Yên Lặng Làm Bệnh Nhân Tâm Thần
Chương 86
Chương Minh có chút lo lắng hỏi: “Chỉ hai đứa cháu?”
Trần Tống Mạn cười cười, liếc mắt nhìn anh. Cô nhận ra anh vốn đã cười mỉm nhìn mình, vì thế đáy lòng càng thêm kiên định. Cô quay đầu nói với ông ta: “Cháu tin tưởng anh ấy, cũng tin tưởng bản thân.”
“Nếu Giang Uyển Chi năm đó không thể đạp ngã cháu, thì bây giờ cháu sẽ đạp ngã bà ta.” Chương Minh nhìn hai người trẻ tuổi, đột nhiên cảm thấy sức chiến đấu thời thanh xuân bùng lên trong cơ thể xế chiều. “Hai cháu vào đi, tuy rằng chú không có quyền lực, nhưng ít nhất có thể bảo đảm Giang Uyển Chi không thể gọi một tên bảo vệ nào.”
Đôi mắt Trần Tống Mạn sáng lên cảm kích: “Thật cảm ơn chú Chương!” Không phải cô nịnh hót nhưng hiện tại chỉ có hai người, nếu bà ta gọi bảo vệ thì tình hình cũng không đơn giản.
Cô không ngờ ở đây lại gặp được Chương Minh, càng không ngờ ông ta sẽ giúp mình; chính điều này khiến đáy lòng cô trở nên ấm áp.
Không dài dòng nữa, Chương Minh liền bước chân ra ngoài. Đi tới cửa, ông ta quay đầu căn dặn nhỏ: “Bà ta ở gian văn phòng thứ hai.”
“Biết rồi ạ, biết rồi.” Trần Tống Mạn nói. “Sao chú giống bà ta, hay lải nhải.”
Chương Minh sửng sốt. Người đàn ông ngoài năm mươi tuổi bật cười như trẻ thơ. Tuy nhiên nụ cười mau chóng tan đi, ông ta nghĩ ngợi vận thấy không yên lòng. Nhưng việc này không nên chậm trễ, ông ta do dự một lát, cuối cùng vẫn đi đến chỗ bảo vệ.
Trong văn phòng chỉ còn lại Giang Hành và cô.
“Sẵn sàng chứ?” Giang Hành vỗ vai cô, hỏi.
Trần Tống Mạn ngẩng mặt, một tay nhẹ nhàng miết cằm người đàn ông của cô: “Nếu bác sĩ Giang nguyện ý dùng nhan sắc dụ dỗ bà ta, nói không chừng hôm nay chúng ta sẽ càng thêm thuận lợi.” Trần Tống Mạn đích thực là nữ lưu manh.
Giang Hành bật cười, suýt đã quên cô vợ mình cũng tinh quái lắm. Hai người liếc nhau, đồng loạt rời khỏi văn phòng Chương Minh.
Cả tầng lầu đều trải thảm thật dày, giày cao gót của cô giẫm trên sàn gạch cũng không có thanh âm.
Giang Hành cúi đầu nhìn về phía đầu gối cùng với chân dài xinh đẹp bọc tất đen, chân mày hơi nhăn lại: “Em ổn chứ?”
Đầu gối của cô tuy rằng đã bình phục, nhưng dù sao cũng đã từng gãy xương, mà giày cao gót đối là nguyên nhân hàng đầu có khả năng gây bệnh xương khớp, anh sợ…
“Không sao mà.” Trần Tống Mạn lắc chân. “Em không muốn thua con mụ đó, em muốn dùng chiều cao để áp đảo mụ.” Trần Tống Mạn mét bảy, mà Giang Uyển Chi vừa tới mét sáu lăm, việc này khiến khí thế trào dâng không gì cản nổi Trần Tống Mạn.
Cảm giác đau đớn ngày đó Trần Tống Mạn không bao giờ quên. Hiện giờ cô mong muốn đè bẹp bà ta trên mọi mặt trận cô mới hài lòng.
Trước mặt chính là cửa chính văn phòng, Trần Tống Mạn hít sâu một hơi, nâng tay lên nhẹ nhàng gõ cửa.
“Mời vào.” Bên trong vang lên một giọng nữ quen thuộc.
Trần Tống Mạn thản nhiên đẩy cửa bước vào, đây không phải văn phòng cũ của cha cô. Thật rõ ràng là Giang Uyển Chi cũng cảm thấy có lỗi với cha cô nên không dám ngồi ở văn phòng ông ấy. Văn phòng mới rất lớn, đầu tiên là hai văn phòng nhỏ phá tường thông qua, bên phải còn có chỗ tiếp đón nhỏ, mà giờ phút này bà ta đứng bên cửa sổ xoay lưng về phía bọn họ, trong tay cầm tài liệu gì đó đang đọc.
“Chủ tịch, ở đây có một tài liệu cần bà xem qua.” Trần Tống Mạn tiến lên vai bước, đặt tài liệu lên bàn Giang Uyển Chi.
Bà ta cũng không quay đầu lại: “Tôi đã biết, cô ra ngoài trước đi.” Giọng bà ta nghe có hơi mệt mỏi, chắc gần đây chạy ngược chạy xuôi, hao tổn không ít sức lực.
Trần Tống Mạn đứng yên không nhúc nhích: “Bà tốt nhất xem nhanh một tí, tài liệu này rất quan trọng.” Cô nghiêng đầu nhìn chằm chặp Giang Uyển Chi.
Mà Giang Uyển Chi tựa như bị mấy lời này chọc giận, bà ta tức tối quay đầu: “Tôi đã nói là….” Cổ họng bà ta nghẽn lại, đôi mắt cũng nheo nheo.
“Chào dì, lâu rồi không gặp.” Trần Tống Mạn lễ phép gật đầu.
Phản ứng của Giang Uyển Chi rất nhanh, ban đầu kinh ngạc, chốc sau nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, lộ ra một nét tươi cười giả dối. Ngay cả chất giọng mệt mỏi của bà ta cũng được ngụy trang hoàn hảo.
“À, Mạn Mạn, sao con lại ở trong này?” Ánh mắt Giang Uyển Chi nhìn thoáng qua người đàn ông. “Còn vị này cũng trông quen lắm.”
Giang Hành cười cười không trả lời, Giang Uyển Chi thấy thế, sắc mặt bà ta cũng đen lại.
Không phải anh tỏ ra thần bí, nhưng trước lúc vào cửa Trần Tống Mạn từng bảo anh – – hôm nay là sân khấu của cô, dặn anh đừng nhiều lời với mụ. Giang Hành cũng có tâm xem kịch, cũng rất háo hức xem cô vợ nhỏ sẽ bùng nổ như thế nào, cho nên cái gì cũng lười đáp. Trái lại anh còn rất tự giác, nhẹ nhàng tìm sofa ngồi, vắt chéo chân xem ca kịch. [ A Li: Không ai biến thái bằng ổng đâu =)) ]
Mà lúc Giang Hành làm liên tiếp những động tác này, sắc mặt bà ta càng không vui, giống như anh xem văn phòng bà ta là văn phòng mình vậy.
“Người trẻ tuổi chính là người trẻ tuổi, lâu lâu mới gặp nhưng còn không lễ phép như thế.” Giang Uyển Chi đánh giá cô từ trên xuống dưới một vòng, ánh mắt dừng ở đùi cô vài giây. “Lần trước gặp con còn ngồi trên xe lăn, à thì, xem ra năng lực của bác sĩ ở viện tâm thần cũng xuất sắc lắm, thoáng chốc mà con đã mang được giày cao gót rồi.”
Trần Tống Mạn khinh bỉ nhìn bà ta: “Dì ngốc hả, bác sĩ tâm thần sao chữa chân được?”
Giang Uyển Chi bị bắt chẹt, nhất thời không biết nói gì. Bà ta không ngờ Trần Tống Mạn thẳng thắn như vậy, vốn còn tưởng rằng có thể vờn nhẹ mấy câu, nhưng ai ngờ con bé đó lại dằng mâm xáng chén trước. Nhớ tới vừa nãy bà ta còn dịu dàng tươi cười, giống như là đang diễn tuồng cho cô xem vậy. Cảm giác bị đùa giỡn nhục nhã dâng lên trong ngực Giang Uyển Chi.
Bà ta hít sâu một hơi, mặt đanh lại, rút luôn cái giọng ôn hòa giả dối: “Tao không tìm mày thì thôi, ai ngờ mày ngu tự dẫn xác tới đây.” Bà ta lườm gã đàn ông đang ung dung ngồi trên sofa của mình. “Mày nghĩ mày đem thằng đó tới thì có thể làm gì tao?”
Tuy rằng nói thế nhưng bà ta vẫn có cảm giác bất an.
Giờ phút này, Trần Tống Mạn và Giang Uyển Chi đứng giữa văn phòng nhìn nhau. Trần Tống Mạn mang giày cao gót 8cm, còn Giang Uyển Chi tuy rằng cũng mang giày cao gót 5cm nhưng so qua vẫn thấp hơn rất nhiều. Lúc nói chuyện bà ta còn phải ngẩng đầu, tạo thành một loại cảm giác yếu kém.
Ánh mắt Trần Tống Mạn dừng trên tập tài liệu cô vừa đặt trên bàn, tròng mắt khẽ đong đưa: “Chủ tịch, bà đừng nghĩ tôi đến đây hại bà. Hay bà nhìn thử giấy tờ kia đi, nên biết rằng chúng tôi đến đây để giúp bà đó.”
Giang Uyển Chi nghi hoặc nhìn cô một cái, sau đó cầm tập tài liệu lên. Bên ngoài tập tài liệu là bìa hồ sơ màu đen thông thường, nhìn không ra cái gì. Vì phòng bị với Trần Tống Mạn nên bà ta không trực tiếp giở ra, chỉ vỗ vỗ vài cái ở mặt ngoài.
Giang Uyển Chi theo bản năng ngẩng đầu, vừa hay rơi vào ánh mắt khinh khi của Trần Tống Mạn. Bà ta lật giở phần tài liệu ấy, nhìn lướt qua. Chỉ là vừa nhìn lướt qua như vậy nhưng thần sắc bà ta trở nên gấp gáp.
Trần Tống Mạn quan sát biểu cảm của Giang Uyển Chi. Tuy rằng nét mặt rất điềm tĩnh, nhưng bàn tay cầm tập tài liệu đã nổi gân xanh, biểu lộ suy nghĩ bất an trong đầu. Không sai, Trần Tống Mạn nắm chắc mười mươi rằng bà ta đang sợ hãi.
Giang Uyển Chi không có xem đến cuối, đương nhiên, bà ta cũng không cần xem đến cuối cùng. Tập tài liệu trên tay hiện lên từng chữ số, nháy mắt đều gợi ký ức đã cũ của bà ta, sống động hiện rõ trước mắt.
Mỗi một chữ số, đều là do bà ta tự điền vào. Đương nhiên mỗi một chữ số này đều do chính tay bà ta tiêu hủy năm đó. Nhưng làm sao có thể ở đây?
Sau lưng bà ta tựa như có một luồng gió lạnh thổi qua.
Giang Uyển Chi đóng tập tài liệu, hít một hơi thật sâu, lúc ngẩng đầu lên sắc mặt vẫn điềm nhiên như cũ, thậm chí khóe môi còn cong lên một nụ cười: “Đây là gì nhỉ?”
Trần Tống Mạn khoa trương trợn mắt, há miệng: “Trời ơi, dì đang nói gì đó? Chẳng lẽ dì không biết ư?”
Giang Uyển Chi ném bừa tập tài liệu lên bàn: “Giả số liệu báo cáo của bộ tài vụ để uy hiếp tao, mày có sĩ diện không?”
Trần Tống Mạn cũng bắt chước bà ta, khoanh tay trước ngực: “Thật hay giả không lẽ dì không biết? Tài liệu này không phải bản gốc, còn bản gốc tôi nghĩ chỉ cần giám định một chút là có thể tìm ra kết quả. Dì ơi, vị trí chủ tịch của dì tôi sợ dì ngồi không yên.”
Cô vừa nói vừa đi đến phía sau của bàn làm việc, vươn tay sờ nhẹ ghế tựa lưng. Đầu ngón tay chạm vào vải da cao cấp gợi nhớ không ít ký ức của Trần Tống Mạn.
“Ghế dựa của dì là của ba tôi ngày xưa?” Cô nhẹ nhàng nói, “lá gan dì to nhỉ.”
Giang Uyển Chi nghe xong nhướn mày: “Dù sao tao cũng là mẹ kế của mày, tình cảm với ba mày cũng mặn nồng lắm. Sau khi ba mày qua đời, tao lấy ghế của ông ta ngồi thì có gì sai?”
Trên thực tế, đây không phải là ghế cũ của Trần Khánh Dân. Giang Uyển Chi nhờ thợ gia công làm một cái ghế y đúc mẫu cũ nhằm mục đích tỏ cho người khác thấy tình cảm vợ chồng của họ thắm thiết nhường nào.
Trần Tống Mạn hơi khom người, khóe môi chậm rãi cong lên.
“Tình cảm mặn nồng á?” Cô chỉ vào một chỗ, thản nhiên trả lời. “Tình cảm mặn nồng hẳn ba tôi cũng nói cho dì biết, phía dưới ghế dựa có một lỗ hổng. Là hồi bé tôi không hiểu chuyện, chạy đến giấu đồ dưới ghế của ông, cũng vô ý làm hư da ghế.”
Trong lòng Giang Uyển Chi ‘lộp bộp’ một tiếng, đừng nói là lỗ hổng, ngay cả một dấu vết nhỏ trên ghế cũng không có, vì căn bản đó là ghế mới. Tựa như biết Giang Uyển Chi nghi ngờ, Trần Tống Mạn vươn ngón trỏ ngoắc bà ta: “Dì xem, ở đây này.”
Giang Uyển Chi tuy rằng không muốn nhưng do tò mò nên vẫn bước lên một bước nhìn xem, cả người cũng hơi khom xuống. Bà ta nhìn chỗ Trần Tống Mạn chỉ nhưng không thấy gì. Bà ta ngẩng lên, vừa hay đối diện với cô, lại phát hiện Trần Tống Mạn đang kênh mặt nhìn bà ta bằng dáng người thẳng tắp, còn tư thế của bà ta giống như đối với Trần Tống Mạn cúi đầu.
“Dì ơi, đừng lễ phép như vậy.” Ngón tay cô gõ nhẹ cánh trên tay, ánh mắt có vài phần trêu tức. “Đứng lên đi.”
Thắt lưng của bà ta không cong cũng không thẳng, nhưng bà ta có hơi do dự, sau đó đứng thẳng lưng: “Mạn Mạn, cha con từ nhỏ có dạy con tôn trọng người lớn không? Có dạy biết cách thận trọng khi sắp làm gì đó chứ?” Bà ta nhìn đứa con gái trước mắt, bàn tay sau lưng hơi nắm chặt.
Bà ta vốn không sợ, bởi vì đây là địa phận của bà. Nơi này đều là tay chân bà ta. Trần Tống Mạn mày càng chọc tao mất hứng, để xem mày có kết cục thảm ra sao.
Nghĩ đến đây, Giang Uyển Chi gần như có thể tưởng tượng cảnh mà cô quỳ mọp trên đất cầu xin bà ta tha tội, nét mặt cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
“Kỳ thực tập tài liệu này trọng điểm không nằm ở nội dung.” Sắc mặt Giang Uyển Chi chuyển biến thế nào đều bị Trần Tống Mạn nhìn rõ. Cô liếc nhìn Giang Hành, phát hiện anh cũng đang nhìn cô, sau đó tay anh đặt trên đầu gối vẽ thành số chín. Trần Tống Mạn bỗng thấy một bóng đèn dây tóc xuất hiện trên đầu mình.
Cô lại mở tập tài liệu ra, lật từng trang đến trang cuối cùng trước mặt Giang Uyển Chi, ngón tay chỉ vào dòng chữ cuối cùng: “Ngày tháng năm đó, dì nhất định nhớ rõ đúng không?”
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
57 chương
161 chương
26 chương
51 chương