Trần Tống Mạn bỗng chốc nghẹn ở cổ họng. Cô cẩn thận nhìn sắc mặt của Trương Tiểu Hồng, nhìn chằm chằm nửa ngày, bỗng nghiêm túc nói: “Ánh mắt chị giấu giấu giếm giếm, rõ ràng là có vấn đề.” Cô nhăn mày, “rốt cuộc người kia là ai? Vì sao em vừa hỏi mà chị đã hoảng hồn như vậy?” Trương Tiểu Hồng do dự nửa ngày, tựa như có rất nhiều điều muốn nói. Dùng dằng một chút, lại thở dài: “Có lẽ chị không nên nghĩ như vậy.” Trần Tống Mạn nghiêng đầu tỏ ra nghi vấn. Trên mặt Trương Tiểu Hồng hiện ra một tia ảo não: “Em biết không, lúc chị nghe được tin này, phản ứng đầu tiên là vui sướng.” Trương Tiểu Hồng nhìn về phía cô, đôi đồng tử có vài phần buồn bã. “Em hiểu cảm giác chị chăng? Rõ ràng là một nhân viên cứu hộ, nhưng lúc hay tin bệnh nhân qua đời lại cảm thấy hài lòng như vậy.” Chị run run cúi đầu, khép mi, giống như chỉ một chút nữa sẽ òa khóc. Trần Tống Mạn nghe xong như lạc vào trong sương mù. Cô chẳng biết phát sinh chuyện gì, chỉ biết là biểu hiện bấy giờ của chị rất không giống bình thường. Hơn nữa cô không biết nguyên nhân, điều này thật khiến cho cô nôn nóng. “Không phải.” Cô nói. “Kẻ chết tuyệt đối không bình thường.” Trần Tống Mạn tự mình đẩy xe lăn ở trên hành lang đi tới đi lui, không ngừng đảo mắt, ngón tay nhẹ nhàng chuyển động tay vịn xe lăn. Thấy ngón tay đã hơi ửng hồng, đột nhiên môi  khẽ mở: “Em biết kẻ đó đúng không?” Quả nhiên khi nghe thấy câu hỏi, sắc mặt Trương Tiểu Hồng lại trở nên trắng bệch. Nhìn đến thái độ  của Trương Tiểu Hồng, Trần Tống Mạn càng thêm sốt ruột hơn. Cô đem xe lăn lăn đến bên cạnh chị, buồn chán cào tóc của bản thân: “Ai chết ở khu 5, chị nói em nghe đi chứ?” Cô rướn cổ lên: “Nếu hiện giờ chị giấu em thì sớm hay muộn em cũng biết. Trong bệnh viện nhiều người như thế, giống như một bác hộ lý lúc nãy, em hỏi thử cũng sẽ ra ngay.” “Đây không phải lúc chị tự trách mình.” Trần Tống Mạn lôi kéo tay Trương Tiểu Hồng, mở to hai mắt. “Nói cho em, rốt cuộc là ai tử nạn?” Trương Tiểu Hồng ngẩng đầu, đáy mắt biểu cảm vô cùng phức tạp. Nhưng Trần Tống Mạn nhanh chóng nhận ra – đó là biểu cảm của sự sợ hãi. Một cái tên theo miệng chị thốt lên. “Lưu Thanh.” Cái tên này thực sự quá khủng khiếp, có lực chấn động rất cao. Thân thể Trần Tống Mạn run lên, nay cô đã thấu tâm trạng của Trương Tiểu Hồng suốt từ nãy đến giờ. Hai người cứ thế trầm ngâm suốt 5 phút. “Y… chết ra sao?” Cuối cùng cô mở miệng hỏi, đánh tan cục diện im lặng đang diễn ra. Giọng nói cô có chứt khàn, mang theo vài phần không thể tin được. Trương Tiểu Hồng phờ phạc lắc đầu: “Chị càng không rõ. Nghe y tá khu 5 kể, lúc mang y ra khuôn mặt rất đáng sợ, mắt trợn trắng, tư thế chết rất ghê rợn.” Trần Tống Mạn nhíu mày, cảm thán một câu: “Y gây thù không ít.” Trương Tiểu Hồng ôm lấy mặt mình: “Tại sao chị lại thấy vui! Đây căn bản chính là ý tưởng của tội ác.” Trần Tống Mạn an ủi chị: “Cũng thường thôi, dù sao y cũng từng đánh lén chị, còn khiến em thành bộ dạng chật vật thế này. Thành thật mà nói, em đã từng muốn bóp chết y.” Lúc Trương Tiểu Hồng tỉnh lại đã vội vàng liếc sang Lưu Thanh một cái, thấy Trần Tống Mạn bị y hành hạ nửa giờ, trong lòng cô vừa sợ hãi vừa hận thù không sao lý giải được. Nay nghe tin y chết, vậy mà lòng cô lại không có quá nhiều biến chuyển. Không thả lỏng, không vui mừng, nhưng có một chút thư thái. Bởi cô từng nhìn qua y, biết y là kẻ dã tâm trùng trùng, nhưng hiện giờ cô không cần lo lắng bị y tìm đến phiền nhiễu bất cứ khi nào nữa. Vừa nghe tin sốt dẻo này, Trần Tống Mạn có phần kinh ngạc, nhưng cô nhanh chóng khôi phục biểu cảm như cũ. Hơn thế, với người thấy vui sướng khi người khác gặp họa – người đang vô cùng hổ thẹn với bản thân – Trương Tiểu Hồng, bấy giờ đã miễn cưỡng tươi cười một chút sau khi được Trần Tống Mạn khuyên lơn. Tuy rằng ngoài mặt tươi cười, nhưng Trần Tống Mạn cũng cảm thấy yên lòng hơn. Hai người vô tâm vô tư lại ngồi bên cửa sổ, Trương Tiểu Hồng đứng lên, chuẩn bị đưa Trần Tống Mạn về phòng. “Em không hiếu kỳ hung thủ là ai sao?” Do dự mãi, Trương Tiểu Hồng mới mở lời – hỏi điều mà chị luôn băn khoăn trong suốt cuộc trò chuyện. Trần Tống Mạn nghe xong lắc đầu nói: “Chúng ta đừng nên quan tâm.” Dứt câu, ánh mắt họ hướng về phía nam cảnh sát vừa vội vã đi qua cuối hành lang, sau đó họ nhìn nhau trong im lặng. Ở phương diện này, Trần Tống Mạn không muốn tìm tòi thêm. Lúc đi ngang phòng bệnh Augus, cô ngoảnh mặt nói với Trương Tiểu Hồng: “Chị Hồng, chị chờ em một lát đi, em muốn tâm sự với Augus.” Từ sau hai tuần lễ cô bị thương, Augus chỉ đến thăm cô một lần. Trương Tiểu Hồng gật đầu, thay cô mở cửa, tiếp theo xoay người nắm lấy tay vịn xe lăn nhưng lại bị Trần Tống Mạn đè tay. “Để tự em làm.” Cô nhẹ nhàng dời tay Trương Tiểu Hồng đi, sau đó đặt tay mình lên bánh xe, lăn nhẹ một chút điều khiển xe lăn tiến vào phòng Augus. Cô ngoảnh mặt, khoát khoát tay với Trương Tiểu Hồng. Chị mím môi, cuối cùng đành quay người hạ song sắt xuống, đứng sang một bên. Chị đi hai bước bèn dừng lại. Đứng đó nửa ngày, Trương Tiểu Hồng quyết định bước nhanh đến cửa sổ cầm lấy chiếc ghế ban nãy mình ngồi đi tới trước phòng bệnh Augus. Chị ném một cái, rồi đặt mông ngồi lên. Nhìn thấy bọn họ đều ở trong tầm mắt mình, chị mới an tâm. Lúc Trần Tống Mạn vào cửa, Augus vẫn đang ngồi trên giường xem TV.  Hắn thích xem tin tức, chương trình thế giới động vật hoặc các tiết mục linh tinh. Tuy rằng Trần Tống Mạn không thích lắm nhưng cũng không ý kiến gì, chỉ đẩy xe lăn qua cạnh người hắn, cùng hắn nhìn chằm chặp TV. Augus sớm biết Trần Tống Mạn đã đến. Lúc cô vừa đi ngang chỗ hắn, hắn đã lạnh lùng quay đầu nhìn cô bằng đôi mắt đầy giá rét. “Phục hồi ổn đấy.” Hắn trỏ vào tay trái bị trật khớp của cô, bấy giờ vùng da nơi đó đã bóng loáng, nhưng vẫn còn một mảng tím bầm ứ đọng. Trần Tống Mạn nhìn theo, cô chợt giơ nhẹ tay lên: “Cũng nhờ anh cả.” Augus chau mày, từ chối bình luận nhiều thêm. Lúc hắn đánh giá Trần Tống Mạn, Trần Tống Mạn cũng đánh giá hắn. Vài ngày không gặp, ngoại hình của Augus đã có những chuyển biến rõ rệt. Điển hình là quả tóc màu hồng của hắn, giờ đã biến trở thành màu đen. Thiếu vài phần ngạo mạn, nhưng lại hơn vài phần xa cách. “Hôm ấy, tại sao anh biết tôi ở đằng kia?” Cô hỏi thẳng vào vấn đề. Augus nghe xong có phần kinh ngạc. Hắn xòe tay ra, khóe môi nhếch khẽ: “Tôi còn tưởng rằng trước hết, cô sẽ để ý đến màu tóc của tôi. Mà ai ngờ lại thẳng thừng như vậy.” Trần Tống Mạn lắc đầu: “Tôi quả thật chú ý tóc của anh, nhưng chuyện này cũng có gì để hỏi đâu cơ chứ. Tuy nhiên chuyện này so với chuyện anh nổ súng cứu tôi thì cũng chẳng quan trọng hơn.” Nói đến đây, Augus không còn phủ nhận nữa. Trần Tống Mạn miễn cưỡng nằm trên giường Augus, khó hiểu hỏi: “Anh theo dõi tôi hay là theo dõi Lưu Thanh?” “Hah.” Augus há miệng thở dốc, đôi môi bật ra một tiếng cười ngắn ngủi. Hắn nheo mắt nhìn về phía Trần Tống Mạn: “Phỏng đoán hợp lý, nhưng tiếc là không phải vậy.” Trần Tống Mạn không hiểu. “So với Giang Hành thì tôi gặp cô ta đầu tiên.” Hắn cười, nhìn về phía Trương Tiểu Hồng đang ngồi. “Cô ta không phát hiện ra tôi, nhưng tôi lại phát hiện ra cô ta trước. Thấy bộ dạng cô ta chật vật, đầu tóc rối bời, tôi bèn đi theo hướng của cô ta lần ra.” Đi lại vội vàng, dáng vẻ chật vật. Nếu là như vậy, cơ bản Augus sẽ không nhìn đến lần hai. Tuy nhiên y tá kia chính là y tá phụ trách của Trần Tống Mạn. Cho nên không biết thế nào, thậm chí hắn chưa kịp suy xét đã chạy thật nhanh về hướng y tá vừa rời khỏi, hơn nữa cách đó không xa hắn lại nghe thấy tiếng rên rỉ khổ sở quen thuộc của cô. Tay chân hắn trở nên lạnh băng. Cùng lúc đó, hắn phát hiện Lưu Thanh cũng có mặt ở đây. Lý trí nói hắn không nên xúc động, nhưng trong phút giây chợt tới hắn không thể khống chế tay chân mình. Vì cố nhiều lần cũng không xong, hắn liền bước lên, nổ súng. Lý trí mách bảo hắn nên xét tình mà nã một viên đạn vào tay y, nhưng cho dù là vậy, Lưu Thanh cũng đã nhìn thấy mặt hắn. Hai người đứng đối diện, hắn thấy trong đôi con ngươi của Lưu Thanh ngập tràn chết chóc, nhưng hắn vẫn không hối hận vì quyết định của mình. “Thật là anh!” Trần Tống Mạn thì thào nói. Suy đoán trở thành sự thật, Trần Tống Mạn muốn nói tiếng cảm ơn với Augus, tuy nhiên kiểu gì cũng nói chẳng nên lời. Bởi điều này một câu cảm tạ làm sao đủ báo ơn? Phải biết Augus đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc. Augus cứu cô, nếu nói bọn họ chỉ là quan hệ bạn bè xã giao thì đúng là nực cười. Ngộ nhỡ Lưu Thanh đem việc này nói cho người khác biết, cô chắc chắn rằng ngày tháng về sau của Augus sẽ vô cùng chật vật, khó khăn. Đương nhiên, nếu Lưu Thanh còn sống để nói. Trần Tống Mạn nhìn chằm chằm sườn mặt Augus, trong lòng trăm mối ngổn ngang. “Lưu Thanh đã chết, anh hay tin chưa?” Cô mở miệng. Augus gật đầu: “Đêm qua xe cảnh sát đỗ ba chiếc.” “Mà…” Trần Tống Mạn muốn hỏi lại thôi. Dường như biết cô sắp nói gì, Augus liền đáp ngay: “Cô yên tâm đi. Chuyện tôi cứu cô trước mắt chỉ có ba người biết.” Augus, cô, Lưu Thanh. Nói cách khác, Lưu Thanh sẽ im lặng đến vĩnh hằng. Chỉ có người chết mới có thể giữ được bí mật. Nay mọi thứ chỉ còn hai người bọn họ biết, như vậy quá khéo rồi phải không? Trần Tống Mạn không nghi ngờ Augus, nhưng cái chết của Lưu Thanh đối với Augus quả thật rất có lợi. Có khi… đương nhiên, ý niệm này chỉ lóe lên trong đầu cô rồi vụt tắt. Cô nhanh chóng phủ định ngay. Cô sẽ không vì một tên kẻ thù mà hoài nghi bạn tốt của mình. Cô phải vững tin vào Augus, cũng tin tưởng hắn từ tận đáy lòng. Tuy rằng hắn chưa bao giờ nhắc tới, nhưng Trần Tống Mạn vẫn luôn biết – hắn đang hành động trên cương vị của một cảnh sát. Đây là chính nghĩa, Trần Tống Mạn đã đọc trong nhật ký của hắn ta. Hơn nữa đối với sự hiểu biết của mình về Augus, cô tin hắn sẽ không làm ra loại chuyện giết người diệt khẩu này. “Augus.” Thật lâu, Trần Tống Mạn mới đột ngột mở miệng gọi tên hắn. Biểu cảm của cô trông thật phức tạp, đáy mắt cũng xao động hơn, như là thở dài, như là đang lầm bầm than thở. “Tôi nợ anh nhiều lắm, điều này khiến tôi chịu áp lực rất cao. Anh giúp đỡ tôi nhiều như vậy, anh có muốn tôi trả nghĩa thế nào không?” Cô bất đắc dĩ nhìn Augus. Hắn nhìn cô. Bọn họ nhìn nhau một lát rồi cùng nhau bật cười. Bất đồng ở chỗ, Trần Tống Mạn cười vui vẻ, còn Augus tránh qua nét cười nơi đáy mắt. “Tin tưởng.” Angus ngắm khuôn mặt rạng ngời của cô, chậm rãi mở miệng,“Tôi chỉ cần cô tin tưởng tôi.”