Đáng tiếc biểu cảm của Giang Uyển Chi cũng chỉ biến sắc một chút, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường. Trong mắt bà ta lướt qua một tia kinh ngạc, tựa như không rõ Trần Tống Mạn đang nói gì, chỉ nhíu nhíu mi: “Con nói gì vậy, sao mẹ nghe lùng bùng lỗ tai.” Trần Tống Mạn nghiêng đầu: “Cái khác nghe không hiểu, không sao. Nhưng chị của cậu tôi là ai, bà hẳn phải biết chứ?” Giang Uyển Chi vừa định mở miệng đã bị cô cắt ngang: “Mà bà, làm thế nào quen biết cậu tôi?” Bà ta nghe xong, lần hai toan mở miệng, nhưng Trần Tống Mạn đang nhìn chằm chằm bà ta tiếp tục chặn lời: “Năm đó bà là nhân viên trong công ty ba tôi, dì à, chỉ bằng nhan sắc năm đó của bà, so với mẹ tôi quả thật khác xa một trời một vực. Đừng trách tôi thẳng thắn, mà thành thật thì tôi đã rất khách quan khi nhận xét rồi.” Cánh mũi Giang Uyển Chi có phần run rẩy, hai lần há miệng cũng không thể nói gì khiến bà ta cảm thấy nghẹn họng, nhất là đối diện với đứa con riêng đốn mạt kia. Tâm trạng bà ta vô cùng tệ hại, như lửa đang cháy còn đổ thêm dầu. “Dì Giang, thừa dịp tôi còn có thể gọi bà một tiếng dì ơi, bà nên chạy khỏi cái bệnh viện này sớm tí.” Trần Tống Mạn lăn xe tới gần Giang Uyển Chi làm bà ta bất giác lùi về sau một bước. Trên mặt của cô tràn ngập vẻ mất tự nhiên, tươi cười quỷ dị, hai mắt đảo tròn, tròng trắng lấn cả tròng đen nhìn qua rất là đáng sợ. Giang Uyển Chi bị dọa sởn gai ốc. Trần Phinh Đình đứng bên cạnh vốn luôn câm như hến, giờ phút này sợ hãi liên tục lùi về phía sau, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. Nàng liên tục trỏ tay vào cô, đứt quãng mắng: “Chị… chị bệnh thần kinh!” “Đúng rồi.” Trần Tống Mạn nhìn nàng ta nhếch môi. “Chị chính là bệnh nhân tâm thần, em nhớ chưa?” Trần Phinh Đình nghe xong cắn môi, không nói chuyện. Giang Uyển Chi vừa trải qua sự mất bình tĩnh, hiện giờ đã lấy lại phong thái cao quý thường ngày, bà ta biết Trần Tống Mạn chỉ đang cố làm ra vẻ. Gương mặt bà ta lại treo lên những nét cười giả tạo, dường như kẻ chột dạ lúc nãy không phải là bà ta. “Thật ra cái gì mày cũng đều mù tịt.” Giang Uyển Chi đưa bàn tay ngọc ngà không làm lụng vất vả lên, vỗ vỗ nhẹ áo lông thú trên người mình, giọng điệu cực kỳ chắc chắn. Lần này đến lượt Trần Tống Mạn nghe trong lòng lộp bộp vài tiếng, cô nhìn về phía đáy mắt lạnh như băng của bà ta. Mụ đàn bà kia nói vậy là có ý gì? Không chờ Trần Tống Mạn có thời gian phản ứng, Giang Uyển Chi lấy trong túi xách ra một bộ bao tay len lông cừu, vừa chậm rãi mang vào, vừa nói: “Để tao nói cho mày nghe, tao quả thật biết cậu mày là ai, hơn nữa trước lúc tao lấy ba mày, cũng đã biết rồi.” Trần Tống Mạn vịn xe lăn, vẫn như cũ giương mắt nhìn người đàn bà kiêu ngạo đối diện mình. “Còn chuyện này không ngại nói ra nữa.” Giang Uyển Chi tao nhã đi đến trước mặt cô, ở khoảng cách nhất định thì dừng lại, đứng từ trên cao nhìn xuống cô mà rằng. “Lúc tao ở cạnh cha mày, thời mà mẹ mày còn sống ấy, cũng sớm biết bà ta là ai rồi.” “Hơn nữa…” Giang Uyển Chi mờ ám ngừng vài giây, “hơn nữa cha mày cũng đã chấp nhận tao khi đó.” “Đồ giật chồng người khác!” Trần Tống Mạn vỗ mạnh tay vịn, dợm người muốn đứng khỏi xe lăn. “Nếu bà không dụ dỗ cha tôi, làm sao ông ấy…” Cô nắm chặt tay thành hai đấm, mu bàn tay nổi lên gân xanh. Nhưng Hoàng Nhạc và Trương Tiểu Hồng đứng đằng sau đã nhanh chóng đè bả vai cô lại, đặt trở về xe lăn. “Đúng vậy.” Giang Uyển Chi nhún vai, “tao dụ dỗ ông già mày, người vừa có sự nghiệp vừa biết chiều chuộng phụ nữ, mẹ mày thích, tao cũng thích.” Bà ta thưởng thức biểu cảm nổi giận của cô, dường như đang nhấm nháp từng li từng tí một: “Mà cha mày cũng thích bị tao dụ dỗ mà.” Nói xong, bà ta thấy Trần Tống Mạn ngồi trên xe lăn động đậy vài cái, lại bị người phía sau ngăn cản. “Thực xin lỗi, quý bà.” Hoàng Nhạc luôn luôn đứng sau quan sát câu chuyện bấy giờ đột ngột lên tiếng, y đi tới trước mặt Giang Uyển Chi: “Nếu bà còn đả kích bệnh nhân của tôi, mặc kệ bà có phải là cổ đông bệnh viện hay không, tôi cũng sẽ không để bà đi vào cửa chính.” “Lúc đầu tôi nhường nhịn bà, là vì xem bà như bậc chú bác, cũng là địa vị của một quý bà. Nhưng những lời bà vừa thốt ra đã đủ gây tổn thương đến tâm lý bệnh nhân, chúng tôi có thể kiện bà tội phỉ báng.” Nói tới đây, Trần Tống Mạn bỗng ngẩng đầu nhìn Hoàng Nhạc một cái. Thì ra suốt buổi y vẫn luôn im lặng là vì chờ đợi thời khắc này hay sao? Kỳ thực Hoàng Nhạc cũng làm việc ở bệnh viện vài năm, giải quyết kha khá tình huống trước đó, so ra kinh nghiệm cũng không kém cỏi chút nào. Rồi y quay lưng đi đến bàn làm việc của mình, lấy từ trong chậu hoa ra một đồ vật, tiếp theo trở lại vị trí đối diện với Giang Uyển Chi. “Camera đã ghi lại quá trình đối thoại của bà với bệnh nhân của tôi, hơn nữa tôi có thể làm chứng. Bởi vì bà dùng lời lẽ kích thích, bệnh nhân của tôi đã xuất hiện triệu chứng tái phát bệnh, tôi sẽ giữ đây để luật pháp truy cứu quyền lợi.” Hoàng Nhạc vừa nói xong, chính y cũng không biết hình tượng của mình trong lòng Trần Tống Mạn có bao nhiêu thay đổi. Giang Uyển Chi khinh thường liếc xéo chiếc camera: “Chỉ dựa vào thứ này đòi kiện tôi? Cậu không phải điên rồi chứ?” Trần Tống Mạn cảm thấy bà ta ngạo mạn có cơ sở, mấy năm nay Giang Uyển Chi đã tạo những mối quan hệ xã hội thật tốt, cứ nhìn vị trí bà ta ở bệnh viện này là đủ hiểu. Tuy nhiên, Hoàng Nhạc cũng chỉ cười: “Vâng, quý bà nói phải. Con kiến làm sao dám kiện củ khoai, mà tôi cũng không nuôi ý định kiện bà.” Y lật ra quyển hồ sơ bệnh án của Trần Tống Mạn, cúi đầu nói. “Tuy nhiên tôi có căn cứ, bệnh nhân 1204 Trần Tống Mạn lúc nhập viện, hồ sơ điền tên người giám hộ là Giang Hành, cũng chính là bác sĩ của cô ấy.” Y đóng hồ sơ lại, bình thản đem chiếc bút kẹp trong hồ sơ giắt vào túi áo, ngẩng đầu cười, “mà không phải là bà đây, thưa bà.” “Cho nên tôi đủ khả năng cấm bà không được vào thăm Trần Tống Mạn.” Y làm ra động tác mời, đầu ngón tay hướng ra cửa, “tiễn khách.” Giờ phút này, Hoàng Nhạc tựa như một đại thiên sứ tỏa sáng hào quang.