Yên Vũ

Chương 77

Bên ngoài sân, các nha hoàn tám chín tuổi đến hơn mười tuổi đứng thẳng từng hàng, đại khái có ba mươi mấy người, nhân số không ít. Nhưng vẻ mặt mỗi người trịnh trọng, đoan trang, đứng yên lặng như tờ. “Còn không bái kiến công tử!” Một người phụ nữ tuổi hơi lớn chút, đứng ở bên cạnh quát lên. Một đám tiểu cô nương lập tức cúi người, tất cả đồng thanh nói: “Bái kiến công tử…” Dáng vẻ rất có quy củ. “Chọn vài đứa nha hoàn à?” Yên Vũ ghé vào bên tai Tuyên Thiệu hỏi. Tuyên Thiệu híp mắt. “Bên cạnh mẫu thân là bốn đại nha hoàn, tám nhị đẳng nha hoàng, không kể thô sử nha hoàn. Nàng hãy chọn ba bốn đứa, lấp đủ người hầu hạ đang thiếu ở bên cạnh. Nếu khi mẫu thân muốn đưa người tới thì nàng cũng cự tuyệt được.” Yên Vũ nghe vậy, lại ngơ ngẩn lần nữa. Lời này của Tuyên Thiệu là đang giúp nàng đối phó với Tuyên phu nhân? Hắn cũng biết Tuyên phu nhân nhất định sẽ không đồng ý hắn cưới mình. Sợ Tuyên phu nhân ra tay từ người bên cạnh, gây bất lợi cho nàng, cho nên đã ra tay trước, điền tất cả chỗ trống ở bên cạnh nàng? Yên Vũ có chút không dám tin nhìn Tuyên Thiệu. Tuyên Thiệu cong khoé miệng, nắm tay nàng. “Nhìn ta làm gì? Chọn nha hoàn đi!” Yên Vũ thu hồi ánh mắt, buộc mình đè xuống cảm giác khác thường ở trong lòng. Tuy nàng mang theo mục đích mà tiếp cận hắn, tuy là lợi dụng tình cảm của hắn đối với mình, nhưng tất cả những thứ này… Muốn trách cũng chỉ có thể trách phụ thân hắn. Ai bảo năm đó Tuyên Văn Bỉnh diệt cả nhà nàng tàn nhẫn như vậy chứ! Nghĩ như vậy, Yên Vũ đi qua từng hàng nha hoàn đợi chọn ở trước mặt. Lúc đi tới hàng thứ ba thì góc áo bị người kéo lấy. Nàng nhíu mày nhìn lại thì tiếp xúc đến một đôi mắt quen thuộc chứa ý cười. “Yên Vũ, là ta nè!” Nàng ta dùng khẩu hình nói với nàng. Vì miễn cho người ta phát hiện, nàng ta đã buông góc áo của Yên Vũ ra. Yên Vũ nhận ra, cô gái này chính là sư muội Tô Vân Châu của Tần Xuyên, nữ hiệp đã cứu nàng ra từ trong tay gia đinh của Nghiêm gia. Nàng gặp được Tần Xuyên ở bên cạnh Tuyên Văn Bỉnh, hôm nay lại đụng phải Tô Vân Châu ở chỗ này. Hai người này rốt cuộc là đang làm cái gì? Không phải là Tần Xuyên cũng đã biết kẻ thù của bọn họ chính là Tuyên Văn Bỉnh chứ? Không phải, không phải… Nàng ở Lâm An tám năm, nếu không gặp được cậu thì cũng sẽ không biết được chân tướng của năm đó. Tần Xuyên mới vừa về vài ngày, làm sao có thể tra ra nhanh được như vậy? Vả lại, cậu hẳn là chưa có gặp được Tần Xuyên, bằng không sẽ không có không nói cho nàng. Nàng vốn dự định gạt Tần Xuyên chuyện này. Việc báo thù để một mình nàng làm là được rồi, nàng không muốn kéo Tần Xuyên vào. Tô Vân Châu còn đang nháy mắt với Yên Vũ. Nhưng Yên Vũ thu hồi ánh mắt, chỉ một tiểu cô nương mặt mày thanh tú bên cạnh nàng ta. “Người này!” Tiếp đó đi qua. Tô Vân Châu gấp đến muốn giậm chân, nhưng không thể gọi Yên Vũ lại vào lúc này. Nhìn thấy Yên Vũ đã chọn ba tiểu cô nương. Tô Vân Châu rốt cuộc nhịn không được tự đề cử: “Nô tỳ muốn hầu hạ chủ tử.” Mọi người đều nhìn về phía Tô Vân Châu. Nhưng Tô Vân Châu ngẩng đầu ưỡn ngự, không chút luống cuống nào. Trong lòng Yên Vũ căng thẳng. Cơ sở ngầm của hoàng thành ty trải rộng khắp nơi, ngày ấy mình chạy ra khỏi Nghiêm gia được Tô Vân Châu cứu, mặc dù sau đó Tuyên Thiệu chưa hề đề cập tới nhưng không có nghĩa là hắn không biết chuyện. Tô Vân Châu ẩn trong mọi người, có thể Tuyên Thiệu vẫn không phát hiện ra. Nhưng lúc này nàng ta đột nhiên đứng ra, Tuyên Thiệu hẳn là không thể nào không nhận ra nàng ra. Nếu Tô Vân Châu xuất hiện dẫn tới Tuyên Thiệu hoài nghi, chẳng phải là nàng kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao? Trong lòng Yên Vũ lo lắng, chỉ mong Tuyên Thiệu không đồng ý. “Ngươi, nha hoàn này sao không quy củ như vậy!” Ma ma nhìn thấy trên mặt Yên Vũ không vui, lập tức tiến lên trách mắng. Nhưng Tuyên Thiệu giơ tay lên, kêu ma ma lui lại. “Ngươi tự tiến cử như vậy, thế có chỗ nào hơn người?” Tô Vân Châu tự tin cười. “Cha của nô tỳ là võ sư, thuở nhỏ nô tỳ học qua chút quyền cước. Quê nhà gặp nạn mất mùa, nô tỳ và người nhà di tán, muốn cầu xin quý phủ thu nhận, cho phần cơm ăn.” Dứt lời liền tung người lên cây ngọc lan ở bên cạnh, vớt qua một nhánh cây, vút vút vút múa kiếm. Hôm nay Tô Vân Châu mặc một thân quần áo nha hoàn màu nhạt, mặc dù không bằng một bộ y phục đỏ tươi chói mắt ngày hôm đó, nhưng dáng người phóng khoáng, kiếm thức bén nhọn khiến người ta sáng mắt lên. Tuyên Thiệu nhướng mày nói: “Tuy rằng đều là hình thức, nhưng tuổi còn trẻ có thể luyện thành như vậy thì cũng không tệ.” Tô Vân Châu cau mày, chu mỏ, làm như không phục, nhưng nghĩ một câu nói của đối phương có thể để cho mình ở lại, liền nén giận đứng yên. Tuyên Thiệu nâng mắt sâu sắc nhìn Yên Vũ. Yên Vũ cảm thấy chột dạ một hồi. Tuyên Thiệu mới lạnh nhạt nói: “Ta thấy không tệ, nàng có một người biết quyền cước theo bên cạnh cũng tốt.” Lúc này Yên Vũ còn có thể nói cái gì? Hắn lo lắng chu toàn như vậy, mình cự tuyệt nữa sẽ khiến người ta nghi ngờ, không thể làm gì khác hơn là gật đầu. “Công tử thấy được là tốt rồi.” “Lưu lại đi.” Tuyên Thiệu chỉ vào Tô Vân Châu, nói. Rốt cuộc hắn có nhận ra nàng ta hay không? Giữ nàng ta ở lại bên cạnh mình, có dụng ý gì hay không? Lúc Yên Vũ mang theo bốn nha hoàn đi vào bên trong viện thì trong lòng vẫn nhịn không được suy đi nghĩ lại nhiều lần. Cái nhìn sâu sắc kia của Tuyên Thiệu đối với nàng khiến cho trong lòng nàng đến bây giờ đều còn hơi hoảng sợ. “Chủ tử, chủ tử?” Tô Vân Châu kêu lên ở sau lưng Yên Vũ, trong giọng nói có nhảy nhót khó nén. Yên Vũ quay đầu trừng mắt liếc nàng ta ta, lại quay đầu đi, tìm tới Lục Bình, nói với nàng ta: “Ngươi mang ba nha hoàn này đi, dạy một chút quy củ. Ngươi đi theo ta.” Câu cuối cùng là nói với Tô Vân Châu. Lục Bình cúi người, dẫn theo ba nha hoàn kia đi. Yên Vũ dẫn Tô Vân Châu vào phòng chính. “Tuyên phủ này cũng thật không tồi! Nhưng không khí thua kém núi Thanh Thành!” Tô Vân Châu sờ hoa văn đẹp trên ghế bằng gỗ hoa lê, thoải mái ngồi xuống. Đầu chân mày Yên Vũ cau lại. “Sao ngươi lại đến đây?” Tô Vân Châu bĩu môi. “Còn không phải bởi vì ca ca của ngươi sao! Tiết thanh minh hôm đó, chẳng biết hắn đi đâu, cả một ngày cũng không thấy người, đến trời tối mới từ bên ngoài trở về. Chỉ báo với ta là hắn muốn đến Tuyên phủ kiếm việc làm. Ta cho là hắn nói giỡn, ai ngờ ngày hôm sau trời chưa sáng hắn đã đi. Nghe nói hắn vốn định tìm chức vụ hộ viện, nhưng Tuyên đại nhân thấy võ công của hắn không tệ nên để hắn làm cận vệ ở bên người. Ta cũng muốn vào, nhưng Tuyên phủ không mua tỳ nữ. Hôm nay thật vất vả mới được cơ hội, nhưng ngươi vẫn không nhận ra ta? Rõ là gấp chết ta!” Yên Vũ nghe vậy, không nói gì. Nàng biết cũng không hỏi được gì từ chỗ Tô Vân Châu. Tô Vân Châu không giữ mồm giữ miệng, dù Tần Xuyên có ý kiến gì cũng sẽ không nói với nàng ta. Tô Vân Châu vỗ vỗ tay vịn ghế hoa lê, thở dài một tiếng. “Thật là đẹp.” Rồi ngẩng đầu hỏi: “Ngươi ở chỗ nào? Thật không tệ! Tuyên công tử kia thật là không có nhãn lực, võ công của ta tốt như vậy, thế nhưng lại nói là hình thức! Có cơ hội, ta nhất định phải luận bàn với hắn một chút! Xem hắn còn lớn lối như vậy không!” Yên Vũ đỡ trán. Đồn rằng Tuyên Thiệu là kỳ tài luyện võ thế gian khó kiếm, mười tuổi đã võ nghệ siêu quần, mười lăm tuổi thì càng tự mình chọn cùng thuỷ vận của triều đình đối kháng với thuỷ trại của Tào gia. Trên phố luôn không thiếu lời đồn về Tuyên Thiệu, sốt dẻo nhất là những đề tài có liên quan đến Tuyên Thiệu. Hễ là người kể chuyện nói đến đoạn Tuyên Thiệu thì khen thưởng cũng sẽ nhiều hơn không ít so với bình thường. Mặc dù Yên Vũ không hiểu rõ, nhưng cũng hiểu được Tô Vân Châu không có nhiều khả năng là đối thủ của Tuyên Thiệu. “Yên Vũ cô nương, ngươi dẫn ta đi gặp sư huynh nhé?” Tô Vân Châu chớp một đôi mắt sáng long lanh nước, nói. Yên Vũ bất đắc dĩ cười. “Ta cũng không gặp được hắn, làm sao dẫn ngươi đi gặp đây?” “Ngươi không gặp được hắn? Không thể nào? Đây không phải là Tuyên phủ sao? Sao ngươi lại không gặp được hắn?” Tô Vân Châu trừng hai mắt, đứng dậy đi một vòng quanh Yên Vũ. “Không phải là ngươi không muốn để cho ta gặp sư huynh đấy chứ?” Yên Vũ bất đắc dĩ cười cười. “Đúng, đây là Tuyên phủ không sai. Nhưng nơi này là viện của Tuyên Thiệu. Tần Xuyên ở bên cạnh Tuyên đại nhân, ta chỉ là một người phụ nữ vô danh vô phận bên người Tuyên Thiệu…” Yên Vũ nghe được ngoài cửa có tiếng bước chân, lập tức ngừng nói.