Edit: A Li Mười giờ sáng, Trần Tống Mạn ngồi một mình trước cổng bệnh viện tâm thần, phơi nắng. Trương Tiểu Hồng nói đến đón cô nhưng cũng chẳng thấy đâu. Cô ôm túi xách ngồi bên đường, đối diện với một tòa nhà. Cô nhìn cánh cửa lớn phong cách Baroque điêu khắc tinh xảo trước mắt, bên trong là một tòa nhà màu trắng. Lần đầu tiên Trần Tống Mạn ở bên ngoài đánh giá nơi mà mình đã sống nửa năm qua, cảm giác thật xa lạ. Cô hôn mê đi vào, tỉnh táo đi ra, thậm chí bây giờ cô mới ý thực được mình thế mà cổng bệnh viện cũng chưa từng nhìn thấy. Thật là xa xỉ, không hổ danh là bệnh viện tâm thần sang trọng nhất thành phố T. Trần Tống Mạn quan sát khung cửa chạm hoa, bên trên hiện lên từng đường nét điêu khắc tỉ mĩ. Nếu không phải biển hiệu bên trên là Bệnh viện tâm thần số 1 thành phố T, hẳn người ta sẽ nghĩ căn biệt thự tư nhân nằm nơi ngoại ô này là do một vị đại gia nào mua nó. Bệnh viện tọa lạc ở ngã tư trống trải, người tới lui cũng không đông. Tuy nhiên, khi họ thấy Trần Tống Mạn ngồi ở ven đường, nét mặt nghiêm túc nhìn chằm chặp cánh cổng kia, họ đều tự giác cách xa cô một tẹo. Nhớ lại những ngày tháng đã trải qua trong bệnh viện tâm thần, Trần Tống Mạn ngỡ như mọi sự đều là giấc mộng. Ánh mắt của cô đảo qua đôi chân mình, cô đang mặc một chiếc quần jeans. Đầu ngón tay khẽ vuốt ve vải dệt bóng loáng, Trần Tống Mạn bỗng muốn khóc thật to. Rốt cuộc cô cũng có thể thoát khỏi bộ quần áo bệnh nhân rộng rãi, thoát khỏi mùi hương quẩn quanh của thuốc sát trùng. Cô cầm lấy vạt áo phông cam đang mặc trên người, đột nhiên cảm ơn vì thế giới đã có nhiều sắc màu phong phú như vậy. Tối hôm đó, sau khi Augus bị thương, cộng thêm Tiểu Thương thì hai người họ như bốc hơi khỏi mặt đất. Về phần những bệnh khu khác, tối đó cũng mất đi vài người một cách khó hiểu. Mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Trần Tống Mạn dường như có thể biết được, những kẻ đó chính là cảnh sát chìm như Augus mấy năm qua, giả điên để bắt tội phạm. Bây giờ Augus không có tin tức nào, ngay cả tin tức hắn bị thương cũng là do cô chặn đường Lương đội trưởng ở trong hành lang buộc ông ta phải nói. Trần Tống Mạn cúi đầu, thấy bóng mình đổ trên mặt đường, trong lòng nhất thời phiền muộn. Cứ ngẩn ngơ như vậy, Trần Tống Mạn cô đơn chờ đến hai giờ. Cô cũng chợt nhận ra, từ lúc cô nhập viện, bên cạnh luôn luôn có người giúp đỡ. Cho tới thời điểm này người thân thích chẳng có ai, ban đầu là Trương Tiểu Hồng, và Giang Hành là phần còn lại. Mỗi khi gặp chuyện cũng là bọn họ chạy tới giúp đỡ cô, nhưng nay chỉ có một mình, cô cảm thấy bản thân hơi lạc lõng. Đã đến lúc cô phải tự đứng trên đôi chân của mình. Trần Tống Mạn nghĩ thế, lấy một mảnh giấy trong túi ra. Trên giấy có ghi vài chữ, đây là trước lúc xuất viện Hoàng Nhạc đưa cho cô — địa chỉ nhà Giang Hành. Khá lắm, anh không tìm em, em đây tìm anh cho bằng được. Cô hít sâu một hơi, đứng dậy cầm vỏn vẹn ba lô và áo khoác. Cô hướng tới ngã tư đường rộng lớn, đi từng bước đầu tiên. Một giờ sau, Trần Tống Mạn đứng trước cửa nhà Giang Hành, do dự không dám gõ cửa. Anh có ở nhà chăng? Nếu anh không ở nhà thì tính sao bây giờ? Nếu người mở cửa là một người phụ nữ xa lạ quấn khăn tắm… nếu? Trần Tống Mạn đứng trước cửa suy diễn đủ chuyện có thể xảy ra. Cuối cùng cô mím môi, nắm tay cong lên gõ vào vách cửa. Cộc cộc. Tim cô muốn nhảy lên cổ họng rồi. Cô ngừng thở, nhìn chằm chằm cửa chính. Cô bối rối, bàn tay giữa không trung chưa kịp thu về thì cửa trước mặt đã bị đẩy ra. Cô theo bản năng lùi ra sau một bước, tránh cho cạnh cửa đập thẳng vào mồm. Bên trong là anh, người đàn ông quần áo chỉnh tề. Tay phải đặt trên nắm cửa, tay trái cầm điện thoại bên tai, nét mặt tựa như vội vã, ngay cả động tác cũng mất kiên nhẫn hơn vài phần. Khoảnh khắc cánh cửa mở toang, Trần Tống Mạn bị sức gió thổi tóc bay rối loạn. Mà Giang Hành vừa trông thấy cô cũng bàng hoàng một chút, sau đó đôi mắt chợt sáng lên. Anh thở phào buông nắm cửa ra, rồi nghiêng đầu nói qua điện thoại: “Tôi thấy rồi. Cô ấy ở trước nhà tôi, không cần đến nữa.” Dứt câu, Giang Hành ngắt máy, bỏ di động vào túi quần. Anh quay sang nhìn cô, cẩn thận quan sát cô bằng ánh nhìn sắc bén. Trần Tống Mạn bị anh nhìn đến phát hoảng, trong lòng dâng lên một đợt xót xa. Không để cô có thời gian suy nghĩ, người đàn ông đã hung hăng nắm lấy tay cô, dùng sức kéo. Trần Tống Mạn đứng không vững, ngã vào lòng người đàn ông. “Đi đâu vậy?” Thanh âm lạnh lẽo như tuyết vang lên ở đỉnh đầu. Gò má Trần Tống Mạn áp sát cơ thể anh, cảm nhận sau lớp vải mỏng manh kia là tiếng tim đập mạnh. Không kìm nổi, cô đưa đôi tay ôm lấy thắt lưng anh: “Em đợi ba giờ liền, chị Hồng chưa tới, em cũng chỉ biết tự đi tìm anh.” Cô nói: “Nơi đây, em gần như cô độc. Cha mẹ mất sớm, mẹ kế thì ác tâm. Bạn bè bằng không, nhưng em có người yêu. Anh bảo, em không đi tìm người yêu của em thì tìm ai bây giờ?” Giọng Trần Tống Mạn rầu rĩ, đem tình cảnh chật vật nhất của mình kể ra, không chỉ đắng cay mà còn mang theo vài phần làm nũng. Gương mặt của anh dán trên mái tóc dài, tóc đâm vào mặt hơi ngứa, nhưng anh vẫn im lặng. Anh lặng lẽ ôm cô. “Nhìn anh như vậy, hẳn anh sẽ bỏ qua cho em chứ?” Trần Tống Mạn cẩn thận hỏi. Giọng nói tưởng chừng bình tĩnh nhưng vẫn không hoàn toàn giấu được sự run rẩy nhỏ nhoi. Giang Hành đã lâu không được nghe ngữ điệu này. Anh dõi theo cô hai năm, nửa năm quen biết, vậy mà giờ cô lại sợ anh vứt bỏ cô. Dù tim anh kết băng thật dày, cũng vì một lời của cô mà hòa tan thành nước. Lúc nãy, ngay thời khắc mà Trương Tiểu Hồng gọi điện cho anh, chị ta gần như muốn khóc. Chị bảo là đường đang sửa, lại bị kẹt xe nhiều giờ liền nên đến muộn. Khi tới nơi chị không thấy Trần Tống Mạn đâu cả, chị hỏi bảo vệ, bảo vệ nói cô đã rời khỏi đây một giờ trước. Nghe được tin đó, Giang Hành sắp phát điên. Anh bắt đầu hối hận, oán trách bản thân vì sao không tự đón cô trở về, vì sao còn muốn cùng cô giận lẫy, vì sao lại đem chuyện này giao cho kẻ khác. Anh dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo vào, đầu óc liên tục suy nghĩ đến những trường hợp xấu nhất có thể xảy ra. Tâm trí anh muốn nổ tung, thậm chí đi tới cửa chỉ là một khoảng thật gần, anh cũng mất phương hướng. Đừng, đừng gặp chuyện không may. Trăm ngàn lần đừng gặp chuyện không may. Trong thâm tâm anh luôn luôn mặc niệm, ngay cả cảm giác đau đớn cũng trở nên lịm dần. Khi mở cửa, mọi thứ như ngưng đọng giữa không trung. Tuy đã dự trù đến tình huống xấu nhất nhưng khi gặp cô, ngay lập tức chuyện đó bị anh vứt hết một bên, anh không đủ khả năng nghĩ thêm lần nữa. Thật may cho anh. Giang Hành siết chặt tay cô, chóp mũi anh bị vờn quanh bởi mùi hương trên người Trần Tống Mạn. Anh hít sâu một hơi, nhắm mắt. Anh mặc kệ, chỉ cần cô còn bình an, anh sẽ không nổi đóa, sẽ không tức giận. Hai năm rưỡi trước, Trần Tống Mạn đã sớm trở thành một phần máu thịt của anh. Không phải tay hay chân, mà là quả tim nơi lồng ngực. Cứ như vậy, anh nghĩ, dù sao cả đời này anh sẽ không rời xa cô. Người ta thường nói, bác sĩ tâm thần đa số đều mắc bệnh tâm thần. Anh cũng thế, bệnh của anh, là cô. Trần Tống Mạn cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh, tiếp theo đem những lời chất chứa từ nhiều ngày trước ra, bộc bạch: “Việc của Augus không phải em muốn gạt anh. Em chỉ thấy Augus giúp đỡ em rất nhiều, nay một lần hắn cần em trợ giúp, em nhất định phải giúp đỡ.” Cô ngừng lại. “Thật ra số em chưa đen lắm. Khoảnh khắc mà gã đàn ông cầm mảnh thủy tinh dọa sẽ giết em, em chỉ kịp nghĩ, nếu lúc đó em kể cho anh, bị ‘bọn họ’ biết, nhất định anh sẽ không yên bình. Đương nhiên, em thừa nhận em không thẳng thắn khi đối diện với anh là em sai. Sau này em sẽ không vậy nữa.” Trần Tống Mạn ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn vào ánh mắt của anh. Đôi con ngươi thẳm sâu như biển cả, cũng là nơi con tim cô thuộc về. “Sau này em không giấu anh đâu, cái gì cũng kể cho anh hết, anh…” “Em im lặng.” Giang Hành cắt ngang lời. Anh cúi đầu nhìn cô, thấy trong mắt cô là hoảng loạn, bất an và kinh ngạc. Rồi anh đột nhiên hôn xuống. Mọi nguyên do không còn cần thiết nữa. Khi cô dồn hết sức để thú nhận với anh, hai người đã không còn khoảng cách nào. Đầu lưỡi nam tính ấy liếm mút cánh môi cô, hơi thở cô cũng trở nên ngắt quãng. Giang Hành luồn tay vào mái tóc, càng hôn sâu thêm. Anh tham lam mút môi cô, sự tấn công mạnh mẽ này khiến cả người cô run rẩy. Hôn nhau, Giang Hành đột nhiên cảm thấy vị mặn. Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy gương mặt cô đẫm nước mắt từ lúc nào. “Sao đấy?” Giọng anh dịu dàng và mềm mại. Trần Tống Mạn khịt khịt mũi, lại nhào vào lòng anh, nghẹn ngào: “Sao em có thể may như vậy, may mắn gặp được anh?” Cô không ngừng cọ đầu sướt mướt. Giang Hành bật cười, vỗ nhẹ lưng cô: “Cho nên em hãy tranh thủ yêu thương anh hơn đi. Nhỡ mà có người tốt hơn em đem anh chiếm mất, lúc đó em khóc cũng không kịp.” “Đi!” Trần Tống Mạn nín khóc, mỉm cười, kéo áo Giang Hành lau nước mắt. “A đúng rồi.” Cô đột nhiên nhớ tới một chuyện. Giang Hành ôm vai cô: “Có gì thì hẵng vào nhà, ngoài trời đương lạnh.” “Không không!” Trần Tống Mạn đẩy cánh tay anh ra, nét mặt trở nên vô cùng nghiêm túc. “Chuyện này phải giải quyết ngay bây giờ.” Giang Hành chao mi. Cô quay đầu, chỉ chỉ chiếc xe taxi màu đỏ đang đỗ ven đường, xoa tay nói: “Em ngồi xe đến nhà anh, không có một đồng trong người ạ…” Theo hướng cô chỉ, Giang Hành nhìn sang. Anh thấy tài xế đang đứng tựa vào xe, cười ha ha, biểu cảm không hề sốt ruột. Thấy hai người họ nhìn về phía mình, tài xế còn vui vẻ phất phất tay. Anh bất đắc dĩ lấy tiền trong ví ra thanh toán, tiễn bước taxi. Anh nghiêng đầu, nhìn Trần Tống Mạn đang cười trộm như con cáo nhỏ. “Không phải anh đã từng cho em một bao lì xì ư?” Giang Hành hỏi, “bên trong có năm trăm, cũng đủ em trả tiền mà?” “Gì chứ?” Trần Tống Mạn hô to. “Em còn tưởng rằng bao lì xì mang tính tượng trưng, ai ngờ có tiền thật hả?” Bao lì xì sáng mồng một năm đó Giang Hành đưa cô, cô nhìn không kỹ đem để dưới gối đầu, hiện giờ chỉ sợ… [ *Tình tiết bao lì xì: Trong ngoại truyện. ] “Lợi cho mấy cô y tá!” Trần Tống Mạn bĩu môi, trên mặt tràn đầy hối hận. Sau đó hai người vào nhà, vai kề vai ngồi ở sofa.