Yên Vũ

Chương 47

Bởi vì Tuyên Thiệu vừa mới ở bên tai nàng nói: “Tiểu thư nhà ngươi muốn chuốc say ta. Lời của Lộ Minh Dương ngươi đã nghe thấy? Ta còn có chuyện chờ, nếu ngươi cản rượu thay ta, ta sẽ nhớ kỹ tình nghĩa của ngươi.” Không phải là uống rượu thôi sao? Có thể khiến cho Tuyên Thiệu nhớ kỹ tình nghĩa của nàng thì uống rượu cũng đáng chứ! Chỗ tiểu thư, trở về giải thích vỗ về một phen là nhất định có thể qua đi. Yên Vũ nghĩ như vậy, nhận chén rượu nào thì chén đó trút xuống bụng. Ba người Tuyên Thiệu bắt đầu chơi tửu lệnh, thua rượu cũng đều xuống bụng Yên Vũ. Không bao lâu, Yên Vũ liền thấy trước mắt bóng Mục Thanh Thanh tầng tầng lớp lớp. Nàng đè lên trán, đứng dậy đi ra ngoài phòng hít thở không khí, cũng để tránh một trận rượu. Nhìn thấy mặt của Lộ Minh Dương lay động ở trước mắt, nàng chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, chẳng biết bên hông bị cái gì va vào một phát, dưới chân lảo đảo. Chỉ nghe ùm một tiếng. Toàn thân Yên Vũ liền bị nước hồ vây quanh, nước lạnh vào sặc mũi. Nàng trong nháy mắt tỉnh táo không ít, nhưng hít một hơi trong mũi liền vào càng nhiều nước hơn, đầu và ngực đều đau như muốn nổ tung. Bỗng nhiên có một cánh tay mạnh mẽ vòng lấy hông của nàng, đưa nàng ra khỏi mặt nước. Nàng liên tục ho khan, vũng vẫy theo bản năng. “Đừng lộn xộn.” Bên tai truyền đến tiếng tức giận bị đè nén của Lộ Minh Dương. Rào một tiếng, Lộ Minh Dương mang theo nàng tung người bay lên, rời khỏi nước hồ, vững vững vàng vàng rớt xuống trên thuyền hoa. Yên Vũ chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, rất đau đầu, mí mắt thật là nặng, lồng ngực căng đầy, đau đớn. “Cảm thấy thế nào?” Tiếng của Lộ Minh Dương vang lên ở bên tai. Yên Vũ lắc đầu. “Khó chịu…” Lộ Minh Dương cười lạnh một tiếng. “Bây giờ biết khó chịu? Ai bảo ngươi cậy mạnh cản rượu?” Yên Vũ cố sức mở mắt liếc hắn một cái, bất đắc dĩ cười cười. Nếu không vì tiếp cận Tuyên Thiệu, nếu không vì muốn biết chân tướng tám năm trước, nàng cần gì tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục để làm hắn vui lòng? Có lẽ là uống rượu say nên con người sẽ bỏ xuống kiên cường cùng phòng bị, Yên Vũ vừa cười vừa chảy nước mắt, giơ tay che ở trên mặt. “Ngươi không hiểu… Ngươi không hiểu…” “Không hiểu cái gì?” Tiếng của Tuyên Thiệu đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu. “Nha hoàn ngươi đụng nha hoàn của Mục Thanh Thanh rơi vào trong hồ, sợ là mang trong lòng tâm tư độc ác, trực tiếp bán đi.” Yên Vũ nghe được tiếng của Tuyên Thiệu, cả người giật mình một cái, lập tức nhịn xuống nước mắt, lấy tay ở trên mặt xuống. Nha hoàn của Nghiêm gia vội vàng quỳ ở đầu thuyền. “Công tử tha mạng, công tử tha mạng… Nô tỳ không phải là cố ý…” Yên Vũ chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, nhếch khoé miệng lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, nhắm hai mắt lại, ngất đi. Lúc tỉnh lại lần nữa là Yên Vũ đã thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, đang nằm trên giường mềm ấm áp và quen thuộc. Mục Thanh Thanh ngồi trên cái bàn tròn gần đó, vừa thổi vụn trà vừa khẽ ngửi hương trà. Thấy nàng tỉnh lại, trước tiên hung hăng xoay người liếc nàng một cái, mới đứng dậy chậm rãi đi tới. “Muội tỉnh rồi à?” Yên Vũ gật đầu. “Tiểu thư…” Nàng muốn ngồi dậy trên giường mềm, nhưng phát hiện đầu hơi đau. “Được rồi, muội nằm đi, ta hỏi muội, muội có xem ta là tỷ muội tốt hay không?” Mục Thanh Thanh đứng bên cạnh giường, trên cao nhìn xuống nàng. “Được, vậy ta nói thẳng cho muội biết, ta có hứng thú đối với Tuyên Thiệu. Nếu muội không có ý với hắn thì cách xa hắn một chút.” Mục Thanh Thanh nói xong, không đợi nàng trả lời, liền xoay người ra khỏi phòng chính. Yên Vũ đỡ trán, thở dài một hơi. Nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, nâng mắt nhìn về phía cửa. Đã thấy Lộ Minh Dương đẩy cửa đi vào. Yên Vũ lập tức chịu đựng nhức đầu, ngồi dậy trên giường mềm. “Đa tạ ơn cứu mạng của Lộ đại nhân.” Lộ Minh Dương giơ tay ném hai túi thuốc lên bàn tròn, vẻ mặt châm chọc, cười đi tới bên cạnh giường mềm, nửa ngồi xổm người xuống, cùng Yên Vũ bốn mắt nhìn nhau. “Thấy ngươi ngày thường cũng không ngốc như vậy, hắn đùa bỡn ngươi mà ngươi cũng không nhìn ra được sao?” Yên Vũ cúi đầu không lên tiếng trả lời. Lộ Minh Dương lại giơ tay nâng cằm của nàng lên, để cho ánh mắt nàng đối diện với mình. “Hắn nói ngươi cản rượu cho hắn, ngươi liền cố chấp chuốc say mình? Nếu hắn thật không muốn uống rượu, đứng dậy bỏ đi thì ai có thể cản được hắn? Rõ ràng là đùa bỡn ngươi, ngươi nhìn không ra sao?” Yên Vũ giơ tay lên đè màng tang. “Lộ đại nhân, ngài nhỏ giọng dùm một chút, nô tỳ nhức đầu.” Nàng nhìn ra thì sao, nhìn không ra thì sao? Vì lấy lòng Tuyên Thiệu, dù cho lần nữa biết rõ hắn đùa bỡn mình, nàng vẫn phải chuốc say mình. “Hừ, bây giờ biết nhức đầu? Thuốc tỉnh rượu của Hồi Xuân Đường Thảo, tìm người sắc nó cho ngươi.” Lộ Minh Dương chỉ chỉ gói thuốc trên bàn tròn, xoay người muốn đi. Yên Vũ nhìn gói thuốc, hơi sững sờ trong chốc lát. “Lộ đại nhân!” Lộ Minh Dương đi tới bên cửa thì dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng. “Có việc à?” “Lần trước trong lúc vô tình nghe thấy Tuyên công tử gọi ngài là hồ sơ sống của Hoàng thành ti. Ngài có thể ghi nhớ toàn bộ hồ sơ của Hoàng thành ti sao?” “Cách nói này hơi khoa trương chút. Ta từ nhỏ trí nhớ tốt, vì ngày thường dành thời gian xem hồ sơ tài liệu nên ta nhớ kỹ hồ sơ mấy năm gần đây của Hoàng thành ti.” Lộ Minh Dương đứng ở cửa, ánh nắng chiều rơi trên người hắn, dát lên một tầng viền vàng êm dịu. Yên Vũ thấy ánh mắt hắn nhìn về phía mình cũng mềm mại như ánh nắng chiều vậy. “Ngươi muốn hỏi thăm cái gì?” Lộ Minh Dương thấp giọng hỏi. “Hả, không có. Chỉ là tò mò.” Yên Vũ lắc đầu. Nàng thật sự đã uống say đến mụ đầu, phí công nói chuyện tám năm trước chưa chắc Lộ Minh Dương biết được. Nếu là biết được cũng chưa chắc sẽ nói với mình. Sao mình cho là hắn có chút ý tứ với mình như vậy liền có thể lợi dụng để biết được chân tướng năm ấy chứ? “Cám ơn thuốc của ngươi.” Lộ Minh Dương lại liếc nhìn nàng một cái, xoay người bước vào trong ánh nắng chiều, đi càng lúc càng xa.