Yên Vũ
Chương 88
Trở lại Tuyên phủ, Yên Vũ đưa ngọc bội trộm được từ trên thân người cứu nàng cho Tuyên Thiệu. Tuyên Thiệu nhìn hoa văn được chạm trổ tinh tế trên ngọc bội, sắc mặt trầm xuống.
“Cái này của ai vậy?” Yên Vũ tò mò hỏi.
Rốt cuộc là ai mà đã kịp thời xuất hiện ở chỗ đó để cứu nàng?
Vốn nàng tưởng là người của Tuyên Thiệu, nhưng sau khi người đó đặt nàng ở nơi hẻo lánh gần cửa cung thì nàng biết người đó không phải, cho nên mới tiện tay trộm ngọc bội.
“Ngọc bội này, ta từng thấy qua ở trên người hoàng thượng.” Tuyên Thiệu rũ mắt đáp.
“Nói như vậy, người đã cứu thiếp chắc là người ở bên cạnh hoàng đế?” Yên Vũ nâng cằm. “Là ai đây? Cứu thiếp, có phải là muốn lấy lòng chàng?”
Tuyên Thiệu lắc đầu. “Nếu là như vậy, vì sao lúc hắn gần đi cũng không thật sự đối mặt với nàng? Khỏi cần để ta mất công ở đây suy đoán? Vả lại, nếu hắn thật sự là người bên cạnh hoàng đế, chính hoàng đế ban thưởng ngọc bội của mình cho hắn, hắn sao không coi như trân trọng mà mỗi ngày dám treo ở trên người?”
Thấy Yên Vũ nhíu mày suy nghĩ sâu xa, Tuyên Thiệu nhàn nhạt nói: “Nên biết, cuối cùng sẽ biết.”
Yên Vũ chưa tỉnh hồn. Tuyên Thiệu đặc biệt thông báo nhà bếp nhỏ nấu canh an thần cho nàng uống.
Nàng cũng chẳng biết hoàng thành ty trực tiếp mang đi bốn tên thái giám và một cung nữ đã nổi lên sóng to gió lớn ở trong cung.
Bốn tên thái giám là của phòng tạp dịch, cung nữ thì đích xác là cung nữ nhị đẳng trong cung của hoàng hậu.
Tính tình của hoàng hậu luôn mềm mại. Ngày ấy Mục chiêu nghi ở trước mặt bà ta đề cập đến Tuyên Thiệu rất được hoàng đế tín nhiệm, bây giờ Tuyên Thiệu đám cưới, hoàng hậu cũng nên truyền Tuyên phu nhân tiến cung, tỏ vẻ thân thiết.
Bà ta suy đi nghĩ lại, liền định truyền khẩu dụ kêu Tuyên thiếu phu nhân tiến cung.
Nhưng Mục chiêu nghi lại nói, khẩu dụ không trịnh trọng như hạ ý chỉ.
Cho nên sau đó liền có chuyện hoàng hậu hạ ý chỉ.
Hôm đó Yên Vũ tiến cung, bà ta chờ ở chính điện Phượng Nghi cung từ sáng sớm đến trưa cũng không đợi được bóng dáng của Tuyên thiếu phu nhân.
Mãi đến khi tin tức hoàng thành ty bắt đi một nhị đẳng cung nữ trong cung bà ta.
Hoàng hậu lập tức hoảng loạn.
Mục chiêu nghi ở bên cạnh bà ta nói cái gì là hoàng thành ty quá kiêu ngạo, Tuyên Thiệu quá vô lễ, Tuyên thiếu phu nhân không để bà ta vào mắt một chút nào. Bà ta một câu cũng không nghe lọt.
Hoàng thành ty kiêu ngạo, Tuyên Thiệu ngang ngược, điều này toàn thành Lâm An đều biết đến! Bà ta chỉ mong cung nữ này đừng đem phiền hà tới cho bà ta là được rồi.
Mục chiêu nghi rời khỏi Phượng Nghi cung, nhưng ngoảnh đầu nhìn thoáng qua cung điện đồ sộ nguy nga này với thâm ý khác. “Chỗ này không tệ.”
Cung nữ bên cạnh nàng ta không có nghe rõ, hỏi một câu. “Chiêu nghi nói cái gì ạ?”
Mục chiêu nghi khẽ cười, nhếch miệng không nói.
Nàng ta thật ra cũng không biết Tuyên Thiệu cưới rốt cuộc là ai.
Phái người đi hỏi thăm, cũng chỉ nghe nói là con gái của Chu gia.
Không phải nói Tuyên Thiệu và Lâm Ngọc Dao đã đính hôn từ nhỏ sao? Tại sao ngược lại đi cưới con gái của Chu gia chứ? Rốt cuộc con gái của Chu gia là có lý giải khác hay không, nàng ta cũng phái người đi nghe ngóng, thậm chí còn đặc biệt kêu đến Tuyên phủ tìm hiểu một phen.
Nhưng ngay cả Tuyên thiếu phu nhân cũng không gặp được.
Mặc kệ Tuyên thiếu phu nhân là ai, nhưng ở trên đời này, Tuyên Thiệu là người đàn ông duy nhất ở trong lòng nàng ta. Thứ nàng ta không có được, bất kể kẻ nào cũng không thể mơ ước!
Vốn nàng ta đã sắp xếp xong xuôi tất cả, nhưng không ngờ lại bị cô gái kia thoát khỏi.
Nhưng cũng tốt, như vậy xem ra hành động này đã chọc giận Tuyên Thiệu. Hoàng thành ty khuấy động nội cung không yên, nếu có thể mượn cơ hội này kéo hoàng hậu xuống… cũng là một chuyện tốt.
Suy nghĩ tính toán của Mục chiêu nghi xèn xẹt như sấm chớp.
Cung nữ bị bắt vào hình ngục của hoàng thành ty cũng đã chịu không được cực hình.
“Nô tỳ thú tội… Nô tỳ thú tội…” Cung nữ liên tục thở dốc, xương tay đều đã bị bẻ gãy. “Vâng… Là hoàng hậu nương nương…”
Lộ Nam Phi lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái, lãnh đạm nói: “Tiếp tục hành hình.”
“Đại nhân, thật là hoàng hậu nương nương đó… Ngài giết ta đi… giết ta đi…” Cung nữ tiếp tục kêu khóc, nước mắt lẫn vào máu chảy xuống từ trên mặt.
Nàng ta vốn còn có hai năm là có thể xuất cung, mẫu thân còn đang chờ nàng ta ở ngoài cung… Mẫu thân khổ cực cả đời, đến già lại bị nàng ta liên luỵ. Nàng ta thà rằng mình chết ở trong cung cũng tuyệt không thể khiến cho mẫu thân ở ngoài cung bị nàng ta liên luỵ chết oan…
“Nàng ta muốn cắn lưỡi!” Người hành hình lập tức lấp cây côn gỗ vào miệng nàng ta, ngăn nàng ta cắn lưỡi tự sát.
“Đánh nát đầu gối nàng ta.” Lộ Nam Phi lạnh giọng phân phó.
“Vâng!” Người hành hình đã giơ cây búa lên.
“Được rồi.” Giọng nói của Tuyên Thiệu lạnh như băng từ cửa phòng truyền đến.
Mấy người bên trong hình phòng lập tức xoay người hướng mặt ra phía cửa, chắp tay cúi người. “Tham kiến công tử…”
“Bất quá chỉ là một cung nữ cứng miệng, rõ ràng nàng ta dẫu có chết cũng không chịu nói, việc gì phải ép buộc?” Tuyên Thiệu cười như không cười, nói. “Khiêng nàng ta hồi cung, đưa đến Hoa Âm điện.”
“Hoa Âm điện? Cung nữ này là người của Phượng Nghi cung…” Người hành hình thấp giọng hỏi.
“Dạ!” Lộ Nam Phi chắp tay lên tiếng trả lời. Đối với phân phó của Tuyên Thiệu, hắn chỉ cần vâng theo, không có hoài nghi.
Khi cung nữ này bị đưa đến Hoa Âm điện thì đã vết thương chằng chịt, gần như biến dạng, vết máu đầy người, ngay cả nét mặt cũng nhìn không rõ.
Biết là Mục Thanh Thanh làm người hai kiếp, lòng dạ sắt đá, nhưng chưa từng thấy tận mắt hình dạng vô cùng thê thảm như vậy, lúc này sợ đến xụi lơ. Liên tiếp mấy đêm giật mình tỉnh giấc từ trong ác mộng.
Mấy tên thái giám kia là do cung nữ này mua chuộc an bài nên cũng không thẩm tra ra được cái gì.
Đưa cung nữ đó đến Hoa Âm điện là đã biểu lộ thái độ của Tuyên Thiệu.
Lần này giết gà doạ khỉ, chỉ là e ngại hoàng đế đang sủng Mục chiêu nghi nên đã lưu lại con đường sống cho nàng ta. Nếu nàng ta vẫn không biết thu liễm, thì nằm ở đằng kia không phải là cung nữ đơn giản như vậy.
Ngược lại hoàng hậu nhát gan vẫn ngồi vững phượng vị như cũ, cũng nhờ vào cơ hội đó mà quét sạch Phượng Nghi cung của mình, đuổi ra tất cả các cung nhân mà bà ta hoài nghi là tai mắt của các cung khác.
Vẫn là một bộ nhu nhược bất lực, dáng vẻ giống như rất sợ đắc tội với ai, nhưng mà ít đi những cung nhân tai mắt được an bài ở bên cạnh hoàng hậu.
Một trận tính toán, chẳng biết đến tột cùng ai thua ai thắng?
Ngược lại từ ngày đám cưới của Tuyên Thiệu, Lâm Ngọc Dao vẫn chưa từng thấy qua, lúc này một mình đứng ở cạnh giường, nhìn ánh nắng khắp bầu trời, yên lặng xuất thần.
Linh Lung vừa thu dọn hành lý vừa lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình.
“Tiểu thư, chúng ta thật sự cứ như vậy mà trở về sao?” Linh Lung ngập ngừng hỏi.
Lâm Ngọc Dao vò lá thư ở trong tay, trong lòng đủ mùi vị.
Nàng ta luôn cho rằng cha mẹ thương nàng ta nhất, luôn cho rằng mình là quả tim của mẹ, là trân châu trong lòng bàn tay cha.
Hôm nay mới biết được thân là đích nữ như thế nào đi nữa cũng không bằng tiền đồ quan trọng của con trai trưởng.
Tuyên gia vứt bỏ quyết định quan hệ thông gia từ nhiều năm trước, Lâm gia vốn không nên chịu để yên.
Nhưng bởi vì Tuyên phu nhân, chính là dì ruột của mình viết thơ, đồng ý cho đệ đệ mình một địa vị vô tích sự ở Lâm An, phụ thân mẫu thân liền răm rắp đáp ứng.
Còn viết thư căn dặn nàng ta chớ có gây chuyện, mau mau trở về nhà.
Lâm gia không thiếu tiền, nhưng phụ thân vẫn muốn Lâm gia có thể xuất ra một người làm quan, bỏ kinh doanh theo nghiệp quan, làm rạng rỡ cửa nhà, đúng là hợp với tâm ý của phụ thân.
Nhưng điều này bảo nàng ta làm sao cam tâm?
Rõ ràng là nàng ta biết biểu ca trước, rõ ràng là nàng ta thích biểu ca nhiều năm như vậy, rõ ràng là người phải gả cho biểu ca là nàng ta!
“Đi, sao lại không đi?” Lâm Ngọc Dao nhếch khoé miệng, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt. “Nhưng mà trước khi đi còn phải đưa một món quà lớn cho ‘biểu tẩu’ của ta!”
Hai chữ biểu tẩu được nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói.
Trong lòng Linh Lung rung lên, muốn mở miệng khuyên bảo, nhưng thấy khuôn mặt đau khổ tái nhợt của biểu thư nhà mình thì lần lữa không thể phát ra tiếng.
“Ta nhớ được ngươi và Phi Y trong viện của dượng quan hệ không tệ?” Lâm Ngọc Dao nhìn Linh Lung hỏi.
Linh Lung gật đầu. “Mẫu thân của nàng ta vốn là người Phúc Châu, là đồng hương với chúng ta.”
“Vậy ngươi lại đi giúp ta một chuyến.” Lâm Ngọc Dao gật đầu cười lạnh.
Đến khi gần tới xế trưa, Lâm Ngọc liền dẫn Linh Lung đi đến trong viện của Tuyên phu nhân.
“Trong khoảng thời gian này được dì chiếu cố, Ngọc Dao không hiểu chuyện, mang đến cho dì không ít phiền phức, may mà dì khoan hồng độ lượng không tính toán với Ngọc Dao.” Lâm Ngọc Dao đỏ mắt, lưu luyến không rời, nói. “Phải đi, trong lòng Ngọc Dao rất luyến tiếc dì.”
Dù sao cũng là cháu gái ruột của mình, mặc dù Tuyên phu nhân nghĩ nàng ta hơi không biết đại thể, nhưng nói chung vẫn tốt. Hôm nay phải đi, ít nhiều thật có chút luyến tiếc.
“Đứa bé ngoan, là Tuyên gia bạc đãi con, nhưng mà… Ái dà, quên đi, đều đã trôi qua, dì vẫn thích con. Sau này nếu có thời gian thì vẫn cứ tới ở lại trong nhà dì!” Tuyên phu nhân cũng cầm khăn tay chậm khoé mắt, nói.
“Cám ởn dì!” Lâm Ngọc Dao rưng rưng gật đầu.
“Đúng rồi dì, không phải người nói thích con vẽ hoa văn sao? Hôm nay phải đi rồi, dì chẳng thiếu cái gì, con cũng không có gì tặng cho dì, nghĩ tới nghĩ lui liền vẽ những thứ này, mong rằng dì không ghét bỏ.” Lâm Ngọc Dao từ trong tay Linh Lung đưa qua một xấp giấy Tuyên Thành thật dày. Đều là các kiểu hoa văn được vẽ tinh xảo, đang lưu hành nhất.
Tuyên phu nhân liếc nhìn một chút. “Con có lòng.”
“Cũng không chắc dùng đến, ngày ấy con thấy biểu tẩu làm khăn voan thật là đẹp, nữ công của biểu tẩu tinh xảo. Những bức vẽ này có lẽ cũng chỉ là tuỳ tiện vẽ ra, con trái lại thật mặt dày khoe khoang.” Lâm Ngọc Dao đỏ mặt nói.
Tuyên phu nhân thở dài, khẽ lắc đầu một cái. “Đừng đề cập tới nàng ta.”
Yên Vũ thêu khăn voan, bà ta cũng từng thấy, tay nghề thêu tốt không chỗ nói. Chẳng qua là uyên ương hí thuỷ theo khuôn sáo cũ nhưng nhìn vô cùng duyên dáng, sống động giống như thật vậy, thật là có linh tính.
Nhưng mà con dâu này không phải do bà chọn, vả lại vì cưới nàng ta mà quan hệ giữa Tuyên Thiệu và bọn họ huyên náo càng thêm bất hoà. Bà đối với nàng ta có hảo cảm mới là lạ.
Sắp tới thời gian ngọ thiện.
Tuyên Văn Bỉnh từ ngoại viện trở về.
Lâm Ngọc Dao nhìn thoáng qua về phía bên hông của Tuyên Văn Bỉnh, giống như không nghi ngờ gì lia lên, lập tức lái tầm mắt đi, khom người nói: “Cũng tới lúc ngọ thiện rồi, Ngọc Dao không quấy rầy dì dượng dùng bữa, trễ một chút phải đi, không thể chào từ giã với dì dượng, dì dượng bảo trọng! Ngọc Dao xin cáo lui!”
Tuyên Văn Bỉnh ôn hoà hiền lành gật đầu.
Tuyên phu nhân thì tự mình đưa nàng ta ra khỏi phòng chính.
Dựa ở cửa, nhìn nàng ta ra khỏi viện.
“Đúng là một cô gái tốt, từ khi nàng ta còn bé thiếp đã thích nàng ta, vốn muốn lưu lại ở bên cạnh mình…”
“Được rồi.” Tuyên Văn Bỉnh nâng giọng cắt ngang.
Đàn bà thích dài dòng thật đã là chuyện không đổi được. Lúc trước nếu đã đồng ý cho nàng kia vào cửa, hôm nay lại hối hận cái gì?
“Còn không cho người ta nói hay sao?” Tuyên phu nhân quay mặt lại, đúng lúc nhìn thấy túi thơm treo bên hông Tuyên Văn Bỉnh. “Hôm qua không phải ta đã chọn một ngọc bội cho ông mang sao?”
Tuyên Văn Bỉnh rũ mắt nhìn thoáng qua bên hông của mình. “Hả, không biết có phải rơi ở trong thư phòng không.”
Đàn ông thường không để ý lắm đến việc áo cơm nhỏ nhặt. Tuyên Văn Bỉnh cũng không nhìn thấy bất mãn cùng mất mát trên mặt của phu nhân, chỉ phất tay nói: “Đói bụng rồi, dọn cơm đi.”
Dù Tuyên phu nhân chưa nói cái gì, nhưng âm thầm nín giận.
Ngọc bội kia là khi bà thu dọn khố phòng, chuẩn bị chút quà cho Ngọc Dao đã đặc biệt lấy ra đưa cho ông ta. Sao ông ta lại không có lãng mạn gì hết, nói đánh mất là đánh mất?
Đến khi ngọ thiện dọn lên, Tuyên phu nhân ngồi xuống bên cạnh tướng công, trong lòng vẫn tích tụ không thông.
Dứt khoát giật xuống túi thơm bên hông tướng công, cầm ở trên tay. “Đừng đeo, thật xấu!”
Trái lại, Tuyên Văn Bỉnh nghĩ trên túi thơm thêu mấy cây trúc, phối với mùi hương trúc nhàn nhạt ở trong túi thơm thật là có ý vị.
Nhưng phu nhân không thích, vậy thì thôi. Gắp đồ ăn, lặng im ăn, dáng vẻ không để ý lắm.
Thế nhưng Tuyên phu nhân nhìn trên túi thơm tinh xảo, thêu tỉ mỉ mấy cây trúc, mặt bỗng biến sắc.
Bà ta nhìn kỹ lại, thì thấy phía dưới túi thơm có dùng sợi tơ cùng với dùng cho túi thơm, thêu một chữ “Vũ” khó có thể phát hiện.
Bà ta “Bịch…” một tiếng, hung hăng quẳng túi thơm lên trên bàn.
Tuyên Văn Bỉnh nhíu mày nhìn bà ta, không vui nói. “Ầm ĩ cái gì? Nếu bà yêu thích ngọc bội kia thì ta kêu người tìm là được, không mất đi đâu.”
Tuyên phu nhân hít sâu một hơi, nói: “Túi thơm này từ đâu mà có?”
Giọng điệu chất vấn như vậy, Tuyên Văn Bỉnh không nghe ra được bất thường thì cũng quá ngu. Sắc mặt ông ta lạnh đi, hừ một tiếng: “Không nói lý lẽ!”
Ném đũa xuống liền ra khỏi phòng chính.
Tuyên phu nhân nhìn bóng lưng tướng công phẩy tay áo bỏ đi, trong lòng thật sự tức anh ách.
Thảo nào bà chỉ cảm thán một câu, luyến tiếc Lâm Ngọc Dao, ông ta liền không để cho nói!
Vốn không phải ông ấy cũng chán ghét cô gái kia như ai khác sao? Sao hôm nay lại không để cho người ta nói?
Quả thật là kỹ nữ trăng hoa! Quyến rũ Thiệu nhi còn chưa đủ, bây giờ ngay cả cha chồng cũng muốn leo lên sao?
“Không biết xấu hổ!” Tuyên phu nhân cầm lên túi thơm ở trên bàn, thân mang khí thế hung hăng đi về phía viện của Tuyên Thiệu.
Buổi trưa Tuyên Thiệu không có ở trong phủ.
Yên Vũ chỉ kêu người chuẩn bị cháo dưa cải, ngồi một mình trong phòng chính dùng bữa.
Lỗ tai khẽ động, nghe thấy không ít người đằng đằng sát khí đi vào viện. Mí mắt nhảy lên.
Nàng để đũa xuống, gọi Tô Vân Châu vào bên cạnh nàng.
Nói thế nào thì Tô Vân Châu cũng biết võ công, nếu có bạo lực, nàng dù sao cũng không thể để cho mình chịu thiệt vô ích đi.
Tô Vân Châu vừa đuổi tới.
Tuyên phu nhân đã mang theo một đám nha hoàn bà già bước vào sân.
“Các ngươi đều đợi ở trong sân!” Tuyên phu nhân phân phó nói. “Ngươi đi theo ta vào.”
“Mẫu thân đại nhân mạnh khoẻ. Người dùng qua ngọ thiện chưa?” Thấy là mẹ chồng của mình, Yên Vũ vội vàng khom người hành lễ.
Tuyên phu nhân chỉ tràn đầy khinh bỉ trừng mắt liếc nàng, cũng không mở miệng, cất bước vào phòng chính.
Yên Vũ không thể làm gì khác hơn là đi vào theo.
“Kêu nàng ta đi ra ngoài.” Tuyên phu nhân thấy Tô Vân Châu cũng theo vào liền lạnh lùng nói.
Mặc dù bà ta giận đến muốn hôn mê nhưng vẫn biết đây là chuyện xấu trong nhà, tuyệt không thể bày ra trước mặt người ngoài.
Tô Vân Châu do dự nhìn về phía Yên Vũ.
Yên Vũ gật đầu. Người Tuyên phu nhân mang tới cũng đều chờ ở bên ngoài, nàng không có lý do gì không để cho Tô Vân Châu ra ngoài.
Tô Vân Châu lui ra.
Tuyên phu nhân kêu nàng cửa cũng đóng lại.
“Quỳ xuống!”
Mặt Tuyên phu nhân mang vẻ nghiêm nghị.
Mặc dù Yên Vũ không rõ nguyên nhân, nhưng cũng răm rắp quỳ xuống.
“Ngươi nói đi, ngươi trà trộn vào Tuyên gia rốt cuộc là có ý gì?” Tuyên phu nhân nhìn mắt nàng nói.
“Lời này của mẫu thân, con không rõ…” Yên Vũ rũ mắt, tim đập bang bang. Chẳng lẽ là bị bà ta phát hiện cái gì?
“Ngươi cũng nói xem, trước khi ngươi đến Xuân Hoa lâu là làm cái gì? Nhà ở nơi nào? Trong nhà còn có ai?” Hai tay của Tuyên phu nhân nắm lại trong tay áo, lúc này ngược lại hết sức chịu đựng, hỏi.
Yên Vũ dập đầu, cúi đầu đáp: “Hồi bẩm mẫu thân đại nhân, con là cô nhi, năm năm trước phủ Kiến Ninh bị lụt, người nhà của con bị chết đuối, chết đói, con bị người ta bán qua tay đến Lâm An, là bà chủ Từ của Xuân Hoa lâu mua con, nuôi dạy con.”
“Bịa chuyện thật tốt.” Tuyên phu nhân bỗng cắt ngang nàng. “Người giống như ngươi không phải là môi trên môi dưới vừa chạm, há miệng ra liền nói dối sao?”
“Những lời này của con là thật, không dám lừa gạt mẫu thân đại nhân.” Yên Vũ rũ mắt trả lời.
Tuyên phu nhân cười nhạt. “Mà thôi, ta cũng không có ý định có thể hỏi ra được lời thật. Ngươi đã gả cho Thiệu nhi, vì sao vẫn không an phận thủ thường?”
Tuyên phu nhân “bịch”, ném túi thơm đang cầm trong tay tới trước mặt Yên Vũ.
Yên Vũ ngẩn ra, nhặt túi thơm lên nhìn. “Đây là cái gì?”
“Túi thơm, ngươi cũng không nhận ra?” Tuyên phu nhân mỉa mai nói.
“Phương pháp thêu của túi thơm này thật sự giống với châm pháp của con, nhưng con thật sự là lần đầu tiên thấy túi thơm này.”
“Biết ngươi sẽ nói như vậy mà, ngươi nhìn lại kỹ một chút.” Tuyên phu nhân khinh thường.
Yên Vũ nhìn chằm chằm túi thơm, tỉ mỉ kiểm tra. Ngón tay chạm tới phía dưới túi thơm, chỗ hơi bị lồi lõm, chăm chú nhìn lại thì bỗng thấy chữ “Vũ” cùng màu với vải túi thơm, được thêu rất khéo.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
41 chương
105 chương
11 chương
10 chương