho cuộc sống một vẻ đẹp tinh khôi, cho con người một tâm thái thanh thản ngay cả khi đã lìa cành. Sự hy sinh đến hơi thở cuối cùng này thật đáng trân trọng!
“- Nếu nó vô tri vô giác như vậy thì sao có thể nói rằng đó là sự hy sinh. Chẳng qua chỉ là vô tình lọt vào mắt người hữu ý mà thôi... “ Kha Tranh ngập ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Có những chuyện mắt thấy, tai nghe cũng còn khó mà tin tưởng, huống chi cánh hoa lại không biết nói. Mọi sự phán đoán, tưởng tượng đều chỉ mang đến một kết cục mơ hồ. Anh nghĩ là...
Vừa lúc đó thì xe cũng đến, Hoán Tuyết cùng anh vội quay về chỗ đợi xe cách đó không xa, thu nhặt hành lý, lên xe cho kịp giờ bay. Chuyến xe khá đông nên anh và cô do sự sắp xếp của phụ xe cũng không thể ngồi cùng nhau. Trên máy bay cũng vậy, anh ngồi cách cô 2 hàng ghế, rồi cứ thế cùng mang tất cả những khúc mắc trong lòng, rời Vũ Hán trở về Thọ Quang yên ả...
Trở về nhà thật tốt” Hoán Tuyết vừa qua cửa soát vé đã nhìn thấy Xuyên Lam và ba mẹ đến đón mình, bên cạnh họ còn có cả mẹ của Tiểu Tranh nữa . Mọi người mừng mừng tủi tủi trao cho nhau những cái ôm thật chặt. Trên những chiếc màn hình TV lớn tại sân bay bắt đầu công chiếu trực tiếp những hình ảnh từ Vũ Hán, tri ân người chiến sĩ áo trắng bằng những nghi thức trang trọng nhất để vinh danh họ, sau gần hai tháng anh dũng chiến đấu với tử thần để giành lại sinh mệnh cho đồng bào. Tại các tòa chung cư ở thành phố Vũ Hán, người dân đều vẫy tay, vẫy cờ hò hét cảm ơn các chiến sĩ áo trắng Cảm ơn các bạn đã cống hiến cho Hồ Bắc. Cảnh sát ở các tỉnh thành của Trung Quốc đều thực hiện nghi lễ chào đón trang trọng nhất dành cho các nhân viên y tế, các chiến sĩ cảnh sát hô vang: Đãi ngộ như nào/ Lễ chào đón trang trọng nhất/ Chúng ta có nhiệm vụ gì/ Đón các anh hùng về nhà/ Lên đường. Cảnh tượng hai hàng cảnh sát lái xe mô tô phân khối lớn để hộ tống các chiến sĩ áo trắng trông vô cùng hoành tráng. Ngoài ra, các chiến sĩ cảnh sát khắp các tuyến đường cũng đứng hành lễ chào các đoàn xe chở nhân viên y tế. Không chỉ vậy, tại các sân bay ở các tỉnh Sơn Đông, Phúc Kiến, Hà Bắc, Vân Nam, Quý Châu, Nội Mông Cổ, An Huy, Trùng Khánh, Thiểm Tây đã chào đón các nhân viên y tế khải hoàn trở về bằng phương thức Qua cổng nước. Hai chiếc xe tải phun nước tạo thành một chiếc cổng nước cho máy bay chở các chiến sĩ áo trắng đi qua với ý nghĩa đón gió tẩy trần, đầy lùi xui xẻo, dịch bệnh để đón chào may mắn. Kha Tranh xúc động nhìn tấm vé máy bay in tên chuyến bay Chiến thắng, điểm đến Quê hương xinh đẹp, ngày khởi hành là Ngày chiến thắng khải hoàn trở về trên tay mình. Anh cuối cùng cũng đã chứng minh được cho Hoán Tuyết thấy sự dũng cảm của chính nghĩa không những luôn chiến thắng mà còn giúp cho vinh quang rực rỡ hơn bao nhiêu, hạnh phúc sẽ bền lâu hơn bấy nhiêu. Những người dân đang có mặt ở sân bay Thọ Quang lúc này cũng bắt đầu chạy đến bên anh và Hoán Tuyết ngày một đông hơn, Những cái ôm nồng nhiệt, những bó hoa tươi thắm và rất nhiều lời chúc mừng, thậm chí cả đài truyền hình thành phố cũng đã đến kịp.
Trong không khí náo nhiệt và tưng bừng này, các phóng viên có rất nhiều câu hỏi dành cho hai người, Kha Tranh và Hoán Tuyết đều vui vẻ trả lời. Tuy nhiên, theo lịch thì khoảng vài tiếng nữa mới đến giờ đón những người hùng áo trắng trở về, nên một trong số các phóng viên tò mò hỏi anh:
- Xin hỏi Lãnh tiên sinh, vì sao ngài và Trần tiểu thư không ở lại trong lễ vinh danh long trọng đang diễn ra tại Vũ Hán mà lại trở về Thọ Quang sớm như vậy?
Kha Tranh quay sang Hoán Tuyết, ánh mắt anh thâm tình khó nói hết:
- Sở dĩ tôi muốn về sớm nhất có thể vì trước khi đi tôi đã nợ người con gái tôi yêu một hôn trường ngập tràn lời chúc phúc. Vì thế chúng tôi nhanh chóng trở về để có thể cùng nhau xây tổ ấm.
- Ồ,...
Thế nhưng đáp lại những lời nói chân tình, đầy phấn khích đó của Kha Tranh lại là vẻ mặt lãnh đạm, phần nhiều là ấm ức của Hoán Tuyết. Trước thái độ này của cô, tất cả mọi người đang chuẩn bị reo hò những câu chúc tụng đều khựng lại, đưa mắt nhìn nhau, không biết phải nói gì. Tuy nhiên, sau đó Hoán Tuyết chắc cũng muốn giữ thể diện cho Kha Tranh nên như bừng tỉnh, vội vàng nói:
- Xin phép quý vị, chúng tôi có chút việc bận nên hẹn quý vị phỏng vấn tiếp trong một dịp gần nhất. Bây giờ chúng tôi phải đi rồi.
Sau đó cô dắt tay Kha Tranh đi nhanh ra khỏi vòng vây của các phóng viên về phía xe hơi của nhà mình đã được Xuyên Lam hiểu ý, nhanh nhẹn mở sẵn.
Phía sau họ là đám phóng viên quyết liệt bám theo, tranh thủ hỏi thêm loạn cào cào, thấy hai người đã lên xe đi mất liền quay sang bám lấy ba mẹ Hoán Tuyết- lúc đó cũng đang khẩn trương ra xe- để tiếp tục những câu hỏi không hồi kết của mình. Khi mục tiêu của họ đều đã đi hết cả, bọn họ mới chịu dừng lại và chán nản đợi đoàn bác sĩ tình nguyện tiếp theo của Thọ Quang trở về. Trong số phóng viên đó, có một người nhận ra con trai của chủ tịch tập đoàn Hưng gia Vương Triết Sơn cũng có mặt ở phi trường, trên tay anh là bó hoa oải hương tím biếc. Anh ta lẳng lặng định một mình chạy lại chỗ Vương thiếu gia để phỏng vấn thì thấy chàng doanh nhân tuấn tú cũng nhanh chóng biến mất, liền suy đoán: Phải chăng thái độ của Trần tiểu thư như vậy là vì sự xuất hiện nhân vật này? Mình đã chộp được ảnh Vương Triết Sơn tại sân bay hôm nay thì lo gì thiếu bài hay độc nhất để đăng?
Xuyên Lam ngồi ghế trước cạnh ghế lái, cô hết nhìn trộm Kha Tranh rồi lại ngó nghiêng Hoán Tuyết qua gương chiếu hậu. Trong suốt hơn hai tháng ở Vũ Hán, Hoán Tuyết chỉ gọi cho cô đúng một lần vào hôm mới đến, còn đâu cô đều nghe ké các cuộc gọi về nhà cho mẹ của Hoán Tuyết mà thôi. Thật sự không hiểu giữa hai người này đang xảy ra chuyện gì nữa. Vì sao tình yêu mãnh liệt, long trời lở đất của Hoán Tuyết có vẻ như đã chuyển qua cho Kha Tranh rồi, không biết anh đang đắc tội gì với cô ấy đây?
Hoán Tuyết ngồi sát vào bên cửa sổ, đăm đăm nhìn ra ngoài, thỉnh thoảng buồn chán nhìn vào gương chiếu hậu nhòm mặt Xuyên Lam, ánh mắt chất chứa tâm tư, nhiều chuyện để nói vô cùng. Kha Tranh ngồi tựa cửa, quay hẳn người sang ngắm Hoán Tuyết, gương mặt anh hơi ửng hồng, có vẻ như đang nhẫn nhịn, cũng như đang bất lực trước sự thay đổi rõ ràng của Tuyết Tuyết hôm nay. Rốt cuộc ba người cũng không nói gì với nhau, căn bản là không biết phải nói gì. Con đường trở về nhà Hoán Tuyết phải đi qua bệnh viện Thọ Quang trước, Kha Tranh liền xuống đó, Xuyên Lam bèn chuyển xuống ngồi cùng Hoán Tuyết.
Hai cô gái trẻ ôm chầm lấy nhau mừng rỡ, ríu rít những câu chuyện bất tận của các cô nương thân thiết trong những ngày xa cách. Trong số câu chuyện đó đương nhiên câu chuyện về Sa Nguyệt được nhắc đến đầu tiên.
- Cậu biết không, khi mình hôn anh ấy, liền sau đó anh ấy gọi tên Sa Nguyệt, mình bỗng nhận ra, cái người ta hay nói trái tim tan vỡ gì đó là có thật. Mình cảm thấy từng mảnh vỡ ấy đâm vào da thịt mình, đau đớn không sao tả xiết. Sự phản bội trong tinh thần có khi còn sát thương gấp nhiều lần sự phản bội về thể xác.
Mình nghĩ Kha Tranh chưa bao giờ thực sự yêu mình, chỉ là Sa Nguyệt cũng đã mất, mình lại dành cả thanh xuân để theo đuổi anh ấy. Anh ấy thương hại mình, có lẽ để kết hôn thì mình là phù hợp. Nhưng bản thân mình lại dùng gần hết những tháng năm tuổi trẻ để mong có được tình yêu của anh ấy.
Haizzz, rốt cuộc, có lẽ là mình quá cố chấp và hiếu thắng hay sao? Mình chẳng hiểu bản thân mình thực sự muốn cái gì nữa. Tình yêu mình dành cho anh cũng không đủ lớn để chứa chấp thêm hình bóng của Sa Nguyệt. Mình bắt đầu nghi ngờ cái thứ tình yêu dời non lấp biển của mình rồi.
Mình không trách Kha Tranh vì nhận ra chính mình đã làm phiền anh ấy một thời gian dài như vậy nhưng mình không cho Kha Tranh một cơ hội để từ chối, để nói ra trong lòng anh ấy có người con gái khác. Vì mình không nói yêu anh ấy mà chỉ đợi anh ấy nói yêu mình. Mình cũng không hiểu nổi vì sao Kha Tranh lại chôn chặt mối tình sâu nặng đó của anh ấy đến mức độ mình không hay biết một tí gì dù đã ở bên anh nhiều năm đến như vậy?
Xuyên Lam, cậu nói xem, cuối cùng mình nên làm như thế nào cho đúng đây?
Hoán Tuyết kể lể nỗi lòng của cô cho Xuyên Lam nghe, cho đến tận khi về nhà rồi, hai đứa trèo lên phòng Hoán Tuyết tiếp tục nhỏ to tâm sự. Ba mẹ Hoán Tuyết nhìn thấy cảnh này cũng chỉ còn biết lắc đầu trước mối quan hệ thân hơn cả người yêu của hai cô gái. Xuyên Lam ngồi trên bậu cửa sổ phòng Hoán Tuyết, nơi có những chiếc lá và những bông hoa Sử Quân Tử đo đỏ từ ngoài ban công thò vào trong nhà. Chỗ ngồi cô yêu thích đến nỗi Hoán Tuyết để nguyên sự rườm rà của đám cây lá này chỉ vì cô muốn thế. Ánh nắng chiếu vào phòng, xuyên qua những lọn tóc lòa xòa trước trán Xuyên Lam, chiếu ráng chiều vàng vọt vào mặt cô, cô cúi mặt, trầm ngâm nói với Hoán Tuyết, giọng cô ấm áp như vuốt ve đôi tai của người nghe, thực sự rất dễ chịu:
- Thực ra, Tuyết Tuyết... Có chuyện này không biết có giúp gì được cho cậu và Kha Tranh hay không? Nhưng mình nghĩ đây là thời điểm thích hợp để nói ra cho cậu biết. Mình cũng không đủ dũng khí để thú nhận với Kha Tranh chuyện này nữa.
- Có chuyện gì cậu nói nhanh lên, cứ rào trước đón sau nghe đến mệt.
- Tuyết Tuyết... Sa Nguyệt... không hề... có thật...
- Cái gì??? Sao cậu biết???
- Là vì..., là vì.... Vì mình... bịa ra cô ấy.
- Á... À... Hóa ra cậu cũng có nhiều bí mật giấu mình quá đấy? Hoán Tuyết kêu lên xông đến chỗ Xuyên Lam đang ngồi, lôi cô bạn đến bên giường, ấn xuống để cù léc, cậu tính cướp Kha Tranh của mình từ lâu rồi phải không?
- Nói bậy, Tuyết Tuyết... Hahaha, tha cho mình đi, trời ơi..., hahaha... Cậu không muốn... Haha ...nghe lý do hay sao? Hahaha...
- Cậu trêu mình đúng không? Cậu muốn làm mình vui đúng không? Cho cậu chừa đi... Cậu muốn mình biết mình đã ghen thật vớ vẩn nên bịa ra chuyện này chứ gì? Mình nhất định không tha cho cậu. Hahaha...
Hai người cứ thế đùa giỡn một lúc, đến khi mệt rồi liền nằm yên, nghỉ ngơi bên cạnh nhau hồi lâu. Bỗng Xuyên Lam nhìn Hoán Tuyết, biểu cảm trên gương mặt bỗng trở nên... có gì đó khó hiểu.
- Mình nói thật đó. Nhưng không phải mình làm vậy là vì tranh cướp Kha Tranh với cậu, đương nhiên không phải. Cậu biết là mình rất rất rất yêu thương cậu mà. Hơn nữa, chuyện đó xảy ra trước khi cậu biết Kha Tranh cơ.
Ồ, thật hả, kể cho mình nghe đi. Hoán Tuyết trở nên rất tò mò.
- Ngày đó ba Kha Tranh mất khi anh ấy vừa bước chân vào trường cấp 3 của chúng mình được gần 1 năm. Kha Tranh vốn học rất giỏi, điều kiện gia cảnh lại rất khó khăn vì bao nhiêu tiền bạc đều dành để chữa bệnh cho ba rồi. Ông nội mình, khi đó đang làm hiệu trưởng, đã quyết định miễn phí tiền học tập cho anh ấy. Gánh nặng về kinh tế đã nhẹ hơn, tuy nhiên sự bất ổn về tinh thần mới thực sự là điều nan giải.
Anh là chiến binh thiện chiến nhất của trường, giúp cho trường giành nhiều giải thưởng lớn nhỏ, vậy mà bây giờ học hành lại có phần sa sút. Tính cách Kha Tranh thâm trầm, cộng với điều kiện hoàn cảnh và chính sự xuất sắc vượt trội của anh ấy khiến cho anh ấy rất ít bạn bè. Ông nội mình vì vậy thực sự lo lắng.
Lúc đó vì hoàn cảnh gia đình anh đặc biệt như vậy nên mấy lần có đến nhà mình. Nghe ông nội kể chuyện, mình đã có sự thương cảm lớn với Kha Tranh. Lúc đó mình chỉ là có ý định tạo ra một người bạn tinh thần cho anh ấy dựa vào, mình nghĩ người đó cần phải lớn hơn anh ấy vài tuổi... Đơn giản là lớn tuổi hơn thì mới có thể làm chỗ dựa được mà thôi. Hì, cũng trẻ con nhỉ?
Haizzz, thế sao cậu không yêu Kha Tranh luôn đi. Hai người có cơ hội tốt quá còn gì. Thảo nào cậu luôn luôn có thể làm một quân sư tốt cho mình như vậy” Hoán Tuyết cười cười vuốt tóc Xuyên Lam. Xuyên Lam lúc đó đang nằm dài trên giường, mặt đối mặt với Hoán Tuyết, cả hai cùng chống tay vào tai, để ngóc đầu lên nói chuyện. Xuyên Lam cũng cười, mặt và tai đều đỏ lên, nhìn sâu vào mắt Hoán Tuyết, rồi ghé sát tai cô thì thầm:
- Vì mình lúc đó đang thích một người khác rồi...
- Đó là người mà cậu đã từng nói với mình một lần nhưng nhất định không nói tên đấy đúng không? Hoán Tuyết chợt nhớ lại chuyện trước đây.
- Ừ, nhưng bây giờ mình cũng vẫn sẽ không nói đâu. Sau này cũng vậy.
- Kể cả mình cũng không thể biết sao? Hoán Tuyết ngồi hẳn dậy, nhìn Xuyên Lam đầy nghi hoặc.
Xuyên Lam cười như xem nhẹ nhưng không giấu nổi nét buồn rầu:
- Ừ, điều đó không quan trọng mà.
- Thế còn Vương Triết Sơn thì sao? Cậu không cho anh ta một cơ hội à?
- Đương nhiên là KHÔNG rồi, vì mình chắc sẽ không bao giờ có thể quên đi người ấy được, cho dù đó chỉ là một tình yêu đơn phương, vô vọng. Hơn nữa, không biết vì sao, ngay từ lần đầu gặp nhau, mình đã thấy rất sợ Triết Sơn.
⁃ Cậu sợ rằng cậu sẽ yêu anh ta mất hay sao? Hoán Tuyết bắt đầu trêu trọc Xuyên Lam
⁃ Còn lâu... Mình sẽ không bao giờ yêu anh ta đâu Xuyên Lam nói rất nghiêm túc.
⁃ Ây, sao cậu lại như vậy chứ. Cũng không còn trẻ nữa. Hãy kiếm cho mình một ông chồng vừa giỏi giang vừa khả ái như Triết Sơn đi. Mình tin rằng chẳng ai xứng đôi với cậu hơn anh ta đâu.
⁃ Thôi đi, đừng có quàng sang chuyện của mình. Cậu không muốn biết câu chuyện của Sa Nguyệt và Kha Tranh kết thúc như thế nào nữa hả?
⁃ Nói ra chắc cậu không tin, từ khi biết tình cảm của Kha Tranh luôn hướng về Sa Nguyệt như vậy, trong lòng mình đã nguội lạnh hết những nhiệt huyết dành cho anh ấy rồi. Tình yêu chân thành quả thật là một thứ cảm xúc mong manh, dễ vỡ lắm, nó giống như quả cầu thủy tinh mà bên trong đựng dung nham sục sôi, chỉ cần một chút lỡ tay, quả cầu rơi xuống, vỡ ra, dòng dung nham đó thoát ra ngoài sẽ dần trở nên nguội lạnh.
⁃ Chẳng phải đâu, tại tính cách cậu quá mạnh mẽ. Yêu thì cuồng nhiệt như núi lửa phun trào, không còn yêu nữa lại như hồ nước mùa đông giá băng. Cậu biết không? Cậu thực sự là một nửa còn thiếu của mình. Sa Nguyệt chính là sự kết hợp hoàn hảo của hai chúng ta.
⁃ Ra là vậy...
⁃ Sau khi để cho Sa Nguyệt làm bạn cùng Kha Tranh hơn 1 năm, mình thấy cũng không thể nào giấu được mãi, hơn nữa, Kha Tranh cũng đã ổn hơn, nhưng bắt đầu có ý yêu Sa Nguyệt và quan trọng hơn cả là vì cậu đã để ý tới anh ấy.
⁃ Vậy nên cậu làm cho Kha Tranh tin rằng Sa Nguyệt đã chết sao?
⁃ Ừ, vì mình nghĩ cậu chắc chắn là người làm cho Kha Tranh yêu đến mê muội, thì thứ tình yêu mới chớm nở đó sẽ nhanh chóng qua đi thôi. Mình cũng không ngờ anh ấy để cho cậu chờ đợi nhiều năm như vậy lại là vì một cô gái hơn tuổi, chưa bao giờ gặp mặt.
⁃ Xuyên Lam ơi là Xuyên Lam, lúc đó cậu trẻ con thật đấy. Vì một người như Kha Tranh không khi nào lại rơi vào bế tắc quá lâu. Mình tin chắc anh ấy sẽ tìm lại được sự cân bằng sau một thời gian nào đó. Sự giúp đỡ này của cậu giống như chàng trai dùng kéo tách cái kén cho một chú bươm bướm thoát ra vậy. Hoán Tuyết nghiêm giọng nhận xét.
⁃ Ừ, nghĩ lại đúng là mình suy nghĩ trẻ con thật, cũng may Kha Tranh không trở thành một chú bươm bướm bị tàn phế.
⁃ Ai bảo không phải, tâm hồn anh ấy chính là chú bươm bướm tàn phế rồi.
⁃ Hic, cậu nói vậy mình thấy áy náy vô cùng luôn đó... À không, ánh mắt nhu tình của anh ấy dành cho cậu sáng nay...
Đúng lúc này thì điện thoại của Hoán Tuyết đổ chuông. Là Kha Tranh gọi tới. Hoán Tuyết lưỡng lự, không muốn nghe máy. Hết hồi chuông cuối được một tí lại thấy Kha Tranh gọi tiếp. Xuyên Lam giục:
⁃ Cậu nghe máy đi, định cả đời giận dỗi người ta hay sao?
⁃ Ừ, lúc này mình chẳng muốn nói chuyện với ai cả, trừ cái kho bí mật đang ngồi lù lù trước mặt mình đây.
⁃ A, cũng không quên cà khịa mình đó ư? Giờ đến lượt mình cho cậu biết thế nào là cà khịa bà chằn và cái kết nhé.
Nói đoạn Xuyên Lam hung hăng lao vào Hoán Tuyết. Hoán Tuyết bị ôm chặt cứng, đè xuống giường kêu oai oái, bỗng thấy điện thoại trong túi Xuyên Lam rung lên bần bật. Cô móc điện thoại ra xem. Thì ra là Vương Triết Sơn gọi tới. Hoán Tuyết thấy mặt Xuyên Lam trắng bệch liền cười ha hả, đặt hai chiếc điện thoại đang thi nhau đổ chuông xuống giường rồi bảo:
⁃ Thôi kệ, để đây, đi ăn cái gì đi, mình đói muốn chết rồi...
Vừa bước chân xuống đến bậc cuối của cầu thang nối liền tầng 1, đôi bạn liền chết trân khi nhìn thấy hai chàng bạch mã đang đợi sẵn trong phòng khách, chếch phía sau cầu thang 30 độ. Xuyên Lam quýnh quáng, quay người định bỏ chạy lên lầu, liền sau đó cánh tay cô bị Hoán Tuyết giữ chặt:
- Cậu bỏ chạy đi đâu, không thích anh ta thì cũng có thể nói một câu mà, cậu trốn cả đời được hay sao?
- Nhưng mà không phải là hôm nay có được không? Tha cho mình hôm nay, chỉ một hôm nay thôi. Được không? Ánh mắt Xuyên Lam khẩn thiết van vỉ Hoán Tuyết buông tay.
Hoán Tuyết cười lớn rồi gọi thật to:
- Vương Triết Sơn, không biết anh là thể loại người gì mà để Lam Lam nhà tôi sợ thất kinh hồn vía đây?
Nói đoạn liền lôi Xuyên Lam xềnh xệch tiến vào phòng khách. Vương Triết Sơn, nghe gọi tên mình lật đật đứng dậy, đăm đăm nhìn Xuyên Lam đang bị Hoán Tuyết cưỡng bức đưa đến, đôi chân nàng mềm nhũn như muốn lết trên sàn nhà, mặt mũi thất thần, tái nhợt đi.
Haizz, thực sự khó hiểu, đây là lần thứ 2 mình đối mặt với con mèo nhỏ, mà sao thần sắc sợ sệt này cũng không kém lần trước chút nào Vương Triết Sơn lắc lắc đầu, khoanh tay trước ngực, nghiêng mặt ngó Xuyên Lam. Xuyên Lam ngồi thụp xuống ghế, tay chân lóng ngóng, ngồi thu lu trong một góc, không ngừng run rẩy.
Hoán Tuyết thấy vậy vội ôm lấy vai Xuyên Lam xoa dịu:
- Ơ kìa, sao cậu lại sợ hãi như vậy? Ngoan nào, có mình ở đây rồi, không ai dám làm gì cậu đâu.
Hoán Tuyết đưa mắt nhìn Vương Triết Sơn đầy hồ nghi. Anh chàng dang tay, nhún vai kiểu như tôi không liên quan và cũng không biết gì hết luôn. Rồi Triết Sơn lại chỗ Xuyên Lam và ngồi xuống bên cạnh, đưa tay định vén mớ tóc mái mềm mại đang lòa xòa trước trán của cô, Xuyên Lam vùng đứng dậy, bỏ chạy lên lầu.
- Xuyên Lam, mình xin lỗi, đợi mình với...
Hoán Tuyết tính đuổi theo liền bị Kha Tranh giữ lại:
- Em cứ kệ cô ấy, lúc này cô ấy đang cần ở một mình thật đó.
- Nhưng...
- Nghe anh đi, anh cũng đã từng nghiên cứu về hiện tượng tâm lý này rồi. Ngồi một mình trong bóng tối một lúc sẽ giúp cô ấy bình tĩnh hơn Kha Tranh dắt cô trở lại chiếc sofa và để Hoán Tuyết ngồi xuống đó.
Hoán Tuyết quay sang Vương Triết Sơn hung dữ nói:
- Ai cho phép anh lại gần Lam Lam như vậy? Không thấy cô ấy đang hoảng sợ rồi à? Mà anh đến đây làm gì?
Mặt Triết Sơn đỏ như quả gấc chín, anh đã tìm hiểu về Xuyên Lam không ít, biết bà cô này của Tiểu Lam mình cũng không thể đắc tội được, tự nhiên lí nhí, nhưng giọng điệu vẫn không bớt phần châm chọc như là bản tính:
- Chị hai à, em đâu có biết cô ấy lại sợ tới mức như vậy? Có chút không cầm lòng được...
Hai tháng vừa qua, anh không nghĩ được cách gì để tiếp cận với Tiểu Lam vì cô ấy sinh hoạt giống hệt như một nữ tu sĩ. Ngoài giờ lên lớp ra là ở lỳ trong nhà, thấy bóng dáng anh từ đằng xa lập tức bỏ chạy.
Sau vài lần tìm cách tiếp cận với cô đều thất bại, anh nghĩ có lẽ gặp một mình anh thì cô sẽ sợ, nhưng gặp lúc có nhiều người, đặc biệt lại là người thân quen của Xuyên Lam thì chắc cô sẽ không như vậy nữa. Cho nên, anh coi việc tìm gặp cô ở phi trường là một cơ hội tốt, không ngờ mọi việc ở đó nhanh chóng trở nên rối ren như vậy và Triết Sơn lặng lẽ theo xe của Xuyên Lam về đến tận nhà Hoán Tuyết. Anh cứ đứng như một tên ngốc bên hồ mà chẳng biết nên làm gì tiếp theo. Vào nhà Hoán Tuyết để tìm gặp Xuyên Lam với tư cách gì? Khi anh là đối tượng con rể tốt mẹ Hoán Tuyết nhắm đến cho cô con gái rượu? Chẳng biết anh sẽ còn đứng đó bao nhiêu lâu nữa nếu như Kha Tranh không tần ngần xuất hiện. Hai người chẳng quen nhau, nhưng lại cùng ngó nghiêng hồi lâu vào cổng nhà Hoán Tuyết. Triết Sơn đương nhiên nhận ra vị hôn phu tương lai của Hoán Tuyết, người đàn ông khiến cho Hoán Tuyết lập kế hoạch bỏ trốn khỏi buổi gặp mặt với anh để đi tìm hẳn là không hề đơn giản. Thật sự là cũng có chút ghen tị với Kha Tranh, vì Triết Sơn biết điểm mạnh của mình, tiền tài, danh vọng, địa vị,... khiêm tốn mà nói thì anh chẳng kém Kha Tranh điểm nào, thậm chí anh trông còn khôi ngô tuấn tú hơn Kha Tranh nhiều.
Anh tự cười mình khi nghĩ đến việc anh thích Tiểu Lam chứ không phải là Hoán Tuyết, mặc cho Hoán Tuyết như một bông hồng nhung kiêu sa, rực rỡ, cực kỳ thu hút, còn Tiểu Lam chỉ là một cành hoa lê trắng muốt, giản đơn. Chỉ có Xuyên Lam mới làm anh cảm thấy hứng thú, muốn bảo vệ và chăm sóc cho cô ấy cả đời.
Kha Tranh thấy vậy liền đỡ lời cho Triết Sơn:
- Bọn anh gặp nhau ở ngoài cổng, cậu ấy nói là bạn của Xuyên Lam và đang đợi cô ấy ở ngoài nên anh rủ vào cùng.
Hoán Tuyết cau mày:
- Hôm nay tâm trạng tôi không được tốt cho lắm, mời hai người về cho.
Nói rồi cô dợm bước bỏ lên phòng. Triết Sơn đưa mắt nhìn Kha Tranh mặt đang dần dần tím lại, anh liền nói:
Vậy Lãnh tiên sinh, tôi đi trước nhé.
Kha Tranh vội gật đầu rồi nhanh chóng chạy đến nắm lấy tay Hoán Tuyết lôi ra phía cổng.
Vùng vằng một hồi thì hai người cũng đã ra đến chiếc ghế đá quen thuộc bên hồ Tịnh Lữ mênh mông, lặng sóng. Kha Tranh nâng gương mặt đang cúi nhìn đôi chân mình di di trên mặt đất của Hoán Tuyết lên và hỏi:
- Nào, bây giờ em nói cho anh biết có chuyện gì đang xảy ra vậy?
- Chẳng có chuyện gì nữa cả. Không phải hôm đó, chính ở đây, em đã nói nếu anh rời đi thì em sẽ từ hôn rồi sao? Em nói được, cũng sẽ làm được.
- Từ hôn? Vậy sao em đến Kiểm Khẩu? Sao còn hôn anh nữa?
- Đấy là ...Sa Nguyệt hôn anh, không phải em.
Kha Tranh kéo Hoán Tuyết sát vào người anh và ôm cô thật chặt:
- Tuyết Tuyết, anh sai rồi, anh xin lỗi. Từ lúc phát hiện tâm tư của em muốn rời bỏ anh, anh mới nhận ra người anh thật sự yêu là ai.
- Không, em mới là người sai khi đã mang một chấp niệm quá lớn và không chịu buông tay. Nếu như em không cố chấp đến như vậy thì có lẽ chúng ta sẽ không ai phải buồn khổ cả. Đừng để nhầm lẫn nhớ thương với sự có nhau như một thói quen nữa được không anh?
Hoán Tuyết gỡ tay Kha Tranh ra, ánh mắt kiên nghị của cô khiến cho Kha Tranh rất đau lòng:
- Anh sai rồi, Tuyết Tuyết, em có thể tha thứ cho anh một lần không?
Kha Tranh lại tiếp tục kéo cô sát lại, ôm cô thật vội vàng. Hoán Tuyết để yên cho anh ôm cô, dứt khoát thì thầm vào tai anh:
- Kha Tranh, anh hãy cứ về đi, tốt nhất chúng ta hãy xa nhau một thời gian, suy nghĩ lại mọi chuyện, đong đếm lại trái tim mình để không bao giờ phải nói xin lỗi nhau lần nữa. Nói rồi cô đứng lên và quay bước về nhà:
- Tạm biệt anh.
Còn lại một mình, Kha Tranh ngồi nhìn những tia nắng nhảy nhót trên mặt hồ thật lâu. Hoàng hôn lặng lẽ buông dần bức màn màu tím biếc của nó lên những bông liễu đỏ. Ánh mặt trời lịm dần nơi đáy mắt buồn rười rượi của một người đàn ông tư lự trong làn khói thuốc, tự hỏi mình làm sao mang nắng trở về?
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
53 chương
105 chương
18 chương
19 chương
60 chương