Bên kia, Trần Tống Mạn và Giang Hành hai người song song tản bộ 20 phút, rốt cuộc cũng đi hết con đường nhỏ dài không quá năm trăm mét. Lúc rời khỏi đường nhỏ là một khu quảng trường nhỏ nọ, Trương Tiểu Hồng đang đứng giữa quảng trường, chị vừa trông thấy hai người bọn họ liền giơ cao tay vẫy vẫy trong không trung. Trần Tống Mạn quay đầu nhìn Giang Hành, mới phát hiện ra anh cũng đang nhìn cô. “Em đi đây.” Trần Tống Mạn kéo nhẹ tay áo Giang Hành, đầu hơi gật gật. Giang Hành nheo mắt: “Nhưng anh vẫn muốn ở cùng em cơ.” Nói xong, hắn liền lập tức đi về phía Trương Tiểu Hồng, còn cô hơi dừng lại một chút. Trong lòng cô ánh lên một tia cảm xúc ngọt ngào, và cũng vội vàng chạy theo anh. Trương Tiểu Hồng vừa mới ngẩng đầu đã thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi một trước một sau đi về hướng mình. Người đàn ông mặc áo bành tô vải nỉ đen, vừa đẹp trai, vừa cao ráo; mỗi một cử chỉ giơ tay nhấc chân cũng toát nên sự sang trọng. Biểu cảm trên mặt anh tuy rằng lạnh nhạt, nhưng chỉ cần quay đầu nhìn cô gái đằng sau một cái, phút chốc đáy mắt đã tràn đầy sự yêu chiều dịu dàng. Mà cô gái ấy tuy rằng bên trong mặc đồ bệnh nhân, bên ngoài khoác lên một áo bông rộng thùng thình không hợp vóc, thoạt trông có vẻ bé bỏng gầy gò. Thế nhưng làn da trắng nõn trong veo như thủy tinh dưới ánh dương, suối tóc đen dài nương theo gió lay động nhẹ nhàng, quả thật xinh đẹp. Ánh mắt cô nhìn đăm đăm vào người đàn ông trước mặt. Cô gái bước bước nhỏ, đàn ông bước bước to. Nhưng người đàn ông cố gắng bước chậm hơn, chờ cô gái đằng sau đuổi kịp. Bỗng chốc, cả hai nhìn nhau mỉm cười. Trương Tiểu Hồng đằng này cảm thấy bọn họ thật xứng lứa vừa đôi. Xứng lứa vừa đôi đến nỗi khiến chị ta quắn quéo trong bụng. “Chị Hồng ới.” Vài giây ngắn ngủi, Trần Tống Mạn đã chạy đến trước mặt Trương Tiểu Hồng, vươn tay huơ khẽ, “chị nghĩ gì ha?” “A!” Trương Tiểu Hồng giật mình quay sang nhìn Giang Hành, lại ngó sang Trần Tống Mạn, trong mắt đều tràn đầy sự hâm mộ, “hai người đúng là bộ đôi hoàn hảo!” Hai mắt chị ta rưng rưng, mếu máo nói, “đưa chị một can xăng, chị sẽ hỏa thiêu hai cưng vì tội dám trêu chọc thành viên của Hội những người ế trường tồn bền vững!” Trần Tống Mạn khẽ cười, sau đó đưa tay vỗ nhẹ lưng chị ta: “Trời lạnh mà chị ấm đầu à…” Trương Tiểu Hồng u ám ngẩng mặt liếc cô: “Người trẻ có bồ làm sao thấu hiểu cảm giác của người già neo đơn chớ. Đi thôi đi thôi, đừng làm mù mắt chị nữa.” Trần Tống Mạn cười thật vui vẻ, ngay cả Giang Hành ngày thường hiếm hoi cười cũng phải cong cong khóe môi. Trương Tiểu Hồng càng thêm buồn bực: “Bác sĩ Giang, vừa rồi viện trưởng bảo anh đi tìm bà ấy một chuyến. Ngay bây giờ.” “Gì cơ?” Giang Hành hơi chau mày hỏi. “Là thật.” Trương Tiểu Hồng bất đắc dĩ nhìn anh, “vừa nãy tôi quên, giờ nói với anh cũng không muộn. Để vợ yêu của anh cho tôi giữ, còn anh cứ yên tâm mà đi.” Trần Tống Mạn bị cụm từ “vợ yêu” này dọa cho khét người. Tuy nhiên Giang Hành nghe xong lại cảm thấy rất hài lòng, còn gật đầu với Trương Tiểu Hồng một cái: “Ừ, anh đi đây.” Bốn chữ cuối cùng là nói với Trần Tống Mạn. Trần Tống Mạn đưa tay đẩy anh: “Anh đi đi, em muốn trò chuyện với chị Hồng một tí.” Hai người bọn họ đều không nhận ra rằng – từ khi rời khỏi con đường kia, tình cảm của cả hai đã bắt đầu chuyển biến thật nhỏ, mà Trương Tiểu Hồng bên cạnh đã sớm nhận ra. Sự chuyển biến không nói thành lời ấy, chính là cảm thấy tự nhiên… thật nhiều? Chính xác, là tự nhiên thật nhiều, tự nhiên âu yếm. Hừ! Giang Hành mỉm cười, lấy trong túi ra di động, lướt nhẹ vài cái. Rồi anh bước về một hướng khác. Trần Tống Mạn dẫn Trương Tiểu Hồng đưa đến một nơi không quá rộng, nó là một khu vui chơi bị bỏ hoang. Nghe thì có chút khủng bố, nhưng trên thực tế nó trong hồi ức của cô, chính là một nơi tràn đầy vui vẻ, ấm áp. Từ khu vui chơi bị biến thành quảng trường, chỗ này diện tích nhỏ, vị trí cũng có chút hẻo lánh nên khi lên kế hoạch đập đi xây lại cũng không hao tốn quá nhiều ngân sách. Chỉ là hiện tại nơi đây bị đem rào sắt ngăn xung quanh lại, không cho người khác đi vào. Trò mèo này đương nhiên không làm khó được Trần Tống Mạn. Cô lôi kéo Trương Tiểu Hồng đi vòng quanh rào sắt một bận, sau đó mò tới một góc thật thần bí. Trương Tiểu Hồng đi theo cô, mỗi một động tác đều rất cẩn thận. Trần Tống Mạn ngẫu nhiên quay lại thấy Trương Tiểu Hồng đang khẩn trương lén lút, mới không khỏi buồn cười nói rằng: “Chúng ta không phải đi trộm cướp, chị cũng đừng nên thập thò…” Trương Tiểu Hồng nghe xong thân hình bèn ngừng một chút, rồi ngượng ngùng đứng thẳng người, gãi gãi tóc làm bộ như đang ngắm cảnh vật xung quanh: “Vậy á hả? Mà gái ơi, bây giờ chúng ta ở đây làm chi?” Trần Tống Mạn đưa tay bới một đám lộn xộn lá cây và cỏ ra, chỉ vào cái hang động đen thùi, sau đó xoa xoa thắt lưng, thở phào một hơi: “May ghê, nó vẫn còn.” “Chúng ta đi thôi.” Không chờ Trương Tiểu Hồng kịp phản ứng, cô đã khom người tiến vào hang động. Vài phút sau đó, Trần Tống Mạn đã ở bên kia lưới sắt hướng về phía Trương Tiểu Hồng vẫy vẫy tay. Trương Tiểu Hồng nhìn nhìn Trần Tống Mạn, rồi lại nhìn thoáng qua cái cửa hang kia, cuối cùng mím môi một cái, vẫn là khom người làm kẻ thứ hai chui vào trong. Ngay lúc chị vừa khom lưng thì chị đã cảm nhận được tiếng gió bất thường vút bên tai mình. Chị theo bản năng vừa định tránh, nhưng đã quá muộn. Trương Tiểu Hồng bị người ta dùng vật cứng trực tiếp đập vào gáy, nháy mắt đổ gục xuống sân. Trần Tống Mạn đứng ở bên kia trợn trừng mắt nhìn kẻ vừa tập kích Trương Tiểu Hồng. Bấy giờ cô mới ý thức được mình không nên đứng như trời trồng ở đây nữa! Cô muốn xoay người bỏ chạy, nhưng hai chân như bị đóng đinh trên mặt đất, cho dù có cố gắng cũng không nhấc lên nổi. Chạy! Chạy ngay, Trần Tống Mạn! Trong đầu cô đang có một lời thúc giục vội vàng. Thế nhưng… cô chỉ đứng im nhìn chằm chằm người đàn ông nọ. Y chính là gã từng ở nhà kho với Augus, lúc vừa mới lên xe còn dùng ánh mắt hung tợn đánh giá cô. Hiện tại trong tay y là một khúc gỗ, đã đánh bất tỉnh một nạn nhân, và gương mặt vẫn tươi cười như chẳng có chuyện gì. Biểu cảm của y khiến Trần Tống Mạn không rét mà run. Linh tính mách bảo cô rằng, người này nguy hiểm! Tuy rằng đôi chân cô bị đình trệ, nhưng đầu óc thì không hề nhàn rỗi. Cô đánh giá nơi mình đang đứng một lượt, sau đó rút ra một phán đoán chuẩn xác – đây là dồn cô vào đường cùng. Căn bản cô không thể chạy trốn! Đừng nói đến khu vui chơi cũ nát này, chỉ bằng thể trạng, tâm lý của cô thì không thể chạy nhanh hơn so với y được. Nghĩ đến đây, Trần Tống Mạn quyết định không bỏ trốn. “Anh muốn làm gì?” Trần Tống Mạn vốn cho rằng lòng mình đã đủ kiên định, nhưng vừa mở miệng hỏi, giọng nói run run mang theo sợ hãi lại hoàn toàn bán đứng chủ nhân. Cô nhìn Trương Tiểu Hồng đã ngất, rồi chú ý đến khúc gỗ người đàn ông đàn cầm trên tay. Nó không có vệt máu, xem ra Trương Tiểu Hồng chỉ đang hôn mê, tính mạng không gặp nguy hiểm. Cô chỉ còn cách tận lực kéo dài thời gian, cầu trời cho Trương Tiểu Hồng mau chóng tỉnh lại, sau đó đi gọi người cứu cô. Nhưng cô cũng cần biết rõ ràng, người đàn kia đến tột cùng muốn làm gì? Y chui qua cửa hang, điềm nhiên đứng đối diện với cô. Khúc gỗ trong tay vung lên, hạ xuống; nụ cười trên mặt y càng thêm sâu. Trần Tống Mạn miễn cưỡng lui về sau vài bước, vẫn cùng người đàn ông duy trì khoảng cách nhất định. Y nhìn biểu cảm căng thẳng của cô, lại nhìn khúc gỗ trong tay của mình, sau đó liền tỏ ra hiểu chuyện. Y tùy tiện ném khúc gỗ sang chỗ khác, chợt giương mắt nhìn cô: “Cô gái nhỏ à, em bình tĩnh lắm.” Trần Tống Mạn cảnh giác nhìn y: “Cảm ơn.” “Gọi em là Trần Tống Mạn đúng không?” Người đàn ông không bước thêm bước nữa, chỉ lẳng lặng đứng đó quan sát cô. Trần Tống Mạn nhếch môi, do dự một chút, cuối cùng gật đầu nói: “Phải. Còn anh là?” Nụ cười của y thêm sâu, ánh mắt y lóe lên một tia ngờ vực: “Anh là Lưu Thanh, em có thể gọi anh Thanh.” Dứt lời còn bổ sung vào, “giống như Augus.” Đáy lòng cô nhất thời lộp bộp, nhưng trên mặt vẫn đầy vẻ cảnh giác, tựa hồ đối với Lưu Thanh có chút ngạc nhiên: “Anh biết Augus à?” Lưu Thanh gật đầu: “Thế nào nhỉ, ừ, anh xem nó như anh em. Nó không nói về anh cho em nghe sao?” Đuôi mắt y cong lên, khi cười rộ lại mang theo sự tang thương dày đặc, không nhìn ra là thật hay là giả. Trần Tống Mạn càng lúc càng cảm thấy bất an, ngay cả lúc thưa chuyện với y cũng phải hết sức cẩn thận. Cô khẽ lắc đầu: “Thực tình tôi với Augus không quá thân, bạn bè hắn tôi cũng không rõ. Hơn nữa hắn rất kỳ quặc, lúc vui, lúc buồn, tôi cũng không ở cùng hắn bao lâu thời gian.” “Không thân á?” Lưu Thanh mỉm cười châm chước hai từ này. Tâm trạng Trần Tống Mạn giống như ngàn cân treo sợi tóc. Giả mà sơ suất gì đó… cô có cảm giác nếu cùng y nói thêm một câu sẽ càng dễ bị lật tẩy. Cho nên ngoại trừ thận trọng ra, thì chính là hết sức thận trọng. Trần Tống Mạn cố gắng ngụy trang một cách khôn khéo, tự nhiên nhất có thể. Tự nhiên như là một cô gái nhát gan đem những gì mình biết đều khai ra hết. Cô nhìn về phía Lưu Thanh, mặc dù ánh nhìn có trốn tránh và lo sợ, nhưng lại kiên cường không lãng tránh y. Lưu Thanh liếc Trần Tống Mạn một cái, sau đó đi đến bên cạnh cô. Hai tay y chắp sau lưng, ngẩng mặt ngắm bầu trời, dường như hỏi, cũng dường như lẩm bẩm với chính bản thân: “Chúc Thần là cậu em sao?” Vì sao y lại tìm hiểu chuyện này? Linh cảm không tốt càng lúc càng mãnh liệt trong lòng cô, rồi cô nhanh chóng đáp: “Là cậu của tôi.” Lưu Thanh gật gật đầu: “Ông ấy với anh là bạn già. Bọn anh nhiều năm không gặp, anh cũng không biết ông ấy ở cùng bệnh viện với anh. Gần đây nhờ Augus kể, anh mới biết.” Y nhìn về phía cô, ánh mắt mang theo vài phần ôn hòa: “Em có thể nói cho anh về bệnh tình gần đây của ông bạn già hay không?” Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo Trần Tống Mạn. Cô nên trả lời ra sao? Augus cớ gì lại nói cho y chứ? Liệu cô có nên thành thật trả lời, cậu cô bệnh có khởi sắc, đã có thể nhận diện vài người, cũng có thể nhớ ra một số chuyện cũ, hay là lừa y bệnh trạng nặng thêm? Hai tay trong túi áo nắm chặt, hai luồng suy nghĩ đang giao tranh trong đầu. Mà Lưu Thanh vẫn thản nhiên đứng một bên chờ nghe đáp án. Trần Tống Mạn theo bản năng nhìn Trương Tiểu Hồng, chị vẫn đổ rạp trên mặt đất, không có dấu hiệu sẽ tỉnh. Trần Tống Mạn rơi vào tuyệt vọng…